Nhìn Đỗ thị mở hai mắt đầy máu đỏ đi tới hắn, trên mặt của Thái Vân một trận biểu lộ hốt hoảng cùng sợ hãi chất thêm, kinh thanh hô:

- Ngươi, ngươi không phải là nhân tộc tu sĩ. Ngươi hiển nhiên không phải là nhân tộc tu sĩ!

Trong lúc nói chuyện, một đạo ánh sáng màu xám tro đột nhiên từ trong tay của hắn dâng lên. Đỗ thị thần sắc cả kinh, tay phải chộp về phía trước tìm tòi, tựa hồ muốn đem ánh sáng đả diệt, nhưng ánh sáng màu xám tro chợt lóe rồi biến mất. Móng tay phải của Đỗ thị tự nhiên đưa ra dài ba tấc, đâm thẳng vào trong tâm hạch không gian của Thái Vân.

Thái Vân tự biết mệnh không dài lâu, trên mặt sợ hãi nhất thời biến mất không thấy, trước khi chết hét thảm nói:

- Yêu nghiệt, bản nhân đã phát ra cầu cứu phù. Ngươi chờ Doanh Hà phái ta trên dưới đuổi giết đi!

Đỗ thị nguyên vốn sắc mặt trắng bệch lập tức trở nên xanh mét, một ngụm máu tươi cũng không ngừng được nữa.

Đỗ Gia Lạc thấy Đỗ thị lảo đảo muốn ngã, vội vàng kinh thanh kêu lên:

- Mẹ!

Đỗ thị thấy Đỗ Gia Lạc ôm tiểu hồ ly chạy tới, trên mặt lộ ra một nụ cười khó coi, màu máu đỏ trong hai mắt mơ hồ thối lui, đưa tay kéo trữ vật đại trên người của Thái Vân tới trong tay, nói:

- Con ngoan, nhà này đã không thể ở được nữa rồi, chúng ta mau đi, Doanh Hà phái tu sĩ lập tức sắp đến rồi.

Đỗ Gia Lạc gật đầu một cái, vẻ thống khổ trên mặt rất nặng tự trách nói:

- Mẹ, chúng ta lập tức rời đi. Lần này tất cả đều là lỗi của hài nhi, không nên mang những thứ tiên nhân này đến nhà.

Đỗ thị sờ sờ đầu của Đỗ Gia Lạc, nói:

- Hài tử, điều này cũng không trách ngươi. Ngươi cũng vì mẹ, nguyên vốn họ Thái Doanh Hà phái tu sĩ này cũng không nhìn ra, hắn lấy ra một bình đan dược đối với thương thế bên trong cơ thể của mẹ cũng thực là có hiệu dùng.

Đỗ thị từ trong trữ vật đại của Thái Vân chọn lựa hai loại đan dược ăn vào, thấy Đỗ Gia Lạc xoay người còn muốn trở về trong nhà thu dọn đồ đạc, vội vàng đem trong miệng một ngụm máu tươi ói đến trong cây cỏ, cười khổ một tiếng, gọi Đỗ Gia Lạc lại, nói:

- Lạc nhi, hiện tại đào mệnh quan trọng hơn, đã bất chấp rất nhiều kia rồi.

Đỗ Gia Lạc lập tức tỉnh ngộ lại, trong ngực vẫn như cũ ôm thật chặt tiểu hồ ly, nhưng sắc mặt nhưng có chút mê mang, nói:

- Mẹ, chúng ta đi hướng nào?

Đỗ thị thầm than một tiếng:

- Dù sao chỉ là một hài tử mười hai tuổi.

Đỗ thị liếc mắt nhìn tiểu hồ màu bạc trong ngực của Đỗ Gia Lạc, trên mặt hiện ra vẻ từ ái, nói:

- Trước tiên ra khỏi thôn rồi tính sau, một cuộc đại chiến mới vừa cùng họ Thái kia động tĩnh không nhỏ, suy đoán người trong thôn cũng đã bị dọa sợ rồi.

Đỗ Gia Lạc gật đầu một cái. Mới vừa rồi một tiếng "yêu nghiệt" của Thái tiên nhân kia, Đỗ Gia Lạc biết một nhà mình đã không cách nào đặt chân ở trong thôn, huống chi dưỡng mẫu của mình còn giết Doanh Hà phái tiên nhân rồi.

Hai người một hồ trở ra thôn trang. Đỗ thị từ trong ống tay áo rút ra một bộ khăn lụa, đón gió run lên, khăn lụa nhất thời hóa thành thảm bay dài một trượng.

Đỗ Gia Lạc kinh ngạc nhìn về phía Đỗ thị, lại thấy Đỗ thị trầm giọng nói:

- Lạc nhi, mau lên đi, bây giờ sợ rằng Doanh Hà phái tu sĩ đã chạy đến rồi.

Đỗ Gia Lạc ôm tiểu hồ ly nhảy lên phi thảm. Đỗ thị ở phía sau hắn rất cật lực bấm mấy đạo pháp quyết, khóe miệng lại một lần nữa lộ ra tia máu, khăn lụa nhất thời bay đi về phương hướng đông bắc.

Trong lúc một nhà Đỗ thị đi rồi thời gian không tới chung trà, trong một tiếng thét dài hàm chứa vô cùng tức giận cuồn cuộn tới, không đợi tiếng thét dài nghỉ, một đạo độn quang đã hung hăng đập vào đầu thôn của Đỗ gia thôn, ầm ầm nổ vang, tựa hồ toàn bộ Đỗ gia thôn đều thoáng lung lay một cái vậy.

Doanh Hà phái luyện đan đại sư, Thái Vân Tam thúc một bước bước vào thôn trang, đi tới bên trong hàng rào tre nhà của Đỗ Gia Lạc, nhìn thi thể của Thái Vân trên đất buồng tim đã bị chụp phá nát, sắc mặt của Thái đại sư âm trầm đáng sợ. Một cỗ vô hình uy áp lấy Thái đại sư làm trung tâm, tản mát ra bốn phía của Đỗ gia thôn. Trong thôn nhất thời náo loạn, không ít thôn dân trong phòng ốc quỳ lạy chỗ phương hướng của Thái đại sư không dứt. Ba gian nhà gỗ sau lưng Thái đại sư lập tức sụp đổ, bên ngoài chái nhà tường hàng rào tre thẳng bay đi bốn phía.

Đang lúc này, trên bầu trời lần nữa xuất hiện mấy đạo độn quang, sau khi độn quang hạ xuống, mấy tên Doanh Hà phái tu sĩ chạy tới.

Thái đại sư chỉ chỉ vết máu trên đất, trầm giọng nói:

- Hung thủ đánh chết Thái Vân cũng đã bị thương, nhìn dáng dấp hung thủ thực lực nhiều nhất cũng bất quá là dung huyết hậu kỳ. Hơn nữa nơi này ẩn nhiên có yêu khí che giấu, hung thủ đánh chết Thái Vân không thể nghi ngờ tất nhiên là yêu nghiệt. Trong Doanh Hà phái ta hạt hạ thôn trang không ngờ lại xuất hiện yêu tu, bực này tình huống đoạn không thể xuất hiện lần nữa, nhất định phải giết chết yêu nghiệt kia.

Mấy vị Doanh Hà phái tu sĩ khom người hành lễ Thái đại sư, xoay người muốn đuổi theo đám người Đỗ thị, lại nghe Thái đại sư nói:

- Chậm! Lần này trong hung thủ truy kích có lẽ có một tên thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn, tên là Đỗ Gia Lạc. Người này tất nhiên phải sanh cầm, không thể để cho có điều tổn thương.

Mấy đạo độn quang từ Đỗ gia thôn bay lên, hội hợp với mười mấy đạo độn quang từ phương hướng Doanh Hà phái phi độn đến. Sau đó những tu sĩ này chia thành từ ba đến năm người tạo thành từng nhóm, chia ra sưu tầm các phương hướng khác nhau.

Đỗ Gia Lạc đứng trên phi thảm, nhìn xuống núi dưới chân xuyên nhanh chóng về phía sau quay ngược lại, vui vẻ nói:

- Mẹ, không ngờ người còn lợi hại hơn so với tiên nhân!

Tiểu hồ ly màu bạc trong ngực của Đỗ Gia Lạc cũng đã tỉnh lại, chẳng qua là lúc này thần sắc của nó lộ ra uể oải dị thường, vùi trong ngực của Đỗ Gia Lạc không nhúc nhích.

Nghe lời nói của Đỗ Gia Lạc, tiểu hồ ly tựa hồ lập tức nghĩ tới điều gì, cũng không kịp nhớ thương thế bên trong cơ thể, nhẹ nhàng nhuyễn động một cái đầu đầy lông mịn, từ dưới cánh tay của Đỗ Gia Lạc nhìn Đỗ thị ở sau lưng.

Đỗ Gia Lạc cảm nhận được tiểu hồ ly trong ngực bất an, theo ánh mắt của tiểu hồ ly nhìn Đỗ thị, nhất thời kinh hô:

- Mẹ, người làm sao vậy?

Chỉ thấy Đỗ thị lúc này đã là mặt như giấy vàng, chẳng qua là trong tay bấm pháp quyết vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ, nghe Đỗ Gia Lạc kêu lên, Đỗ thị cũng nhịn không được nữa, máu tươi lại khạc ra lần thứ ba, phi thảm lảo đảo lắc lư rơi xuống mặt đất.

Đỗ thị dùng hết toàn lực đem phi thảm hạ xuống trên mặt đất. Đỗ Gia Lạc đem tiểu hồ ly trong ngực đặt trên khăn lụa đã thu nhỏ, rồi sau đó bước nhanh tới bên Đỗ thị đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Đỗ thị thấy Đỗ Gia Lạc đi tới phía mình, vội vàng nói:

- Lạc nhi, mẹ nơi này đã đi không đặng rồi. Ngươi mau dẫn muội muội ngươi rời đi, Doanh Hà phái tu sĩ lập tức sẽ chạy tới.

- Muốn đi cùng đi!

Đỗ Gia Lạc quật cường đỡ Đỗ thị đã mềm nhũn khuỵu xuống trên đất dậy, chuẩn bị đem Đỗ thị cõng trên người rời đi.

Trong lúc Đỗ Gia Lạc mới vừa nghỉ ngơi ôm lấy dưỡng mẫu Đỗ thị, trong bầu trời đột nhiên xẹt qua ba đạo độn quang, một tiếng cười dài truyền tới, nói:

- Ha ha, ở chỗ này, yêu nghiệt, xem ngươi lần này trốn nơi nào!

Đỗ thị nguyên vốn đã vô lực đứng dậy không biết khí lực từ đâu mà tới, lại một lần nữa từ trong ngực của Đỗ Gia Lạc đứng lên, nguyên vốn sắc mặt như giấy vàng chẳng biết tại sao đột nhiên biến thành đỏ bừng, thần sắc nhìn qua tựa hồ cũng biến thành thần thái sáng láng. Đỗ Gia Lạc vội vàng ôm lấy tiểu hồ ly nằm trên đất vô lực đứng dậy, đồng thời nhặt khăn lụa trên đất lên trong tay.

Trong phút chốc ở nơi này, ba đạo độn quang đã hiển lộ ra thân hình, một tên tu sĩ ba mươi tuổi dẫn hai tên tu sĩ đi tới trước.

Đỗ thị nhìn người đến, sắc mặt mặc dù hết sức giữ vững trấn định, nhưng trong lòng đã sớm trở nên tuyệt vọng: đoán đan kỳ tu sĩ!

Trước tiên tên Doanh Hà phái đoán đan kỳ tu sĩ kia liếc mắt nhìn Đỗ Gia Lạc cùng với tiểu hồ ly màu bạc ôm trong ngực hắn, rồi sau đó liền cẩn thận quan sát Đỗ thị trước mắt, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kỳ dị, nói:

- Các hạ rốt cuộc là người nào? Vì sao cùng hàng ngũ với yêu nghiệt?

- Hừ!

Đỗ thị hừ lạnh một tiếng, cũng không nói một lời, chẳng qua là hai mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Doanh Hà phái đoán đan kỳ tu sĩ.

Doanh Hà phái đoán đan kỳ tu sĩ thấy Đỗ thị không nói một lời, sau đó thần sắc hơi có vẻ do dự, mặt liền biến sắc, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, khí thế của đoán đan kỳ bồng bột ra, cao giọng nói:

- Các hạ vô lễ như thế, chẳng lẽ là không đem Doanh Hà phái ta đặt trong mắt sao?

Đỗ thị lúc trước nguyên vốn chính là phát động một loại bí thuật, làm Doanh Hà phái đoán đan kỳ tu sĩ khi thấy nàng lộ ra đầu thử kỵ khí, trên thực tế lúc này Đỗ thị sớm đã là đèn cạn dầu. Trong lúc đoán đan kỳ tu sĩ xuất thủ thử dò xét, Đỗ thị lập tức lộ vùi lấp, cũng không cách nào ngăn cản thần niệm của Doanh Hà phái đoán đan kỳ tu sĩ đánh vào nữa, lại một lần nữa ngã nhào trên đất, lần này cũng không đứng dậy nổi nữa rồi.

- Ha ha, bản chân nhân nguyên vốn còn tưởng rằng ngươi là nhà môn phái đoán đan kỳ tu sĩ, lại thì ra là một thứ hàng giả. Nếu đã như vậy, ngươi liền đi chết đi!

Doanh Hà phái đoán đan kỳ tu sĩ không ngờ bề ngoài của Đỗ thị có thể hiển lộ ra khí thế của đoán đan kỳ tu sĩ lại là giả vờ cho có bề ngoài mà thôi, nhất thời không chút kiêng kỵ phá lên cười, nghĩ tới lúc trước mình bị Đỗ thị là một dung huyết kỳ tu sĩ thiếu chút nữa lừa gạt như vậy, nhất thời lại có chút thẹn quá thành giận, vì vậy đưa ngón tay ra chỉ về phía trước, một đạo khí kiếm từ từ bắn ra, đâm tới Đỗ thị.

Lúc này Đỗ thị sớm đã không có chút sức nào đánh trả, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, nhưng nàng vẫn còn có chút không cam lòng nhìn lại một bên gò má, nơi đó còn có dưỡng tử cùng với nữ nhi của nàng!

Ngay tại lúc Đỗ thị quay đầu qua một bên dự định nhìn con trai và nữ nhi của mình một lần cuối cùng, thì thấy Đỗ Gia Lạc đột nhiên từ trong ngực lấy ra một tờ phù lục màu vàng, rồi sau đó đột nhiên xé một cái!

- Phù bảo? Lạc nhi từ đâu có phù bảo chứ?

Đỗ thị trước khi hôn mê nghĩ tới chính là hết sức kỳ quái trên người dưỡng tử của mình tại sao có thể có phù bảo? Hơn nữa nhìn thành sắc của phù bảo kia, hiển nhiên là một tờ phù bảo xuất từ đoán đan hậu kỳ tu sĩ.

Chẳng qua là Doanh Hà phái tu sĩ tu vi cũng đạt tới đoán đan kỳ, một tờ phù bảo này của Đỗ Gia Lạc có thể hiệu quả bao lớn?

Bất quá lúc này Đỗ thị đã không cách nào thấy kết quả của phù bảo. Trong lúc phù bảo màu vàng trong tay của Đỗ Gia Lạc hóa thành kiếm khí màu vàng đầy trời, Doanh Hà phái tu sĩ trong tiếng kinh hô cuốn ùa đi, Đỗ thị đã mất đi ý thức.

Doanh Hà phái tu sĩ không ngờ trên người của một thiếu niên người phàm tại sao có thể có một tờ phù bảo rõ ràng cho thấy xuất từ đoán đan hậu kỳ tu sĩ, cũng không ngờ thiếu niên người phàm này là như thế nào có thể kích phát phù bảo trong tay, càng thêm không ngờ là, uy lực của đạo đoán đan hậu kỳ phù bảo này không ngờ lại có thể lớn như vậy!

Tên Doanh Hà phái đoán đan kỳ tu sĩ kia mặc dù trong nháy mắt khi Đỗ Gia Lạc lấy ra phù bảo cũng đã phát giác. Bản thân hắn có thể nhìn ra tờ phù bảo màu vàng bất phàm này, nhưng hắn lại cũng không để ở trong lòng. Thứ nhất muốn phát động phù bảo cũng không dễ dàng, tu sĩ tu vi ít nhất cũng phải đạt tới dung huyết kỳ; thứ hai phù bảo đối với dung huyết kỳ tu sĩ lực uy hiếp cực lớn, nhưng đối với đoán đan sơ kỳ tu sĩ như hắn mà nói, thì thôi trải qua mất đi nguyên hữu lực uy hiếp. Cho dù cái phù bảo này xuất từ trong tay của đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng giống như vậy, dưới tình huống mình đã có chuẩn bị, cái phù bảo này chưa chắc có thể thương tổn được mình.

Trong lúc phù bảo màu vàng lóe lên tia sáng ngất trời, đoán đan chân nhân trong lòng lại lạc đăng một cái, thầm nói hai tên dung huyết kỳ đệ tử sau lưng sợ là không giữ được.

Nhưng mà vào lúc kiếm quang đầy trời từ trong kim quang phún trào ra, đoán đan chân nhân rốt cục lần nữa biến sắc. Hai tay đột nhiên một đoàn, từng đạo một phong nhứ màu xanh từ trên người lẩn quẩn tản ra, rồi sau đó quanh thân tạo thành một đạo phong trụ màu xanh, đem đoán đan chân nhân vây ở trung ương.

Phù bảo kích phát trong nháy mắt sở bính bắn ra kiếm quang trong phút chốc liền đem hai tên Doanh Hà phái dung huyết kỳ tu sĩ sau lưng đoán đan chân nhân xoay người muốn trốn chém thành mười bảy mười tám đoạn.

Nhưng ngay khi ánh mắt khiếp sợ của đoán đan chân nhân, từ trong kiếm quang đầy trời đột nhiên thoát ra một đạo thông thiên kiếm quang, một chém của kiếm quang hạ xuống, phong trụ màu xanh phảng phất một khối bạch bố bị tê liệt, bị thông thiên kiếm quang chém làm hai đoạn.

Đoán đan chân nhân mắt thấy được hộ thân pháp bảo của mình bị phá, liền vội vàng đem hộ thân cương khí chống lên, muốn xoay người chui trốn, nhưng lại bị thông thiên kiếm quang đuổi theo, một kiếm chém đứt cánh tay trái kể cả nửa bả vai.

Đáng tiếc đạo phù bảo này là trong tay một thiếu niên người phàm như Đỗ Gia Lạc thi triển, nếu phàm rơi vào trong tay một người tu sĩ, dù chẳng qua là trong tay luyện huyết kỳ tu sĩ cấp thấp nhất, lần này chỉ sợ vị Doanh Hà phái đoán đan kỳ chân nhân này cũng khó thoát khỏi cái chết.

Đoán đan chân nhân bất chấp cánh tay trái kể cả vai trái bị chém đứt bị thương nặng, lúc này hắn đã sợ vỡ mật. Cho tới bây giờ không một tờ đoán đan hậu kỳ phù bảo có thể có như uy lực này, trừ phi tấm phù bảo này là trong tay một tên đoán đan kỳ tu sĩ kích thích!

Không sai, nơi này nhất định còn mai phục một tên đoán đan kỳ tu sĩ, chỉ có như vậy, một tờ phù bảo kia mới có như uy lực này!

Đoán đan chân nhân nghĩ tới nơi đây, dưới chân độn quang nhanh hơn, trên bả vai chưa hoàn toàn ngừng chảy máu rơi xuống trong độn quang, nhất thời bị hắn sử dụng bí thuật đốt, độn tốc dưới chân nhất thời tăng nhanh hai tầng.

Đỗ Gia Lạc dưới cùng đồ mạt lộ, mới nhớ tới Lục Bình để lại cho hắn tờ giấy màu vàng kia dùng để bảo vệ tính mạng. Đỗ Gia Lạc là người phàm làm gì biết tờ giấy màu vàng nhìn qua tươi đẹp dị thường lại là một tờ phù bảo giá trị liên thành?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play