Lục Bình hơi biến sắc mặt, nơi ngực đột nhiên lộ ra một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa lớn bằng cái chén. Trên cánh hoa trắng noãn như ngọc hoa quang lưu chuyển, sau đó hiện lên phù văn chằng chịt ở phía trên, thân thể Lục Bình lập tức liền đình chỉ run rẩy.

Lục Bình đột nhiên khẽ quát một tiếng, Bạch Ngọc Liên Hoa cương đột nhiên co rúc lại, cùng quang mạc do Khống Thủy kỳ đổ ào xuống dung hợp chung một chỗ. Một tiếng vỡ truyền tới, hộ thân thần thông của Lục Bình liền hiện đầy vết rách, Khống Thủy kỳ trên đỉnh đầu Lục Bình cấp tốc tung bay khai rộng, thế nhưng một chút kim quang vẫn đánh nát hộ thân thần thông cùng phòng thủ pháp bảo của hắn.

Lục Bình hét lớn một tiếng, Kim Lân kiếm đã sớm súc thế chờ sẵn hóa thành một đạo kim sắc quang mạc, liên tiếp một ngàn hai trăm chín mươi sáu đạo kiếm quang cơ hồ hội tụ chung một chỗ, chẳng phân biệt được trước sau, chém ở trên kim quang.

Kim quang lập lòe nhất thời mẫn diệt, lộ ra bản thể, lại là một kim sắc đan hoàn lớn chừng quả đấm.

Dưỡng linh pháp bảo!

Đây là một đoán đan hậu kỳ cao thủ mới vừa tham dự vây công Vũ Văn Phi Tường, khi trung niên pháp tướng tu sĩ của Vũ Văn gia tộc chạy tới, sau khi biết vô vọng đánh chết Vũ Văn Phi Tường, liền quyết định rút đi thật nhanh. Cũng không ngờ nửa đường lại gặp Lục Bình bị thần kỳ thần thông của Vũ Văn gia tộc đeo bám.

Nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, khi Lục Bình đón lấy một kích thần thông của Vũ Văn Phi Tường, cả người trên dưới bộc phát ra chân nguyên khiến cho Thạch khôi giáp không cách nào che giấu tu vi sâu cạn của Lục Bình nữa. Tu sĩ mới nhìn qua rất trẻ tuổi này không ngờ lại chẳng qua là đoán đan trung kỳ tu sĩ.

Người này thật là to gan! Tu vi như vậy cũng dám tham dự loạn chiến giữa đoán đan hậu kỳ tu sĩ, quả thật là người không biết thì không sợ! Cho dù người này có thủ đoạn áp đáy rương, nhưng dù như thế nào cũng không thể bỏ qua sự chênh lệch giữa đoán đan trung kỳ cùng đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Huống chi mình là một tu sĩ đoán đan chín tầng sắp thành tựu kim đan phẩm cấp rồi!

Tu vi như thế ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo xông loạn, đơn giản chính là muốn chết, nếu ngươi sớm muộn gì cũng chết, vậy thì chết ở trong tay lão phu cho phải đạo! Mặc dù tài sản của một tên đoán đan trung kỳ tu sĩ lão phu còn nhìn không thuận mắt, nhưng con muỗi chân dù nhỏ thì cũng có thịt, huống chi lần này xâm nhập Vẫn Lạc đại quần đảo, tìm kiếm thiên cấp linh vật, ở đó dưới uy áp của pháp tướng lão tổ nguyên bản hy vọng rất mong manh, một khi không cách nào đạt thành mục đích, cũng chỉ có thể thông qua linh thạch bảo vật chung quanh để đổi. Khi đó chính là lúc mình quẫn bách nhất, cho nên thừa cơ hội trời không mưa chuẩn bị dù một phen, cũng một lựa chọn tốt.

Ngay khi Lục Bình mới vừa đón đỡ thần thông của Vũ Văn Phi Tường mà bị suy yếu đi, tu sĩ liền trực tiếp đem bản mệnh pháp bảo của mình đánh ra ngoài, ý đồ một kích phải giết được hắn, sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Dù sao sau lưng y còn có một tên pháp tướng tu sĩ đang nổi điên, vạn nhất đuổi theo kịp, cho dù chính là mình cũng không thể nào thoát đi được.

Nhưng điều khiến cho tu sĩ kinh ngạc chính là, tên đoán đan trung kỳ tu sĩ này ở dưới công kích gần như đánh lén của mình, không ngờ lại nhanh chóng khôi phục bình thường như vậy. Liên tiếp hộ thân thần thông cùng phòng thủ pháp bảo tựa hồ cũng là thủ đoạn cực kỳ cường lực, khiến cho tên trung kỳ tiểu tu sĩ này có thể có thời gian ngự sử phi kiếm ngăn cản đòn tấn công.

Nhưng sự giãy giụa lần này ở trong mắt tu sĩ xem ra vẫn không làm nên chuyện gì. Một tên đoán đan chín tầng tu sĩ dùng bổn mệnh pháp bảo há là dễ ngăn cản như vậy sao?!

Nhưng tình cảnh càng làm cho tu sĩ kinh ngạc thậm chí có chút kinh dị theo đó xuất hiện: mặc dù Lục Bình dùng Kim Lân kiếm hết sức đánh tan linh quang lập lòe trên kim châu, nhưng vẫn không ngăn trở được kim châu tiếp tục tiến tới.

Mắt thấy kim châu sẽ phải nhất cử đánh xuyên tâm tạng của Lục Bình, lại thấy một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa bằng cái chén đột ngột xuất hiện ở ngực hắn, cánh hoa trắng noãn trên có linh quang dâng lên lúc lập lòe dựng lên phù văn tựa hồ cấu tạo thành một đạo huyền ảo trận đồ. Khi kim châu đụng vào, tựa hồ lọt vào trong một đoàn bông nhuyễn êm ái, Bạch Ngọc Liên Hoa không ngừng chập chờn, linh quang lập lòe càng phát ra sáng chói, kim châu rốt cục không cách nào tiến thêm một bước nữa.

Lục Bình há mồm phun ra một ngụm máu tươi, chưa chờ máu tươi chiếu xuống, hai tay liền ở giữa không trung kết thành một đạo ấn quyết phức tạp, rồi ở trong ánh mắt kinh ngạc của đoán đan chín tầng tu sĩ hóa thành một đạo huyết quang biến mất ở trong độc vụ. Huyết quang sáng chói đỏ rực cơ hồ đem độc vụ màu xám tro bốn phía đều ngâm nhuộm thành màu đỏ sậm.

Huyết quang độn!

Đoán đan chín tầng tu sĩ một bước bước qua độc vụ, đem kim châu dừng lại ở giữa không trung cầm ở trong tay, kim châu ảm đạm nhất thời khôi phục linh quang lập lòe lúc trước.

Ngẩng đầu nhìn phương hướng Lục Bình biến mất một cái, khóe miệng tu sĩ lộ ra vẻ kỳ dị càng đậm hơn: có thể ở trong tay lão phu chạy trốn được sao? Lão phu cứ muốn đuổi theo xem một chút, nói không chừng có thể ở trên người tên đoán đan trung kỳ tu sĩ này phát hiện một ít chuyện vui mừng cũng chưa biết chừng!

Sau lưng trong lúc mơ hồ lần nữa lập lòe lôi quang kỳ dị, đoán đan chín tầng tu sĩ mặt liền biến sắc, dưới chân độn quang lập lòe, hướng phương hướng Lục Bình chạy trốn đuổi theo, chẳng qua là thân hình có chút hoảng loạn.

Lục Bình mượn Huyết quang độn trong nháy mắt gia tốc, mới vừa trốn ra mười mấy dặm, lập tức sắc mặt trắng nhợt, nhanh chóng cắt đứt đạo bí thuật này.

Mới vừa rồi bụm máu bị Lục Bình khạc ra đó hóa thành huyết vụ vòng quanh ở quanh người hắn, bấy giờ mới có cơ sở để Lục Bình thi triển Huyết quang độn. Nhưng lúc này huyết vụ cũng đã bị độc vụ màu xám tro tẩm nhuộm biến thành màu đỏ sậm, Lục Bình nếu là lần nữa thúc giục bí thuật, những thứ kịch độc núp ở trong huyết vụ sẽ tẩm nhuộm luôn cả chân nguyên của hắn, tiến tới ô nhiễm huyết mạch của hắn. Mặc dù Lục Bình có Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương hộ thân, sẽ không bị nguy hiểm đến sinh mạng, nhưng thời gian lâu dài cũng khiến cho nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề, không tốn mấy năm thậm chí mười mấy năm tu dưỡng đừng mơ tưởng khôi phục như cũ.

Ngay sau khi Lục Bình mới vừa kết thúc Huyết quang độn, thần sắc hắn lập tức biến đổi, mặc dù thần niệm của hắn không cách nào hoàn toàn tản mát ra, nhưng trong lúc mơ hồ Lục Bình vẫn có thể đủ cảm giác được ở phía sau ngoài mấy dặm, có một cỗ khí tức mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần.

Mặc dù Lục Bình không cách nào phán định người đến là ai, nhưng mới vừa bị đánh thành trọng thương, Lục Bình tự nhiên lập tức liền kết luận người đến tất nhiên chính là tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ kia. Cho dù không phải, thì lúc này Lục Bình cũng chỉ có thể làm con chim sợ ná, biến đổi một phương hướng khác, lần nữa độn trốn đi.

Lại là khoảng cách mười mấy dặm qua đi, Lục Bình vẫn có thể đủ mơ hồ cảm giác được khí tức của tu sĩ sau lưng. Lúc này Lục Bình đã có thể khẳng định, người sau lưng tất nhiên là hướng về phía mình mà tới. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người chẳng những không kéo xa ra, ngược lại càng lúc càng gần.

Kể từ khi Lục Bình lĩnh ngộ độn thuật tiểu thần thông, đặc biệt là Lục Bình lại đem độn thuật tiểu thần thông cùng Man Thiên Quá Hải Quyết kết hợp với nhau, sáng chế ra độn thuật thần thông càng thêm mau lẹ hơn, hắn một mực không chuẩn bị một món phi độn pháp bảo cho mình nữa. Bởi vì ở hải ngoại khắp nơi đều là nước biển, có thể nói nơi này là sân nhà thiên nhiên của Lục Bình. Dựa vào nước biển phát động độn thuật thần thông, tốc độ của Lục Bình cũng không ở dưới tu sĩ có phi độn pháp bảo.

Nhưng lúc này Lục Bình mơ hồ có chút hối hận. Vẫn Lạc đại quần đảo khắp nơi ẩn chứa nguy hiểm, nhưng chỗ nguy hiểm nhất chính là ở trong nước biển, nơi đó cho dù là đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng không dám tiến vào. Cho nên Lục Bình sau khi tiến vào Vạn Độc Thương Khung Bích, liền chẳng qua là đặt chân ở trên một ít đảo tự, một mực không dám xâm nhập vào đáy biển. Lúc này hắn đừng nói chi là mượn nước biển trong Vẫn Lạc đại quần đảo để thi triển độn thuật thần thông nữa.

- Ha ha, các hạ cần gì phải giãy giụa như vậy. Ngươi nên biết, tu vi ta và ngươi chênh lệch khổng lồ như thế, vô luận như thế nào cũng không thể bù đắp được. Các hạ nếu dám lấy đoán đan trung kỳ tu sĩ thân phận xông vào Vẫn Lạc đại quần đảo, cố nhiên có một ít bản lãnh thường nhân khó có thể sánh bằng. Nhưng xem ra cũng có giác ngộ bỏ mạng ở trong đây mới đúng. Nếu là các hạ có thể đem trữ vật pháp khí lưu lại, tại hạ liền sau khi các hạ vẫn lạc, hộ tống tinh hồn của các hạ trở ra Vạn Độc Thương Khung Bích. Như thế nào? Nếu không ở nơi độc vụ phủ đầy Vẫn Lạc đại quần đảo này, các hạ sau khi vẫn lạc, tinh hồn sợ là không tổ giữ được bao lâu. Đến lúc đó coi như là chân chánh tiêu tán ở trong thiên địa này rồi.

Lục Bình tiếp tục bay về phía trước, đối với uy hiếp của tu sĩ sau lưng bịt tai không nghe thấy, nhưng thần sắc trên mặt hắn cũng càng phát ra vẻ quyết liệt.

- Ha ha, giãy giụa trước khi chết mà thôi!

Sau lưng tu sĩ đã càng ngày càng gần, lúc này Lục Bình nếu là quay đầu lại, cho dù không sử dụng Tam thanh chân đồng, cũng có thể mơ hồ thông qua hôi vụ nhìn thấy một thân ảnh đang tựa hồ như nhàn đình tín bộ vậy, từ sau lưng Lục Bình đi tới.

Ngay vào lúc này, đỉnh đầu Lục Bình đột nhiên nhiều thêm một viên minh châu linh quang lập lòe, Liên Hoa Hộ Thân Cương lập lòe từng quanh người chợt co rúc lại từng đạo, giống như một đóa hoa sen lại co rúc lại thành hoa cốt đóa vậy, chỉ còn dư lại một tầng cương khí màu vàng kim bay lượn quanh thân trên dưới của Lục Bình.

- Di, tầng cương khí này cũng có vẻ quen thuộc!

Tu sĩ sau lưng vừa dứt lời, sắc mặt chính là biến đổi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, dưới chân đi mau hai bước, một đoàn độn quang đột nhiên kéo gần lại cự ly so với Lục Bình.

Nhưng lúc này cũng đã không còn kịp nữa, tu sĩ liền thấy Lục Bình đột nhiên đâm đầu vào trong nước biển màu đỏ sậm, biến mất không thấy đâu nữa.

- Ngược lại thật là can đảm, ngay cả nước biển nơi này cũng dám lẻn vào, cũng không sợ bị cục đàm của Giao đạo nhân hóa thành máu hay sao?!

Tu sĩ hung tợn thầm mắng một tiếng xui xẻo, ở trên mặt biển trù trừ hồi lâu, đúng là vẫn còn không dám đuổi theo xuống biển. Theo như y thấy, Lục Bình hẳn là phải chết, không thể nghi ngờ gì nữa.

Vẫn Lạc đại quần đảo đại dương là khu vực còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với đảo tự. Độc vụ tràn ngập ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo nguyên bổn chính là từ hơi nước trong đại dương ngưng kết mà thành. Những thứ độc vụ này bản thân cũng đã mạnh mẽ như vậy, thì trong nước biển độc tính kịch liệt có thể tưởng tượng được là như thế nào.

Đối với tiến vào Vẫn Lạc đại quần đảo tu sĩ mà nói, chỗ sâu trong nước biển là nơi nguyên bản chỉ có pháp tướng lão tổ mới dám có thể dám đặt chân dò tới. Cho dù là đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng không dám giống như Lục Bình như vậy ngâm mình ở nước biển thời gian dài như vậy. Cho dù Lục Bình dung luyện cái loại cương khí màu vàng kim đó cùng Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương có mấy phần tương tự cũng như vậy mà thôi, huống chi trên người Lục Bình hiện giờ còn bị thương nữa.

Đây cũng là nguyên nhân mà tên tu sĩ kia cuối cùng rời đi. Hắn thấy, lúc này Lục Bình sợ rằng đã sớm bị nước biển hủ thực ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không còn.

Lục Bình như thế nào lại không biết trong nước biển của Vẫn Lạc đại quần đảo có nguy hiểm chứ!

Nhưng lúc này hắn đã rơi vào tuyệt lộ, nếu là tiếp tục như vậy nữa, Lục Bình tất nhiên sẽ bị tu sĩ sau lưng bắt sống, chi bằng mạo hiểm liều một trận như thế này.

Lục Bình chui đầu vào trong biển, Tị Thủy Nguyệt Minh Châu treo ở đỉnh đầu của hắn nhất thời ở quanh người tạo thành một cái vòng tròn bảo hộ, đem nước biển chung quanh bài xích ra ngoài.

Nhưng trong những thứ nước biển này nhận chịu Giao đạo nhân năm đó nguyên khí tổn thương nặng cộng thêm thân chịu kịch độc nặng nề liền đem độc ở trong người toàn lực bức ra một búng máu bầm. Loại độc như thế này làm gì mà Tị Thủy Nguyệt Minh Châu có thể ngăn cản được tránh khỏi bị nó hủ thực chứ!

Trong lúc Tị Thủy Nguyệt Minh Châu hình thành hộ tráo sắp sụp đổ đến nơi, Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương màu vàng kim nhất thời bành trướng đến bằng và trùng lấp với hộ tráo do Tị Thủy Nguyệt Minh Châu tạo ra. Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương cùng hộ tráo nhanh chóng dung hợp, lập tức đem tốc độ nước biển hủ thực làm chậm lại.

Chân nguyên trong cơ thể Lục Bình giống như hồng thủy vỡ đê ào ào đổ xuống, Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương mặc dù tạm thời chặn lại nước biển ăn mòn, hơn nữa chậm rãi hấp thu độc tính trong nước biển dùng để luyện hóa tự thân, nhưng xa không cách nào đuổi được tốc độ nước biển ăn mòn đối với cương khí bản thân. Lục Bình chỉ có thể dùng tự thân chân nguyên để hòa hoãn tốc độ Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương bị ăn mòn mà thôi.

Bởi vì như thế, cho dù là chân nguyên của Lục Bình hùng hậu như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đến lúc nào đó sẽ dùng cạn. Một khi chân nguyên hao hết, cũng liền đến thời khắc Lục Bình bị mất mạng.

Trước ngực Lục Bình phát ra một đạo ánh sáng màu hoàng kim, một cái cửa hộ ở trước người của Lục Bình tạo thành. Tam Linh từ trong môn hộ đi ra, thấy tình cảnh như thế, làm sao không biết là chuyện gì xảy ra. Tam Linh mỗi người đem tự thân hộ thân cương khí chống giữ lên, cùng Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương của Lục Bình tạm thời dung hợp chung một chỗ, cùng chung ngăn cản kịch độc trong nước biển ăn mòn.

Vạn Độc Vẫn Nguyễn Cương mặc dù là Thủy chúc tính thiên địa kỳ vật, trong Tam Linh cũng chỉ có Lục Hải có Thủy chúc tính dùng loại thiên địa kỳ vật này dung luyện hộ thân cương khí. Nhưng Tam Linh có Bích Hải linh xà thân phận, cho bọn chúng nhất định kịch độc thiên phú tự nhiên. Ba đứa có hộ thân cương khí dù gì cũng đều ngưng luyện mấy loại thiên địa kỳ vật có kịch độc mà Lục Bình thu thập cho bọn chúng, vì vậy hộ thân cương khí của bọn chúng đồng dạng đối với kịch độc ăn mòn thì có sức đề kháng cực mạnh.

Ngay tại lúc bọn họ mới vừa đem tự thân hộ thân cương khí dung hợp đến trong Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương của Lục Bình, trong tai liền nghe được thanh âm Lục Bình dồn dập vang lên:

- Không được sử dụng hộ thân cương khí, lập tức hóa thành chân thân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play