Lục Bình cũng trầm giọng nói:

- Những chuyện này cuối cùng sẽ được phơi bày. Vô luận là Phúc Hải bang hay còn là Thủy Tinh cung, người của bọn họ coi như là đứng xếp hàng để cho ngươi giết, ngươi có thể giết được bao nhiêu? Lại nói bọn họ lại không phải là thứ để chúng ta bây giờ có thể chọc nổi, huống chi bây giờ đã khiến cho bọn họ cảnh giác. Lần trước nếu không phải Ân sư đệ gặp ba vị sư tỷ của ta, sợ rằng ngay cả gã cũng muốn bồi thân vào trong đó. Cho nên, chúng ta nhất định phải có một biện pháp nhất lao vĩnh dật.

Xích Luyện Anh hữu khí vô lực phe phẩy tay, nói:

- Được rồi được rồi, ngươi nói ta đều hiểu, ta sẽ không đi tìm phiền toái với bọn chúng là được rồi.

Sau khi cùng Xích Luyện Anh và Ân Huyền Sở tách ra, Lục Bình đi vội vã chạy về động phủ. Lúc này khuôn mặt của hắn đầy vẻ trầm ngâm suy tư.

Có lẽ là bởi vì duyên cớ Lục Bình trước kia tu vi không đủ, hắn không ngờ lại không biết trên mặt của Xích Luyện Anh lại bị người ta thi triển "Cải dung bí thuật". Cho đến khi Lục Bình lấy thần niệm của hắn vốn bây giờ không kém gì đoán đan hậu kỳ tu sĩ, hơn nữa lại có “Tam Thanh Chân Đồng” ngày càng thuần thục thủ đoạn nhìn phá cấm, cho nên khi liếc mắt nhìn mặt Xích Luyện Anh, không ngờ lại nhìn thấu một đầu mối trên mặt của nàng.

Loại bí thuật này không giống với các loại ảo thuật, mà là kết quả của một loại hoạt động đem bắp thịt của bộ mặt người thay đổi qua, rồi sau đó dùng Phong Linh thuật hoàn toàn phong ấn lại. Nói cách khác, mặt mũi của Xích Luyện Anh xuất hiện ở trong mắt mọi người thật ra là chân thật chứ không phải là do pháp thuật hư ảo mà ra.

Nhưng lúc thi triển loại bí thuật này, Xích Luyện Anh tất nhiên phải chịu đựng tuyệt đại thống khổ. Còn nếu là Xích Luyện Anh tu vi không cách nào vượt qua thi triển loại bí thuật này, như vậy muốn giải khai bí thuật trên mặt Xích Luyện Anh, phải tìm một người có tu vi tương đương cùng với người thi triển loại bí thuật này. Hơn nữa, kẻ đó phải là tu sĩ tinh thông phá giải cấm chế thuật mới được.

Lục Bình không tin lấy tu vi của Thiên Cầm lão tổ lại không nhìn ra trên mặt của Xích Luyện Anh bị thi triển "Cải dung chi thuật", cũng không tin lấy tu vi của Thiên Cầm lão tổ sẽ không cách nào phá giải đạo bí thuật này.

Liên tưởng đến giữa Thiên Cầm lão tổ cùng Chu Huyền Mộng và Xích Luyện Anh quan hệ lãnh đạm lẫn nhau. Như vậy khả năng duy nhất có thể chính là, Thiên Cầm lão tổ chính là người thực hiện loại bí thuật này!

Nhưng Thiên Cầm lão tổ tại sao muốn làm như vậy, bà ta muốn che giấu thứ gì chứ?

Lục Bình trong lúc nhất thời tâm tư hỗn tạp, suy đoán đủ loại, ý niệm tựa hồ vô cùng vô tận tràn vào trong đầu óc của hắn vậy.

- Cửu sư đệ!

Lục Bình đột nhiên ngẩn ra, lúc này mới phát hiện là Nhị sư tỷ Lý Huyền Như đang gọi hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không biết lúc nào hắn đã quay trở về trước động phủ của mọi người dừng chân.

- Xem ngươi trong một bộ dáng vội vã đầy tâm sự kia, là gặp chuyện gì sao?

Lý Huyền Như có chút quan tâm hỏi.

Lục Bình không thèm để ý cười cười, nói:

- Không có gì, chẳng qua là sư đệ ta hôm nay lúc thu mua linh thảo, cũng trong lúc vô tình thấy một tên Thủy Yên các nữ đệ tử cũng ở đấy mua linh thảo. Xem ra Bắc Hải ba phái khác cũng đã bắt đầu mua linh thảo rồi.

***

Giao dịch thịnh hội sẽ bắt đầu sau khi qua hết ngày hôm sau. Lục Bình cùng Chân Linh phái đệ tử lần nữa trở về trong động phủ đem thu hoạch của mọi người trong ngày này hội tụ lại.

Suốt cả một ngày, không ai thu mua linh thảo với lượng tiêu hao linh thạch vượt qua hai ba mươi vạn. Chỉ có Lục Bình một hơi mua liền năm mươi vạn. Hắn là luyện đan đại sư, đối với linh thảo nhận biết hiển nhiên nhiều hơn mọi người. Hơn nữa hắn mua linh thảo vô luận là dựa trên số năm tuổi hay là xét về phẩm tương, rõ ràng đều cao hơn người khác một bậc.

Bất quá Lục Bình mặc dù có thể thu mua linh thảo khá nhanh như vậy, trừ nguyên nhân ở trên ra, còn là vì hắn tổng cộng có ba người thay phiên nhau hành động. Như vậy một khi hắn nhìn trúng linh thảo ở một cửa tiệm, thì ba người thay nhau ra trận, do đó không dẫn tới sự cảnh giác của chưởng quỹ của điếm phô đó.

Mọi người nói đến sự việc đã trải qua suốt một ngày này, Lục Bình bây giờ mới biết, không chỉ là hắn nhìn thấy Thủy Yên các tu sĩ, mà cả những sư huynh sư tỷ khác cũng đều thấy Hải Diễm môn cùng Huyền Linh phái tu sĩ, trong đó Huyền Linh phái tu sĩ trong quá trình thu mua linh thảo này là rộng rãi và mạnh tay nhất.

Huyền Hư chân nhân bất đắc dĩ nói:

- Xem ra là không dối gạt được rồi. Giống như Huyền Linh phái như vậy, ngày mai trong Huyễn Linh thành giá cả linh thảo còn sẽ tăng lên. Lần này chúng ta tuy nói mang theo linh thạch trên người so với dĩ vãng là nhiều nhất, nhưng có thể mua về linh thảo cũng chưa chắc có thể so với lúc trước nhiều hơn bao nhiêu.

Huyền Sâm chân nhân đem sáu ngàn cây linh thảo xếp gọn gàng lại, nói:

- Bất kể nói thế nào, ngày mai là ngày cuối cùng trước khi phách mại hội trường bắt đầu, bọn ta còn phải đi thu mua một phen nữa. Nếu không sau phách mại hội trường, giá cả linh thảo sợ rằng sẽ bị đẩy lên cao hơn. Những linh thảo này ta đi trước giao cho Thiên Cầm sư tỷ, do tỷ ấy tự thân bảo quản.

Ngày hôm sau, giá cả linh thảo ở Huyễn Linh thành quả nhiên lần nữa đề thăng một bậc. Không có Xích Luyện Anh cùng Ân Huyền Sở trợ giúp, Lục Bình chỉ có một người nên hiệu suất hạ thấp xuống rất nhiều. Cả ngày tính toán lại cũng tiêu bất quá ba bốn mươi vạn linh thạch.

Lần này Lục Bình cũng nhìn thấy hai tên Huyền Linh phái tu sĩ, còn có một tên Hải Diễm môn tu sĩ ra vào cửa hàng linh thảo. Hiển nhiên cũng đang tranh thủ thời gian thu mua linh thảo. Thần niệm của hắn vượt trên ba người này xa, nên trước lúc ba người phát hiện ra hắn, hắn cũng đã lách mình tránh đi trước rồi.

Lục Bình đứng ở một chỗ góc tường kín đáo, nhìn một tu sĩ của Huyền Linh phái mới vừa ra khỏi cửa hàng linh thảo. Hắn đang muốn lách mình ra, thì trong hai mắt sáng lên, đem bước chân giơ lên lại lần nữa thu hồi.

Ở một chỗ ngã tư có đường cái giao nhau, hai tên trung niên tu sĩ vừa nói chuyện, vừa đi dọc theo đường cái mà tới, đồng thời còn tùy ý xem xét những đồ đạc ở hai bên đường phố. Hai người này mới vừa tới chỗ cửa hàng linh thảo mà Huyền Linh phái tu sĩ mới vừa ra thì, một người bên trái không biết cười nói cái gì, tên còn lại gật đầu, hai người liền đi vào trong điếm phô.

Lục Bình xoa cằm của mình, âm thầm suy tư: đây quả là thú vị rồi, Bắc Hải Liêu gia gia chủ Liêu Nhuận Giáp không ngờ lại cũng xuất hiện, còn người bên cạnh cùng đi với ông ta là người nào? Người nọ quần áo trang sức nhìn qua hoàn toàn bất đồng so với Bắc Hải tu sĩ, xem ra Liêu gia này quả nhiên cũng không đơn giản.

Lục Bình suy nghĩ một chút, liền đi thẳng tới phía sau một cây cột đá ở bên cửa của một nhà điếm phô. Chỉ chốc lát sau, Liêu Nhuận Giáp cùng trung niên tu sĩ kia cũng từ trong điếm phô đi ra.

Chỉ nghe Liêu Nhuận Giáp nói:

- Nhuận Kiến huynh, thế cục của Trung thổ thật đúng là đã tan nát đến bước này sao?

Bên cạnh trung niên tu sĩ kia gật đầu, nói:

- Lần này diễn ra rất đột nhiên, các đại môn phái hơi có vẻ bất ngờ không kịp đề phòng. Nhưng những thứ này cũng bất quá chính là chiếm chút tiện nghi lúc đầu mà thôi. Thời gian dài ra, các đại môn phái và thế lực triển khai phản kích, ưu thế sẽ lần nữa rơi vào trong tay nhân tộc.

- Nhuận Kiến huynh lần này tới Đông Hải, chuyện kia là có nắm chắc hay không?

Trung niên kia tu sĩ lắc đầu một cái, nói:

- Rất khó, tuy nói Liêu gia chúng ta đối với vật kia biết sơ lược về tập tính của nó, nhưng Thủy Tinh cung lại nắm giữ đại khái phương vị của vật kia. Lần này đi tới Huyễn Linh thành không chỉ có người của hải ngoại tu luyện giới không thôi. Theo ta được biết, chỉ tính Trung thổ thì đã có Tam gia thế lực đến Huyễn Linh thành, mười thì có tám chín phần cũng hướng về phía vật kia mà tới.

Liêu Nhuận Giáp thở dài, nói:

- Đáng tiếc lần trước không thể đem Thủy Tinh cung tu sĩ kia giết chết, chờ bọn Hổ nhi đến nơi, thì chỗ bí mật truyền tống trận đó của Phúc Hải bang đã bị hủy đi, người nọ chỉ sợ cũng đã ly khai rồi.

Trung niên tu sĩ thần sắc chợt động, nói:

- Có phải là còn có những người khác biết được tin trước hay không, nên đi trước một bước đem người đó kiếp sát luôn rồi?

Liêu Nhuận Giáp thần sắc chấn động, nói:

- Không thể nào, tin tức này ở Bắc Hải còn có thể bị ai biết được chứ?

- Ít nhất Huyền Linh phái sợ rằng đã biết.

Liêu Nhuận Giáp thần sắc biến đổi, nói:

- Nhuận Kiến huynh, huynh muốn nói là...

Trung niên tu sĩ gật đầu một cái, nói:

- Bành Thế Nguyên vô duyên vô cớ tại sao phải mang theo vật kia đi Bắc Hải? Bây giờ Huyền Linh phái cùng Thủy Tinh cung quan hệ mật thiết. Bành Thế Nguyên mười phần thì có tám chín phần là muốn đem vật này giao cho Nguyên Quang, rồi sau đó Nguyên Quang lại đem vật này giao cho Huyền Linh phái.

Liêu Nhuận Giáp nghi ngờ nói:

- Huyền Linh phái tuy nói là Bắc Hải đại phái, nhưng nếu không phải Thủy Tinh cung mưu đồ bá quyền trong hải ngoại tu luyện giới, cũng chưa chắc đem Huyền Linh phái một trung hình môn phái như vậy để ở trong mắt. Thủy Tinh cung nếu là cần vật kia, tự mình đi tìm là được, cần gì phải cộng thêm Huyền Linh phái?

Trung niên tu sĩ chậm rãi nói:

- Năm đó Phi Linh phái bị tiêu diệt, tuy nói cả tòa Phi Linh sơn bị Phi Linh phái pháp tướng tu sĩ trước khi chết khai mở cấm đoạn đại trận khiến cho toàn đảo chìm mất xuống đáy biển. Nhưng Phi Linh phái truyền thừa sợ rằng tính trên toàn bộ Bắc Hải không có một nhà môn phái nào lấy được nhiều hơn so với Huyền Linh phái.

Liệu Nhuận Giáp trước mắt sáng lên, nói:

- Không sai, vậy Huyền Linh phái sau khi Phi Linh phái tiêu diệt, bốn ngàn năm qua thực lực một mực hùng cứ đứng đầu ở Bắc Hải. Chẳng qua là gần trăm năm qua mới từ từ bị Chân Linh phái vượt qua. Nhuận Kiến huynh, ngươi nói là trong Huyền Linh phái còn có truyền thừa phương thức để sử dụng vật kia?

Trung niên tu sĩ khoát khoát tay, nói:

- Những chuyện này một mạch các ngươi ở Bắc Hải truyền thừa hơn ngàn năm, so với ta rõ ràng hơn mới phải. Tuy nhiên, ừ, không đúng lắm, có người đang dùng thần niệm thăm dò ta và ngươi!

Trung niên tu sĩ thần sắc nghiêm lại, nhất thời im miệng không nói gì nữa, đồng thời hai mắt như điện, không dấu vết hướng bốn phía nhìn. Liệu Nhuận Giáp làm như không chuyện gì xảy ra vỗ tay một cái. Lục Bình ẩn giấu trong bóng tối dùng “Tam Thanh Chân Đồng” nhìn soi mói, thấy một chùm phảng phất bụi bậm nhàn nhạt ở thời điểm Liêu Nhuận Giáp vỗ tay liền tán phát ra.

Lục Bình hai mắt co rụt lại:

- Lại là Hóa Niệm tán!

Đây là luyện đan sư ở trong quá trình luyện đan để giữ cho bí mật luyện đan của mình không bị người khác dòm ngó mà chế một loại độc phấn. Loại độc phấn này nhìn qua giống như bụi bặm vậy. Cho dù là tu sĩ dùng thần niệm nếu không cẩn thận phân biệt, sẽ không phát hiện cái thứ cùng cát bụi bình thường này có cái gì bất đồng. Nhưng mà một khi có tu sĩ dùng thần niệm xâm nhập vào phạm vi của Hóa Niệm tán. Như vậy Hóa Niệm tán sẽ như con trùng bám trong xương, nhanh chóng ăn mòn thần niệm của tu sĩ, cũng hướng luyện đan sư cảnh báo.

Loại Hóa Niệm tán này đối với việc tiếu tán thần niệm có tính chất vĩnh cửu, chứ không phải giống như chân nguyên bị tan rã rồi còn có thể khôi phục, mà là phải hao phí đại lượng thời gian lần nữa tu luyện, mới có thể đem thần niệm tan rã đó hoàn toàn khôi phục.

Cũng may Lục Bình khi thấy trung niên kia tu sĩ có điều cảnh giác, liền nhanh chóng đem thần niệm của mình co rút trở lại. Nếu không chẳng những thần niệm của hắn phải bị tổn thương nặng nề, mà sợ rằng sẽ còn bại lộ chỗ ẩn thân của mình.

Trung niên tu sĩ hướng bốn phía tra xét một phen cũng không thu hoạch được gì, xoay người hướng về phía Liêu Nhuận Giáp nói:

- Đi thôi, người vừa rồi rất nhạy bén, đã rút lui.

Hai người lập tức không nói thêm gì nữa, hướng phía đông của đường phố bước đi.

Chỉ chốc lát sau, Lục Bình mới từ trong bóng tối của cột cửa đi ra, nhìn theo phương hướng hai người đã đi xa, liền sờ sờ trên ngón tay mang theo nhẫn trữ vật. Trên người của Bành Thế Nguyên có vật khiến cho hắn nhìn không ra đoán không thấu chính là một tờ tàn đồ kia. Chẳng lẽ Liêu Nhuận Giáp cùng trung niên tu sĩ kia có ý đồ chiếm lấy món bảo vật gì đó chính là nằm ở chỗ mà trong tàn đồ đã ghi lại kia hay sao?

Sau khi trở lại động phủ, lần này tất cả mọi người đều gia tăng sức mua linh thảo, mỗi người đều đại khái bỏ ra năm mươi vạn linh thạch. Chỉ có một mình Lục Bình ngược lại chỉ tiêu tốn có bốn mươi vạn.

Nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, Lục Bình chỉ đành phải giải thích:

- Trong ba ngày này, phẩm chất linh thảo ở Huyễn Linh thành bởi vì đại quy mô mua hiển nhiên đều đang giảm xuống, cho nên chỉ mua những thứ này.

Tất cả mọi người đều không biết nói gì, Huyền Sâm chân nhân tức giận:

- Chính là những linh thảo này ở Bắc Hải muốn mua còn không mua được, hiện ở làm gì còn cố kỵ đến chất lượng, có thể mua được tới trong tay mới là trọng yếu nhất. Bây giờ trong Huyễn Linh thành, các môn phái thu mua linh thảo càng ngày càng nhiều, chẳng những là Bắc Hải tứ phái, ngay cả Thương Hải tông cùng Thương Lãng tông cũng có người đi tới Đông Hải.

Đang lúc này, Thiên Cầm lão tổ trong động phủ đi ra, nhìn Lục Bình một cái, nói:

- Lần này Huyễn Linh thành rất quỷ dị, mọi người đều cẩn thận thì tốt hơn. Thương Hải tông cùng Thương Lãng tông kể từ mấy ngàn năm trước sau khi chia rẽ, liền một mực không lui tới. Hai phái thậm chí còn cừu thị lẫn nhau, lần này không ngờ lại cùng nhau hiện thân Huyễn Linh thành, chuyện sợ là không đơn giản như vậy. Trừ chuyện này ra, còn có một ít đại môn phái, gia tộc của Trung thổ tựa hồ cũng xuất hiện ở Huyễn Linh thành rồi. Hải ngoại tu luyện giới thịnh hội lần này không đơn giản như vậy. Huyễn Linh thành bây giờ nhân yêu hỗn tạp, bọn ngươi đều phải cẩn thận làm việc. Cũng may ngày mai chính là thời điểm khai mạc Phách mại thịnh hội, chờ sau khi phách mại hội trường qua đi, trong vòng hai ngày bọn ta phải rời khỏi Huyễn Linh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play