Vừa nghĩ tới Lục Bình, trong lòng Thiên Cầm lão tổ cảm thấy một nỗi phiền não khó hiểu. Người này chẳng những là đệ tử đắc ý của người kia, hơn nữa không ngờ lại đối nghịch cùng mình ở khắp nơi. Thế mà vừa khéo mình thân là trưởng bối, bị cản chân cản tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên này ở trước những người khác trong môn phái mấy lần làm mình mất mặt.
Tiểu tử này không ngờ vận may lại tốt như vậy, ngay cả loại liên Linh Thủy Luyện Đan Thuật ở trong tu luyện giới hầu như đã thất truyền, là một loại thuật luyện đan thiên môn như vậy mà có thể để cho hắn phát hiện và tu luyện thành công. Điều này cũng thật là lạ, rõ ràng là tiểu tử này tu luyện Thủy chúc tính công pháp, không ngờ lại tiến được vào cánh cửa của lĩnh vực luyện đan này, vừa khéo có thể lại còn cao ca tiến mạnh, trở thành luyện đan đại sư đếm được trên đầu ngón tay của bản phái.
Nếu Lục Bình không tu luyện Thủy chúc tính công pháp, thì làm sao có thể kế thừa loại linh thủy luyện đan truyền thừa này?
Thiên Cầm lão tổ khe khẽ lắc đầu, tựa hồ như muốn đem tất cả những ý nghĩ này dẹp sang một bên. Lúc này, trên đài bán đấu giá đã xuất hiện hơn mười cái trữ vật đại. Có thể thấy đối với Ngọc Dịch Lưu Thương này, rất nhiều người cảm thấy hứng thú!
Thiên Cầm lão tổ hơi suy tư trong giây lát, liền đem ba viên Linh Thủy Dựng Mạch Đan và tám viên Chung Đỉnh đan phân ra chứa riêng biệt trong hai Ngọc thủy hạp. Sau đó, Thiên Cầm lão tổ để trữ vật đại vào trong tiểu truyền tống trận, đưa đến trên triển đài.
Đổng lão tổ đem linh đan chứa trong hơn mười cái trữ vật đại này kiểm tra từng cái một. Sau đó mới từ trong lấy ra ba cái trữ vật đại lưu lại, những trữ vật đại khác đều trả trở lại cho chủ nhân của chúng.
Ở giữa lầu các, Thiên Cầm lão tổ thấy rõ trữ vật đại của mình không bị trả trở lại, hiển nhiên không ngoài dự liệu của bà ta. Nhưng lại có đến hai trữ vật đại khác bị giữ lại, khiến cho nàng ta có chút kinh ngạc.
Đổng lão tổ chỉ chỉ vào ba cái trữ vật đại này, nói:
- Dựa theo dược hiệu mà nói, thì linh đan trong ba cái trữ vật đại ở đây là có thần hiệu lớn nhất, cũng là vật mà người bán đấu giá Ngọc Dịch Lưu Thương này có nhu cầu cấp bách nhất. Nhưng nếu mà như thế, tại hạ có chút khó khăn trong phân phối. Cho nên xin mời ba nhà kế tục đấu giá, người trả giá cao thì được.
Đổng lão tổ vừa dứt lời, thế gia họ Vũ Văn đến từ Trung Thổ trong lầu số bốn mươi lúc trước là Vũ Văn Phi Tường kinh ngạc hỏi:
- Không ngờ trong tu luyện giới này lại còn có đan dược chữa thương sánh cùng với thánh dược của họ Vũ Văn thế gia ta. Chẳng biết Đổng tiên sinh có thể cho vãn bối biết tên gọi của hai loại đan dược đó hay không? Đương nhiên, vãn bối không cố ý xúc phạm đến uy nghiêm của Huyễn Linh thành, đơn thuần chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Đổng lão tổ cười nhạt, đang muốn cự tuyệt, nhưng rồi ngẩn ra, chỉ vào trong một cái trữ vật đại, cười nói:
- Vũ Văn công tử mặc dù xuất thân Trung Thổ đệ nhất thế gia, kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không nên khinh thường anh hùng trong thiên hạ. 'Thất cực hoàng đan' đương nhiên là thánh dược chữa thương của quý gia tộc. Nhưng linh dược trong cái trữ vật đại này cũng đúng bệnh nhất, có thể khôi phục thương thế cho người bị thương nhanh nhất.
- A! Thật là đúng dịp, thuốc trị đúng bệnh a, có khi nào người bị thương này vừa khéo ở nơi này gặp được cừu gia, nhân duyên tế hội không ngờ cũng đem giải dược đòi được rồi?
Vũ Văn Phi Tường có chút giễu cợt, có vẻ không kiêng nể gì cả. Không biết tại sao đám người Đổng lão tổ cũng không tiến hành cảnh cáo đối với hắn.
- Hừ! Họ Vũ Văn thế gia danh tiếng lớn quá hen, Sở Nguyên liền không tin vào cái tà này. Người thụ thương vị tất bị thương vào tay ta, nhưng dồn người bán đấu giá vào tình thế bị thụ thương chính là thần thông sử dụng xuất phát từ Sở gia của ta. Thế nào, chẳng lẽ Vũ Văn công tử còn muốn vì người đó mà đến Sở gia ta tìm lại công đạo phải không?
Trong lầu các số ba mươi bảy cũng vang lên giọng nói lười biếng của một gã tu sĩ nghe qua niên kỷ cũng không lớn lắm.
Thì ra là Bích Hải linh xà Sở gia!
Vũ Văn Phi Tường lúc này rõ ràng là tỏ vẻ hơi trịnh trọng. Bất quá lúc Vũ Văn Phi Tường biết được thân phận của Sở Nguyên, đối với sự khiêu khích của cường giả của Bích Hải linh xà bộ tộc cũng không để ý, mà hướng về Đổng lão tổ hỏi:
- Chỉ là không biết trong hai ngọc tủy hạp này chứa đựng vật gì có thể so sánh cùng linh đan của Vũ Văn gia ta.
Đổng lão tổ cười, nói:
- Hai hộp ngọc này chứa đựng đan dược, một loại trong đó là chữa đúng bệnh, chỉ là so sánh với đan dược của Sở đạo hữu đạt được hiệu quả thực sự quá chậm, có thể phải chờ đến nhiều năm sau. Bởi vậy đối phương lại ở một hộp ngọc khác kèm theo một loại chữa thương đan dược khác. Loại đan dược này mặc dù không hoàn toàn đúng bệnh, bất quá nhờ có một loại đan dược phía trước làm cơ sở, có thể phát huy ra hiệu quả tuyệt hảo. Đồng thời, lúc thương thế tốt lên, sẽ rất có ích lợi đối với người bị thương trong chuyện đề thăng tu vi.
- A! Còn có đan dược thần kỳ như vậy sao? Xem ra hải ngoại tu luyện giới cũng là nơi hang hổ tàng giao. Phi Tường thật là nông cạn rồi!
Vũ Văn Phi Tường vẫn giữ lời nói ngạo nghễ như cũ, chỉ có điều là mang vẻ trịnh trọng hơn, tiếp tục nói với thái độ như trước:
- Tại hạ sẵn lòng trả cao hơn năm trăm thượng phẩm linh thạch để đấu giá linh vật này.
- Nghe nói Trung Thổ địa linh nhân kiệt, Vũ Văn thế gia cũng uy danh hiển hách, nhưng truyền thừa duy nhất của quý gia tộc chính là tu luyện giới Lôi chúc tính bằng huyết mạch, cần gì phải mơ ước món địa cấp trung phẩm linh vật này? Tại hạ ra sáu trăm thượng phẩm linh thạch. Phi Tường công tử đem linh vật này nhường cho tại hạ nhé?
Lúc trước đó, trong lầu các số ba mươi bảy, kẻ tự báo danh tính là Sở Nguyên thuộc Bích Hải linh xà bộ tộc, vẫn không nhanh không chậm như trước, cất tiếng nói.
Một bên là Trung Thổ thế gia. Một bên là yêu tộc đại gia. Hai bên không ai coi ai ra gì, ở phách mại hội tràng tương hỗ giao phong. Đổng lão tổ chẳng biết xuất phát từ cớ gì, chỉ làm như không thấy.
- Sở huynh nói lời này đúng là không thích hợp rồi. Lôi chúc tính bằng huyết mạch chỉ có họ Vũ Văn thế gia truyền hậu duệ mới có thể kế thừa. Họ Vũ Văn thế gia bàng chi huyết mạch gia tộc phụ thuộc cực kỳ nhiều. Ngọc Dịch Lưu Thương này chính là vật mà một gã hảo hữu của tại hạ cần, xin thứ cho tại hạ không thể nhường cho. Vả lại trong hội tràng này còn có một nhà khác tham dự đấu giá. Chính là tại hạ muốn nhường, Sở huynh cũng không phải là phải hỏi qua một nhà khác hay sao?!
Vũ Văn Phi Tường chậm rãi nói, trong lúc mở miệng cũng kèm theo việc gia tăng số lượng linh thạch thêm một trăm nữa.
Trong lầu các số hai mươi bốn, Huyền Châu chân nhân thấp thỏm nhìn Thiên Cầm lão tổ, đặc biệt khi nghe tối hậu tham dự đấu giá lại là Vũ Văn thế gia và Bích Hải linh xà bộ tộc. Huyền Châu chân nhân càng cảm thấy tâm lý bất an.
Lục Bình lúc này cũng biết được nếu Thiên Cầm lão tổ không có đồ gì khác, thì linh vật này mười phần thì có tám phần không có khả năng có được. Cùng Bích Hải linh xà bộ tộc và họ Vũ Văn thế gia - cự tộc đại phiệt trong tu luyện giới đấu linh thạch nhiều ít như vậy quả là cách làm cực kỳ không sáng suốt.
Quả nhiên, sau khi Thiên Cầm lão tổ suy tư một lát, hai tay vẽ một vòng tròn ở trước mặt. Sau đó ở giữa hư không liền nứt ra một cái động khẩu màu đen. Thiên Cầm lão tổ hướng ở giữa động khẩu móc một cái, lấy ra một ngọc tủy hạp. Lúc mở hộp ngọc tủy ra, bên trong chứa đựng ba viên tử đan hoàn màu tím bằng đầu ngón tay.
Lục Bình nhìn một cái, tưởng rằng Thiên Cầm lão tổ còn tiếp tục lấy ra ba viên Chung Đỉnh đan. Nguyên bản còn cảm giác có chút kinh ngạc, bất quá lúc liếc mắt nhìn kỹ, Lục Bình rất nhanh chóng đã nhận ra sự bất đồng giữa hai thứ. Ba viên đan hoàn màu tím này ở giữa dựng dục quang trạch so với Chung Đỉnh đan tựa hồ đầy đủ hơn. Đan hương lan ra cả phòng so với Chung Đỉnh đan cũng nồng đặc hơn rất nhiều. Hơn nữa, hương vị cũng có chỗ bất đồng.
Lúc này, vì lời lẽ của Vũ Văn Phi Tường, mọi người trong phách mại hội tràng đều chú ý vào trữ vật đại mà đệ tam gia tham dự đấu giá, xem coi thế lực thứ ba có ở dưới hai thế lực lớn giáp công, xuất thủ đấu giá linh vật này hay không. Đồng thời họ cũng mong muốn nhà thế lực này có thể giống như Bích Hải linh xà và Vũ Văn thế gia tự giới thiệu về mình, thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của tu sĩ trong phách mại hội tràng, làm tăng thêm chút ít lạc thú sau hai ngày đấu giá liên tục này.
Nhưng điều làm cho người ta thất vọng chính là, thế lực thứ ba tham dự đấu giá vẫn không lên tiếng. Mọi người đều thất vọng cho rằng thế lực này dưới áp lực của Bích Hải linh xà bộ tộc và Vũ Văn thế gia, yếu thế nên buông bỏ việc đấu giá. Nhưng họ liền thấy tiểu truyền tống trận trên mặt bàn ngọc trước Đổng lão tổ lần thứ hai sáng lên bạch quang.
Đổng lão tổ tinh thần cũng chấn lên, bất quá dưới ánh mắt kỳ vọng của mọi người, xuất hiện ở trước mắt mọi người lại là một cái hộp ngọc như cũ.
Sau khi ngạc nhiên xong, Đổng lão tổ đem hộp ngọc mở ra. Ba viên đan dược bằng đầu ngón tay màu tím, cùng ba viên tử sắc đan hoàn trước đó cực kỳ tương tự hiển lộ ra.
- Đây là vật gì? Chẳng lẽ nói đệ tam gia thế lực muốn dùng đan dược nhiều ít để quyết định thắng bại sao?
- Thì có ích lợi gì, loại cực phẩm đan dược chữa thương này phần nhiều là nửa bước pháp tướng kỳ trở lên. Một người tu sĩ tối đa cũng chỉ có thể dùng ba viên là đã không còn dược hiệu. Ngươi dù có đưa một nghìn viên thuốc đó thì cũng có ích lợi gì?
Cũng có tu sĩ có chút tinh thông đối với đan dược, phản bác lại:
- Sai rồi! Ba viên đan hoàn này so với ba viên trước kia có chỗ bất đồng. Có lẽ là loại đan dược nào khác cũng không biết chừng. Đổng lão tổ giải thích như thế nào đây?!
Đổng lão tổ ở một bên đang tra khán ba viên thuốc đó, cũng làm ra vẻ đang lắng nghe, tựa hồ có người nào cùng ông ta đang dùng truyền âm thuật giao lưu.
Sau một lát, Đổng lão tổ cũng khẽ gật đầu, cười nói:
- Thì ra là thế, ba viên thuốc này so với ba viên thuốc trước là do người đấu giá lấy cái trước làm cơ sở, tiến thêm một bước cải tiến. Nhưng sau khi linh đan được cải tiến, thần hiệu khôi phục đối với thương thế tốt hơn nhiều. Hơn nữa đối với tu sĩ, đặc biệt là có hiệu dụng to lớn đối với đoán đan hậu kỳ tu sĩ đột phá tu luyện bình cảnh. Ngoài ra, nói riêng về phẩm chất đan dược, ba viên thuốc này đã hoàn toàn là pháp tướng kỳ đan dược, nhưng lại có thể được đoán đan kỳ tu sĩ sử dụng. Đây đã là thủ đoạn của luyện đan đại tông sư. Nếu là như thế, Ngọc Dịch Lưu Thương cũng đã không thể dùng linh thạch để đấu rồi. Người đưa ra đấu giá hiển nhiên là coi trọng chuyện bởi vì dưỡng thương mà đình chỉ đề thăng tu vi.
Trong lầu các, Huyền Sâm chân nhân có chút kinh ngạc, khen:
- Sư tỷ, không ngờ tỷ lại đem Chung Đỉnh đan đề thăng tới cấp bậc pháp tướng, đoán đan kỳ tu sĩ vẫn có thể sử dụng được y như cũ. Thủ đoạn như vậy đã không dưới Thiên Lô sư thúc năm xưa sáng chế ra Chung Đỉnh đan dẫn tới oanh động Bắc Hải tu luyện giới rồi. Đổng lão tổ nói đến luyện đan đại tông sư quả nhiên là thật, không phải nói dối.
Lục Bình ở một bên đối với sự sáng tạo của Thiên Cầm lão tổ cũng có chút kính nể.
Thiên Cầm lão tổ cười, nói:
- Mấy năm nay ở Đông Hải thuật luyện đan đã không còn tiến bộ nữa, liền suy nghĩ ra một chút xíu thành tựu này, còn là đứng ở trên vai của lão sư, sư đệ cũng quá khen rồi.
Cùng luyện đan đại sư luyện chế ra đoán đan kỳ đan dược là thành tựu được danh hiệu luyện đan đại sư, luyện chế ra được pháp tướng kỳ đan dược đương nhiên cũng có thể trở thành luyện đan tông sư. Thế nhưng so với luyện đan đại sư chân chính cần độc lập đưa ra một loại đoán đan kỳ đan dược để chứng minh mình và truyền lưu cho hậu thế ra, luyện đan tông sư thường thường cũng cần đặt ra một loại đan dược cấp bậc pháp tướng kỳ mới có thể chân chính được gọi là luyện đan đại tông sư!
Nguyên bản Chung Đỉnh đan là một loại thánh dược chữa thương nửa bước pháp tướng kỳ, được Thiên Cầm lão tổ đề thăng thành pháp tướng kỳ đan dược, cũng đã miễn cưỡng có thể được xưng là luyện đan đại tông sư. Thế nhưng nàng lại đem dùng loại đan dược này hạ thấp cấp độ sử dụng, dành cho đoán đan kỳ tu sĩ sử dụng, lại không ảnh hưởng đến phẩm cấp của đan dược, liền càng đáng quý hơn, xứng đáng được vinh danh luyện đan đại tông sư.
Phách mại hội được tiến hành đến hiện tại, Chân Linh phái chỉ thu hoạch được hai loại địa cấp trung phẩm linh vật và một loại địa cấp thượng phẩm linh vật. Trong đó Huyền Châu chân nhân tranh được Ngọc Dịch Lưu Thương bởi kỳ tính đặc thù, miễn cưỡng có thể tính là bảo vật sánh ngang địa cấp thượng phẩm linh vật. Trừ cái này ra, còn có một đạo luyện đan lô bảo cấm. Lục Bình còn đấu được ba đạo vô hình thông linh bảo cấm.
Phách mại hội đã tiến hành hơn hai ngày rồi, hơn hai trăm loại bảo vật trước sau xuất hiện, trong đó không phải là không có linh vật thuận mắt Chân Linh phái. Tương phản, Thiên Cầm lão tổ có thể nói là liên tiếp xuất thủ, nhưng lại thu hoạch rất ít. Xét cho cùng thì bởi vì khi so sánh với Đông Hải cự phái đại phái, thực lực Chân Linh phái thực sự còn quá mức đơn bạc, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng món địa cấp trung thượng phẩm linh vật thích hợp bị những tu sĩ môn phái khác bỏ vào trong túi.
So với Lý Huyền Như, Huyền Châu, Huyền Vũ đã có được linh vật thích hợp, bốn người khác có vẻ ủ rũ rất nhiều. Đặc biệt Huyền Điền chân nhân, sau Phi Ngô mộc, nguyên bản còn xuất hiện một món địa cấp thượng phẩm Mộc chúc tính linh vật, nhưng mà điều kiện đấu giá càng hà khắc hơn, Thiên Cầm lão tổ đáng tiếc không có cơ hội xuất thủ, bị lầu các số hai mươi tám đấu giá thành công.
Lúc này, Thiên Cầm lão tổ thần tình chuyên chú nhìn lên trên đài. Đổng lão tổ đang thận trọng nâng ở trong tay một món khối đất nhìn qua lỏng lẻo dường như chạm một cái là có thể tùy thời vỡ thành bụi phấn vậy.
Lục Bình đối với vật phẩm này rất quen thuộc, bởi vì hắn đã từng ở Bắc Hải đan đan hội mua được một món hời. Đó là từ trong một món thổ chúc tính huyền giai thượng phẩm thiên địa linh vật du thạch lấy ra một khối đất mềm mềm giống hệt thứ này. Khối đất bèo nhèo mềm nhũn đó kỳ thật là một khối tức thổ. Đây là một loại thiên địa kỳ vật, có thể so được với thiên cấp linh vật vậy.
Lần trước Lục Bình lấy được một khối Tức thổ lớn chừng quả đấm, liền khiến cho khai linh thảo viên trong Hoàng Kim ốc phát triển sung túc rực rỡ hẳn lên. Không ít linh thảo quý trọng ở trong Hoàng Kim ốc sinh trưởng rất tốt, có một ít năm trăm năm linh thảo trồng đến mấy năm nay đã bắt đầu thành thục có thể thu hái rồi. Ngay cả Kim Kiên quả cũng sớm thành thục được hai quả, Lục Bình đã dùng chúng để luyện chế Kim Kiên đan sử dụng rồi.