Trong lúc ánh mắt của Lục Bình bất chợt trở nên u lãnh. Đại Bảo tự dưng cảm nhận được một cỗ hơi lạnh thấu xương, lại nghe hắn nói tiếp:

- Tu sĩ có thể phụ trách nghi thức khai ích thức tỉnh huyết mạch của thiếu niên đồng tử ít nhất cũng phải có đoán đan kỳ tu vi, cấp bậc luyện đan sư, làm sao lại không biết bảo vật tăng cường cường độ thân thể dùng trên thân của phàm nhân sẽ có hiệu quả gì?

Lục Bình nhìn Đại Bảo một cái, ánh mắt lạnh lẽo lập tức khiến cho Đại Bảo rùng mình lạnh run, chỉ nghe Lục Bình tiếp tục nói:

- Đại Bảo, những năm gần đây ngươi xem nhân tộc truyền thừa điển tịch, kiến thức ngược lại cũng đề thăng không ít, nhưng còn kém quá xa. Ở luyện đan giới có một loại đan dược cực kỳ nổi danh lại hiếm thấy được người nhắc tới, không biết ngươi nghe nói qua chưa?

Đại Bảo đã sớm theo không kịp suy nghĩ nhún nhảy của Lục Bình, chỉ có thể tiếp theo ngôn ngữ của hắn, nói:

- Lão đại, là đan dược gì?

- Nhân đan!

Đại Bảo nhất thời cảm giác một cổ lãnh khí từ xương sống cốt thẳng tắp thấu vào trong đầu trực tiếp nổ tung, trong đầu toàn bộ đều băng lăng mảnh vụn.

- Lão đại, ngươi nói là tiểu tử kia?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

- Bất quá là người cổ thôi, xem ra trong Doanh Thiên phái này là có pháp tướng lão tổ trấn giữ. Mà tiểu tử họ Đỗ kia tích chứa một thân huyết mạch tinh hoa tăng cường thân thể, lúc ở nghi thức khai ích huyết mạch đã sớm bị Doanh Thiên phái luyện đan sư phát hiện, nhưng lại lừa gạt hắn nói là bởi vì tiểu tử này trời sanh thần lực mà đưa đến huyết mạch không cách nào thông linh. Tiểu tử này sợ rằng sẽ bị Doanh Thiên phái luyện đan sư dùng luyện thành Nhân đan, rồi sau đó cho môn phái pháp tướng lão tổ dùng, sử dụng hắn để giúp cho lão tổ tăng cường sức mạnh thân thể, chống đỡ pháp tướng kiếp số.

Vân Quang Ngũ Thải Y hóa thành một đoàn mây trắng từ đỉnh của Thiên Sơn độc phong chậm rãi đáp xuống. Đại Bảo đàng hoàng yên tĩnh trở lại rất hiếm thấy.

Lục Bình u u sâu kín nói:

- Ngươi từ trong Doanh Thiên phái truyền thừa lịch sử điển tịch ghi lại tìm được một câu kia liên quan tới Doanh Thiên đạo tràng là nói như thế nào?

Đại Bảo trầm ngâm một chút, đáp:

- Đó là Doanh Thiên phái một vị lão tổ cùng đệ tử đối thoại, đệ tử hỏi: 'Nếu chuyện của môn phái không xong, nơi đâu tìm được đạo tràng?' Vị lão tổ kia đáp: 'Nước sông Doanh tới bầu trời!' đệ tử kia liền nói: 'Đại thiện!'

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

- Nguyên vốn bọn ta nghĩ tới chính là Thiên Sơn này là nơi làm chỗ tông môn của Doanh Thiên phái năm đó, dĩ nhiên cũng là địa phương có khả năng ấn giấu Doanh Thiên đạo tràng nhất. Nhưng trăm ngàn năm qua nơi này đã bị vô số tu sĩ dùng không biết bao nhiêu phương pháp tới điều tra, vẫn như cũ không thu hoạch được gì, có thể thấy trên Thiên Sơn này cũng không thể nào tồn tại ẩn giấu Doanh Thiên đạo tràng hư không pháp trận. Dĩ nhiên, cho dù thật đúng là tồn tại, cũng không phải bọn ta có thể tìm được, nhưng ta lại tin tưởng Doanh Thiên đạo tràng kia vốn cũng không trên Thiên Sơn này.

Đại Bảo lần này rốt cục đi theo suy nghĩ của Lục Bình, gật đầu nói:

- Lão đại nói rất đúng, như vậy ở nơi này Doanh Thiên phái năm đó hùng bá hơn nữa trong dãy núi Bắc Nguyên, xem ra còn có một ngọn núi tên là Thiên Sơn hoặc là cùng Thiên Sơn tương quan đứng vững ở bên cạnh Doanh Hà rồi đúng không?

Vân Quang Ngũ Thải Y bị Lục Bình thu hồi, hai người Lục Bình cùng Đại Bảo đột nhiên xuất hiện dưới chân núi Thiên Sơn độc phong trong khi ba phái tu sĩ trợn mắt hốc mồm.

Đại Bảo đưa tay ném một khối hạ phẩm linh thạch khác tới trong tay Đỗ Gia Lạc, nói:

- Uy, tiểu tử họ Đỗ, ngươi nghỉ ngơi tốt rồi chứ? Nếu là nghỉ ngơi tốt rồi, mau mau lái thuyền bên kia, đi một vòng quanh trên Thiên Sơn này.

Sau khi hai người Lục Bình ngồi tiểu chu rời đi, trên giữa sườn núi lần nữa có ba đóa độn quang rơi xuống, độn quang thu lại, ba tên đoán đan kỳ tu sĩ hiển lộ ra thân hình.

Một người đầu tiên nhìn tiểu chu đi xa không biết đang suy nghĩ gì, sau lưng một tên tu sĩ mặc trang phục tay ngắn há mồm hỏi:

- Thái huynh, hai người này ngươi có phát hiện điều gì không ổn không?

Trước tu sĩ lắc đầu, nói:

- Hoàng huynh nói đùa, xấu hổ thật. Thực lực hai người này trên bọn ta xa, họ thoát khỏi tại hạ giám thị rất dễ dàng.

Hoàng huynh cười nói:

- Thái huynh cũng không tốt để ý, cao cấp tu sĩ lẻn vào Doanh Thiên di tích nhiều, rất nhiều người lẻn vào chúng ta thậm chí cũng không biết.

Lúc này tên còn lại cũng nói:

- Hai vị, các ngươi nói hai người này có thể ở trên Thiên Sơn độc phong có phát hiện gì hay không?

Thái huynh lắc đầu, nói:

- Trường Vũ huynh, đây là không thể nào, nếu là thật đúng là có phát hiện, hai người này sẽ không ung dung rời đi như vậy.

Ba người đàm luận đôi câu. Hai người Hoàng huynh cùng Trường Vũ huynh liền đi trước quay trở về sườn núi. Thái huynh vẫy vẫy tay, gọi Thái Vân lại gần trước, hỏi:

- Tiểu tử đó gần đây có biểu hiện gì bất ngờ không?

Thái Vân cười nói:

- Tam thúc, hắn là một phàm nhân gặp vận may, có thể phát hiện gì chứ? Còn là bình thường bãi độ, đánh cá, còn có chính là mẹ già của hắn gần đây tựa hồ bị bệnh, rất nhiều lang trung đều không coi trọng, Tiểu tử này bây giờ đang kiếm linh thạch, tựa hồ muốn mời bổn phái đệ tử xuất thủ.

Thái huynh khoát khoát tay, nói:

- Vì để ngừa vạn nhất, bất kể hắn cầu xin đến trên người nào, ngươi đi ngay một chuyến đến gia đình hắn, đem mẹ già của hắn chữa cho hết, cho thêm bà ta một ít đan dược cường thân kiện thể, tương lai chờ tiểu tử này mất tích, ngươi liền trở lên lưu chút vàng bạc cho quả mẫu hắn, cũng coi là vì danh tiếng tốt hơn cho bản phái.

Thái Vân gật đầu một cái, nói:

- Tam thúc yên tâm, chuyện này chất nhi tất nhiên làm xong.

Thái Vân chần chờ một chút, lần nữa há mồm hỏi:

- Tam thúc, tiểu tử kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đáng giá lão ngài tự mình chiếu cố?

Thái huynh sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Có một số việc không phải là ngươi nên biết. Ngươi chỉ cần biết chuyện này bản phái lão tổ đã từng tự mình chiếu cố qua cũng được.

Thái Vân đột nhiên nhi kinh, cúi đầu không dám hỏi nhiều nữa.

Trên Doanh Hà, Lục Bình nhắm mắt dưỡng thần. Đại Bảo nhàn không được, lại cùng Đỗ Gia Lạc trò chuyện nổi lên gia thường.

- A, ngươi nói là tu sĩ họ Thái đó chính là một trong các tu sĩ năm trước chủ trì nghi thức khai ích huyết mạch cho các đứa trẻ trong thôn các ngươi sao?

Đỗ Gia Lạc gật đầu một cái, nói:

- Đúng vậy! Thái tiên nhân kia là theo Tam thúc của hắn tới, lúc ấy tất cả tu sĩ đều nghe vị Tam thúc tiên nhân của hắn. Thái tiên nhân của ta tốt nhất rồi, dùng tiên thuật giúp trong thôn làm thật là nhiều chuyện, mọi người đến bây giờ đều còn nhớ hắn rất rõ!

Đại Bảo liếc mắt nhìn về phía Lục Bình, lại đúng dịp thấy Lục Bình giương đôi mắt như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói:

- Kỳ quái, kỳ quái! Thiên Sơn độc phong này trong mắt của ta cũng đã là ngọn núi cao nhất Doanh Thiên sơn mạch, chẳng lẽ Doanh Hà này trải qua địa khu còn có ngọn núi gì đặc biệt hay sao?

Đỗ Gia Lạc nghe vậy nháy mắt một cái, nói:

- Tiên nhân, ngươi đây coi như có chỗ không biết rồi. Thiên Sơn độc phong này mặc dù cao lớn, nhưng cũng không là ngọn núi cao nhất của Doanh Thiên Sơn sơn mạch.

- Hả?

Trong hai mắt của Lục Bình bắn ra tinh quang chợt lóe rồi biến mất, trên mặt ôn hòa cười nói:

- Thiên Sơn độc phong cao vút trong mây, lấy lực của con mắt ta lại thấy mấy trăm dặm bên ngoài, nhưng lại cũng không phát hiện có ngọn núi nào cao hơn so với Thiên Sơn độc phong nha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play