Ngọc Quật động thiên ở vào vị trí phía sau Chân Linh sơn theo sát đỉnh Thiên Linh sơn, về phần Truyền Thừa chi địa Chân Linh động thiên trọng yếu nhất của Chân Linh phái dĩ nhiên là ở trên đỉnh Thiên Linh sơn. Nhưng khi Lục Bình trong một lần bế quan đỉnh Chân Linh sơn, cũng không phát hiện Truyền Thừa chi địa, động thiên pháp bảo gì hết.
Nguồn gốc của Ngọc Quật động thiên cũng rất có hí kịch tính. Tương truyền Ngọc Quật động thiên chính là sáu ngàn năm trước trong lịch sử do một vị Chân Linh phái tu sĩ duy nhất thành tựu chân linh Thái Tham lão tổ sáng chế.
Ngọc Quật động thiên nguyên vốn là một khối nguyên thạch. Một người tu sĩ phát hiện trong khối nguyên thạch này có giấu bảo ngọc, vì vậy đem nguyên thạch giải khai, hoan thiên hỉ địa lấy được một viên bảo ngọc bên trong bỏ đi.
Nhưng còn dư lại vỏ ngoài của nguyên thạch lại được Thái Tham lão tổ đi ngang qua nhặt được. Lúc ấy đạo pháp của Thái Tham lão tổ chưa thành, nhưng kiến thức rất rộng, sau khi nhặt được nguyên thạch vội vã quay về Chân Linh phái.
Thì ra là nguyên thạch này mới thật sự là bảo bối. Nó chính là một khối lớn thiên cấp linh vật sau khi thoái hóa hình thành tam đẳng cực phẩm linh tài. Mà nhất phương bảo ngọc trong nguyên thạch mặc dù cũng trân quý, bất quá là lúc ban đầu nguyên thạch vì linh tài chưa thoái hóa, nguyên thạch bị linh vật ảnh hưởng, biến dị mà thành nhị đẳng linh tài thôi.
Thái Tham lão tổ lợi dụng một khối nguyên thạch này làm khung, sau đó lại gia nhập nhiều loại linh tài trân quý, luyện chế thành một tòa động thiên pháp bảo. Bởi vì bề ngoài nhìn qua giống như là một tòa Ngọc Quật bị moi trống không ra, vì vậy hình tượng trở thành Ngọc Quật động thiên.
Sáu ngàn năm qua, trải qua Chân Linh phái lịch đại tu sĩ tu bổ hoàn thiện, Ngọc Quật động thiên đã trở thành Chân Linh phái đứng hàng thứ hai, kế dưới Truyền Thừa chi địa trọng yếu nhất là Chân Linh động thiên. Mà Ngọc Quật động thiên cũng ngưng luyện thông linh bảo cấm thứ tư, thượng thăng lên thông linh động thiên pháp bảo.
Khi Lục Bình tới chỗ Ngọc Quật động thiên, xa xa liền thấy một tên tu sĩ trông chừng động thiên đứng ở cửa Ngọc Quật động thiên.
Thấy bộ dáng người này, chân mày của Lục Bình cũng không dấu vết chau một cái. Lúc trước Lục Bình cũng đã gặp người này, khi cùng Thiên Cầm lão tổ từ Kinh Chập đảo trở về, Thiên Cầm lão tổ nhân cơ hội đệ tử đời thứ ba kia lập uy, đã từng có sáu tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ ra mặt ngăn cản. Người này chính là một trong sáu người lúc đó. Lục Bình còn nhớ danh hiệu của người này, là một gã Nhị đại đệ tử, mà khi đó Lục Bình đứng sau lưng Thiên Cầm lão tổ.
- Trùng Hoa môn hạ Lục Huyền Bình ra mắt Huyền Thủy sư thúc. Đệ tử phụng chi mệnh của chưởng môn lão sư, đi tới Ngọc Quật động thiên một chuyến, mong rằng sư thúc có thể phê chuẩn.
Đầu tiên Lục Bình thi lễ trước một cái, hắn không biết đối phương có nhận biết hắn hay không, có sẽ nhân cơ hội làm khó hắn hay không, nhưng trước hết đem lễ phép làm đầu, không cho người này có cơ hội cùng lý do làm khó hắn, chính xác là không sai.
- Trùng Hoa môn hạ sao? Thiên Linh sư tỷ đệ tử? Nàng ta lúc nào thu nam đệ tử rồi? Có không gian lệnh bài không?
Hai hàng lông mày của Huyền Thủy chân nhân nhíu lại, một đôi mắt đánh giá Lục Bình. Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: tiểu tử, ngươi không phải là giả mạo đó chứ?
Trong lòng của Lục Bình biết chuyện hôm nay sợ có ba chiết, tuy nhiên vẫn cầm lệnh bài đưa tới.
Kết quả Huyền Thủy chân nhân vừa nhìn lệnh bài, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi thật là to gan. Bổn phái minh xác quy định, sử dụng không gian lệnh bài, phía trên nhất định phải có ấn ký của ba vị lão tổ, nói rõ khai ích động thiên ít nhất phải cần đến ba vị lão tổ công nhận. Trên không gian lệnh bài này của ngươi chỉ có một mình Thiên Linh sư tỷ ấn ký, làm sao có thể đi vào Ngọc Quật động thiên được chứ?
Trong lòng Lục Bình cười lạnh một trận. Hiện nay Chân Linh phái bổ nhiệm chưởng môn chấp chưởng hết thảy việc trong phái, Bắc Hải tu luyện giới người nào không biết? Người này vẫn như cũ dựa theo quy củ lúc trước của Chân Linh phái để ước thúc mình, hiển nhiên là cố ý làm như vậy.
Tuy nhiên Lục Bình biết mình không thể gấp, dù sao Huyền Thủy chân nhân cũng là trưởng bối, coi như là cậy mạnh vô lý, nếu là mình cùng ông ta chống đối, đầu tiên một người chẳng phân biệt được cái mũ tôn ti thì có thể ăn chết mình.
Mặc dù như thế, khuôn mặt của Lục Bình tự cũng không tươi cười chào đón, mà là nhàn nhạt nói:
- Sư thúc, lão sư bây giờ đã là bản phái chưởng môn, có khai ích Ngọc Quật động thiên hay không, bổn phái chưởng môn có thể tự một lời mà quyết. Chẳng lẽ sư thúc người đối với quyết định của bản phái chư vị lão tổ cũng không để vào mắt sao?
Huyền Thủy chân nhân mặt liền biến sắc. Ông ta dĩ nhiên là không có tư cách, hơn nữa không có năng lực phản đối quyết định của bản phái. Huyền Thủy chân nhân chỉ có thể xem là trung đẳng trong Chân Linh phái đoán đan hậu kỳ tu sĩ, cũng không có tư cách tham dự sự vật của Chân Linh phái, thậm chí ngay cả địa vị trước đó khi Lục Bình lên cấp đoán đan hậu kỳ đều không đạt tới, hiển nhiên cũng không biết địa vị chân chính của Lục Bình ở Chân Linh phái.
Lục Bình lạnh nhạt liếc mắt nhìn một chỗ giả sơn bên ngoài môn hộ của Ngọc Quật động thiên sau lưng Huyền Thủy chân nhân, nói:
- Nếu là sư thúc cũng không biết quy củ hiện nay của bổn phái, hãy đi tới Chấp pháp trưởng lão điện, tuy nói Thiên Cầm sư thúc không có trên núi, nhưng đại đệ tử của bà ta cũng đang ở đó. Huyền Tuệ sư tỷ sẽ giải thích quy củ môn phái cho sư thúc ngài.
Thái độ lạnh nhạt của Lục Bình với trong mắt của Huyền Thủy chân nhân rõ ràng chính là không chút nào che giấu khinh miệt. Huyền Thủy chân nhân nhất thời giận dữ, lạnh lùng nói:
- Tiểu bối lớn mật! Bản chân nhân chẳng lẽ lại để ngươi có thể dạy dỗ. Hôm nay ta thay Thiên Linh sư tỷ giáo huấn ngươi một phen, để cho ngươi biết được cái gì là trưởng ấu tôn ti!
Huyền Thủy chân nhân vừa dứt lời, vân khí quấn quanh trên Thiên Linh sơn liền bị một thanh chưởng khống của Huyền Thủy chân nhân hóa thành một bàn tay khổng lồ màu trắng, hướng Lục Bình đương đầu liền phách liễu hạ lai.
Lục Bình nhìn một cái đã nhận ra Huyền Thủy chân nhân cũng tu luyện Thủy chúc tính công pháp. Cái bàn tay khổng lồ này như cũ là vân khí tạo thành, cũng không ngưng tụ thành nước, có thể thấy Huyền Thủy chân nhân vẫn không xuất toàn lực.
Chỉ bất quá lấy Huyền Thủy chân nhân đoán đan tầng tám tu vi cũng không cao minh, hiện giờ cho dù là xuất toàn lực thì cũng không biết có thể làm gì được Lục Bình?
Tuy nhiên Lục Bình cũng không được vô cùng tự nhiên, bởi vì hắn bây giờ rất muốn đem vị sư thúc hung hăng này đánh một trận, để cho ông ta hiểu rằng hiện nay ai là đương gia của Chân Linh phái. Nhưng hắn biết nếu thật là làm như vậy, sợ rằng ngược lại sẽ mang đến phiền toái cho lão sư, thậm chí làm cho một ít tiểu nhân trong môn phái lấy miệng thực công kích lão sư.
Mặc dù những thứ trò mèo này không cách nào làm dao động địa vị của lão sư ở trong môn phái. Nhưng thúc đẩy Chân Linh phái quật khởi không đơn thuần là dựa vào tu sĩ đứng đầu, hơn nữa còn phải dựa vào quần sách quần lực rộng lớn của tu sĩ cấp thấp. Nếu để cho một ít kẻ tiểu nhân tung lời đồn nhảm làm rối thị phi, tạo thành hỗn loạn trong tu sĩ cấp thấp trong Chân Linh phái, cuối cùng ảnh hưởng lại là đại kế của Chân Linh phái.
Vân thủ màu trắng mới vừa tới trên bầu trời trên đỉnh đầu của Lục Bình. Hắn hời hợt giơ giơ ống tay áo, “Hành vân Bố vũ quyết” phát động, vân thủ màu trắng nhất thời tan thành mây khói.
Thần sắc của Huyền Thủy chân nhân sửng sốt, ngược lại chính là mặt đỏ tới mang tai, phảng phất bị khiêu khích ít nhiều vậy, chỉ Lục Bình nói:
- Giỏi, giỏi cho một tên nghiệt chướng phạm thượng, ngươi còn dám hoàn thủ sao?
Vân khí bị Lục Bình huy tán lại một lần nữa ngưng kết, đồng thời diện tích mấy trăm trượng bên trong càng nhiều vân khí tụ tập tới hơn, hóa mây thành nước, lần nữa ngưng kết thành một bàn tay khổng lồ, lần nữa vỗ tới Lục Bình.
Lần này Huyền Thủy chân nhân ít nhiều cũng động thủ thật. Lục Bình mới vừa hời hợt phá giải pháp thuật của ông ta, khiến cho vị Nhị đại đệ tử này phảng phất bị tuyệt đại vũ nhục vậy.
Lần này, là thật không xuống đài được rồi!
Lục Bình nhìn chủy thủ cực lớn chộp tới mình, bất đắc dĩ thở dài một cái, lần này hai tay của hắn rốt cục giơ lên, chẳng qua là cuối cùng lại chỉ bấm một đạo pháp quyết đơn giản, hai tay bắn ra phía ngoài.
Thủy thủ nhất thời đất băng tan rã!
Lần này, Lục Bình dùng là “Khống Thủy quyết”!
- Ngươi!
Huyền Thủy chân nhân dùng tay chỉ Lục Bình, nhìn sắc mặt trầm ngưng của Lục Bình, lúc này mới nhớ tới hai lần công kích chẳng những là từ mình xuất thủ trước, hơn nữa mỗi một lần Lục Bình đều hóa giải, cũng không phản kích, ngôn ngữ ở trong miệng chuyển qua lại mấy lần, cuối cùng từ trong miệng hóa thành hai chữ phun ra ngoài:
- Càn rỡ!
Càn rỡ? Chuyện nực cười, chẳng lẽ đứng mặc cho ngươi muốn nắn muốn bóp làm thịt thế nào cũng được hay sao?
Lục Bình mặt không biểu lộ, chẳng qua là nhìn Huyền Thủy chân nhân, mặc cho ông ta xuất thủ lần nữa.
Huyền Thủy chân nhân có thể đem tu vi đẩy tới đoán đan tầng tám, lúc này hiển nhiên biết rõ mình là bị người khác làm thương để điều khiển. Nhưng ngặt một nỗi ông ta bây giờ là cưỡi hổ khó xuống, ngày sau nếu chuyện này truyền đi, ông ta đường đường là Nhị đại đệ tử, đoán đan tầng tám tu vi, không ngờ lại không làm gì được một tên Tam đại đệ tử. Ông ta còn mặt mũi nào mặt đối mặt với Chân Linh phái trên dưới?
Khóe mắt của Huyền Thủy chân nhân co giật liên hồi, há mồm phun ra một viên bảo châu màu xanh nhạt, đồng thời một cái bình nước nhảy ra từ trong tâm hạch không gian. Cái bình nước nghiêng về xuống phía dưới, một cỗ thanh liệt thủy quang từ trong miệng bình chảy xuôi xuống.
Thủy quang tới dưới đất lại cũng không văng tóe ra, mà là phảng phất rót vào trong một cái khung vô hình vậy, theo thủy quang tăng lên, dần dần đầu tiên là hợp thành một đôi chân lớn như bồ phiến, sau nữa là một đôi bắp đùi đầy lông lá, tiếp tục hướng lên tới cuối cùng là một cái đầu lâu to lớn.
Đôi mắt của Lục Bình nhíu híp một cái, cái con này không ngờ lại là một con thủy viên to khoảng ba trượng!
Huyền Thủy chân nhân đem bảo châu màu xanh nhạt trực tiếp vỗ vào bộ vị buồng tim của thủy viên. Thủy viên to lớn ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, hai chân trước to lớn vỗ lồng ngực bền chắc.
Rồi sau đó theo Huyền Thủy chân nhân chỉ Lục Bình một cái, một đôi mắt nước của thủy viên đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng trong suốt tới Lục Bình, trong ánh sáng tựa hồ cũng mang theo một tia hung lệ.
“Huyền Viên Khống Thủy quyết”!
Huyền Thủy chân nhân này tu luyện lại là Chân Linh phái đệ nhất chân truyền công pháp, “Huyền Viên Khống Thủy quyết”!!
Thiên Tượng lão tổ tu luyện chính là công pháp này. Ban đầu khi Thiên Tượng lão tổ vượt qua pháp tướng trung kỳ kiếp số, uy năng của “Huyền Viên Khống Thủy quyết”, Lục Bình còn sờ sờ chứng kiến.
Thủy viên tung người đánh tới Lục Bình. Hắn nhất thời cảm giác được nguồn nước nhào tới trong nháy mắt, hết thảy hơi nước quanh người mình tựa hồ cũng bị khống chế vậy, và cũng không còn nghe Lục Bình sai sử nữa.
“Huyền Viên Khống Thủy quyết”, quả nhiên không hổ là “Khống Thủy quyết”, đối với việc chưởng khống nước trong tay, đúng là đã đạt đến tiêu chuẩn cực cao.
Tuy nhiên muốn chưởng khống tất cả hơi nước trong phạm vi đấu pháp, điều đó cũng phải xem “Huyền Viên Khống Thủy quyết” này là ở trong tay của người nào thi triển.
Lục Bình trong lúc nhất thời cũng nổi lên lòng hiếu thắng. Nếu “Huyền Viên Khống Thủy quyết” được xưng là Chân Linh phái đệ nhất chân truyền công pháp, vậy so sánh cùng “Bắc Hải Thính đào quyết” thần bí của mình tu luyện thì như thế nào?
Bắc Hải thập nhị chính pháp, Lục Bình chỉ đơn thuần sử xuất “Khống Thủy quyết”, vân khí bốn phía bị cấm cố trong ánh mắt bất khả tư nghị của Huyền Thủy chân nhân nhất thời thoát khỏi thủy viên chưởng khống, từ từ hội tụ trước người của Lục Bình. Một con quái giao bốn chân nho nhỏ, râu cá, đuôi cá, sừng hươu, tai trâu đầu tiên là chỉ dài bằng một cái dây thừng ngắn, rồi sau đó dần dần lớn mạnh đến khoảng ba trượng, lớn bằng ba thước.
Quái giao hướng thủy viên phát ra một tiếng trường ngâm khiêu khích vậy, lăng không hướng thủy viên bay thắt đi.
Thủy giao mắt thấy sẽ phải đụng vào trên người của thủy viên, cũng đột nhiên ở giữa không trung xoay người, đuôi giao vung lên, khi một tiếng "ba" quất vào hông của thủy viên, bị đuôi giao rút ra bọt nước văng khắp nơi.
Thủy viên gầm mạnh một tiếng, hai móng chợt đưa tay về phía trước. Thủy giao hết sức tránh né, nhưng vẫn bị một cái móng vuốt bắt được, nửa cái đuôi giao bị kéo xuống.
Lục Bình cau mày, không ngờ con thủy viên này của Huyền Thủy chân nhân ngưng kết lại cứng chắc đến như vậy, uy năng hiển nhiên trên thủy giao mà Lục Bình thi triển “Khống Thủy quyết” ngưng kết thành.
Ngay sau đó nhìn lam quang lóe lên trong ngực của thủy viên, Lục Bình chợt hiểu ra. Hắn bấm ra một đạo kiếm chỉ vung lên, Kim Lân kiếm hóa thành một đạo kim quang thoáng cái chui vào trong cơ thể thủy giao.
Không đợi Huyền Thủy chân nhân bởi vì mới vừa đánh trở lại một chiêu thắng lợi mà có điều đắc ý, liền thấy trên dưới cả người con thủy giao này của Lục Bình đột nhiên triển lộ ra kiếm khí sâm sâm. Thủy giao màu xanh nhạt lập tức phảng phất phủ thêm một tầng lân giáp màu vàng.
“Thanh Giao Nháo Hải quyết”!
Không đợi Huyền Thủy chân nhân có điều cảnh giác, quái giao màu vàng lấy tư thế trở lại, một đầu đụng thủng bụng của thủy viên. Không đợi thủy viên có điều phản ứng, miệng quái giao quay lại cắn xé cánh tay trái của thủy viên.
Huyền Thủy chân nhân giận dữ. Cánh tay phải của thủy viên lần nữa bắt lấy đuôi của thủy giao. Quái giao lại vẫy đuôi, toàn bộ cánh tay của thủy viên bị đập thành bọt nước.
Sắc mặt của Huyền Thủy chân nhân trắng bệch, tung người lui nhanh, lại thấy quái giao há mồm phun về phía thủy viên. Một cỗ thủy lưu màu vàng hóa thành một ngàn hai trăm chín mươi sáu đạo kiếm quang phô thiên cái địa tới phía thủy viên.