Chỗ của đỉnh núi là một chỗ cung điện to lớn, Đại Bảo mặt mũi thèm thuồng mong đợi hỏi:
- Lão đại, ngươi thấy thế nào, cấm chế nơi này có khả năng phá vỡ không?
Lục Bình thở dài một cái, hai tay liên tiếp bấm ra mấy đạo ấn quyết đánh về cung điện trước mắt.
Phảng phất nước chảy đung đưa vậy, trước cung điện mấy trượng đột nhiên xuất hiện một đạo cấm chế hộ tráo đung đưa. Mặt ngoài của hộ tráo, suốt hai mươi tám đạo ánh sáng màu sắc rực rỡ trong đó không ngừng lưu chuyển, tản mát ra một loại ánh sáng mê huyễn.
- Bốn đạo thất sắc cấm chế?
Đại Bảo trợn mắt há mồm nhìn vòng bảo hộ trước mắt, ngay sau đó liền ủ rũ cúi đầu đứng lên. Bốn đạo cấm chế màu sắc rực rỡ cũng không phải là bọn họ có thể đánh vỡ, trừ phi...
Lục Bình nhìn Đại Bảo đột nhiên lại ánh mắt lấp lánh nhìn mình, làm gì vẫn không rõ ý tứ của Đại Bảo, vì vậy không chút nghĩ ngợi, nói:
- Không ngờ đánh sự chú ý của một tờ thất sắc phá cấm phù kia, lại không nói sau đó chúng ta có thể không thể khai ra, coi như là kích hoạt vòng bảo hộ nơi này, nếu không nhanh chóng thu phục, chỗ động thiên này tất nhiên sẽ mất đi ảo cảnh chống đỡ lúc trước mà rất nhanh bị người phát giác. Mà ta nếu là thu phục chỗ động thiên này, tất nhiên sẽ dẫn tới cả tòa động thiên chấn động mãnh liệt, đến lúc đó lại sẽ bị người phát giác, cho nên chỉ có chờ Khương sư bá đến mà thôi.
Lục Bình nhìn gương mặt ủ rũ của Đại Bảo, cười nói:
- Bất quá trừ cung điện này ra, trong chỗ động thiên này cũng không phải là không có bảo vật, chính ngươi được xưng tầm bảo thử, chẳng lẽ cũng chưa có phát hiện gì sao?
Đại Bảo vô tinh đả sắc nhìn linh tháo sinh trưởng chung quanh, nói:
- Coi như là có linh thảo quý trọng gì đó, cũng bất quá chính là một hai cây như vậy thôi, còn có thể có phát hiện gì? Hơn nữa linh thảo trong chỗ động thiên này mặc dù đều sinh trưởng khắp nơi, nhưng phẩm chất bản thân của linh thảo cũng không lộ ra cao bao nhiêu, hiển nhiên là do duyên cớ mấy ngàn năm qua này chẳng qua là tự đi sinh trưởng, mà không ai tiến hành xử lý. Nếu là Mộc loan điểu Loan Ngọc kia vẫn còn ở đây, nơi này ngược lại là một nơi thích hợp cho hắn.
Lục Bình nghe Đại Bảo nói đến Loan Ngọc không khỏi ngẩn người, cũng không biết những năm qua này, Loan Ngọc kia theo Diễm Vô Cữu lão tổ ra sao rồi, có tìm được Mộc loan nhất tộc Truyền thừa chi địa hay không?
Tuy nhiên một tia ý tưởng này bất quá là chợt lóe trong đầu của Lục Bình rồi biến mất, sau đó Lục Bình chỉ mấy cây cối sinh trưởng dưới chân sau núi, hướng Đại Bảo nói:
- Ngươi có nhận biết mấy cây cối kia dưới chân núi hay không?
Đại Bảo từ xa nhìn lại, lại không cách nào phân biệt rõ ràng hơn mười cây cối lớn nhỏ không đồng nhất kia. Lục Bình cười ha ha một tiếng, đi tới phía hơn mười cây cối dưới chân núi, Đại Bảo vội vàng đuổi theo.
Trong lúc hai người đi tới khoảng cách cây cối chỉ có khoảng ba mươi trượng, hơn mười cây cây cối này cũng đột nhiên trở nên không gió tự động, nhánh cây đung đưa mang lên tiếng ô ô, phảng phất trên trời hóa thành từng đạo nấm thanh âm vô hình, áp xuống đỉnh đầu của hai người Lục Bình cùng Đại Bảo.
Lục Bình tựa hồ sớm có chuẩn bị, thần niệm khổng lồ khẽ chấn động, liền đem những thứ nấm thanh ba này hướng mình chấn đắc nát bấy. Mà Đại Bảo không có thần niệm khổng lồ như Lục Bình, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời hai mắt hướng lên trời trợn ngược, ngửa mặt lên trời muốn ngã xuống mặt đất.
Lục Bình khẽ lắc đầu một cái, một cước đạp phải trên cái mông của Đại Bảo, nguyên vốn Đại Bảo sắp ngã xuống tức thì nhất thời bổ nhào về phía trước. Mắt thấy nó sẽ phải té như một chó gặm bùn, đầu óc cũng rùng mình lạnh run, nhất thời tỉnh lại, thân thể liên tiếp lảo đảo về phía trước mấy bước, lúc này mới cố giữ cho thân thể miễn cưỡng đứng vững.
Nhìn trước mắt mười mấy cây này nhìn như cây cối bình thường, trong lòng của Đại Bảo vẫn còn sợ hãi hướng bên cạnh Lục Bình hỏi:
- Lão đại, đây là linh mộc gì, sao lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ cũng giống như tiểu đào thụ tu thành linh yêu vậy, thông thần trí rồi sao?
Lục Bình hung hăng gõ lên đầu Đại Bảo một cái rõ to, mắng:
- Tu luyện giới này xuất hiện một cây thông linh yêu vật cũng đã là cực kỳ hiếm thấy. Chẳng lẽ ngươi cho là chúng ta lại ở chỗ này đụng phải mười mấy cây thông linh yêu mộc hay sao?
Đại Bảo biết mình phạm vào một tính sai lầm thông thường, nhất thời cười "hắc hắc" tỏ vẻ khờ khạo, nói:
- Lão đại, linh mộc này rốt cuộc là vật gì, còn phải xin ngài chỉ giáo!
Lục Bình cũng không lập tức giải đáp, mà là lại đi vào một chút mười mấy cây linh mộc này. Đại Bảo có chút hồ nghi đi theo sau lưng Lục Bình, nhất thời ngửi được một cỗ hinh hương quen thuộc.
Đại Bảo trợn to con ngươi, nói:
- Cái này... điều này cũng tương tự như lão đại ngày đó đốt Tĩnh Hồn hương vậy, nhưng mà, nhưng chẳng qua là trên độ dày ra có chút nhạt hơn mà thôi.
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy rồi, mười mấy cây linh mộc này chính là tu luyện giới đại danh đỉnh đỉnh Kinh Hồn thụ. Loại Kinh Hồn thụ này đối với sinh mạng khí tức đến gần hết sức nhạy cảm. Một khi có tu sĩ hoặc là yêu thú đến gần, sẽ tự phát tạo thành một đạo nấm thanh ba kinh hồn, khiến cho thần niệm của tu sĩ bị cấm cố mà hôn mê.
Đại Bảo kinh ngạc nhìn trước mắt mười mấy cây linh mộc này, nói:
- Không phải đâu lão đại, đây lại là tu luyện giới đại danh đỉnh đỉnh Kinh Hồn thụ sao? Chính là nguyên liệu trọng yếu nhất luyện chế tam đại danh hương của tu luyện giới: Định Hồn hương, Tĩnh Hồn hương, Dưỡng Hồn hương sao?
Lục Bình cười nói:
- Thế nào, không ngờ sao? Tam đại hồn hương danh truyền tu luyện giới này, nhưng lại có rất ít người biết ba loại hồn hương này lại thật ra là phân chúc đồng nguyên. Mỗi một loại hồn hương mặc dù là từ nhiều loại nguyên liệu bất đồng luyện chế mà thành, nhưng chủ liêu lại đều là Kinh Hồn thụ. Định Hồn hương chủ liêu là nhánh cây trong Kinh Hồn thụ, Tĩnh Hồn hương chủ liêu là cây khô trong Kinh Hồn thụ, mà còn lại Dưỡng Hồn hương danh quý nhất là từ rễ cây của Kinh Hồn thụ làm chủ liêu.
Đại Bảo nghe Lục Bình nói, nhìn mười mấy cây Kinh Hồn thụ này hai mắt nhất thời tinh quang đại phóng, thèm thuồng ướt át tự lẩm bẩm:
- Lão đại, nơi này chính là có mười mấy cây Kinh Hồn thụ, thụ linh nhỏ nhất sợ rằng đều qua ngàn năm, nếu là toàn bộ dùng để luyện chế ba loại hồn hương, vậy sẽ là một khoản tài phú lớn bực nào?
Lục Bình đưa ra một cước lại làm bộ muốn đá, lần này Đại Bảo ngược lại cơ trí, bước nhanh đi về phía trước một bước, để cho cái mông tránh thoát đại cước của Lục Bình tàn phá.
Lục Bình tức giận nói:
- Nếu là toàn bộ chặt xuống luyện chế hồn hương, ngươi có thể có được bao nhiêu lợi ích? Những thứ Kinh Hồn thụ này nếu có thể được bồi thực thành công, như vậy lấy được lợi ích chẳng phải là kéo dài mãi không dứt sao?
Đại Bảo nhất thời đại nịnh hót Lục Bình, vỗ ngực nói:
- Vẫn là lão đại anh minh thần vũ, bực này ý tưởng Đại Bảo ta chính là nghĩ cũng không ra. Lão đại nếu là luyện chế được hồn hương, Đại Bảo tôi sẽ giúp lão đại phụ trách tiêu thụ, lão đại thấy thế nào?
Lục Bình liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi cho rằng sẽ có bao nhiêu hồn hương có thể luyện chế ra? Cho dù là luyện chế ra hồn hương thỏa mãn bọn ta cần, còn dư lại cũng chỉ được lấy đường dây bí mật rải rác bán ra, như vậy mới có thể khiến cho chúng ta không dẫn tới chú ý của tu luyện giới, đạt được lợi ích lớn nhất.
Đại Bảo còn đang muốn nói những gì, cũng bị Lục Bình thoáng cái bắt được cổ áo, nói:
- Tốt lắm tốt lắm, ngươi không phải là tương lai muốn đánh chủ ý vào hồn hương sao? Vậy bây giờ trước tiên ra một thanh lực, giúp ta di thực mười mấy cây linh mộc này đến trong Hoàng Kim ốc, chú ý ngàn vạn lần không được làm gãy một cái rễ cây, nếu không những thứ Kinh Hồn thụ này sẽ phải bị tổn thương, tương lai luyện chế ra phẩm chất của hồn hương cũng giảm xuống rất nhiều.
Đại Bảo sắc mặt sụ xuống, tuy bây giờ hắn lên cấp đoán đan sơ kỳ, thực lực so sánh cùng dung huyết kỳ có chất tiến bộ, không cần như lúc trước như vậy nữa, mỗi một lần trợ giúp Lục Bình đem thứ gì di động đến trong Hoàng Kim ốc, thường sẽ bởi vì pháp lực hao hết mà ngất xỉu. Nhưng mười mấy cây đại thụ che trời này trong di thực, căn hộ khổng lồ mang theo cự lượng bùn đất, cũng khiến cho Đại Bảo rất không chịu nổi.
Đem Đại Bảo mệt xụi lơ trên đất nhét vào bên trên mười mấy tòa hố đất thật to. Lục Bình đã đi trước tới những địa phương khác của động thiên, hắn muốn bắt chặt thời gian đem linh thảo trân quý trong chỗ động thiên này có lựa chọn đào được một lần.
Dưới sự dẫn lĩnh của Tử Tinh phong đào được linh thảo hoa mật, Lục Bình ở một chỗ đất có linh khí nồng đặc tìm được ba cây đỉnh cấp linh trà thụ. Ba cây linh trà thụ này đều đã có thụ linh khoảng năm ngàn năm, trong linh trà đào được tích chứa linh khí nồng đặc, đối với tu sĩ có tác dụng phụ trợ tu luyện muốn xa xa lớn hơn những đỉnh cấp linh trà bình thường khác.
Lục Bình là trà, hơn nữa đối với phẩm chất linh trà cực kỳ bắt bẻ coi trọng. Hàng năm hắn tốn hao có mấy chục vạn linh thạch trên đỉnh cấp linh trà. Bản thân của Lục Bình cũng từng nếm thử đỉnh cấp linh trà bồi thực trong Hoàng Kim ốc. Không biết sao thứ nhất đỉnh cấp linh trà không có mấy trăm năm công phu tỉ mỉ bồi dục căn bản không cách nào thành công, thêm nữa là chân chính mầm móng ưu chất đỉnh cấp linh trà có thể được Lục Bình thấy trong mắt cực kỳ khó cầu.
Ba cây năm ngàn năm linh trà thụ này được phát hiện làm Lục Bình vui mừng quá đỗi. Ba cây linh trà này một năm nhiều nhất cũng bất quá thu hoạch khoảng ba mươi hai đỉnh cấp linh trà. Nhưng loại năm ngàn năm thụ linh này ẩn chứa linh lực khổng lồ khiến cho giá trị của ba mươi hai đỉnh cấp linh trà này sợ rằng không dưới giá trị của ba mươi khối Dưỡng Hồn hương.
Tử Tinh phong nữ vương Tử Lam trong động thiên bận rộn bận rộn, chỉ huy bầy ong khổng lồ gia tăng đào được linh hoa mật. Nàng biết cơ hội khó có được, lần sau có thể lần nữa tìm được cơ hội cả tòa động thiên này đều dùng để bồi thực linh thảo còn không biết phải sau bao nhiêu năm nữa.
Tử Lam tu vi nếu muốn lên cấp, lệ thuộc nhất không chỉ có là tích lũy tu luyện lâu dài, quan trọng hơn là Tử Lam phải nhưỡng chế riêng Tử Tinh phong vương, rồi trong quá trình đó hấp thu bách hoa tinh hoa mà lên cấp.
Lúc trước trong mật địa của Vẫn Lạc quần đảo, Tử Lam bởi vì linh thảo biển hoa nơi đó thành công đem tu vi đột phá đoán đan kỳ. Nhưng Long Hòe lão tổ đã nói rõ, trừ phi mỗi một lần đều có đại hình linh thảo viên cung hơn ngàn năm tích lũy Tử Lam chỉ huy bầy Tử Tinh phong đào được hoa mật, rồi lấy đó thông qua trong thời gian ngắn ngưng tụ đại lượng bách hoa tinh hoa đột phá tự thân tu vi, nếu không Tử Lam cũng không hy vọng tu vi lên cấp nữa.
Lời Long Hòe lão tổ nói từng làm Tử Lam rất thất vọng một thời gian. Tuy nhiên sau đó Tử Lam thông qua Vẫn Lạc mật địa biển hoa nhất cử đem tu vi đẩy lên tới đoán đan một tầng tột cùng điên phong, rồi sau đó Lục Bình nói cho Tử Lam biết, Chân Linh phái chư vị lão tổ đã đồng ý đem tất cả linh thảo viên của bản phái toàn bộ cung cấp cho mình thu hái phấn và mật hoa, như vậy mới lần nữa khiến cho Tử Lam lần nữa nhìn thấy hy vọng lên cấp.
Nhưng không ngờ lần này Lục Bình cũng trực tiếp trong Doanh Thiên phái bí cảnh tìm được một chỗ động thiên chuyên môn dùng để bồi dục linh thảo. Mặc dù chỗ động thiên này đã không có tu sĩ quản lý, toàn bộ linh thảo trong động thiên tự lớn lên thuộc về trạng thái tạp nhạp vô chương. Nhưng linh khí trong chỗ động thiên này dư thừa, lại có mấy ngàn năm thời gian không bị người quấy rầy, bên trong ấy linh thảo sinh trưởng dày đặc dị thường, có gần một phần ba đều đạt tới đã ngoài ngàn năm dược linh.
Sau khi Lục Bình lần lượt đem mười mấy cây Kinh Hồn thụ cùng ba cây năm ngàn năm thụ linh đỉnh cấp linh trà thụ thận trọng thiên vào trong Hoàng Kim ốc, cũng đã lại là qua suốt cả ngày.
Tử Lam chỉ huy bầy ong, mang theo thu hoạch làm nàng mừng rỡ dị thường trở lại trong tổ ong ở Hoàng Kim ốc. Khi tiến vào trước Hoàng Kim ốc, Tử Lam hưng phấn nói cho Lục Bình nàng muốn chuẩn bị bế quan, bởi vì nàng đã cảm giác được lần này bách hoa tinh hoa ẩn chứa trong hoa mật đào được ở động thiên đủ làm cho nàng đột phá bình cảnh đoán đan một tầng, thành công lên cấp đoán đan tầng thứ hai.
Mang theo quyến luyến không thôi Đại Bảo lần nữa trở lại trong chỗ sơn cốc ở hồ nhỏ, nhìn Đại Bảo vẫn như cũ không được quay đầu lại nhìn về phía bí cảnh động thiên kia vừa nhìn vùng quê linh thảo vô tận, Lục Bình một cước liền đem Đại Bảo đá vào trong hồ nước.
Sau khi Lục Bình nhảy vào trong hồ nước hội hợp Đại Bảo, lần này cũng không khuấy động nước hồ, mà là thẳng tắp hiện lên phía trên.
Đại Bảo liền nghe được tiếng thác nước đinh tai nhức óc từ xa đến gần, đợi đến sau khi hai người lần nữa từ trong nước nhảy ra, cũng đã rơi xuống trước đầm nước lúc trước.
Đại Bảo nhìn Lục Bình hỏi:
- Lão đại, chúng ta bây giờ đi đâu?
Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:
- Trước tiên về trong động phủ đi.
Hai người thận trọng dâng lên độn quang. Lục Bình đem Vân Quang Ngũ Sắc Y bên ngoài độn quang bao lấy, hai người biến mất trong đám mây đầy trời.
Lần này Lục Bình cũng lộ ra không nhanh không chậm đứng lên, Đại Bảo hỏi:
- Lão đại, hôm nay đã là ngày thứ mười lăm rồi, Bắc Hải các phái lão tổ cùng với đoán đan hậu kỳ tu sĩ đều xem ra đã đến, nhưng chúng ta vẫn không tìm được đám người Khương Thiên Lâm lão tổ. Ngươi nói nên làm gì bây giờ?
Lục Bình nhìn có vẻ phi độn chậm không quan tâm gì, thật ra thì thần niệm một mực đang dò xét, dọc theo đường đi đánh vào trong các khu vực đó truyền thừa ấn ký của Chân Linh phái. Khi hắn nghe Đại Bảo nói vậy, cười đáp:
- Ngươi quên chúng ta cũng biết chỗ ở của Doanh Thiên đạo tràng, đến lúc đó có thể trực tiếp đi tìm không lâu.
Đại Bảo không cho là như vậy. Các phái lão tổ lúc tay khai mở Doanh Thiên đạo tràng, mười phần có hết tám chín là phải dùng thủ đoạn bạo lực. Đến lúc đó vì phòng ngừa người ngoài khuy trắc, tất nhiên muốn bày trận pháp che lấp cũng bảo vệ mọi người khai mở Doanh Thiên đạo tràng đưa tới thiên địa dị tượng. Đồng thời cũng phái người ở chung quanh đạo tràng tuần tra dò xét, ngăn cản những tu sĩ khác lầm vào trong đó phát hiện mưu đồ của Bắc Hải các phái. Đến lúc đó Lục Bình sợ rằng còn không lẻn vào đi, phải bị một ít môn phái lão tổ có dụng ý khác giết người diệt khẩu.