Đại Bảo tự mình lẻn vào lòng đất bị người phát hiện, nguyên tưởng rằng bị người phát hiện rồi sẽ phải bị trách phạt, không ngờ hai người trước mắt căn bản không hề nói với nó câu nào.

Đại Bảo trong lòng mừng thầm, trong lúc vô tình hai chân cũng đã lọt vào hơn phân nửa trong thổ địa.

Trong lúc Đại Bảo chuẩn bị cắm đầu vào trong đất độn trốn đi, thì lại thấy Lục Bình hời hợt dưới chân hơi nhịp một cái. Đại Bảo nhất thời cũng cảm giác toàn bộ mặt đất đột nhiên biến thành một khối sắt thép cứng rắn vậy. Đại Bảo bất ngờ không kịp đề phòng, một đầu đập mạnh vào trên mặt đất, nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm, khi ngẩng đầu lên, tay phải che trên trán đã u lên một cục u lớn.

Đại Bảo tung người nhảy lên, muốn từ trên mặt đất rút hai chân đã vùi lấp hơn phân nửa trong thổ nhưỡng ra, không ngờ hai chân cũng bị cắm cứng trong thổ địa không rút ra được. Đại Bảo không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy chôn nửa người ở trong đất, đáng thương nhìn về phía Lục Bình.

Lục Bình bực vì nó quá tham lam, gan lớn vô cùng. Điều này nếu là ở trong động phủ của bất kỳ một tu sĩ nào ở tu luyện giới, Đại Bảo có hành động như vậy sau khi bị chủ nhân phát hiện, cho dù là thuận tay đánh chết, Lục Bình cũng không thể nói gì. Lục Bình chính là muốn trừng trị Đại Bảo một phen, để cho nó nhớ đời thật lâu, để cho nó biết có những người không phải là nó có thể chọc nổi.

- Đem toàn bộ đồ ngươi tìm được lấy ra đây!

Lục Bình mắt nhìn Đại Bảo lạnh giọng nói.

Đại Bảo mặc dù tham lam, nhưng nó là đứa thông minh ngoan ngoãn, nhìn sắc mặt của Lục Bình, nghe ngữ khí của hắn, nhất thời biết được hôm nay mình sợ là không thể giả ngu dốt vượt qua được sự kiểm tra. Vì vậy, nó dứt khoát lấy ra toàn bộ những gì mình lẻn vào lòng đất thu hoạch được.

Trong mấy con linh sủng thủ hạ của Lục Bình, phải kể số lượng trữ vật pháp khí trong tay của Đại Bảo nhiều nhất. Thứ nhất là Đại Bảo cố ý từ chỗ Lục Bình xin được; thứ hai lại là trên người Đại Bảo những thứ hỗn tạp thất bát bây giờ quá nhiều, cần trữ vật pháp khí dĩ nhiên cũng nhiều.

Tuyệt đại đa số trong những thứ đồ này là đồ Lục Bình không dùng được hoặc là đồ đào thải, một số ít là bản thân Đại Bảo kinh doanh đào đổi mà có. Thần bí thương nhân "Bảo gia" dưới đất của Hoàng Ly đảo vẫn có mấy phần danh tiếng trong tu sĩ cấp thấp trên đảo. Ngoài ra còn có một chút đồ đạc chính là Đại Bảo trong những năm này đi theo Lục Bình thám hiểm khắp nơi mà thu hoạch được.

Chỉ thấy Đại Bảo đầu tiên là từ phía bên hông lấy ra một cái trữ vật đại, ở bên trong bới móc một hồi, sau đó đem tay thò vào đó rút về, khai mở bàn tay, trên lòng bàn tay tổng cộng có tám viên vi hình Tụ Linh châu xuất hiện.

Lục Bình mặt vô biểu tình, Long Hòe lão tổ lúc này lại có vẻ rất thú vị nhìn Đại Bảo.

Đại Bảo đã quen với việc nhìn sắc mặt biết người, thấy thần thái của Long Hòe lão tổ như vậy, nhất thời biết được mình cũng không bị trừng phạt quá lớn, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà khi nhìn lại sắc mặt của Lục Bình, Đại Bảo ngay sau đó lại than dài một tiếng, ý đồ muốn lừa gạt giấu đi bảo vật gì đó xem ra không thể nào thực hiện được nữa.

Đại Bảo lại từ trong ngực móc móc, một cái trữ vật thủ trạc bị nó từ trong ngực móc ra. Đại Bảo từ bên trong lấy ra hai cái gốc rễ đã khô héo.

Hai cái căn tu này hiển nhiên đã sớm khô héo chết hư rồi, nhưng sự mềm dẻo mặt ngoài của căn tu vẫn như cũ, lại tản ra một loại quang trạch đặc thù, hiển nhiên là hai cái gốc rễ này là bảo vật so với nhị đẳng biến dị linh tài phẩm chất còn tốt hơn rất nhiều.

Đại Bảo nhìn Lục Bình không nhúc nhích, không khỏi đem bàn tay mập dày gãi gãi cái ót. Khi thu bàn tay lại, nó cũng thuận tiện từ mặt dưới cổ kéo ra sợi dây mảnh. Sợi dây mảnh này nối liền với một cái tiểu trữ vật đại tinh xảo, Đại Bảo đem tiểu trữ vật đại để ở trong tay dốc ngược từ trên xuống dưới lắc một cái.

Năm viên tiểu hình Tụ Linh châu so với Tụ Linh châu lúc trước còn lớn hơn gấp đôi xuất hiện ở trong tay của Đại Bảo.

Lần này khóe mắt của Lục Bình rốt cục co giật, nhưng vẫn là nhìn Đại Bảo không nói gì.

Đại Bảo bất đắc dĩ chỉ phải nói:

- Lão đại, tha cho tôi đi, trong tay tôi ngược lại còn có hai món đồ là từ dưới lòng đất có được. Nhưng hai món đồ đều bị tôi đặt ở trong trữ vật đại dùng làm đế giày ở dưới bàn chân rồi. Bây giờ tôi bị kẹt ở trong đất này, muốn lấy cũng lấy ra không được a!

Lục Bình bị lời của Đại Bảo làm cho tức giận gần chết. Trong tu luyện giới kẻ dùng trữ vật đại làm thành tấm lót giày lót lòng bàn chân cũng chỉ có Đại Bảo là bực ham giữ của mày mới có thể nghĩ ra mà thôi. Cái chủ ý này quả thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

Long Hòe lão tổ rốt cục cũng không nhịn được nữa, nhất thời cất lên tiếng cười to, trong bầu trời nhất thời phong vũ lôi động. Khi Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện chỗ cao mà ánh mắt có thể đạt được, bản thể thông thiên của Long Hòe thụ tựa hồ cũng bị một loại thủ đoạn vô lại này của Đại Bảo chọc cho bật cười vậy. Chẳng qua là sự bật cười gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng: linh khí bốn phía rung chuyển kịch liệt từng trận, trong nháy mắt trình độ linh khí dữ dằn còn muốn vượt qua hẳn thời điểm khi Lục Bình cùng mọi người mới vừa tiến vào Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận vậy.

Ngay sau đó, một đạo cuồng phong quét qua, hồ nước cạn do Thiên Hương Lộ hội tụ mà thành lập tức liền bị thổi mở ra đáy hồ, ngay cả Vạn Diệu Ngọc Lộ ẩn dưới đáy hồ cũng bị thổi bay lên.

Rừng cây nhỏ bốn phía hồ nước vang lên tiếng "Ô ô" cực lớn và kinh khủng. Những đại thụ vòng tay hai người ôm không hết bị thổi làm lảo đảo lắc lư, tựa hồ cũng muốn đứng không vững vậy.

Ba động kịch liệt cũng không ngừng nghỉ, mà là nhất mực ảnh hưởng lan truyền khắp trong Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận.

Tuy nhiên, tình huống này chỉ diễn ra ở phần gốc của Long Hòe đại thụ. Còn ở trên không, theo Long Hòe đại thụ lay động, còn không biết sẽ dẫn tới sự rung chuyển ở trong Vẫn Lạc quần đảo như thế nào.

Lục Bình bây giờ mới biết, bản thân của Vạn Độc Thương Khung Bích chỉ là lấy Long Hòe đại thụ làm khung sườn mà bày tạo lên mà thôi.

Lục Bình có chút hoảng sợ nhìn Long Hòe lão tổ trong lúc nhất thời không cách nào không chế tâm tình của mình sở sinh ra hậu quả như vậy, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Đại Bảo một cái, lại thấy Đại Bảo từ gió lớn thổi tới, liền cúi người xuống áp sát bám mặt đất thật chặt, chỉ sợ gió lớn đem nó thổi nát người luôn vậy.

Long Hòe lão tổ ngưng tiếng cười, chỉ Đại Bảo cười nói:

- Con linh sủng này của tiểu hữu vô lại thật, không ngờ lại có thể nghĩ ra biện pháp bực này. Thôi vậy, ta hỏi thử ngươi, hai món bảo vật bị ngươi giấu ở lòng bàn chân ngươi nhận biết đó là vật gì không?

Đại Bảo tinh thần phấn chấn, vội vàng đáp:

- Hồi bẩm tiền bối, một món là thổ chúc tính kỳ vật Lưu Cương thạch, còn lại một loại khác là một món thổ chúc tính địa cấp hạ phẩm linh vật Phi Du thạch, đều ở phía căn tu cuối cùng của tiền bối tìm được. Vãn bối nguyên vốn còn phát hiện một khối linh vật tựa hồ còn cường đại hơn, nhưng ngay tại lúc vãn bối đang muốn chui hướng tới nơi đó, lại bị tiền bối phát hiện bắt đi ra.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi thật cho là độn thổ thuật của mình thần quỷ không biết sao? Nếu không phải mới vừa rồi Long Hòe tiền bối đem ngươi từ lòng đất bắt đi ra, ngươi cũng sớm đã bỏ mạng đạo tiêu mất rồi.

Thấy Đại Bảo có chút không rõ là gì, Lục Bình lần nữa há mồm hỏi:

- Ngươi có biết ngươi mới phát hiện một khối càng cường đại hơn linh vật là bảo vật gì không?

Đại Bảo tinh thần rung lên, nói:

- Lão đại, khối kia không phải là tức nhưỡng chứ?

Lục Bình cười lạnh nói:

- Ngươi xem ra cũng không ngu ngốc. Tức nhưỡng được xưng ‘Vô hạn chi thổ’, lấy tu vi của ngươi, một khi tiếp xúc được bản thể của tức nhưỡng, lấy tức nhưỡng thiên cấp trung phẩm linh vật ẩn chứa linh tính cực lớn cắn trả trở lại, mặc dù ngươi là yêu thú thổ chúc tính tinh thông độn thổ, cũng sẽ bị đè ép thành cái bánh thịt!

Đại Bảo bị lời của Lục Bình toát mồ hôi lạnh khắp người, lúc này mới phát giác đến sau khi lên cấp đoán đan kỳ, mình ỷ vào độn thổ thuật thần thông tăng mạnh, lại có chút coi trời bằng vung rồi. Bây giờ nhìn lại, hành vi của mình ở trong mắt tu sĩ có bản lãnh chân chính đơn giản là vô cùng buồn cười.

Lúc này Long Hòe lão tổ lại nói:

- Lúc trước ta đã nói qua, chỉ cần con tiểu thử yêu này có thể tìm được bảo vật mà bản thân nhận biết được, lão phu sẽ đưa tặng cho nó những thứ đồ đó. Bây giờ nếu như tìm được những thứ đồ này, lão phu cũng không nuốt lời, những thứ đồ này ngươi cầm lấy đi cũng được.

Đại Bảo nghe vậy vui mừng, bất quá lần này hắn cũng không dám tự tiện, mà hai mắt nhìn nhìn Lục Bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play