Âu Dương Duy Kiếm không chỉ có phi kiếm hóa thành lưu phong, hơn nữa thân hình của hắn lúc này cũng đã hóa thành lưu phong không chỗ không có, khiến cho Cơ Huyền Hiên không thể nào nắm bắt hành tung của hắn, hai con khôi lỗi ở giữa không trung bị Âu Dương Duy Kiếm đùa cợt xoay chuyển mòng mòng. Mà Cơ Huyền Hiên bản thân lúc này lại thành cái bia cho Lưu Phong kiếm trong tay Âu Dương Duy Kiếm, chỉ có thể dựa vào tấm thuẫn to lớn trong tay kia liều mạng ngăn cản.
Mà dưới sự công kích không đâu không có của Lưu Phong kiếm, tấm thuẫn trong tay Cơ Huyền Hiên rốt cục không đỡ được, từng vết nứt bắt đầu lan ra trên bề mặt thuẫn.
Cơ Huyền Hiên trong lòng thầm biết cứ tiếp tục như vậy mình tất bại không còn nghi ngờ gì nữa. Gã liền gọi hai con khôi lỗi trở lại bảo vệ mình, bản thân cũng hướng về phía Chân Linh phái mà lui, ngoài miệng lại nói:
- Âu Dương Duy Kiếm hôm nay coi như ngươi lợi hại, đợi đến tiểu gia ta trở về tu luyện một phen, lần sau nhất định phải đem ngươi đánh cho quỳ xuống đất đòi tha cho mới thôi!
"Hừ!" Âu Dương Duy Kiếm cất một tiếng hừ lạnh, Lưu Phong kiếm trong tay đột nhiên hóa thành mười tám đạo lưu phong, từ bốn phương tám hướng chặn đánh Cơ Huyền Hiên đang lui về phía sau. Đây là một loại kiếm thuật kêu là "Phong lưu đại thần thông" – là một trong hai loại đại thần thông kiếm thuật nằm trong “Phong Lưu Khoái Hoạt Thập Bát Kiếm” mà Âu Dương Duy Kiếm nắm giữ, hiển nhiên là hắn không muốn Cơ Huyền Hiên dễ dàng thoát thân như vậy.
Cơ Huyền Hiên mới vừa rồi nói một phen như vậy thực tế là đã nhận thua, chẳng qua là Cơ Huyền Hiên luôn luôn độc miệng, không muốn nói ra lời nhận thua mà thôi. Nếu đổi thành tu sĩ những môn phái khác, có thể nể mặt mũi của Chân Linh phái mà thu tay lại. Nhưng Huyền Linh phái thì sẽ không làm thế, Âu Dương Duy Kiếm làm sao lại không biết, Cơ Huyền Hiên là nhân vật kiệt xuất trong đệ tử đời thứ ba của Chân Linh phái, Âu Dương Duy Kiếm quyết định chủ ý sẽ không để cho Cơ Huyền Hiên toàn thân thối lui.
Bốn phía của Cơ Huyền Hiên truyền tới vô số tiếng kiếm rít. Mười tám đạo phong kiếm các loại hướng Cơ Huyền Hiên đánh tới. Cơ Huyền Hiên sắc mặt đại biến, một cái thuẫn bài đột nhiên hóa thành sáu khối, bao quanh Cơ Huyền Hiên, bắt đầu xoay tròn đem hắn bảo hộ ở bên trong. Nhưng hai con khôi lỗi ngoài thân không kịp để hắn thu hồi, liền bị kiếm ý mạnh mẽ tích chứa trong lưu phong không chỗ nào không có đánh thành những mảnh vụn rơi đầy đất.
Cơ Huyền Hiên một thân bản lãnh có tầng bảy đều trên khôi lỗi. Thấy hai con khôi lỗi bị hủy, Cơ Huyền Hiên trong miệng nhất thời ứa ra máu, thân thể được sáu khối tiểu hình thuẫn bài bảo hộ nhanh chóng hướng về phía Chân Linh phái trận doanh phi độn đi.
Nhưng Âu Dương Duy Kiếm sau khi phá hủy khôi lỗi của Cơ Huyền Hiên vẫn như cũ không phòng thủ, Lưu Phong kiếm đuổi theo nhắm ngay sau lưng Cơ Huyền Hiên đâm tới.
Mắt thấy Lưu Phong kiếm sắp đâm vào sau lưng của Cơ Huyền Hiên, sau lưng Cơ Huyền Hiên đột nhiên có vô số cây cối chông gai nhô lên, trong chốc lát hóa thành một mảnh tường cây, đem tất cả lưu phong gào thét mà đến toàn bộ ngăn ở bên ngoài rừng cây.
Âu Dương Duy Kiếm thấy Cơ Huyền Hiên nhân cơ hội đó chạy vào trong Chân Linh phái trận doanh, biết mình đã không còn cơ hội kích sát hắn nữa, vì vậy đưa tay ngoắc ra, vô số đạo lưu phong từ rừng cây lui về, lần nữa tụ tập ở trong tay của hắn, từ từ hóa thành một thanh phi kiếm màu xanh.
Trong trận doanh của Chân Linh phái đi ra một tu sĩ tuổi gần ba mươi, ăn mặc theo kiểu văn sĩ. Âu Dương Duy Kiếm nhìn thấy người này, hai mắt nhất thời co rụt lại.
Tu sĩ hướng Âu Dương Duy Kiếm chắp tay, nói:
- Song phương đấu tướng cũng không hạ tử thủ. Cơ sư đệ của ta mới vừa rồi đã nhận thua. Các hạ vẫn đuổi giết như cũ, hiển nhiên là muốn đẩy Cơ sư đệ của ta vào chỗ chết. Tại hạ bất tài, tuy nói vẫn là tam đại đệ tử như cũ, nhưng lại so với Âu Dương chân nhân tu luyện nhiều hơn gần trăm năm, ở chỗ này mặt dày hướng Âu Dương chân nhân lãnh giáo một phen, kính xin các hạ không tiếc chỉ giáo.
Âu Dương Duy Kiếm nhìn người trước mắt. Hắn có thể cảm giác được người này tu vi mặc dù cũng giống như mình, nhưng một thân chân nguyên hồn hậu vô cùng, hiển nhiên là tu sĩ bị khốn ở đoán đan sáu tầng một mực không đột phá của Chân Linh phái.
Tu sĩ như vậy ở trong Huyền Linh phái cũng có một ít. Tu sĩ giống như trước mắt đây, phần nhiều là bởi vì muốn tìm thiên địa linh vật cao cấp hơn nữa và thích hợp giúp mình lên cấp đoán đan hậu kỳ, để chuẩn bị cho tương lai lên cấp pháp tướng kỳ.
Tu sĩ như vậy không phải là bởi vì thực lực của bản thân không đủ, mà ngược lại, những tu sĩ này vì thành tựu của tương lai mà không tiếc giảm đi tốc độ tu luyện của tư thân. Mấy chục năm ẩn nhịn ấy, tự thân để uẩn không biết dày và mạnh tới bậc nào, cũng không phải là thứ như Âu Dương Duy Kiếm có thể sơ sài trong việc đối đãi.
Lúc này, bên phía Huyền Linh phái sớm đã có tu sĩ nhận biết đối phương, liền đem lai lịch người trước mắt báo cho Âu Dương Duy Kiếm. Âu Dương Duy Kiếm trong lòng rùng mình, như lại cười nói:
- Ta cứ tưởng người nào, thì ra là Khương Thiên Lâm lão tổ đại đệ tử Huyền Điền chân nhân.
Huyền Điền chân nhân, hơn trăm năm trước đó cũng là nhân vật sất trá phong vân trên Bắc Hải Tân Tú bảng. Ông ta cũng đã từng chen thân vào hàng mười người đầu của Tân Tú bảng. Chẳng qua là khi năm xưa Tân Tú bảng không cạnh tranh kịch liệt giống như bây giờ. Hai mươi lăm tu sĩ hàng đầu trên bảng bây giờ không ngờ đều có đoán đan trung kỳ tu vi, điều này ở thời của Huyền Điền chân nhân bọn họ năm đó căn bản không thể xảy ra.
Huyền Điền chân nhân khẽ mỉm cười. Ông ta mặc dù tự nhận là tu vi thực lực so sánh cùng Âu Dương Duy Kiếm chẳng qua là ngang ngửa, nhưng mình dù sao cũng chiếm hơn trăm năm tu vi tích lũy, cho dù chiến thắng Âu Dương Duy Kiếm, trên mặt cũng không vẻ vang gì, chẳng qua là hôm nay nghe nói Lục Huyền Bình sư đệ đã đến, nhưng lại là rề rà chưa chịu hiện thân. Trong tình cảnh như thế này, Chân Linh phái có thể đưa ra người tương đương cùng Âu Dương Duy Kiếm này, thì chỉ có mấy người của ông ta là đệ tử đời thứ ba bởi vì chờ đợi thiên địa linh vật thích hợp mà chậm trễ thời gian hơn trăm năm không chịu lên cấp đoán đan hậu kỳ mà thôi.
Huyền Điền chân nhân đang định xuất thủ, đột nhiên nghe từ giữa không trung truyền tới một tiếng thở dài. Huyền Điền chân nhân sắc mặt vui mừng, hướng Âu Dương Duy Kiếm cười cười, rồi lui trở về sau.
Âu Dương Duy Kiếm đối với người phát ra tiếng thở dài đó có thể nói là khắc cốt minh tâm. Hắn ngửa đầu hướng hư không nhìn lại, lạnh lùng nói:
- Thì ra là Lục huynh cũng đã sớm đến, nhưng vì sao lại chậm chạp không hiện thân, trơ mắt nhìn sư đệ của mình bại vào trong tay tại hạ. Chẳng lẽ lấy tu vi của Lục huynh, còn phải chờ sư đệ của mình ra trước làm tiêu hao chân nguyên của tại hạ, sau đó mới chiến rồi thủ động sao?
Lục Bình thân hình vẫn ở giữa không trung chưa hề hiện ra, đối với sự châm chọc của Âu Dương Duy Kiếm, Lục Bình không để ý tới chút nào, chẳng qua là sâu kín nói:
- Ta vốn không muốn để ý tới, chẳng qua là Âu Dương huynh hết lần này tới lần khác bức bách, nói không chừng tại hạ phải xuất thủ một lần vậy. Nếu Âu Dương huynh mới vừa cùng Cơ sư đệ đánh qua một trận, tại hạ cũng không nguyện chiếm tiện nghi của Âu Dương huynh, vậy thì hãy dùng một chiêu định thắng bại đi!
Âu Dương Duy Kiếm nghe Lục Bình nói vậy, nhất thời giận dữ: một chiêu định thắng bại, đó chính là nói Lục Huyền Bình tự nhận là có thể một chiêu liền đánh bại mình!
Không chỉ có mình Âu Dương Duy Kiếm, ngay cả mọi người quan sát ở bốn phía, vô luận là Chân Linh phái hay là Huyền Linh phái, hay hoặc là tu sĩ những phái khác đều lập tức như bầy ong vỡ tổ: một chiêu định thắng bại, Lục Huyền Bình này có khẩu khí thật là lớn, mới vừa rồi Âu Dương Duy Kiếm đã cuồng đến không biên giới rồi, không ngờ lập tức lại nhảy ra một người còn cuồng hơn nữa!
Trong hư không do thanh vụ bao phủ, Huyền Châu chân nhân nhíu mày một cái, nói:
- Sư đệ, ngươi nắm chắc bao nhiêu?
Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện không chỉ có Huyền Châu chân nhân, mà những tu sĩ khác cũng khó tránh khỏi lộ ra sắc mặt có chút khó coi, cảm thấy Lục Bình quá mức tự đại.
Quách Huyền Sơn chân nhân suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu là như vậy, khó tránh khỏi có chút thắng không anh hùng!
Mọi người không biết Quách Huyền Sơn chân nhân nói lời ấy là ý gì, nhưng Lục Bình cùng bốn vị lão tổ thì được ý Quách Huyền Sơn chân nhân nói gì. Lục Bình nếu lấy đoán đan hậu kỳ tu vi xuất thủ, khó tránh khỏi thắng không anh hùng.
Lục Bình hướng Quách Huyền Sơn chân nhân lộ ra một nụ cười ngụ ý hãy yên tâm, đưa tay hướng về phía Âu Dương Duy Kiếm chỉ một cái, ánh sáng màu vàng chợt lóe lên rồi biến mất.
Lục Bình ngôn ngữ mặc dù cuồng vọng, nhưng hắn sau khi nói xong lời này, tu sĩ phía dưới trong trận doanh thuộc các phe đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn về phương hướng có thanh âm của hắn truyền tới, đều muốn xem coi vị "Thủy Kiếm tiên" đại danh đỉnh đỉnh có thể chỉ dùng một chiêu liền đánh bại một vị "Phong Kiếm tiên" khác hay không!
Trong bầu trời đột nhiên thoáng qua một đạo kim sắc hoa quang!
Xuất thủ!
Âu Dương Duy Kiếm trong lòng căng thẳng, toàn bộ tinh thần chỉ còn lại có một đạo kim sắc lưu quang trong bầu trời kia!
Xuất thủ!
Các phái tu sĩ đều lộ gương mặt đầy hưng phấn. Đây tuyệt đối là thiên tài kiệt xuất nhất trong đệ tử đời thứ ba của Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái va chạm nhau. Có lẽ đây cũng là kết quả dự diễn kết cục trong tương lai khi Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái tranh đấu với nhau!
Lưu quang màu vàng không có tốc độ nhanh như điện chớp, nhưng lưu quang từ xa đến gần lộ ra vẻ càng ngày càng to lớn!
Khi tới gần, sắc mặt của Âu Dương Duy Kiếm càng lộ ra vẻ ngưng trọng. Lúc này các phái tu sĩ xem cuộc chiến đột nhiên phát ra một tiếng hô cả kinh!
Mọi người lần nữa hướng vào trong bầu trời nhìn lại, cũng không biết lúc nào một đạo kim sắc lưu quang kia đã biến thành một đạo kim sắc hồng lựu, giống như thiên hà từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay hướng Âu Dương Duy Kiếm đánh thẳng tới.
Âu Dương Duy Kiếm hơi biến sắc, liền thấy bầu trời màu vàng phô thiên cái địa mà đến đột nhiên vang lên tiếng nước chảy vỗ vào đá ngầm, một đợt to phồng rồi co rụt lại phảng phất như đang cọ rửa hai bên bờ sông vô hình. Từng bọt sóng màu vàng cuốn lên, mang theo kiếm quang sâm sâm lạnh lẽo.
Loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn, cuốn lên ngàn đống tuyết!
Đây mới chính là uy lực chân chính của Đại Giang Đông Khứ kiếm thuật đại thần thông!
Đây mới là Lục Bình từ Thiên Tượng lão tổ trong quá trình chống đánh lôi kiếp chi hà rồi chân chính lĩnh ngộ ra kiếm thuật đại thần thông!
Chân chính "Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết" chính là sau khi dung hợp "Loạn thạch xuyên không kiếm quyết", "Kinh đào phách ngạn kiếm quyết" cùng "Thiên Đôi Tuyết Kiếm quyết", mới có thể đem uy lực chân chính của bộ kiếm quyết này phát huy ra được, trở thành đại thần thông kiếm thuật!
Lục Bình trong dĩ vãng cũng chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt đạo lý này. Trong “Bắc Hải Thính Đào quyết” ghi lại sáu đạo kiếm thuật, Lục Bình đều cầm tới luyện qua, hơn nữa còn đem sáu bộ kiếm quyết này luyện ra được chuẩn, luyện ra được cái danh hiệu "Thủy Kiếm tiên" hách hách uy danh. Nhưng vào giờ khắc này, Lục Bình đột nhiên phát hiện tất cả trước đây mình đều đã sai lầm hết rồi!
Kiếm thuật của mình căn bản là đi vào đường vòng rồi. Sáu bộ kiếm thuật này tuần tự tiệm tiến, lúc Lục Bình luyện tập tuy là từ dễ đến khó, nhưng thủy chung không để mắt đến sự liên hệ giữa bọn chúng. "Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết" chân chính Lục Bình căn bản chưa từng lĩnh ngộ rõ, thì đã bắt đầu tu luyện "Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết" nguyên vốn không nên tu luyện. Hơn nữa, hắn còn cực kỳ kỳ lạ đem "Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết" luyện thành kiếm thuật đại thần thông!
Điều này nguyên bản cũng không trách được Lục Bình. Sáu bộ kiếm thuật này sáng chế ra, hiển nhiên chính là dựa theo lịch trình một con sông trưởng thành, tích lũy dòng nhỏ trở thành sông lớn, lấy biển rộng mà hội tụ trăm sông. Nhưng Lục Bình ra đời ở Bắc Hải, nơi này làm gì có con sông gì để cho Lục Bình xem xét mà lĩnh ngộ chứ? Thứ có ở đây chằng qua là biển rộng mênh mông vô biên, cuồng phong sóng lớn mãnh liệt vô cùng.
Lục Bình tuy là chưa từng thấy trường giang cuồn cuộn chảy về đông chân chính ào ạt sôi trào như thế nào, thì trước tiên đã từ biển rộng đi trước một bước lĩnh ngộ ra "Hải nạp bách xuyên"!
Cũng không biết là Lục Bình may mắn hay là bất hạnh!
Chẳng qua là vào giờ khắc này, Lục Bình đối với đi Trung Thổ có khát vọng vô cùng mãnh liệt. Sông lớn chảy về đông chân chính rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào, cùng biển rộng vô biên có gì bất đồng?
"Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết" chân chính chẳng lẽ thật sự có uy lực là một loại đại thần thông kiếm thuật?
Chỉ có một bộ "Đại Giang Đông Khứ kiếm quyết", trong khi Lục Bình chưa hề chân chính nhìn thấy sông lớn chảy về đông cảnh tượng mênh mông như thế nào, chẳng qua là xem xét qua một phen mây đen và kiếp lôi biến ảo thành thiên hà rồi liền có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra đại thần thông mạnh mẽ như thế. Nếu là Lục Bình có thể tự mình đi Trung Thổ nhìn qua một chút, xem coi con sông Lưu Hoa hà quanh co uốn khúc cuồn cuộn xuôi dòng, hay hoặc xem coi con sông Lạc Nhật hà được xưng là đệ nhất trường hà của Trung Thổ, kiếm thuật của mình lại sẽ có một phen tăng trưởng như thế nào?
Nếu như đến cửa sông Lưu Hoa hà cùng Lạc Nhật hà chảy vào biển nhìn một chút cảnh tượng Hải Nạp Bách Xuyên chân chính, thì "Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết" của hắn lại nên đề thăng tới trình độ nào?
Lục Bình đột nhiên có một loại dự cảm:
- "Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết" tuyệt không phải là một loại kiếm thuật đại thần thông thì có thể đạt đến đỉnh điểm!
Một tiếng hự trầm đột nhiên truyền tới từ phía dưới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Bình. Lục Bình hướng xuống phía dưới vừa nhìn, thấy Âu Dương Duy Kiếm đã sớm bị bao phủ ở trong kim sắc thiên hà.
Trên mặt Lục Bình lộ ra nụ cười kỳ dị. Ở chung quanh, Huyền Châu chân nhân, thậm chí trong ánh mắt kinh hãi của đám người Quách Huyền Sơn chân nhân, phất tay đem kim sắc thiên hà hóa thành vô hình.
Âu Dương Duy Kiếm chật vật thoát ra, trong hai mắt hiển lộ ra vẻ sợ hãi khó có thể tin.
Các phái tu sĩ xung quanh yên lặng như tờ!
Hắn quả thật chỉ cần một chiêu là đánh bại Âu Dương Duy Kiếm!
Đều là tu vi đoán đan sáu tầng nha!