Nhìn trên mặt như trút được gánh nặng, Tam Linh lại lộ ra vẻ mê hoặc không hiểu. Lục Bình trong lòng chợt động, trong miệng thấp giọng nói đôi câu gì đó. Một cỗ chân nguyên từ nơi cổ họng lộ ra, theo thần niệm chỉ dẫn, trong chốc lát liền đến trong tai của Tam Linh.
Thiên lý truyền âm, một bí thuật tu luyện giới cực kỳ bình thường nhưng làm được lại rất khó khăn!
Nói nó bình thường, vì phàm là tiến vào luyện huyết kỳ, cho dù là tu sĩ cấp thấp nhất, cũng có thể sử dụng loại bí thuật này. Nhưng loại bí thuật này ở trong miệng của luyện huyết kỳ tu sĩ nhiều nhất bất quá là ở khoảng cách chừng mười thước quanh người; lời nói xa hơn nữa, tu sĩ lại không cách nào đem thanh âm phát ra trong miệng dùng pháp lực bao lại thành một chân nguyên âm tuyến mà truyền vào trong tai tu sĩ được.
Dùng tự thân pháp lực chân nguyên đem thanh âm phát ra trong miệng bao bọc thành một sợi dây nhỏ, truyền vào trong tai của tu sĩ mình muốn nói mà không bị người khác phát hiện. Điều này so với thao túng một món pháp khí hoặc là pháp bảo dùng để giết địch ở khoảng cách xa có độ khó lớn hơn quá nhiều.
Bộ bí thuật này ở trong tay của dung huyết điên phong tu sĩ nhiều nhất bất quá đạt tới mười trượng khoảng cách, mà ở trong tay của đoán đan kỳ tu sĩ cũng nhiều nhất bất quá trăm trượng. Nhưng lúc này Tam Linh cùng Lục Bình cách xa nhau đã sớm vượt qua sáu bảy trăm trượng, đây đã là khoảng cách cơ bản vượt qua ngàn trượng mà pháp tướng kỳ tu sĩ có thể đủ thao túng thiên lý truyền âm bí thuật.
Chỉ chốc lát sau, Loan Ngọc dẫn đầu trở về bên người của Lục Bình, thấy sắc diện của hắn bình tĩnh đứng ở một bên, mới cười khổ nói:
- Trên người của ngươi bây giờ mê thuật cũng càng ngày càng nhiều, khiến cho người ta càng lúc càng nhìn không thấu triệt!
Lục Bình cười cười, cũng chuyển sang đề tài khác hỏi:
- Ngươi cho là chỗ mật địa này như thế nào?
Loan Ngọc thần sắc nghiêm lại, nói:
- Rất quỷ dị, ở Vẫn Lạc quần đảo loại tử vong chi địa này lại xuất hiện chỗ sinh cơ dồi dào bực như vậy, sợ rằng không gian nơi này cùng bản thân của Vẫn Lạc quần đảo cũng có đại thần thông tu sĩ khai ích cũng nói không chừng. Hơn nữa độ dày linh khí bực này, nếu không phải lúc trước ngươi bị cơ hội dẫn động, bị buộc đột phá tu vi, sợ là bọn ta đều không nhịn được cũng muốn tu luyện một phen.
Lục Bình trong bụng cảm động. Bản thân hắn đã trải qua một phen, hiển nhiên biết rõ trong hoàn cảnh thiên địa linh khí nồng đặc cơ hồ muốn hóa thành chất lỏng. Điều này đối với tu sĩ có cám dỗ to lớn có thể tưởng tượng, nhưng mấy con linh sủng kể cả Loan Ngọc thủ hạ của mình lại có thể bởi vì sự an toàn của mình mà chặn đứng loại cám dỗ này, đây là khó có thể tưởng tượng.
Phải biết trong hoàn cảnh ở nơi này, chỉ có tu sĩ bị câu động chân nguyên trong cơ thể trong nháy mắt, đối với hiệu quả tu luyện của tu sĩ mới rõ ràng nhất. Bỏ lỡ chân nguyên trong cơ thể quý động, cho dù đám Tam Linh lúc này có đi tu luyện, mặc dù hoàn cảnh này tương đương với cự hình linh mạch đối với tu sĩ tu vi đề thăng vẫn như cũ có tác dụng lớn, nhưng lại không có loại chân nguyên quý động trong nháy mắt kia mà lâm vào tu luyện sâu tầng, hiệu quả sẽ không lý tưởng như mong đợi.
Bất quá cũng may nhờ Tam Linh, đám người Loan Ngọc cũng không lâm vào trong tu luyện tầng sâu. Nếu không, lấy thiên địa linh khí nơi đây nhìn như nồng đặc vậy, thực ra là rất cuồng bạo. Sau khi chúng tiến vào trong cơ thể của đám người Tam Linh, sợ rằng sẽ trong nháy mắt công phá thần niệm đối với linh khí trói buộc, khiến cho Tam Linh không cách nào giá ngự linh khí bực này, cuối cùng nổ tung cơ thể mà chết. Coi như lấy Loan Ngọc đoán đan trung kỳ tu vi cho dù miễn cưỡng sẽ không bị linh khí nổ mạnh phá hư thân thể, chỉ sợ cũng phải bởi vì chân nguyên trong cơ thể không còn kịp chuyển hóa thành huyết mạch tinh hoa nữa cho kim đan hấp thu, mà phồng phá tâm hạch không gian tu vi hủy hết.
Mà nếu muốn hoàn toàn thu nhiếp thiên địa linh khí dữ dằn ở bốn phía, tu sĩ tu vi nhất định phải đạt tới đoán đan hậu kỳ trở lên. Hơn nữa còn là người nổi bật trong đoán đan hậu kỳ tu sĩ mới có thể bắt lại khí tức chân nguyên quý động, dùng để thăng cấp tu vi của mình.
Nghe Lục Bình giải thích, trong lòng của Loan Ngọc lúc này mới vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, nói:
- May nhờ bọn ta cuối cùng nhịn được cám dỗ của tu luyện, nếu không điều này lại thật là giết người vô hình! Nhưng mà ngươi không ngờ lại có thể ở nơi này trong linh khí cuồng bạo chẳng những không chút tổn hao gì, hơn nữa còn thành công tiến cấp tới đoán đan tầng sáu!
Lúc này Lục Cầm nhi, Tam Linh cùng Lục Đại Quý cũng đã trở về. Lục Cầm nhi nghe lời của Lục Bình, có chút lo lắng chỉ Đại Bảo trên đất, nói:
- Ca ca, Đại Bảo kia nên làm gì bây giờ? Đoán đan kỳ tu sĩ bọn ta đều không thể chịu đựng thiên địa linh khí dữ dằn bực này. Vì sao Đại Bảo đến bây giờ vẫn như cũ có thể lâm vào lên cấp trong lúc ngủ say?
Lục Bình có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Không thể không nói tên này vận khí thật là tốt, mới vừa tìm tới cho nó một viên kim đan đoán đan kỳ thổ chúc tính hổ huyết mạch, nó liền nghênh đón cơ hội đột phá. Lúc trước tuy nói chuẩn bị dung luyện huyết mạch cũng không như huyết mạch tích chứa trong viên kim đan này, nhưng đối với tư chất của Đại Bảo mà nói vậy cũng là đủ rồi, nhưng nó lại vẫn không chờ tới cơ duyên đột phá. Tuy nhiên nếu không phải nó ở bên cạnh ta tiến vào quá trình lên cấp và ngủ say đi, mà là đi ra khỏi phạm vi thần niệm của ta đối với bốn phía linh khí trói buộc, chỉ sợ cũng có khi hắn khi lâm vào tình trạng ngủ say trong phút chắc phải nổ tung thành một đoàn huyết vụ.
Loan Ngọc ở một bên bổ sung cười nói:
- Lục Bình sở dĩ một mực ở bên người của Đại Bảo không rời đi, mà là sử dụng thiên lý truyền âm thuật đem bọn ta triệu hồi, chính là hắn muốn trấn áp linh khí bạo ngược bốn phía, lại cùng Đại Bảo thuận lợi hấp thu luyện hóa, đột phá tu vi.
Lục Cầm nhi thấy Lục Bình mỉm cười gật đầu, lúc này mới liếc Loan Ngọc một cái, nói:
- Muốn ngươi nói, hiển nhiên mình rất thông minh sao?
Loan Ngọc cười khổ một tiếng, bị Lục Cầm nhi cướp sạch không nói ra một câu.
Đang lúc này, trong cảm giác thần niệm của mọi người, vốn là bốn phía bị Lục Bình trấn áp bình hòa rất nhiều thiên địa linh khí cũng lại một lần nữa đột nhiên bạo động. Sắc mặt của mọi người đều khẽ biến, đều đem ánh mắt nhìn về phía Lục Đại Bảo nằm trên đất hô hô ngủ say.
Hai tay của Lục Bình bấm ra một đạo ấn quyết. Mười hai viên chân nguyên cầu lớn nhỏ bằng đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện ở trong tay phải của hắn. Lục Bình đem tay phải giơ qua đỉnh đầu, mười hai viên chân nguyên cầu chia ra bay đi các hướng khác nhau.
Trong miệng của Lục Bình quát nhẹ:
- Định hải!
Mười hai viên chân nguyên cầu nổ lên, nổ bắn ra chân nguyên hóa thành từng đạo một ti tuyến, liên kết qua lại với nhau, đem linh khí dũng động trong phạm vi trăm trượng lấy Đại Bảo làm trung tâm lần nữa trấn áp xuống. Đồng thời mười hai viên chân nguyên cầu này còn hợp thành một trận pháp đơn giản, không ngờ lại đem Đại Bảo lúc đột phá đoán đan kỳ chuẩn bị hóa hình đưa tới thiên địa dị tượng phong ấn.
Đại Bảo lúc này cũng đã đến thời khắc tối hậu lên cấp đoán đan kỳ, toàn thân trên dưới đã có một đoàn ánh sáng màu vàng đất bao lại
Ánh sáng màu vàng đất từ từ co rúc lại, từ từ biến hóa hình người.
Ánh sáng màu vàng đất thu rúc vào cùng tương tự với chiều cao của người Loan Ngọc, nhưng lúc này trong lòng của Đại Bảo tựa hồ có chút ý tưởng. Ánh sáng màu vàng đất hiển hiện, bắt đầu đại khái nhìn chung quanh. Tất cả mọi người có thể nhận ra được thần niệm của Đại Bảo mới vừa sinh thành ở bốn phía trên người của mọi người nhất nhất quét qua, tựa hồ đang do dự cái gì.
Cuối cùng thần niệm của Đại Bảo lại nhìn chằm chằm ở trên người của Lục Đại Quý, ánh sáng màu vàng đất nhanh chóng bành trướng, nhưng nguyên vốn ánh sáng nồng đặc sau khi thân thể bành trướng của Đại Bảo sắp hóa hình, cũng trở nên mỏng manh hơn.
Một tiếng "phốc", thân thể bành trướng của Đại Bảo bởi vì phải chống đỡ quá lớn, khiến cho ánh sáng màu vàng đất không kịp xuất ra hậu lực, phảng phất khí cầu bị đâm rách vậy, lần nữa co rúc lại thành một đoàn lúc trước.
Ánh sáng màu vàng đất nhuyễn động một phen. Thần niệm mới vừa sinh thành của Đại Bảo lại một lần nữa xuất ra, lần này cũng nhìn chằm chằm ở trên người của Lục Bình.
Lục Bình vóc người trong mọi người được tính là chỉ kém Lục Đại Quý khôi ngô thật thà. Đáng tiếc, hy vọng của Đại Bảo lại một lần nữa tan biến. Ánh sáng màu vàng đất lại một lần nữa bể tan tành sau đó lần nữa co rúc lại thành một đoàn.
Lúc này, bên cạnh Loan Ngọc rốt cục không nhịn được khuyên nhủ:
- Đại Bảo, yêu tộc bọn ta hóa hình tuy nói có thể điều chỉnh thân hình thể mạo, nhưng cũng cùng tướng mạo tự thân thiên phú rất có chỗ tương tự. Ngươi cũng không nên bởi vì một mực bắt chước tướng mạo người khác mà cuối cùng thành thứ không giống ai.
Ánh sáng màu vàng đất lại một lần nữa kịch liệt lay động. Lần này Đại Bảo cũng đem thần niệm nhìn chằm chằm trên người của Loan Ngọc. Ánh sáng màu vàng đất lại một lần nữa bành trướng, trong ánh sáng là một viên đan hoàn màu vàng kim chiếu lấp lánh, chính là Đại Bảo mới vừa kết thành kim đan.
Lần này ánh sáng rốt cục ổn định lại. Một hình người màu vàng đất cao thấp căn bản tương tự cùng Loan Ngọc. Khóe miệng của Loan Ngọc từng trận co quắp, không ngờ một phen lời nói của mình ngược lại rước lấy chú ý của Đại Bảo, ngược lại dựa theo bộ dáng của mình bắt đầu hóa hình.
Đại Bảo lần này tựa hồ cực kỳ hài lòng, lập tức bắt đầu đem yêu thể hóa hình của mình bổ túc đến trong luân khuếch màu vàng kim.
Mắt thấy Đại Bảo lại hoàn toàn hóa tạo thành công, đột nhiên một tiếng nói rắn mắc trong hốt hoảng ồn ào cả lên:
- Chít... Không xong, hư... Chít... rồi!
Nguyên bản Đại Bảo vận dụng tự thân chân nguyên biến ảo mà thành luân khuếch, sau khi hóa hình, cũng đột nhiên đem luân khuếch lập này tức nổ tạo ra hai cái lỗ to hai thước!
Nguyên vốn một công tử hình tượng phiên phiên giai, nhất thời bởi vì đề thăng hai thước yêu vi, lập tức biến thành một cái đầu nhỏ xíu, ánh mắt càng nhỏ hơn, nhưng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mập mạp nhưng cái bụng lại cực lớn.
Lục Bình cùng mọi người nhìn Đại Bảo hóa hình thành công cười to "ha ha". Thiếu niên mập mạp vẻ mặt như đưa đám. Hai con ngươi màu đen trong hai mắt cũng đang quay mòng mòng loạn chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặt Đại Bảo đầy vẻ ảo não đứng ở trung ương, xung quanh là mọi người. Khi thấy Đại Bảo hóa ra thành hình người, tất cả đều cười to "ha ha". Đại Bảo chỉ lo so sánh hình tượng bốn phía của mọi người, lại nhất thời quên mất thể trọng của mình. Đại Bảo tuy là một con thử yêu, nhưng ăn ngon mà lười làm, dáng dấp đã sớm cùng một con heo béo không khác biệt gì.
Hình thể to béo, thân thể không cao, đầu thật nhỏ, đôi mắt ti hí ánh sáng lòe lòe lại đung đưa nhìn khắp mọi nơi, còn có hai răng cửa tuyệt đối thật to vừa vều và trắng hếu. Đây cũng là một hình tượng thiếu gia con nhà giàu mười bảy mười tám tuổi. Sau khi Đại Bảo hóa hình, nhìn vào nó cảm giác được từng trận không được tự nhiên.
Đại Bảo vẫn cẩn thận kiểm tra thân thể của mình sau khi hóa hình, xem còn có thể cải tiến được nữa hay không, nhưng lại đột nhiên cảm giác được phía dưới lỗ mũi đau nhói, không khỏi kêu lên một tiếng:
- Ai u, chít, nhẹ một chút!
Khi mọi người nhìn lại, lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra là phía trên môi của Đại Bảo lại còn hai túm râu thưa, so với cái tướng mạo mười bảy mười tám tuổi của hắn khác biệt một trời một vực.
Lúc này, một trong hai sợi râu này đang bị Lục Cầm nhi nắm chặt trong tay. Đại Bảo đau đến khom người hô toáng lên, không thể không phụng bồi cẩn thận nói:
- Tiểu Cầm nhi muội muội, mau buông tay, mau buông tay, muốn đứt, đứt rồi!
Lục Cầm nhi hừ hừ nói:
- Bảo mập, dáng vẻ của ngươi thật là lớn, không ngờ lại âm thầm ngủ đi, còn khiến cho nhiều người chúng ta đứng nghiêm canh gác cho ngươi như vậy. Ca ca còn phải ra tay giúp ngươi trấn áp linh khí dao động ra bốn phía. Hừ hừ, trong ngày thường ca ca là thiên vị nhất, đem rất nhiều thứ tốt đều cho ngươi. Lần này ngươi phải trả thù lao cho chúng ta, nếu không, hừ hừ, ngươi biết rồi chứ!
Đại Bảo thật vất vả lắm mới thoát ra khỏi ma trảo của Lục Cầm nhi, nhe răng toét miệng nói:
- Tiểu Cầm nhi muội tử, trời đất chứng giám, ta làm gì biết nơi này linh khí nồng hậu như vậy. Ta chẳng qua là không cẩn thận để pháp lực trong cơ thể vận chuyển không khống chế được. Phải nói tu luyện đan dược gì đó, Đại Bảo ta đương nhiên có được nhiều nhất, bất quá các ngươi đều có tư chất gì a? Các ngươi tu luyện một ngày tương đương với ta tu luyện ba ngày năm ngày. Các ngươi mỗi lần dùng một trăm bình đan dược thì có thể đột phá tu vi, ta lại phải dùng năm ba trăm bình. Chủ nhân nếu là không đem rất nhiều đan dược dùng ở trên người ta, Đại Bảo ta lại làm gì có thể đem tu vi đề thăng tới đoán đan kỳ!
Lục Cầm nhi giương mắt to xoay tròn một cái, cười một tiếng xấu xa, nói:
- Bảo mập, xem như là ngươi nói có lý! Nhưng mà thứ nhất trong mấy người chúng ta, tu vi của ngươi thấp nhất, nhưng vừa khéo tài sản của ngươi là phong phú nhất ; thứ hai lần này ngươi thuận lợi đột phá đoán đan kỳ, thế nào cũng phải bày tỏ bày tỏ một chút đúng không?! Nếu không thì, hắc hắc,...
Đại Bảo cảnh giác che trữ vật đại của mình ở bên hông, nhìn bốn phía, thấy mặt của Tam linh cũng cười xấu đi hai bước tới trước người Đại Bảo. Đại Bảo bị dọa sợ đến mức vội vội vàng vàng tránh sau lưng của Lục Bình, lại đột nhiên chạm mặt đụng phải một bức tường.
Đại Bảo đi theo Lục Bình sớm nhất, trong ngày thường vì Lục Bình cũng lập nhiều công lao nhất. Nhưng Đại Bảo làm người rất hài hước, tu vi lại là thấp nhất, thường thường bị những linh sủng thủ hạ khác của Lục Bình ăn hiếp. Trong tay của Đại Bảo tích lũy không ít đồ Lục Bình thường ngày không dùng được, những linh sủng khác thường tìm tới Đại Bảo xin xỏ ăn hớt.
Những chuyện này Lục Bình dĩ nhiên biết rõ, bất quá Lục Bình biết Đại Bảo mặc dù keo kiệt, cũng không phải nhỏ mọn, mỗi một lần đều sẽ đem bảo vật mà các linh sủng khác đòi giao cho chúng, mặc dù mỗi một lần đều đau lòng nhe răng toét miệng.
Mà những linh sủng khác cũng không phải là thật sự cần những thứ đồ này, mà là nhìn Đại Bảo giống như trêu đùa vậy. Nhưng phàm là một món đồ dùng tu luyện, vô luận phẩm cấp cao thấp thế nào Đại Bảo đều sẽ thu lại bảo tồn, vì vậy thường liên hiệp với nhau trêu cợt hắn.