Lục Bình cảm thụ linh khí bốn phía càng ngày càng đậm dày, lại càng ngày càng thuần hòa, khi ngửa đầu nhìn lại, mới bất quá mười mấy trượng cao, một cái cành ngang to lớn khai rộng ra. Chỉ một cái cành ngang đưa ra với lá cây này cũng đủ ngăn che ánh mắt của Lục Bình nghiêm nghiêm thật thật.

Lục Bình cúi đầu, lúc này mới phát hiện trung niên tu sĩ đã ngừng lại, đang mỉm cười nhìn hắn.

Lục Bình cười cười xin lỗi, nói:

- Bản thể của tiền bối hoành vĩ, vãn bối cũng chỉ có thể ngước nhìn. Lúc trước tiền bối nhắc tới 'Dựng mạch Dưỡng linh đại trận', có phải đó là vách ngăn ngăn độc vụ màu xám tro ở đây so với bên ngoài kia không?

Dưới bàn chân của trung niên tu sĩ dùng sức đạp đạp, mấy cái cây rậm căn tu màu vàng từ lòng đất đưa ra, hóa thành hai cái ghế cùng một cái bàn gỗ. Trung niên tu sĩ chỉ ghế đối diện một cái, đối với Lục Bình nói:

- Mời ngồi!

Dứt lời, liền ngồi xuống trước.

Lục Bình tự nhiên cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống, liền thấy trung niên tu sĩ lại gõ một cái trên mặt bàn của rễ cây hình thành cái bàn, không biết từ đâu đưa ra hai cái dây dài, trên đám dây dài đó quấn quanh hai cái chén gỗ miệng rộng.

Sau khi đem chén gỗ đặt trước người của Lục Bình cùng trung niên tu sĩ, hai sợi dây dài đó cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Trung niên tu sĩ đem chén gỗ trước mặt giơ lên ra hiệu Lục Bình. Lục Bình liền vội vàng cũng giơ chén gỗ trước mặt lên hoàn lễ, lúc này mới nhìn rõ chất lỏng chứa đựng trong chén gỗ.

Chất lỏng màu hổ phách lộ ra màu xanh đậm, lúc thần niệm của Lục Bình lộ ra, phát hiện đại lượng sinh cơ ẩn chứa trong một chén chất lỏng này. Hơn nữa còn có một cỗ hữu duyên mùi thơm ngát xông thấu chóp mũi, oanh lượn quanh không tiêu tan.

Chén gỗ tới tay hơi trầm xuống, Lục Bình cũng không biết chén gỗ này là vật ra sao chế thành, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được chén gỗ này là được làm từ một khối thiên nhiên nguyên mộc. Trung gian cũng không sử dụng luyện khí pháp môn gì, mà một khối nguyên mộc này rất hiển nhiên là một loại có thể dùng để luyện chế pháp bảo nhị đẳng biến dị linh tài.

Lúc này trung niên tu sĩ cũng đem chén gỗ cầm trong tay đặt ở khóe miệng uống một hớp. Lục Bình hơi dừng một chút, cũng cầm chén gỗ chứa đựng chất lỏng trong tay uống hết một phần ba.

Lục Bình đang muốn thỉnh giáo trung niên tu sĩ về lai lịch chất lỏng trong chén gỗ, cũng đột nhiên cảm giác trong bụng nóng lên!

Lục Bình lập tức cả kinh, lúc ngẩng đầu nhìn trung niên tu sĩ, lại thấy trung niên tu sĩ đang mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ đã sớm ngờ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy.

Lục Bình lúc này đã không kịp nghĩ nhiều, chân nguyên trong huyết mạch cấp tốc vận chuyển, đang muốn chuẩn bị ngăn cản chất lỏng đã hóa thành một đoàn liệt hỏa ăn mòn kia. Một cỗ liệt hỏa lại đột nhiên phảng phất thiêu đốt hầu như không còn vậy, chỉ còn dư lại một đoàn khí đoàn thiêu đốt đi qua. Chúng tràn đầy sinh cơ, dầy cộm và nặng nề, vội vàng chạy tới dung nhập vào chân nguyên của Lục Bình.

Lục Bình cũng cảm giác được sau khi một cỗ khí đoàn ẩn chứa đại lượng sinh cơ này dung nhập vào trong chân nguyên, hắn vừa đột phá đoán đan tầng sáu lại chưa kịp bế quan củng cố tu vi nhất thời giống như một tòa bờ đê sắp bị tràn đầy đột nhiên có thêm sự gia cố và tăng trưởng vậy. Chân nguyên trong huyết mạch vận hành giống như kinh đào phách ngạn, nhưng lại bám thật chặt vào trong huyết mạch. Mà Lục Bình trong thời gian ngắn cũng không đến nỗi lo lắng bởi vì kịch liệt đấu pháp mà khiến cho tự thân tu vi bởi vì chưa từng củng cố để lần nữa rơi xuống đến đoán đan tầng năm.

Nhưng chân chính làm Lục Bình kinh hãi lại cũng không phải là bởi vì tự thân tu vi lấy được bước đầu củng cố, mà là bởi vì cỗ chất lỏng này trong quá trình củng cố tu vi bính phát ra một đạo sinh cơ sáp nhập vào huyết mạch của hắn!

Lục Bình có thể cảm thụ được: bởi vì một cỗ sinh cơ kia tồn tại, thọ nguyên của Lục Bình ước chừng kéo dài thêm ba năm. Mà trong chén còn có ba phần hai chất lỏng, nếu Lục Bình tiếp tục uống xong, đối với hắn xem ra, một chén chất lỏng hiếm quý này đủ kéo dài bảy năm thọ nguyên của hắn.

Lục Bình cảm thụ biến hóa trong huyết mạch, nhìn chất lỏng còn thừa lại trong một chén gỗ, có chút không xác định hỏi:

- Thật là hảo bảo vật hiếm quý, nhưng thiên vật bị vãn bối một khí uống cạn quả là phí. Xin hỏi tiền bối, như vậy bảo vật thần diệu là vật gì chế thành? Không biết tiền bối có nguyện ý cắt ái hay không, dạy cho vãn bối phương pháp phối trí chất lỏng này. Vãn bối nguyện ý lấy vật có giá trị tương đồng cùng tiền bối trao đổi!

Trung niên tu sĩ có chút buồn cười nhìn Lục Bình hỏi:

- Lão phu còn đang suy nghĩ trả lời vấn đề lúc trước của ngươi, không ngờ vấn đề thứ hai của ngươi cũng ngay sau đó xuất hiện rồi!

Lục Bình cười cười xin lỗi, trung niên tu sĩ căn bản không thèm để ý, nâng chén uống một hớp, không chút cảm giác được chất lỏng trong chén này có nhiều trân quý ra sao, lúc này mới không nhanh không chậm nói:

- Thông linh đại thụ này chính là bản thể của lão phu, 'Dựng mạch Dưỡng linh đại trận' cũng chính là đem độc vụ phân rời đi, mới ở chỗ này tạo thành chỗ phúc địa giống như động thiên vậy.

- Về phần vật trong chén này, chẳng qua là mấy vạn năm qua lão phu muốn thoát khỏi sự nhàm chán làm ra. Nó có cái tên được lão phu gọi là 'Bách hoa ngọc lộ'. Nếu tiểu hữu để mắt, thì cứ việc cầm đi, không cần trao đổi cái gì cả.

Trung niên tu sĩ đem một cái mộc giản giao cho Lục Bình. Lúc này trong tu luyện giới thông hành sử dụng ngọc giản, rõ ràng cái mộc giản này xa xưa, và dĩ nhiên là công cụ ghi chép tương tự với ngọc giản. Nhưng mà khiến cho Lục Bình có chút không biết nói gì hơn chính là vật dùng để làm thành cái mộc giản này chính là một khối nhị đẳng biến dị linh tài vô cùng chân thực!

Lục Bình hơi quay đầu liếc mắt nhìn thông thiên cự linh thụ bên cạnh kia. Nó có một thân cây tráng kiện và khổng lồ a! Trong lòng Lục Bình đối với thói quen của trung niên tu sĩ đem loại biến dị linh mộc này tiện tay làm quà tặng này cũng bắt đầu cố gắng xem nó là cử chỉ bình thường rồi.

"Bách hoa ngọc lộ" vừa đến tay, Lục Bình đầu tiên nghĩ tới việc dùng nó thay thế cho "Sinh cơ lộ" sử dụng để luyện chế tiểu Đoán linh đan!

"Sinh cơ lộ" ẩn chứa sinh cơ chỉ có thể đủ tăng cường khoảng ba năm thọ nguyên của tu sĩ. Mà "Bách hoa ngọc lộ" chẳng những cùng những phương diện khác của "Sinh cơ lộ" đều rất tương tự, hơn nữa tích chứa sinh cơ cũng càng khổng lồ, đủ một người tu sĩ kéo dài bảy năm thọ nguyên. Huống chi "Bách hoa ngọc lộ" còn có tác dụng củng cố tu vi, kháng thực căn cơ.

Nơi xa lại là một đám Tử Tinh phong bay tới, hiển nhiên cũng nặng túi bay về.

Tiếng vang "ông ông" khiến cho quá trình Lục Bình cùng trung niên tu sĩ nói chuyện với nhau cũng có chút khó khăn. Lục Bình suy nghĩ một chút, cầm Hoàng Kim ốc trong tay nâng cao tới một thước ném một cái. Hoàng Kim ốc rơi xuống mười mấy trượng chỗ lằn ranh bên ngoài biển hoa, phồng lớn thành một tòa Hoàng Kim ốc cao chừng một trượng.

Lần này cũng không cần khai mở không gian lối đi của Hoàng Kim ốc nữa. Lục Bình chỉ cần mở cửa chính môn hộ của Hoàng Kim ốc, bầy ong được tự do ra vào, đem mật hoa phẩm chất cực cao từ trong biển hoa thu thập được hội tụ đến Tử Tinh phong vương trấn giữ trong tổ ong.

Một chén "Bách hoa ngọc lộ" cạn thấy đáy, Lục Bình đúng là vẫn còn đem một nghi vấn trong lòng hỏi:

- Bản thể của tiền bối nếu là thông linh đại thụ hùng vĩ như vậy, duyên cớ vì sao sau khi tiền bối hóa hình, bản thể lại vẫn ở chỗ này? Mà tiền bối vì cớ gì lại bị vây ở nơi đây. Chẳng lẽ lại là bởi vì duyên cớ bản thể ở chỗ này, khiến cho tiền bối không cách nào ra vào 'Dựng mạch Dưỡng linh đại trận' kia sao?

Trung niên tu sĩ đem "Bách hoa ngọc lộ" trong chén uống một hơi cạn sạch, hai mắt một mực lộ ra có chút không quá linh động cũng đột nhiên tản mát ra một đạo tinh quang, nhìn Lục Bình nói:

- Ngươi có biết Thân Ngoại Hóa Thân Thuật?

Lục Bình ngạc nhiên, ngay sau đó kinh thanh nói:

- Thân Ngoại Hóa Thân Thuật? Không phải nói thượng cổ đã thất truyền rồi sao?

Ngay sau đó Lục Bình lại đột nhiên nhớ ra gì đó, nói

- Đúng rồi, tiền bối là linh yêu nhất tộc, trời sanh thọ nguyên lâu dài, lấy tu vi của tiền bối, xem ra ít nhất cũng đã có hơn vạn năm thọ nguyên, biết được một ít thượng cổ bí thuật thần thông cũng trong tình lý.

Không ngờ trung niên tu sĩ cũng lắc đầu, đáng tiếc nói:

- Thân Ngoại Hóa Thân Thuật lão phu mặc dù hiểu, nhưng lại không hiểu được luyện khí thuật. Cỗ thân thể này sử dụng linh tài phẩm chất là cực cao, nhưng chế tác được cũng quá kém, chính là lấy tu vi của lão phu đều không thể khiến cho tứ chi cùng hình thái biểu hiện cho lưu loát tự nhiên được.

Lục Bình chợt hiểu ra, khó trách lúc trước luôn là cảm giác trung niên tu sĩ lộ ra quái dị, thì ra là vấn đề là ở chỗ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play