Cái lồng ngân quang thủy tinh chụp xuống, nhưng không đem Lục Bình cấm cố ở trong lồng. Sáu tên Thủy Tinh cung tu sĩ mỗi người đưa tay xuống phía dưới đè một cái, toàn bộ một mảnh thổ địa đột nhiên chấn động một cái, giống như xảy ra một lần động đất cục bộ mãnh liệt vậy. Vô số tiếng vỡ ngổn ngang không có quy luật trên mặt đất diễn ra, phảng phất lòng đất đã bị sáu người mới vừa đè một cái đã biến thành một nồi cháo vậy.

Nhưng sáu người này công đánh xuống lòng đất một chiêu như thế lại không lấy được bao nhiêu thành quả. Vô số căn tu đều từ lòng đất chia ra. Một kích này của sáu người mặc dù sắc bén, nhưng lại gặp được vô số căn tu trong lòng đất tầng tầng chặn lại, không ngừng bị suy yếu đi.

Hồi lâu sau, trên mặt đất vẫn không động tĩnh như cũ, một tên trong Thủy Tinh cung tu sĩ hồ nghi nói:

- Đây là, đã bỏ mình rồi chăng?

Giọng nói ra ngay cả chính y đều không tự tin bao nhiêu.

- Một kích này của bọn ta mặc dù có căn tu ở lòng đất làm suy yếu uy lực, nhưng cho dù là pháp tướng kỳ tu sĩ ở trong thổ địa cũng bị chấn cho hộc máu mà cắt đứt độn thuật. Lấy tu vi của Lỗ Nhuận Kiến kia, vạn lần không thể nào bị bọn ta đánh chết dễ dàng như vậy. Do đó thì chỉ có một khả năng, người này chưởng khống một loại thuật độn thổ cực kỳ cao minh, không ngờ lại dựa vào tốc độ cực nhanh, tránh thoát sáu người bọn ta liên thủ vây giết.

Thủy Tinh cung tu sĩ bất đắc dĩ chỉ đành phải thừa nhận lần trừ diệt này sợ là đã thất bại. Chốc lát sau, sáu người chia ra rời đi các phương hướng khác nhau.

Ở khoảng cách nơi đây mấy dặm, Lục Bình lần nữa từ dưới lòng đất trong một bụi cỏ chui ra, sử dụng một cái Tị Trần quyết, đem bụi đất toàn thân trên dưới rũ sạch. Trên người của Lục Bình hiện giờ chỉ còn lại có một tầng ánh sáng màu vàng đất.

Lục Bình vỗ một cái về phía ánh sáng màu vàng đất đó, ánh sáng nhất thời đi thẳng vào trong Hoàng Kim ốc trên ngực.

Đây là Đại Bảo sau khi lên cấp đoán đan kỳ, độn thổ thuật rốt cục lại một lần nữa có được cường hóa, có thể đem tự thân thần thông thông qua chân nguyên áp lên trên người một người khác, cũng khiến cho người đó có năng lực độn thổ.

Nhớ đến Lục Bình mấy lần gặp nạn, đều dựa vào độn thổ thiên phú của Đại Bảo chúi vào trong thổ địa tránh né. Tuy nói mỗi một lần đều hóa hiểm thành lành, nhưng Đại Bảo tích lũy pháp lực quá ít, thường thường tiêu hao hết khiến cho cả người Lục Bình cắm trong thổ địa, tuy nói đào thoát được tánh mạng, nhưng thường làm hao hết chân nguyên bản thân, thậm chí trọng thương hộc máu.

Sau khi lên cấp đoán đan kỳ, Đại Bảo rốt cục đem mình Độn Thủ thuật nửa vời này thăng tiến tới mức độ hoàn mỹ. Độn thổ thuật cũng không chỉ giới hạn ở bản thân nó nữa, hơn nữa cũng không cần giống như lúc trước như bởi vì Đại Bảo tích lũy pháp lực nông cạn mà xuất hiện chuyện đem Lục Bình cho kẹt luôn trong lòng đất. Đại Bảo hiện giờ cũng không cần mỗi một lần đưa người độn thổ đều bởi vì pháp lực hao hết mà hôn mê bất tỉnh.

Lục Bình quan sát bốn phía một phen, sau khi phát hiện phụ cận không có những tu sĩ khác ẩn giấu, Lục Bình lúc này mới đem thần niệm dò vào trong Hoàng Kim ốc.

Trong Hoàng Kim ốc, Loan Ngọc, đám Tam linh đang vây chung quanh Đào thụ yêu không biết đang thương lượng cái gì. Đại Bảo còn vây quanh Đào thụ yêu không ngừng chuyển vòng nhìn từ trên xuống dưới gì đó, tựa hồ là đối với Đào thụ yêu có nhận thức mới vậy.

Trong Hoàng Kim ốc hàng năm không có gió. Nhưng hiện tại mọi người với vẻ mặt mới lạ, vây quanh Đào thụ yêu xì xào bàn tán, Đào thụ yêu toàn bộ cả cây lẫn cành đều không có gió mà tự động phát ra tiếng rì rào, tựa hồ đang run lẩy bẩy vậy.

Đang lúc này, thần niệm của Lục Bình cũng phủ xuống trong Hoàng Kim ốc. Đào thụ yêu phảng phất lập tức gặp phải thân nhân vậy, toàn bộ thân cành lại là một trận lay động kịch liệt.

Ở trong mắt người khác, Đào thụ yêu phản ứng tựa hồ Đào thụ yêu bị đám người Loan Ngọc vây quanh khiến cho nó sợ, nhưng Lục Bình có thể từ thần thức khí tức do Đào thụ yêu tán phát ra cảm nhận được một loại mừng rỡ, khát vọng cùng tình cảm quyến luyến đối với Lục Bình.

Thần niệm của Lục Bình ở giữa không trung ngưng kết thành một đoàn quang vựng màu xanh nhạt, trong quang vựng tản ra ánh sáng màu xanh da trời, nhu hòa chiếu vào cành lá của Đào thụ, tựa hồ giống như một phụ thân đang an ủi con gái lúc đang bị kinh sợ vậy. Thông qua vuốt ve đầu của nó, khiến cho nó lấy được cảm giác an toàn!

Quả nhiên, dưới thần niệm của Lục Bình trấn an, Đào thụ yêu rốt cục bình tĩnh lại. Lục Bình cảm thụ khí tức Đào thụ yêu tán phát cùng cái loại khí tức ý niệm có thể khiến căn tu mọc ra từ dưới lòng đất hoàn toàn mất đi lực công kích lúc trước giống nhau như đúc. Trong lòng Lục Bình không khỏi nổi lên gợn sóng: mật địa này cùng Đào thụ yêu có liên hệ gì? Vì sao Đào thụ yêu có thể khiến cho căn tu bạo ngược ở lòng đất trong mật địa lấy được khống chế. Chẳng lẽ nói cơ duyên của Đào thụ yêu đã đến rồi sao?

Nếu không phải lúc trước Lục Bình đã khẳng định căn tu bốn phía sẽ không phát động công kích đối với hắn, Lục Bình cũng không ngang nhiên và thong thả như vậy khi đi vào đám căn tu, hoặc sử dụng độn thổ thuật thoát đi, vì làm như vậy đơn giản chính là muốn đi tìm cái chết.

Nhưng chính là bởi vì có khí tức của Đào thụ yêu bao quanh, Lục Bình chẳng những mượn độn thổ thần thông của Đại Bảo nhanh chóng thoát đi, mà còn khiến cho căn tu ở lòng đất tự phát hội tụ lại sau lưng hắn, bảo vệ cho hắn thoát khỏi một kích của Thủy Tinh cung tu sĩ liên thủ phát ra. Nếu không, Lục Bình cho dù có độn thổ thần thông thiên phú đã thăng tiến của Đại Bảo, cũng không cách nào toàn thân thoát khỏi dưới đòn đánh của sáu tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ xuất sinh từ Thủy Tinh cung, hơn nữa đã tạo thành đạo binh đại trận vây công như vậy.

Lục Bình hiển nhiên biết những thứ căn tu này thật ra thì căn bản không phải đang bảo vệ hắn, mà là đang bảo vệ cho Đào thụ yêu trong Hoàng Kim ốc.

Sau khi Đào thụ yêu được Lục Bình an phủ xuống xong, hắn cũng từ trong thần thức ba động đơn giản của Đào thụ yêu lần nữa bắt được một tin tức: nó muốn đi tìm thứ gì đó!

Trong lòng của Lục Bình đầy sự kinh nghi, dĩ nhiên hỏi là nó tìm kiếm gì. Đào thụ yêu cho ra câu trả lời cũng làm Lục Bình càng thêm chấn động: trong lúc mới vừa rồi Đào thụ yêu bởi vì tò mò, đồng thời khi Lục Bình từ trong Hoàng Kim ốc thu lấy Vạn Độc Tương khai ích lối đi của Hoàng Kim ốc, cũng đem khí tức của mình thông qua không gian lối đi quan sát thế giới bên ngoài. Việc làm này đã khiến cho một vật vĩ đại tồn tại ở đây chú ý tới. Bây giờ Đào thụ yêu không ngờ lại còn muốn tới đó bái kiến!

Lục Bình dĩ nhiên không dám khinh thường, vội vàng hỏi Đào thụ yêu nói "vĩ đại tồn tại" đó có phải là người chỉ huy những thứ căn tu mới vừa kia hay không?

Đào thụ yêu lần này lại một lúc nói là phải, một lúc lại nói là không phải, làm Lục Bình có chút không thể nào hiểu nổi.

Lục Bình cùng Đào thụ yêu trao đổi với nhau cũng không cố ý tránh qua đám người Loan Ngọc. Hắn ngược lại còn thỉnh thoảng đem những biểu đạt đơn giản của Đào thụ yêu mà mình hiểu rõ hoặc là suy đoán đem ra chia sẻ cùng mọi người.

Lúc này Loan Ngọc cũng hỏi:

- Tiểu đào thụ, ngươi nói cái ‘vĩ đại tồn tại’ đó ở nơi nào? Nó ‘vĩ đại’ như thế nào?

Lần này Đào thụ yêu cũng không trả lời được, chỉ một mực biểu đạt một ý tứ: lớn, rất lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play