Khi Loan Ngọc theo sau lưng mọi người chạy tới, mọi người đang vây quanh tra xét một cây cao khoảng nửa người ở phía trước, nói chuẩn xác là đang nhìn một quả màu xanh lớn chừng quả đấm trên ngọn cây.
Đại Bảo tựa hồ lại bị người nào kích thích, kêu lớn:
-... trái cây này nhất định có vấn đề. Lục Đại Bảo ta mặc dù thiên phú chẳng qua là cảm thụ linh khí tụ tán, nhưng đó là trước khi lên cấp đoán đan kỳ, bây giờ ta là đoán đan kỳ hóa hình cao cấp yêu tu...
Một bên Lục Linh nhi đột nhiên há mồm cướp hết lời nói:
- Bảo mập, vậy ngươi sau khi lên cấp đoán đan kỳ thức tỉnh thiên phú gì khác sao?
Đại Bảo sanh mục kết thiệt, chỉ chốc lát sau mới nhắm mắt, nói:
- Hừ, ngươi phải tin tưởng trực giác của Bảo ca ta. Tương lai Bảo ca ta tất nhiên sẽ là nhà giám bảo lợi hại nhất trong tu luyện giới, sẽ xem bảo vật khắp thiên hạ đó. Quả tử này tất nhiên không phải là thứ tầm thường.
- Thì ra là như vậy a!
Lục Linh nhi phảng phất phơi bày được bí mật của Đại Bảo vậy, cùng Lục Cầm nhi hài hước cười nói.
Đại Bảo thấy hai người hùa với nhau trêu cợt hắn, nhất thời nổi khùng, đang muốn phát tác, lại nghe phía sau có người nói:
- Chà, Thương Mộc Ngọc Thanh quả, linh quả này ở trong tu luyện giới tuyệt tích đã lâu không ngờ lại có thể còn sống sót ở chỗ này. Hơn nữa quả tử này tựa hồ đã đến mức thành thục!
Khi mọi người quay đầu nhìn lại, thấy mặt của Loan Ngọc mừng rỡ đang đi đến nhìn cái quả kia, vừa đi vừa nói.
Lục Bình nguyên vốn nhìn quả tử này quen mắt, chẳng qua là ấn tượng cũng không sâu sắc lắm, trong lúc nhất thời không nhớ nổi xuất xứ của quả tử, nghe Loan Ngọc vừa nói như thế nhất thời giật mình. Quả tử này chính là Thương Mộc Ngọc Thanh quả mà truyền thừa liên quan đến liên quan tới linh thảo linh mộc của Mộc loan nhất tộc do Loan Ngọc cho Lục Bình xem có ghi lại.
Lục Bình lấy được phần truyền thừa này mặc dù cực kỳ nghiêm túc xem qua rồi, nhưng Mộc loan nhất tộc mấy vạn năm thu thập cùng ghi chép liên quan tới linh thảo linh mộc, nội dung khổng lồ bực nào, mặc dù Lục Bình có thần niệm vượt xa người thường, nhưng trong lúc vội vàng có thể thấy mấy tầng, nhớ được mấy phần?
Lục Bình lập tức nghĩ đến những vấn đề liên quan tới tác dụng của Thương Mộc Ngọc Thanh quả trong ghi chép của Mộc loan nhất tộc, vui vẻ nói:
- Thì ra là đây là Thương Mộc Ngọc Thanh quả, cái này thật là món vật hi hữu rồi. Có một quả này, hành trình đến mật địa này thật không uổng phí!
Đại Bảo nguyên vốn bị mấy người cướp hết nói không ra lời, nghe vậy nhất thời đem lỗ mũi ngưỡng lên tới trời, rất kiêu ngạo nhìn Lục Linh nhi cùng Lục Cầm nhi một cái, cả người lộ ra vẻ đắc ý vô cùng.
Đứng một bên giống như cái hồ lô buồn bực từ nãy giờ, Lục Hải đột nhiên nói:
- Tư thế này của Bảo ca rất tốt, tương lai không cần sợ chảy nước mũi nữa!
Đại Bảo nhất thời phảng phất cảm giác có một dòng nước mũi thật sự đang chuẩn bị chảy qua lỗ mũi, vào trong miệng, cổ họng mình vậy, khiến cho nó sặc đến nỗi ho liên tục, giơ tay chỉ vào Lục Hải nói không ra lời.
Lục Bích gõ đầu Lục Hải một cái, nói:
- Nhị đệ, không ngờ ngươi có thể buồn nôn như vậy!
Lục Hải cười "ha ha" không nói thêm gì nữa. Lục Bích xoay người hướng Lục Bình hỏi:
- Phụ thân, Thương Mộc Ngọc Thanh quả này rốt cuộc là bảo vật gì?
Lục Bình nghiêng đầu hướng về phía Loan Ngọc cười nói:
- Loan huynh, vậy thì huynh đứng ra nói một chút đi!
Loan Ngọc cười nói:
- Thương Mộc Ngọc Thanh quả này sở dĩ không có linh khí phun ra nuốt vào quá lớn, trừ hoàn cảnh linh khí trong nơi này bây giờ quá mức hùng hậu, nguyên nhân lớn nhất chính là lúc này một loại linh quả có thể tăng cường cường độ thân thể tu sĩ. Linh thảo linh quả trong tu luyện giới có thể dùng để tăng cường cường độ thân thể chỉ có một ít như vậy. Vì vậy, đan phương sử dụng những thứ đồ này làm tài liệu chế ra đan dược cũng cực kỳ hiếm thấy.
Thấy tất cả mọi người biết được tác dụng của Thương Mộc Ngọc Thanh quả, Loan Ngọc lần nữa nói:
- Chỗ tốt của cường độ thân thể tin tưởng các ngươi đều nên hiểu một ít, đây là một yếu tố trọng yếu quan hệ đến pháp tướng lão tổ có thể vượt qua kiếp số tiến hơn một bước hay không. Thương Mộc Ngọc Thanh quả này có thể dùng để luyện chế một loại Thương Mộc Ngọc Thanh đan. Loại đan dược này cùng Tẩy Tủy đan mà lúc trước Lục huynh đã dùng qua cũng không giống nhau. Tẩy Tủy đan chú trọng tăng cường cường độ xương cốt của tu sĩ hơn, còn Thương Mộc Ngọc Thanh đan là một loại đan dược đặc biệt cường hóa gân thịt. Loại đan dược này nếu là dùng trên người của tu sĩ bình thường, sợ là có thể trong nháy mắt đem cường độ thân thể của tu sĩ lập tức đề thăng tới mức trung cấp pháp khí. Đây là một loại cao cấp đan dược chuyên dùng tăng cường cường độ thân thể của tu sĩ.
- Đáng tiếc đan phương của Thương Mộc Ngọc Thanh đan bọn ta cũng không có.
Lục Bình có chút tiếc nuối hỏi:
- Loan huynh, ngươi có biết ở đâu có thể có được Thương Mộc Ngọc Thanh đan này?
Loan Ngọc suy tư chốc lát, nói:
- Tục truyền đan phương của Thương Mộc Ngọc Thanh đan là nhân tộc luyện đan sư truyền thừa. Trung Thổ ngũ đại cự hình môn phái có lẽ đều có truyền thừa, các đại môn phái khác có lẽ cũng có, còn có chính là những truyền thừa thế gia đã lâu kia, hoặc là chuyên công luyện đan thuật gia tộc, tỷ như Lỗ gia vậy.
Đang lúc này, Lục Bích tỉ mỉ cũng đột nhiên nói:
- Phụ thân, mới vừa rồi khi Vũ Văn Phi Tường trên đường đi tới bên này, phương hướng chính là phía cây Thương Mộc Ngọc Thanh quả này, có phải trong tay của Vũ Văn thế gia kia có đan phương của Thương Mộc Ngọc Thanh đan hay không?
Lục Bình gật đầu một cái, không cách nào từ gương mặt hắn nhìn ra đầu mối gì. Loan Ngọc thấy Lục Bình như vậy, liền chen lời nói:
- Vũ Văn thế gia truyền thừa đã lâu, cùng ngũ đại cự hình môn phái không phân cao thấp, trong gia tộc lưu truyền có đạo đan phương này cũng không phải là chuyện gì ly kỳ.
Lục Bình đột nhiên tiến lên muốn hái Thương Mộc Ngọc Thanh quả xuống. Lục Bình mới vừa đi về phía trước hai bước, Đại Bảo đột nhiên từ trên mặt đất xông ra, vừa lui về phía sau chạy đi, vừa nói:
- Lão đại, mau lui lại!
Lục Bình không chút suy nghĩ liền lui về phía sau, đồng thời thần niệm tìm kiếm dưới mặt đất, thần sắc lập tức chính là biến đổi, tốc độ lui về phía sau đột nhiên tăng nhanh.
Những người khác thấy Lục Bình như vậy, cũng rối rít lui về phía sau.
Đang lúc này, lấy phạm vi mặt đất bên trong trăm trượng diện tích của Thương Mộc Ngọc Thanh quả đột nhiên chấn động. Vô số gốc rễ cành cây ngay sau đó từ dưới lòng đất bốc lên, bay lượn lung tung bốn phía, giống như quần ma loạn vũ vậy.
Hoa quang của Kim Lân kiếm trong tay Lục Bình chợt lóe, mười mấy gốc rễ bị chém đứt. Chân mày của Lục Bình cũng vừa nhíu, những thứ gốc rễ này trình độ bền bỉ vượt xa ngoài ý liệu của hắn, nhìn Thương Mộc Ngọc Thanh quả ở ngoài trăm trượng, Lục Bình không khỏi có chút không yên.
Mấy người khác cũng đều phóng ra thủ đoạn của mình. Trong tay Loan Ngọc phát ra một đoàn thanh lam hỏa diễm, đốt gãy năm gốc rễ, ngay sau đó đưa tay đánh ra một đoàn chân nguyên cầu lớn chừng quả đấm. Chân nguyên cầu ở giữa không trung phân hóa thành ba tiểu cầu tiến vào trong ba xúc tu, ba xúc tu này nhất thời bị Loan Ngọc khống chế, hướng gốc rễ bốn phía giảo sát.
Hai bánh xe trong tay của Lục Cầm nhi hóa thành một đoàn phong hoàn và một đoàn hỏa hoàn. Hai cái hỏa hoàn lần lượt thay đổi, chém nát gốc rễ, tốc độ đuổi kịp Loan Ngọc.
Nhưng tốc độ của Lục Cầm nhi dù sao cũng không so được với Tam linh. Lục Hải hai tay chắp lại, ngưng tụ một đoàn hơi nước, rồi đánh tới gốc rễ trước người. Hơi nước mới vừa bao phủ mười mấy cái gốc rễ, Lục Linh nhi đưa tay giương lên, động tác quơ múa của mười mấy cái gốc rễ này nhất thời trở nên chậm lụt, trên mỗi một cái rễ đều treo đầy sương trắng.
Đang lúc này, Lục Bích đột nhiên phát ra mấy đạo phong nhận màu xanh, mười mấy cái rễ bị đông cứng đó rối rít gãy lìa ra, bộ vị bị phong nhận đánh trúng toàn bộ hóa thành mảnh băng vụn.
Lục Đại Quý đem một cái thuẫn bài do vỏ mai áo giáp trên người của mình thoáng một cái, hóa thành thuẫn bài pháp bảo, bốn mặt thuẫn bay ra ngoài thân, đoàn đoàn vây quanh Lục Đại Quý. Trong lúc này, một luồng hoàng quang cũng đột nhiên xuất hiện sau lưng của Lục Đại Quý. Đại Bảo sờ mồ hôi trán một cái, sợ hãi đặt mông ngồi dưới đất, hữu khí vô lực nói:
- Má ơi, đây là thứ quái quỷ gì, thật lợi hại, thiếu chút nữa bị trói dưới đất không chui lên được rồi, xem ra độn thổ cũng không an toàn!
Thanh âm hàm hậu của Đại Quý vang lên, cũng mang theo một tia cấp xúc, nói:
- Bảo ca, ngươi không phụ một tay, chúng ta sẽ gặp tai ương đó!
Khi Đại Bảo nhìn ra bốn bề bên ngoài thuẫn bài, thấy mấy chục cái gốc rễ đem bốn mặt thuẫn do Đại Quý phóng ra phía ngoài vây chặt ở trong. Mấy chục cái gốc rễ không ngờ lại xoắn vào nhau tạo thành một dây thừng to lớn, đem bốn mặt tấm thuẫn trói chung một chỗ, rồi dùng sức co xiết lại vào bên trong. Bốn mặt thuẫn vang lên tiếng "két két", tựa hồ lập tức sẽ bị vỡ nát tan tành vậy.
Đại Bảo lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, thân thể lúc rơi xuống chợt giẫm trên đất một cái, bốn mặt tường đất đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên. Bốn tấm thuẫn nhất thời hóa thành bốn đoàn linh thủy, dung nhập vào trong tường đất, tường đất nhanh chóng được gia cố. Dây thừng do mấy chục cái gốc rễ ngưng kết mà thành đột nhiên buông ra, nâng lên, rút lại, một thanh âm "vút" vang lên, trên tường đất bị quất hiện ra một cái rãnh to lớn.
Đại Bảo lại là một trận nhảy lên vọt xuống, nhe răng toét miệng, mắng:
- Đau chết thử gia gia của ngươi rồi! Ngươi chờ đó, thử gia gia của ngươi một hồi nữa tất nhiên sẽ đem tất cả bọn ngươi đốt thành tro bụi.
Đại Bảo vừa dứt lời, liền thấy một đạo kim sắc kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất. Lúc trước, Đại Bảo căn bản không cách nào nắm bắt được kiếm thuật kiếm quang trong tay của Lục Bình. Bây giờ lên cấp đoán đan kỳ, cuối cùng là nhìn thấy được đạo kiếm quang này, nhưng trong lòng đối với uy lực kiếm thuật của Lục Bình lại cũng có hiểu biết trực quan hơn. Nhờ thế, trong lòng nó đối với Lục Bình so với trước khi lên cấp đoán đan kỳ càng thêm một chút kính sợ.
Lục Bình lúc này cũng không kịp nhớ sử dụng kiếm thuật thần thông sẽ dẫn tới linh khí rung chuyển, rồi dẫn tới tu sĩ chú ý đến chỗ của hắn. Bởi vì những thứ vô số gốc rễ này quơ múa lung tung, đã sớm đem linh khí trong mật địa này quậy đến càng thêm hỗn loạn. Cho dù Lục Bình không ra tay, cũng dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ ở chỗ khác. Lục Bình hiện giờ xuất thủ, ngược lại sẽ chiếm cứ tiên cơ.
- Mọi người hợp lực!
Loan Ngọc thấy Lục Bình sử dụng ra đại thần thông kiếm thuật lập tức đem trước mặt gần trăm cái gốc rễ toàn bộ chặt đứt, lập tức cũng hiểu ý tứ của Lục Bình, chỉ thấy hai tay hắn liên tiếp giương ra, liên tục sáu viên chân nguyên cầu từ trong tay bay ra, hóa thành mười tám viên chân nguyên cầu nhỏ tiến vào trong gốc rễ.
Mười tám cái gốc rễ bị Loan Ngọc điều khiển trong tay, nhất thời đem hơn năm mươi cái gốc rễ chung quanh cuốn lấy thật chặt. Tam linh cùng Lục Cầm nhi nhân cơ hội mà phóng lên, mỗi người tự xuất ra thủ đoạn, cố hết sức ở trong thời gian ngắn đem hơn năm mươi cái gốc rễ này chặt đứt. Mọi người lập tức tiến tới hơn mười trượng.
Lục Bình theo sát phía sau, năm đạo Thủy Long quyển đại thần thông thành danh của lão sư Liễu Thiên Linh truyền xuống được Lục Bình xuất ra. Mỗi một đạo Thủy Long quyển đều bao phủ hơn hai mươi cái gốc rễ. Mỗi một cái gốc rễ đều bị Thủy Long quyển trói buộc thật chặt lại.
Thủy Long quyển chỉ có đạt tới bảy đạo mới có thể cũng coi là đại thần thông pháp thuật. Lục Bình cách loại đại thần thông pháp thuật thứ tư còn kém hai đạo Thủy Long quyển.
Hai thanh Kim Lân kiếm cùng Thủy U kiếm của Lục Bình đều xuất hiện, bởi vì trên trăm cái căn tu (gốc rễ cây) bị Thủy Long quyển trói buộc mà không cách nào ngăn chống. Thủy U kiếm cũng không cố ý sử dụng ẩn thân kiếm quyết nữa, "Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết" rất lâu không sử dụng được đánh ra, một đôi phi kiếm hóa thành một đoàn kim luân cùng một đoàn lam quang, một trước một sau giảo sát những thứ căn tu to lớn này.
Bộ kiếm quyết này lần nữa sử xuất, Lục Bình nhất thời có cảm thụ bất đồng.
Có lẽ là lúc trước Lục Bình đã phát hiện "Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết" thật ra thì sử dụng hai thanh phi kiếm thích hợp hơn cho việc phát huy hết tinh túy của bộ kiếm quyết này. Nhưng kể từ sau khi pháp khí Phi Dực song kiếm bị gãy, Lục Bình một mực không có cơ duyên lấy được một đôi song phi kiếm tốt hơn. Vì vậy, cũng không quá mức thâm nhập hiểu rõ về bộ kiếm quyết này.
Lần này Lục Bình lại một lần nữa đem nó sử dụng ra, mặc dù Kim Lân kiếm cùng Thủy U kiếm cũng không phải là một bộ song phi kiếm hoàn chỉnh, thậm chí trên bản chất hai thanh phi kiếm này còn có bất đồng, nhưng lấy thành tựu kiếm thuật của Lục Bình vẫn có thể thao túng hai thanh phi kiếm này, miễn cưỡng sử dụng chúng làm thành song phi kiếm. Nhưng "Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết" biểu hiện ra uy lực cũng làm Lục Bình rất là kinh ngạc!
Lúc này cảnh giới kiếm thuật của Lục Bình đã sớm lên cao đến tu luyện giới chân chính kiếm thuật điện đường, chẳng qua là chỉ còn kém tu vi mà thôi. Lúc này Lục Bình trở lại sử dụng một bộ kiếm quyết này, có cảm giác đột nhiên phát hiện mới hẳn. Tinh túy chân chính của bộ kiếm thuật này trước đây căn bản chưa được hắn khám phá ra. "Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm quyết " sao lại chỉ là một bộ kiếm thuật tinh diệu chứ? Nếu thật sự luyện đến chỗ cực sâu, uy lực dù sao cũng không kém hơn so với đại thần thông kiếm thuật?
Từ kiếm thuật truyền thừa giữ nhà của mình phát hiện thêm một loại đại uy lực thần thông, khiến cho Lục Bình vừa vui mừng lại vừa hối tiếc. Sớm biết như vậy, Lục Bình vô luận như thế nào cũng phải nhờ cậy Chân Linh phái luyện khí sư luyện chế cho mình một bộ song phi kiếm.
Bây giờ cũng không phải thời điểm hối tiếc, bởi vì thần niệm của Lục Bình lúc này đã nắm bắt được có người đang chạy về phía phương hướng này.
Lục Bình đã sớm thu nhiếp huyết mạch uy áp, hiện giờ nó xuất hiện kèm theo thần niệm hướng tới người mới đến ào ạt đầy trời cuốn ép tới.
Người đến quả nhiên bị uy thế của Lục Bình chấn nhiếp, đứng tại chỗ không động đậy nữa, tựa hồ là trù trừ do dự cái gì.
Lục Bình cùng đám người Loan Ngọc lại một lần nữa đi tới cách Thương Mộc Ngọc Thanh quả hơn mười trượng.
Đang lúc này, Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, phương hướng tu sĩ đứng yên lúc trước lại có thêm một người cấp tốc chạy tới. Sau khi hội họp cùng người nọ lúc trước, lại một lần nữa chạy tới vị trí của Thương Mộc Ngọc Thanh quả, lần này cũng cẩn thận rất nhiều. Hai tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ không ngờ lại dám toan tính chiếm tiện nghi từ một kẻ rất có thể là pháp tướng kỳ tu sĩ sao?