Lục Bình ngẩng đầu nhìn hướng thông thiên đại thụ, đại thụ tiếp cận tầng mây, bất động như núi, nhưng Lục Bình có trực giác đó là nơi xuất phát loại thần niệm đặc thù này. Ngọn nguồn của thần niệm chính là đến từ cây thông thiên đại thụ kia!
Chẳng lẽ cây thông thiên đại thụ này sẽ là một cây linh yêu thụ sao?
Nếu thông thiên đại thụ này thật là một cây linh yêu thụ, như vậy tu vi của yêu thụ này sẽ đạt tới tình cảnh bực nào mới có bản thể khổng lồ như thế?
Nhưng ngay sau đó Lục Bình lại nghĩ đến, bản thể của linh yêu thụ ở chỗ này, hơn nữa thông qua các loại phương thức dẫn dụ Lục Bình cùng mọi người đến nơi này, hiển nhiên là bởi vì cây linh dược này chưa hóa hình thành công. Nếu không tất nhiên sẽ không áp dụng phương thức như vậy hấp dẫn Lục Bình đến chỗ này, mà là tự thân đã sớm đi tới trước rồi.
Linh yêu thụ nếu không cách nào lên cấp đoán đan kỳ, dĩ nhiên là không cách nào thoát khỏi bản thể hóa hình thành công. Cây linh yêu thụ này hiển nhiên không hóa hình thành công, nhưng bản thể lại khổng lồ như thế. Chẳng lẽ linh yêu thụ không cách nào hóa hình nhưng lại không ảnh hưởng linh yêu thụ tu hành sao? Như vậy nếu nói linh yêu thụ giống như Đào thụ yêu vậy, chỉ có dung huyết hậu kỳ tu vi, thì Lục Bình dù là thế nào cũng không thể tin.
Trong lúc Lục Bình suy nghĩ lung tung, không gian thông đạo mà hắn đặc biệt mở ra cho Đào thụ yêu đột nhiên vang lên tiếng kêu “ông ông” ở trong đó.
Chân mày của Lục Bình chợt động, thần niệm cũng tạm thời đem không gian thông đạo phong bế lại, đồng thời thần niệm hướng Đào thụ yêu hỏi thăm điều gì.
Sau Lục Bình lần nữa buông ra không gian thông đạo, cũng chỉ lộ ra một khe hở thu hẹp. Thần thức khí tức của Đào thụ yêu từ trong không gian tản mát ra, sau khi lại một lần nữa tiếp xúc cùng một cỗ thần bí thần niệm lúc trước. Lục Bình có thể rõ ràng từ trong thần niệm của hai người trao đổi nhận ra được cổ thần bí thần niệm kia từ Đào thụ yêu nơi đó sau khi lấy được thỉnh cầu của Lục Bình, nhất thời tản mát ra loại cảm giác vui sướng, sóng dao động bính phát kịch liệt hơn.
Quả nhiên, sau khi thần niệm cùng thần thức của hai người chia lìa, Đào thụ yêu cũng rốt cục mang đến cho Lục Bình câu trả lời chắc chắn đáng hài lòng.
Lục Bình vừa nhìn biển hoa vô ngần, trong lòng liền mừng rỡ. Biển hoa này khai mở to tới bực này mặc dù không phải mỗi một cây đều là linh thảo, nhưng cơ hồ mỗi một cây đều có niên phân năm trăm năm trở lên. Huống chi sau khi Lục Bình thô sơ giản lược đem biển hoa trước người tra xét một phen, không ngờ lại phát hiện số lượng linh thảo trong những thứ hoa tươi này ước chừng chiếm cứ một nửa trở lên.
Lục Bình lần này đem không gian thông đạo của Hoàng Kim ốc hoàn toàn khai mở. Một đạo kim sắc môn hộ đột nhiên ánh xạ trước người của Lục Bình, tiếng "ông ông" vang lớn. Đầu tiên là mười hai con cự phong màu bạc thân thể lớn chừng bảy tám tốc từ trong môn hộ bay ra, đến trong bầu trời ngừng lại một chút, rồi sau đó lại sướng du chốc lát trong biển hoa trước mắt, rồi không ngờ quay người lại bay trở về trong môn hộ.
Thần sắc của Lục Bình không biến hóa chút nào, tựa hồ đã sớm biết được sẽ có tình cảnh như thế vậy.
Tại thời gian mười hai con cự phong màu bạc lớn chừng nửa thước trở về Hoàng Kim ốc đó, tiếng "ông ông" so với lúc trước vang lên còn nhiều hơn đột nhiên từ trong Hoàng Kim ốc truyền ra, bay trước là mười hai con ong dung huyết hậu kỳ màu bạc dẫn đầu bay ra trước đi dò đường lúc nãy.
Nhưng điều này chỉ là mới sự bắt đầu. Sau khi mười hai con cự phong dung huyết hậu kỳ xuất hiện, theo sát chúng là hai mươi bốn con cự phong màu bạc dung huyết tầng sáu, thân thể so sánh cùng mười hai con cự phong lúc trước cũng nhỏ hơn chút ít.
Ở sau chính là ba mươi sáu con cự phong màu bạc nhạt dung huyết tầng năm cùng bốn mươi tám con cự phong, hơi mang theo màu bạc dung huyết tầng bốn tu vi, lúc này thân thể của cự phong đã giảm nhỏ đến còn khoảng bốn năm tấc.
Nơi này sau khi có một trăm hai mươi con cự phong xuất hiện, không phải túa đi ngay hướng về phía biển hoa vô tận vừa nhìn trước mắt, mà chỉnh tề xếp thành một phương trận chỉnh tề ở trên trời dường như muốn tiếp nhận sự kiểm duyệt, hoặc giống như tinh nhuệ chi sư chuẩn bị tiếp nhận vương giả kiểm tra vậy.
Nơi này sau khi có một trăm hai mươi con cự phong xuất hiện, âm thanh ông ông rung trời lúc trước từ trong Hoàng Kim ốc truyền tới đột nhiên lập tức im bặt, chỉ để lại một đạo tiếng vang thanh thúy phảng phất cánh ve chấn động từ trong môn hộ màu vàng của Hoàng Kim ốc từ xa đến gần truyền tới.
Từ trong môn hộ của Hoàng Kim ốc xuất ra ánh xạ chầm chậm, một con ong eo thon, đít dài chừng một thước, thân hình cực lớn rõ ràng là phong vương xuất hiện ở trước phương trận do một trăm hai mươi con cự phong này tạo thành.
Sau khi phong vương của một trăm hai mươi con cự phong xuất hiện, phương đội đứng hàng chỉnh tề, đem phong vương ôm vào trong phương đội, chậm rãi bay đi trong biển hoa, phảng phất là một quân vương di dò xét lãnh địa của mình, lại phảng phất là tra nghiệm trong biển hoa có thể đào được Tử Tinh phong mật chất lượng như thế nào vậy.
Lục Bình đã từng thấy qua hai nơi địa vực cực kỳ hoành vĩ đầy đủ nhiều hoa tươi sinh trưởng. Một chỗ là mật địa biển hoa trong Thất Tinh thiên, cũng từ nơi đó lấy được loại Tử Tinh phong ở tu luyện giới trên căn bản thuộc về linh trùng tuyệt diệt này. Còn lại một chỗ khác là Bách hoa chi địa trong vô danh tiểu đảo ở Vẫn Lạc bí cảnh, nơi hắn lấy được Hoa vương cửu phẩm Bạch Ngọc Liên, cũng khiến cho Tử Tinh phong ở chỗ này lấy được một lần thu hoạch lớn và cực kỳ mấu chốt.
Nhưng hai nơi địa vực này so cùng biển hoa trước mắt đơn giản chính là tiểu vu kiến đại vu.
Lục Bình đứng tại chỗ duy trì không gian thông đạo của Hoàng Kim ốc không quan bế. Tử Tinh phong là một tay của hắn bồi dục mà thành bầy, đối với tập tính dĩ nhiên là cực kỳ hiểu rõ thấu triệt, biết được thời điểm Tử Tinh phong đào được mật ong bình thường, phong vương chắc là sẽ không từ trong tổ ong ra ngoài, chỉ khi gặp phải tình huống cực kỳ đặc thù, phong vương mới có thể ra đi tuần, thị sát diện tích biển hoa, tính toán phẩm chất hoa mật.
Tình huống như thế chỉ gặp qua hai lần. Một lần là trong Bách hoa chi địa ở Vẫn Lạc bí cảnh, còn lại một lần khác là trong Truyền Thừa chi địa một chỗ chuyên trồng linh thảo của Chân Linh phái.
Linh thảo viên bình thường của Chân Linh phái dĩ nhiên là do Tử Tinh phong của Lục Bình đảm nhiệm xuất nhập. Ở Chân Linh phái, bầy Tử Tinh phong của Lục Bình là được tất cả tu sĩ kinh doanh linh thảo trên dưới của Chân Linh phái hoan nghênh và thích nhất. Bởi vì sau khi trải qua Tử Tinh phong thu hái mật, thường thường đối với linh thảo sẽ có ích lợi cực lớn. Huống chi Lục Bình là hào phóng hạng nhất, thường thường sau khi một vị tu sĩ cho ong vào trong linh thảo viên, hắn đều đem một phần ba thu hoạch trả trở về cho người của linh thảo viên.
Dĩ nhiên, Tử Tinh Phong Vương Tương là không cần suy nghĩ. Vật này quá mức ít ỏi, Lục Bình coi như là đem linh thảo viên trên dưới của tất cả tu sĩ kinh doanh ở Chân Linh phái toàn bộ đi thăm và thả ong qua một lần, cũng chưa chắc có thể tích lũy được bao nhiêu Tử Tinh phong vương tương. Dĩ nhiên là Tử Tinh phong mật không giống với điều trên, vô cùng dồi dào sau mỗi đợt thăm hái.
Mặc dù Tử Tinh phong mật cùng Tử Tinh phong vương tương không thể so sánh với nhau, nhưng đối với đoán đan kỳ tu sĩ bình thường mà nói, Tử Tinh phong mật cũng đã là quà tặng đủ phân lượng rồi. Chân Linh phái năm đó lưu truyền xuống mười mấy loại đan phương của đoán đan kỳ, đều bởi vì trong đó có nhu cầu Tử Tinh phong mật mà không cách nào luyện chế. Lần này có phong mật nơi tay, những đan dược này tự nhiên không cần phải nói, đối với Chân Linh phái tu sĩ cho tới nay vẫn vì chuyện thiếu hụt đan dược làm khốn đốn mà nói, không thể nghi ngờ lại nới rộng đường tu luyện.
Phải biết ở Bắc Hải, không biết có bao nhiêu môn phái tu sĩ đều hâm mộ một đám Tử Tinh phong trong tay của Chân Linh phái. Đáng tiếc chính là Chân Linh phái trên dưới đối với đám Tử Tinh phong này trông chừng vô cùng nghiêm cẩn. Cho tới nay, Bắc Hải các phái cùng với Chân Linh phái phần lớn tu sĩ đều cho rằng đám Tử Tinh phong này thật ra là do Thiên Lô lão tổ bồi dục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT