Đổng lão tổ nói những câu mặc dù có lý, nhưng cuối cùng cũng không biết rõ là không có ba đạo vô hình kiếm bảo cấm bình thường phía trước. Huống chi vô hình kiếm này còn phải có Vô Hình Kiếm Quyết mới có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực đáng có. Trên thực tế Phi Linh phái năm đó chế được Vô Hình Kiếm Quyết kỳ thật là có một thể hệ cực kỳ sâm nghiêm và khổng lồ, chẳng những có vô hình kiếm bảo cấm, còn có phương pháp luyện chế vô hình kiếm, còn có cả bộ Vô Hình Kiếm Quyết, lại phải cộng thêm thiên địa kỳ vật Vô Hình thủy dung luyện vân vân.

Vì vậy, giá trị của ba đạo vô hình kiếm thông linh bảo cấm này đúng là vẫn còn phải giảm bớt đi. Những lời nói này của Đổng lão tổ lại gợi lên không ít nhiệt tình của tu sĩ tại chỗ.

- Giá khởi điểm một trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch...

Trong thời gian ngắn ngủi, giá cả của ba đạo bảo cấm này liền phá vỡ ngưỡng cửa ba trăm thượng phẩm linh thạch.

Nhưng Lục Bình vẫn ngồi ngay ngắn ở trong lầu các không động tĩnh gì. Lúc này tất cả mọi người Chân Linh phái đã phát giác hắn đối với ba đạo vô hình kiếm thông linh bảo cấm này cảm thấy hứng thú. Lý Huyền Như càng biết hắn thật ra thì đã sớm tu luyện Vô Hình Kiếm Quyết, hơn nữa trong tay còn có một thanh vô hình kiếm gọi làm "Thủy u"!

Lý Huyền Như có chút bận tâm mở miệng hỏi:

- Cửu sư đệ, ngươi ở đó thượng phẩm linh thạch còn đủ không? Bây giờ lại đã lên tới ba trăm hai mươi thượng phẩm linh thạch. Sư tỷ nơi này còn có ba trăm thượng phẩm linh thạch, nếu là sư đệ...

Lục Bình khoát khoát tay, nói:

- Sư tỷ yên tâm, tiểu đệ nếu có nhu cầu, sẽ không cùng thế giới khách khí đâu.

Lý Huyền Như biết Lục Bình trong ngực đã có lòng tin, liền yên lòng. Đám người Huyền Điền chân nhân thấy hắn đối với giá cả trong hội trường đã đề thăng tới ba trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch vẫn không nhúc nhích như cũ, đều rất kinh ngạc với tài sản của hắn. Tuy nhiên khi nghĩ đến thân phận luyện đan đại sư của hắn, mọi người lại đổi thành một biểu lộ đó là chuyện đương nhiên.

Nhưng bọn họ không biết là, thượng phẩm linh thạch ở trên người Lục Bình căn bản là không thể tích lũy lại được. Nếu không phải hắn dọn sạch hai nơi vật tư bảo khố của Phúc Hải bang, trong thời gian ngắn tập tụ số lớn thượng phẩm linh thạch, sợ rằng hắn còn không phấn khích như bây giờ.

Thật ra thì Lục Bình đang đợi. Lúc này bốn mươi tòa lầu các lơ lửng trên mây trắng vừa mới có người ra giá. Mà hắn là một mực đang đợi có tu sĩ trong một tòa lầu các ra giá như thế này. Hắn không muốn gây cho người chú ý, từ đó bại lộ thân phận của mình.

- Ba trăm tám mươi thượng phẩm linh thạch!

Tu sĩ trong không trung lầu các số thứ mười bảy cũng đúng lúc nổi lên hứng thú với ba đạo vô hình kiếm thông linh bảo cấm này, gia nhập vào hàng ngũ đấu giá.

- Lão phu ra bốn trăm thượng phẩm linh thạch!

Trong hội trường, một tên trung niên tu sĩ mặc tử y khẩu khí lại vô cùng lớn, một câu "lão phu" tựa hồ cũng muốn tỏ rõ thân phận pháp tướng tu sĩ của mình vậy. Chẳng qua là thông linh bảo cấm đối với pháp tướng lão tổ mà nói lại có tác dụng gì, tám phần là vì hậu bối con cháu nhà mình mà xuất thủ.

- Bốn trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch!

Lục Bình vừa ra tay liền đem cái giá đưa ra đấu cao thêm năm mươi thượng phẩm linh thạch. Giá trị này khiến cho Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba trong lầu các đều lấy làm kinh hãi. Bọn họ mặc dù đều biết tài sản của hắn phong phú, nhưng tùy tiện lấy ra thượng phẩm linh thạch tương đương với bốn trăm năm mươi vạn linh thạch, ví như Huyền Điền chân nhân như vậy, đem toàn thân trên dưới tất cả vật kiện đáng tiền thu nhặt gom góp lại, chỉ sợ cũng phải bằng một nửa tài sản trở lên.

Thiên Cầm lão tổ hiển nhiên cũng ngẩn người. Bà ta cũng không phải hoài nghi Lục Bình có đại thủ bút như vậy, nhưng lại không tin hắn có nhiều thượng phẩm linh thạch như thế.

Lúc này lại nghe trong hội trường Đổng lão tổ nói:

- Tốt, quý khách ở lầu các số hai mươi bốn ra giá bốn trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch. Ba đạo thông linh bảo cấm này là có được từ Phi Linh phái truyền thừa, tại chỗ chư vị còn có ai ra giá nữa không?

Thật ra thì ba đạo thông linh bảo cấm này ở trong mắt của tu sĩ bình thường căn bản không có giá trị bốn trăm thượng phẩm linh thạch. Đổng lão tổ mặc dù nói ba hoa thiên địa, nhưng không có Vô Hình Kiếm quyết, chỉ có ba đạo thông linh bảo cấm này nơi tay, không có mấy đời người tốn hơn ngàn năm công phu, tốn hao đại lượng tư nguyên, thì làm như thế nào có thể đem bộ kiếm thuật này hoàn toàn hoàn thiện!?

Nhưng Lục Bình lại không giống vậy. Hắn có hoàn chỉnh Vô Hình Kiếm Quyết nơi tay, lại dung luyện vô hình thủy vào trong hộ thân cương khí, chỉ cần đem vô hình kiếm đề thăng tới cấp bậc thông linh pháp bảo. Đối với Vô Hình Kiếm Quyết là loại kiếm quyết quá ỷ lại vào pháp bảo mà nói, hắn hoàn toàn có thể đem uy lực của Vô Hình Kiếm Quyết đề thăng tới cấp bậc đại thần thông. Như thế, hắn ở đoán đan trung kỳ tu vi nắm giữ ba loại đại thần thông, cho dù dưới tình huống bản mệnh nguyên thần đại trận không xuất ra, cũng chân chính có thực lực có thể chống lại đoán đan hậu kỳ tu sĩ, chứ không phải giống như lúc chém chết Lục Hải chân nhân vậy, ít nhiều là từ một chút may mắn.

Giá bốn trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch của Lục Bình vừa ra tay, tu sĩ trước đó xuất thủ đấu giá phần lớn đều lựa chọn buông bỏ. Nhưng mà sau đó trong lầu các số mười bảy lần nữa truyền tới một tiếng ra giá:

- Bốn trăm tám mươi thượng phẩm linh thạch!

- Năm trăm thượng phẩm linh thạch!

Lục Bình nửa bước không nhường!

Năm trăm thượng phẩm linh thạch, điều này làm cho trong hội trường không ít người bắt đầu xì xào bàn tán. Giá tiền này lại có chút hơi cao rồi, có lẽ trong hai nhà môn phái ở lầu các số mười bảy và lầu các số hai mươi bốn này đều có Phi Linh phái Vô Hình Kiếm Quyết truyền thừa cũng nói không chừng.

Nghe nói trong hải ngoại hai mươi lăm nhà trung hình môn phái có Tứ gia Bắc Hải môn phái. Không biết trong lầu các số mười bảy cùng số hai mươi bốn này có phải là Bắc Hải môn phái hay không, nếu quả đúng như vậy, lại sẽ là hai nhà nào?

Bất quá cũng có kẻ tin tức linh thông cho là môn phái trong hai nhà lầu các này chưa chắc chính là đến từ Bắc Hải. Năm đó Phi Linh phái Trọng Huyền lão tổ sau khi động phủ bí mật của mình ở Đông Hải bị phát giác, lúc ấy Đông Hải ngũ đại môn phái, còn có Khuê Các đang đứng ở trạng thái trong bóng tối đều vọt vào động phủ không e dè ra tay cướp bóc. Vì vậy, trong hai tòa lầu các này có lẽ là Đông Hải môn phái cũng nói không chừng.

Lục Bình kiên trì rốt cục khiến cho lầu các số mười bảy yển kỳ tức cổ. Hắn đem một cái trữ vật đại đặt ở trên bàn đá dựa vào cửa sổ của lầu các. Sau khi một đạo ánh sáng lóe lên, trữ vật đại trên bàn đá biến mất không thấy đâu. Cùng lúc đó, trên bàn ngọc trước người của Đổng lão tổ cũng thoáng qua một đạo ánh sáng, trữ vật đại xuất hiện ở trên bàn ngọc.

Đổng lão tổ đem trữ vật đại cầm trong tay cân nhắc tính toán, khẽ mỉm cười, sau đó đem ba cái ngọc giản lần nữa đặt ở bàn ngọc trên tiểu truyền tống trận, ánh sánh lóe lên, Lục Bình đem ba cái ngọc giản cầm trong tay, dùng thần niệm cẩn thận tra xét một phen, sắc mặt vui mừng, liền đem ngọc giản đặt ở trong nhẫn trữ vật.

Bên cạnh đám người Huyền Điền chân nhân đều nói:

- Chúc mừng sư đệ!

Lục Bình có được bảo cấm, mắt thấy lại là một loại đại thần thông sắp luyện thành, trong lòng vui mừng, vì vậy cũng nhất nhất hoàn lễ.

Lại có mấy món bảo vật đi qua, Đổng lão tổ lại lấy ra một loại thiên địa linh vật, gọi làm: Băng ngọc.

Đây là một loại địa cấp trung phẩm Băng chúc tính thiên địa linh vật. Chỉ có điều Huyền Vũ chân nhân vào lúc nghe đến linh vật này, tinh thần cũng chấn động rung lên, do dự một chút, hướng Thiên Cầm lão tổ bên cạnh thi lễ một cái, nói:

- Sư thúc, đệ tử cũng coi trọng linh vật này. Trên người của đệ tử thượng phẩm linh thạch cũng chỉ có hơn hai trăm, kính xin sư thúc thành toàn.

Huyền Vũ chân nhân cùng những người khác bất đồng, phía sau gã cũng không có lão sư đỡ đầu coi sóc, có thể đi tới tầng mức hôm nay cơ hồ toàn dựa vào phấn đấu của chính mình. Vì vậy trong túi lép kẹp ngượng ngùng cũng là điều bình thường.

Thiên Cầm lão tổ cũng nghiêm mặt nói:

- Huyền Vũ sư điệt, ngươi có nghĩ kỹ chưa? Lấy thực lực của ngươi hoàn toàn có thể tích lũy hơn trăm năm nữa, sau đó dung luyện địa cấp thượng phẩm linh vật. Nếu là như thế, tương lai tu vi sau khi đạt tới đoán đan chín tầng, ít nhất cũng có thể dung luyện hai phần thiên cấp hạ phẩm linh vật, thành tựu thượng phẩm thất phẩm kim đan. Như vậy, tương lai trở thành pháp tướng tu sĩ cũng không cần phải bàn.

Huyền Vũ chân nhân do dự chốc lát, cười khổ nói:

- Không giấu sư thúc, đệ tử dưới cơ duyên xảo hợp, trên người cũng đã có một phần Băng ngọc. Hai phần địa cấp trung phẩm linh vật tuy nói không bằng địa cấp thượng phẩm linh vật, nhưng bây giờ đệ tử lại có thể liền tiến hành dung luyện. Như vậy cũng có thể tiết kiệm hơn trăm năm thời gian.

Thiên Cầm lão tổ gật đầu một cái, nói:

- Như vậy lại cũng không phải là không thể, tu luyện đến cuối cùng là càng ngày càng khó. Ngươi sớm một bước tiến vào đoán đan hậu kỳ, cũng là một phần tích lũy hơn so với nhiều người. Như vậy đối với tương lai ngưng luyện kim đan cũng có chỗ tốt, chẳng qua là hai con đường này nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí thôi. Mấu chốt còn là nhìn ở tu vi của tu sĩ có thể vượt qua tự thân thọ nguyên của mình hay không.

Huyền Vũ chân nhân thấy Thiên Cầm lão tổ gật đầu đáp ứng, vội vàng cảm kích nói:

- Đa tạ sư thúc!

Thiên Cầm lão tổ cười nhạt, nói:

- Ngươi cũng không cần phải cám ơn ta. Đây là môn phái tưởng thưởng cho mấy người các ngươi, có thể ở trên buổi đấu giá này gặp được thiên địa linh vật thích hợp cũng là cơ duyên của các ngươi.

Lúc này, Đổng lão tổ cũng đem Băng ngọc giới thiệu một lần, nói:

- Băng ngọc này tuy đúng là địa cấp trung phẩm linh vật, nhưng ở trong Băng chúc tính linh vật cũng là thứ chúc tính hiếm thấy. Vì vậy, giá cả khởi đầu cũng cao hơn một chút, bắt đầu là hai trăm thượng phẩm linh thạch!

Đổng lão tổ vừa dứt lời, tiếp đó lập tức có bốn năm tu sĩ mở miệng ra giá. Giá cả của Băng ngọc cơ hồ là trong nháy mắt liền từ hai trăm thượng phẩm linh thạch xông phá ba trăm!

Sắc mặt của Huyền Vũ chân nhân mặc dù vẫn trấn định như cũ, nhưng cặp mắt cũng một mực chăm chú nhìn chằm chằm Đổng lão tổ triển trên đài, một khắc cũng không dám buông lỏng, đồng thời đối với giá cả đề thăng trong hội trường đấu giá cũng càng lúc càng khẩn trương.

Băng ngọc trong địa cấp trung phẩm Băng chúc tính thiên địa linh vật cũng là bảo vật rất không tầm thường, sau khi đem dung luyện lên cấp đoán đan hậu kỳ, cũng có thể ngưng luyện thất phẩm kim đan. Dĩ nhiên, nếu là theo lời của Huyền Vũ chân nhân, nếu có thể dung luyện hai phần băng ngọc, cơ hội ngưng kết thất phẩm kim đan sẽ tăng lên nhiều hơn.

Chính vì vậy, khiến cho giá trị của Băng ngọc ở trong sàn đấu giá nhận được rất nhiều tu sĩ đánh giá cáo. Giá cả đấu giá hiện giờ đã đột phá bốn trăm thượng phẩm linh thạch.

- Năm trăm thượng phẩm linh thạch!

Thiên Cầm lão tổ rốt cục ra giá, hơn nữa vừa ra tay liền đem giá của Băng ngọc trực tiếp đề thăng tới năm trăm thượng phẩm linh thạch.

Phải biết rằng, năm trăm thượng phẩm linh thạch ở trong loại buổi đấu giá lớn như vậy là một ngưỡng cửa trọng yếu. Bởi vì ở trong buổi đấu giá hàng năm, địa cấp thượng phẩm linh vật nếu như không có nhu cầu đặc thù, đều có giá khởi điểm ở năm trăm thượng phẩm linh thạch trở lên. Dĩ nhiên, tình huống địa cấp thượng phẩm linh vật có thể dùng thượng phẩm linh thạch mà đấu được cũng rất hiếm thấy.

Bất đồng với Lục Bình dùng năm trăm thượng phẩm linh thạch mua ba đạo thông linh bảo cấm, Thiên Cầm lão tổ mặc dù dùng năm trăm thượng phẩm linh thạch dọa lui không ít người đấu giá, nhưng băng ngọc dù sao cũng là thiên địa linh vật, trực tiếp cùng tu sĩ tu vi tương quan. Vì vậy còn có người cũng không từ bỏ.

- Năm trăm hai mươi!

- Năm trăm năm mươi!

- Sáu trăm thượng phẩm linh thạch!

Thiên Cầm lão tổ lần nữa ra giá, trong tiếng kêu giá không chút tâm tình ba động nhưng lại lộ ra một cỗ hàn ý lạnh như băng, tựa hồ có một cỗ uy áp tích chứa ở trong thanh âm, dẫn mà không phát vậy.

Lục Bình thần sắc chợt động, loại phương thức nói chuyện này của Thiên Cầm lão tổ tựa hồ cũng là một loại thần thông. Chẳng qua là loại thần thông này cực kỳ ẩn bí mà thôi.

Trong hội trường, Đổng lão tổ như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn chỗ lầu các số hai mươi bốn một cái, đôi môi khẽ máy động. Đúng là vẫn còn không nói ra lời: đây lại là chỗ đặc quyền của tòa lầu các số hai mươi bốn kia rồi. Sân của buổi đấu giá vốn không cao thấp, nhưng tiếng ra giá này của Thiên Cầm lão tổ lại tiết lộ quá nhiều tin tức. Vì một món địa cấp trung phẩm linh vật đắc tội một nhà môn phái ở hải ngoại rất có danh tiếng, rốt cuộc có đáng giá hay không!

Đổng lão tổ âm thầm cười khổ một tiếng, đây chính là sự yếu thế của tán tu a!

Quả nhiên, Thiên Cầm lão tổ vừa dứt lời, tất cả tu sĩ trước đó trong buổi đấu giá còn có chút ý tưởng đối với Băng ngọc lập tức câm miệng. Chính là mấy nhà khác trong lầu các cũng không tăng giá nữa, không phải là bọn họ cũng kiêng kỵ Thiên Cầm lão tổ, mà là bọn họ từ trong lời nói của Thiên Cầm lão tổ nghe được một loại ngữ khí thế tất phải được. Một món địa cấp trung phẩm linh vật còn không đến nỗi khiến cho những môn phái trên lầu các này coi trọng lắm. Huống chi giá sáu trăm thượng phẩm linh thạch cũng đã đến cực hạn của Băng ngọc này. Nếu nhiều hơn nữa, ngược lại là được không bù mất. Hành xử như vậy cũng coi là cấp cho môn phái ở chỗ lầu các số hai mươi bốn một chút mặt mũi. Lần sau có những bảo vật môn phái khác coi trọng, Chân Linh phái ở chỗ lầu các số hai mươi bốn này cũng sẽ không làm khó cố tình tranh đoạt.

Huyền Vũ chân nhân vội vàng từ trên người mình lấy ra hai trăm năm mươi thượng phẩm linh thạch, cùng Thiên Cầm lão tổ lấy ra một cái túi trữ vật đại cùng đặt ở trên bàn đá. Ánh sáng lóe lên hai lần, sáu trăm thượng phẩm linh thạch biến mất không thấy đâu. Sau đó, một cái hộp ngọc chứa đựng Băng ngọc xuất hiện ở trên bàn đá.

Huyền Vũ chân nhân đem hộp ngọc nâng niu ở trong tay hớn hở ra mặt. Tất cả mọi người hướng ông ta nói lời chúc mừng. Huyền Vũ chân nhân không khéo trong chuyện ăn nói, chẳng qua là nhất nhất đáp lễ, trong miệng lại không biết nói những gì. Mọi người hiểu tính tình của ông ta, tự nhiên cũng không để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play