Lục Bình không biết Thiên Lâm lão tổ kế tiếp muốn phân phó cái gì, chẳng lẽ còn là giống như lão sư nói như vậy, cho nên hơi khó xử, vì chỉ chú ý phản kích hay sao?

Vì vậy đành phải trả lời:

- Đúng vậy, đệ tử biết hai vị tỷ tỷ là Chu Huyền Mộng cùng Sở Đình, còn có một vị Lý Tu Trúc sư tỷ cũng lạy ở dưới cửa của Huyền Cầm sư thúc.

Lục Bình có thể cảm giác được khi mình nói tới Chu Huyền Mộng, Huyền Tuệ chân nhân đứng ở bên người mình tựa hồ có chút khác thường.

Thiên Lâm lão tổ liếc Huyền Tuệ một cái, sau đó giống như là châm chước ngôn ngữ của mình vậy, nói:

- Chuyến đi Đông Hải lần này, trừ là một cơ hội cho đệ tử đời thứ ba đột phá đoán đan hậu kỳ ra, còn có một chuyện quan trọng chính là Huyền Cầm trở về. Nàng ta bây giờ cũng là pháp tướng kỳ tu sĩ, năm đó bị tức giận ra đi, lần này trở về nhất định phải đối với các ngươi làm cho chút thủ đoạn, bọn ngươi cứ nhường cho nàng thì được.

Lục Bình trong lòng lần này đem chuyến đi Đông Hải của mình đã hiểu rõ được báy tám phần. Hắn nguyên cũng buồn bực vì chuyện nếu như để cho trong đệ tử đời thứ ba bị kẹt ở đoán đan sáu tầng tu sĩ đi, tại sao lại dẫn mình theo. Bây giờ cũng phát hiện môn phái đây là muốn mời về một Huyền Cầm chân nhân, hoặc là phải gọi Thiên Cầm lão tổ, muốn hắn đến cho bà ta làm đối tượng hả giận đây mà!

Đệ tử đắc ý của Liễu Thiên Linh, lần trước ở gặp nhau ở Đông Hải còn ẩn tàng thân phận của mình! Chỉ hai điều này, Lục Bình liền biết mình sẽ chắc chắn hấp dẫn tất cả cừu hận của Thiên Cầm lão tổ, tất sẽ rước lấy muôn vàn “thủ đoạn hành hạ” của vị năm đó được xưng "ma nữ" này, thậm chí một đường hành hạ đến Bắc Hải cũng nói không chừng.

Có Lục Bình này làm đối tượng trút giận, Thiên Cầm lão tổ trở về môn phái phá nhất định sẽ hy hơn hơn ít nhiều. Chân Linh phái tự nhiên mừng rỡ như vậy, chỉ cần có thể đem vị pháp tướng lão tổ này về, một vị luyện đan tông sư trở về môn phái, Lục Bình hắn cho dù có bị những thứ ủy khuất này thì tất nhiên cũng phải làm. Huống chi hắn vốn là đang còn có thời gian một năm trừng phạt ở địa hỏa khẩu. Lần này đi Đông Hải, chẳng qua là đổi một phương thức trừng phạt mà thôi.

Lục Bình âm thầm buồn cười:

- Lão sư ý tứ là không thể để bị thua thiệt, còn sư công ý tứ thì ngược lại cứ cố chịu đựng. Xem ra làm theo biện pháp của lão sư tốt hơn! Cũng chỉ có thể dùng biện pháp của lão sư mà thôi, mình cũng không muốn làm một đối tượng chịu trận cho người ta hả giận không công.

Lục Bình các biệt Thiên Lâm lão tổ, Huyền Điền đem Lục Bình đưa ra động phủ. Lục Bình đắn đo một chút, hỏi:

- Huyền Điền sư huynh, lần này tất cả sư huynh đệ tử đời thứ ba đạt tới đoán đan sáu tầng đều cũng định đi đến đó hay sao? Rốt cuộc là cơ hội đột phá gì?

Huyền Điền chân nhân cười khổ nói:

- Đương nhiên không phải ai cũng đi. Theo ta được biết bổn phái đệ tử đời thứ ba đạt tới đoán đan sáu tầng có chừng mười người, nhưng lần này muốn đi chỉ có bảy người. Bảy người chúng ta này đều lên cấp đoán đan sáu tầng mấy chục năm thậm chí trăm năm. Sở dĩ kẹt ở đoán đan sáu tầng nhiều năm như vậy, trừ đột phá đoán đan hậu kỳ vốn là một tầng mức ngăn cách to lớn ra, mọi người thật ra thì đều đang tích lũy để uẩn. Bảy người của chúng ta này mỗi một người đều có chủ ý ngày sau ít nhất phải ngưng luyện thất phẩm kim đan, trở thành pháp tướng tu sĩ. Mà nếu muốn như vậy, thì nhất định phải ở đoán đan chín tầng dung luyện thiên cấp hạ phẩm thiên địa linh vật. Như vậy thì lúc lên cấp đoán đan trung kỳ, ngưng luyện ít nhất phải hai phần địa cấp trung phẩm linh vật. Đây vẫn chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất. Nhưng sự thật, chúng ta trong bảy người này hoặc là bởi vì chân nguyên tích lũy chưa đủ, không cách nào đạt tới tiêu chuẩn dung luyện địa cấp trung phẩm linh vật, hoặc cho dù là miễn cưỡng đạt tới, hai phần địa cấp linh vật cũng còn chưa chuẩn bị xong.

Lục Bình cẩn thận suy ngẫm tin tức do Huyền Điền chân nhân cung cấp, hồi lâu mới nói:

- Lên cấp đoán đan hậu kỳ lại khó như thế sao?

Huyền Điền chân nhân cười khổ nói:

- Lục sư đệ kỳ tài ngút trời, có lẽ đối với ngươi mà nói thì không phải là việc khó. Nhưng tiểu huynh lạy lão sư môn hạ gần hai trăm năm, tu luyện năm tháng cộng lại cũng vượt qua hai trăm năm mươi năm, nhưng chỉ là ở đoán đan sáu tầng lại phí thời gian sáu mươi năm. Huyền Tuệ mặc dù không bằng ta đây, nhưng cũng ở đoán đan sáu tầng dừng lại gần bốn mươi năm. Độ khó để đột phá đoán đan hậu kỳ bình cảnh quả nhiên không cần bàn cãi!

Lục Bình có chút khó có thể tin, nói:

- Sư huynh có sáu mươi năm tích lũy còn chưa đủ sao?

Huyền Điền gật đầu một cái, nói:

- Đúng là như thế, sự thật lấy để uẩn của tiểu huynh lúc này, dung luyện hai phần địa cấp trung phẩm linh vật ngược lại cũng đủ. Tiểu huynh năm đó cũng từng có chút tế ngộ, thêm có lão sư ra tay trợ giúp, trong tay ngược lại cũng có hai phần địa cấp trung phẩm linh vật, chẳng qua là tiểu huynh cũng không cam lòng như vậy. Chuyến đi Đông Hải lần này, muốn thử xem có thể có cơ hội lấy được địa cấp phẩm linh vật thích hợp dùng hay không. Nếu có thể đắc thủ, tiểu huynh thành tựu thất phẩm kim đan càng thêm nắm chắc mấy phần.

Lại hướng Huyền Điền chân nhân thỉnh giáo một ít vấn đề tu luyện, Lục Bình lúc này mới cùng Huyền Điền chân nhân từ giã.

Lục Bình tâm sự vội vã trở lại trong động phủ, thấy Hồ Lệ Lệ đang đợi hắn, há mồm liền hỏi:

- Nàng đã dự tính đột phá đoán đan trung kỳ rồi?

Hồ Lệ Lệ chỉ cho là Lục Bình là thuận miệng hỏi, liền nói:

- Đúng nha, nhắc tới cũng may mắn, một lần hiệp trợ lão sư cùng mấy vị tu sĩ phái khác cùng chung thăm dò một chỗ di tích, ngược lại hơi có chút thu hoạch. Lão sư liền đem một khối huyền cấp thượng phẩm Ô Mộc Tâm tưởng thưởng. Ta bây giờ vừa đúng đoán đan tầng ba điên phong tu vi, dùng để dung luyện khối Ô Mộc Tâm này chính là thích hợp.

Lục Bình khoát tay áo một cái, nói:

- Đầu tiên không nên gấp. Chỉ là huyền cấp thượng phẩm linh vật mà thôi, bây giờ cho dù dung luyện xong, tương lai lúc lên cấp đoán đan hậu kỳ, nhiều nhất cũng chỉ có thể dung luyện địa cấp trung phẩm thiên địa linh vật, ngày sau lên cấp pháp tướng kỳ đều khó khăn. Lần đầu tiên dung luyện thiên địa linh vật ít nhất cũng phải là một món địa cấp hạ phẩm linh vật, hoặc dầu gì cũng phải là hai phần huyền cấp phẩm, nếu không ngày sau có muốn thành tựu cao phẩm cấp kim đan cũng không dám nghĩ nữa.

Hồ Lệ Lệ nghe ngôn ngữ của Lục Bình, trong lúc bất chợt liền trầm mặc xuống. Hắn đang có chút kỳ quái, lại thấy Hồ Lệ Lệ ngẩng đầu lên, u u sâu kín nói:

- Ta ngày sau cũng có thể trở thành là pháp tướng tu sĩ sao? Bổn phái trận tu cho tới bây giờ đều không một người tu luyện tới pháp tướng kỳ. Nghe lão sư nói, chính là Đông Hải cùng Trung Thổ những danh môn đại phái kia trong những kẻ chuyên về trận tu cũng ít có người tu luyện tới pháp tướng kỳ.

Lục Bình trong lòng cả kinh, lúc này mới nghĩ tới chuyện tu sĩ tu luyện trận pháp thường thường là lên cấp pháp tướng kỳ còn khó hơn so với luyện đan sư. Hắn từ trước cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới cái vấn đề này, ở trong mắt của Hồ Lệ Lệ xem ra, dung luyện địa cấp linh vật để ngày sau thành tựu pháp tướng tu sĩ hoàn toàn là một ảo mộng vậy.

Lục Bình nghiêm mặt nói:

- Nàng yên tâm, bổn phái trước đây không có trận pháp tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ, vậy thì chính nàng làm người thứ nhất này. Hiện nay không cần nóng lòng lên cấp đoán đan trung kỳ, trước hết đem để uẩn của mình hãy cố gắng tích lũy một phen. Ta còn có tiểu Đoán Linh đan nơi tay, dù gì cũng phải hướng đến thất phẩm kim đan mà cố gắng một phen, làm gì có đạo lý chưa chiến mà đã sợ trước rồi.

Hồ Lệ Lệ nhìn Lục Bình, dùng sức gật đầu một cái, nói:

- Ta tin chàng!

Bởi vì Lục Bình lại muốn đi xa, chỉ đành phải lại đem mọi chuyện dặn dò Hồ Lệ Lệ một phen. Vốn là Hồ Lệ Lệ muốn bế quan đột phá đoán đan trung kỳ, Hoàng Ly đảo không có nàng trông chừng. Đám người Trần Luyện lại đang chịu phạt hối cải quá, mặc dù có Thiên Lâm lão tổ trấn giữ, nhưng ông ta cũng không quản chuyện vặt ở Hoàng Ly đảo. Nguyên bản Hồ Lệ Lệ muốn mời Lưu Huyền Viễn chân nhân tới trấn giữ, lần này liền bị Lục Bình khuyên can không bế quan nữa, nên cũng không cần phiền toái Lưu Huyền Viễn chân nhân.

Lục Bình lại đi bắt Diêu Dũng làm tráng đinh, không ngờ sau khi Khúc Huyền Thành chân nhân trấn giữ Địa Khôn đảo, cũng đã cho Diêu Dũng ở Huyền Kỳ đảo đơn độc đảm đương trấn giữ một mặt. Lục Bình bất đắc dĩ luyện chế hai lò Dung Huyết đan, từ chỗ Huyền Nguyên chân nhân ở biệt viện đổi đưa Trương Huyền Thành tới, để cho hắn cùng Trịnh Khiết thương thế từ từ khỏi hẳn cùng nhau hiệp trợ Hồ Lệ Lệ quản lý Hoàng Ly đảo.

Suy nghĩ một chút, Lục Bình vẫn là không yên lòng, liền lại phát ba đạo truyền âm pháp kiếm phân cho Lưu Huyền Viên chân nhân cùng Lục sư tỷ Trần Huyền Vi chân nhân, Thất sư tỷ Huyền Hoa chân nhân của mình, mời bọn họ ở thời điểm mình không có ở đây giúp một tay chiếu khán Hoàng Ly đảo.

An bài xong chuyện của Hoàng Ly đảo, Lục Bình đem Đại Bảo từ Hoàng Ly đảo không biết ở cái xó xỉnh cơ giác nào kêu lên, lại mang theo Tam linh cùng Lục Đại Quý, rồi biến mất ở trong mặt biển bị màn đêm bao phủ.

Năm năm trước, Bắc Hải tu luyện giới còn từng xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, đó chính là Bắc Hải luyện đan thế gia Liêu gia không biết vì sao phải cùng Phúc Hải bang đối đầu.

Đầu tiên là Phúc Hải bang chỉ trích Liêu gia tập kích doanh địa của Phúc Hải bang. Sau đó không đợi Liêu gia giải thích, Phúc Hải bang chúng đã ra tay trước liên tiếp cướp sạch linh thảo viên trên mười tám ngôi vi hình đảo tự do Liêu gia khống chế tỉ mỉ bồi dục, hơn mười vị cấp thấp tu sĩ của Liêu gia bị giết.

Bắc Hải Liêu gia phấn khởi phản kích, nhưng do Phúc Hải bang thế lớn, bất đắc dĩ Liêu gia liên tiếp bại lui, đồng thời hướng Bắc Hải các phái tìm cầu sự ủng hộ. Không ngờ không đợi được Bắc Hải các phái tỏ thái độ, bởi vì Phúc Hải bang những năm gần đây cũng làm điều ngang ngược, đã làm cho Bắc Hải tu sĩ quần tình kích phấn. Họ không hẹn mà cùng hướng Phúc Hải bang phát khởi đột nhiên tập kích, đem Phúc Hải bang đánh một trận trở tay không kịp. Mười mấy tên tu sĩ vẫn lạc, trong đó thậm chí bao gồm đoán đan kỳ tu sĩ, trong lúc nhất thời Phúc Hải bang không ngờ ở Bắc Hải trở thành con chuột chạy trốn khắp nơi.

Sau khi Phúc Hải bang thối lui, Bắc Hải tu sĩ đột nhiên phát hiện Phúc Hải bang không ngờ lại ở Bắc Hải biến mất như không có dấu vết nào vậy. Mặc cho Bắc Hải tu sĩ sưu tầm, cũng không thấy tung tích một tên Phúc Hải bang tu sĩ, chỉ đành không giải quyết được chuyện gì.

Ở dưới bóng đêm bao phủ, Lục Bình rốt cục lần nữa đi tới Thu Vân đảo, nơi mà mấy chục năm trước hắn đã từng đến.

Nhìn đảo tự trước mắt, Lục Bình trong lòng cười lạnh:

- Nếu không có Bắc Hải bổn thổ thế lực che chở, ai có thể nghĩ đến Phúc Hải bang hội trốn ở chỗ này. Nói không chừng bây giờ Huyền Linh phái cũng gia nhập vào đội ngũ chứa chấp Phúc Hải bang luôn rồi.

***

Vương Kỳ cung kính nhận lấy ngọc giản của Phương Đào đưa tới, nói:

- Huyền Khiết chân nhân lại còn có phân phó khác sao?

Phương Đào mặt thoáng qua một tia vẻ cổ quái, nói:

- Không có, ngươi chỉ cần mang theo cái ngọc giản này đến phía sau Thiên Linh sơn tìm một người tên là Đỗ Phong, đem cái ngọc giản này giao cho ông ta là được.

Vương Kỳ sững sờ một chút, nói:

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Phương Đào ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn là khoanh tay, nói:

- Lão phu lại gạt ngươi sao?

- Được!

Vương Kỳ vừa nói liền hướng Hoàng Ly đảo Truyền tống trận đi tới, nói:

- Tôi đi ngay đây!

Vương Kỳ mới vừa đi, Phương Hà cùng Phương Uy liền đi vào. Phương Đào nhìn một đôi trai gái sanh đôi của nhà mình này, sắc mặt lộ ra chút vẻ vui mừng, nhưng liền che giấu đi, lấy ra một cái ngọc bài, nói:

- Hai người các ngươi mang theo món đồ này đi một chuyến tới Hàn Băng đảo, đem ngọc bài giao cho chân nhân phụ trách khai thác linh quang của bổn phái.

Phương Hà cười "hì hì" một tiếng, nói:

- Cha, cái ngọc bài này là cái gì, tại sao muốn đưa đến Hàn Băng đảo? Nữ nhi nghe nói Hàn Băng đảo đó rất là lạnh, luyện huyết kỳ đệ tử tầm thường ở nơi này cũng khó có thể chịu đựng được.

Phương Đào dưới sự hiệp trợ của Lục Bình, mặc dù dùng bí thuật đem tu vi đề thăng tới dung huyết trung kỳ, nhưng tu vi lại sớm đã bị con gái của mình vượt qua. Phương Đào cưng chiều vỗ vỗ đầu của nữ nhi, nói:

- Đây là Hồ chân nhân phân phó nhiệm vụ, cha làm gì biết được, ngươi cùng anh ngươi mau đi làm.

Đuổi con gái mình đi rồi, Phương Đào có chút buồn bã như được như mất nói:

- Chỉ mong các ngươi có thể trải qua điểm khảo nghiệm này, không nên trách cha không nhắc nhở các ngươi trước, đây cũng là muốn tốt cho các ngươi.

Phương Đào chân nhân từ trong trữ vật đại lại lấy ra một tờ truyền âm phù, chỉ chốc lát sau, một thanh âm quy quy củ củ ở ngoài cửa vang lên, nói:

- Phương bá, ngài tìm ta à?

- Là Điền Việt sao?

Phương Đào đổi một bộ khuôn mặt tươi cười, nói:

- Vào đi!

Phương Đào đối với Điền Việt ngược lại có mấy phần yêu thích. Đứa bé này thành thật biết nghe lời, thậm chí có chút hèn yếu, bất quá cũng rất tỉ mỉ, kiên nhẫn, nói chung cũng không tệ. Trên đảo bây giờ mấy chục mẫu linh điền, thì số linh điền thuộc về hắn được xử lý tốt nhất.

- Tiểu Điền, lần trước giao cho ngươi Dưỡng Thần quyết có một mực kiên trì tu luyện hay không?

Điền Việt gật đầu một cái, nói:

- Tiểu điệt vẫn luôn đang tu luyện. Bây giờ thần thức đã khuếch trương lớn đến hơn năm mươi trượng.

Phương Đào gật đầu một cái, mặt không biểu lộ gì, lại đem một cái lệnh bài giao vào trong tay của hắn, nói:

- Tiểu Điền, cầm cái lệnh bài này đến Đan các một chuyến. Ta biết ngươi thích chăm sóc linh thảo, đối với luyện đan cũng hơi có chút thiên phú, dùng cái lệnh bài này đi đến Đan các, ngươi có lẽ có thể học được một ít thứ ở đây.

Điền Việt có chút đắn đo cầm lấy lệnh bài, hỏi:

- Phương bá, cái lệnh bài này có tác dụng gì sao? Ngài chiếu cố vãn bối đã đủ nhiều, chẳng những cho vãn bối mượn luyện đan lô, ngài còn cho mấy loại đan phương, vãn bối cũng còn không học hết đây!

Phương Đào lắc đầu một cái nói:

- Ta cũng không biết, tóm lại ngươi cầm lệnh bài đi thì sẽ biết được phải làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play