Chân Linh phái luyện đan đại sư mặc dù mỗi người chưởng khống một cái thượng cấp luyện đan lô, nhưng trong ngày thường cái thượng cấp luyện đan lô này là không thể để cho các đại sư mang ra khỏi Thiên Linh sơn. Nếu đại sư đi ra ngoài, cái luyện đan lô này phải đặt ở trong Ất cấp luyện đan thất của Đan các. Môn phái lo sợ chính là vạn nhất luyện đan đại sư bên ngoài vẫn lạc, luyện đan lô này sẽ rơi vào tay người khác.
Mà Thủy Tinh cung hiển nhiên cũng không cố kỵ điều này, xem ra Thủy Tinh cung trừ tài đại khí thô ra, còn có một nguyên nhân chính là nhận định các phái tu sĩ khác nhất định không dám hạ thủ đối với Thủy Tinh cung tu sĩ.
Cho dù trong tay Lục Bình chấp chưởng một cái thượng cấp luyện đan lô, thật ra hắn cũng không ngoại lệ, đi ra ngoài phải để đan lô ở lại trong môn phái. Chỉ bất quá trên tay của hắn có đỉnh cấp luyện đan lô tốt hơn. Hơn nữa còn là của tự hắn có được. Bởi vì vậy, quy củ này của môn phái cũng không cách nào ràng buộc đến trên người của hắn.
Bất quá một năm trước, Huyền Cảnh chân nhân đệ tử Đào Huyền Phương rốt cục cũng thành công luyện chế được đoán đan kỳ đan dược, trở thành vị luyện đan đại sư thứ sáu của Chân Linh phái. Vì vậy, Chân Linh phái dùng cái thượng cấp luyện đan lô cuối cùng giao cho Huyền Phương chấp chưởng.
Nhưng theo Chân Linh phái những năm này lên cấp đoán đan kỳ tu sĩ tăng nhiều, nên sáu vị luyện đan đại sư này căn bản không cách nào bảo đảm tất cả tu sĩ được cung ứng đủ đan dược. Điều này khiến cho trừ cái luyện đan lô do Lục Bình chấp chưởng ra, năm cái thượng cấp luyện đan lô một mực đang ở trong trạng thái sử dụng.
Cứ như vậy, thì chỉ còn lại có một cái thượng cấp luyện đan lô của Lục Bình kia để lâu dài ở trong cấp luyện đan thất. Nó trở thành thứ duy nhất mà tất cả đan sư của Chân Linh phái nếu muốn lên cấp luyện đan đại sư phải dùng đến để rèn luyện thuật luyện đan của mình.
Điều này làm cho Thiên Lô lão tổ cũng rất phiền não. Cứ tiếp tục như thế, Chân Linh phái đối với việc bồi dưỡng luyện đan sư không thể nghi ngờ sẽ lâm vào trạng thái trì trệ. Những chuyện này quy kết ra thì chỉ có một nguyên nhân: Chân Linh phái để uẩn chưa đủ!
Thiên Lô lão tổ không phải là không nghĩ tới lại luyện chế một hai cái thượng cấp luyện đan lô dùng để hóa giải trạng huống trước mắt. Nhưng cho dù là thượng cấp luyện đan lô, đối với Chân Linh phái mà nói thì đó là điều không phải nói muốn luyện là luyện được. Mặc dù Chân Linh phái đem linh tài luyện chế luyện đan lô chuẩn bị xong xuôi, thì Luyện Khí các cũng phải hao phí mấy năm thậm chí là thời gian dài hơn, tỉ mỉ mài đánh mới có thể thành công.
Trên người của Bành Thế Nguyên này xuất hiện một cái thượng cấp luyện đan lô, cũng có thể khiến cho Chân Linh phái hiện nay luyện chế đan dược cùng bồi dưỡng đan sư mâu thuẫn tạm thời có được sự hóa giải.
Thu thập một loạt những vật kiện khác, trong tay Lục Bình chỉ còn lại có hai cái ngọc giản. Hai món đồ này trên người của Bành Thế Nguyên cũng làm cho hắn vô cùng mừng rỡ. Chẳng qua là hắn cũng không thể nào phán đoán được trong miệng Liêu Hổ nói đến "Một món đồ trọng yếu" rốt cuộc là chỉ một món nào.
Lục Bình đầu tiên là lấy một cái ngọc giản trong đó đính vào trên trán. Làm như vậy, thần niệm của hắn có thể cẩn thận tra xét nội dung bên trong ngọc giản hơn.
Cấm chế phức tạp lộn xộn, phù văn huyền ảo thâm thúy, một loại cảm giác quen thuộc nhất thời khiến cho Lục Bình rất vui mừng. Chỗ bất đồng duy nhất là hắn lại không cần giống như lần đầu xem xét những thứ văn lộ này: khi ấy bởi vì thần thức chưa đủ mà đầu nhức muốn nứt ra, cuối cùng không thể nào xem xét toàn bộ sự vật ghi lại bên trong ngọc giản.
Lần này thì nhờ thần thức có đủ, Lục Bình phát hiện trong cái ngọc giản này ghi lại một đạo bảo cấm, hơn nữa còn là luyện đan lô bảo cấm trân quý nhất ở trong tất cả bảo cấm của tu luyện giới!
Toàn bộ Bắc Hải có bao nhiêu đạo luyện đan lô bảo cấm?
Chỉ cần nhìn một chút là biết, toàn bộ Bắc Hải có chừng hai cái pháp bảo cấp bậc luyện đan lô, cùng với trong Bắc Hải mười đại môn phái chưởng khống mấy chục cái đỉnh cấp luyện đan lô, có thể từ đó suy luận tầm quan trọng của luyện đan lô bảo cấm là như thế nào.
Lục Bình kinh ngạc nhìn ngọc giản trong tay, sắc mặt không ngừng biến ảo, cuối cùng thì vẫn đem cái ngọc giản này thu vào. Nạp Xuyên đỉnh có phẩm chất mặc dù vượt qua xa luyện đan lô bình thường, nhưng bây giờ lại vẫn còn ở trong giai đoạn dung luyện ma hợp bản thân luyện đan lô cùng với bảo cấm, trong thời gian ngắn cũng không cách nào tiến hành ngưng luyện đạo bảo cấm thứ hai. Ngược lại, Huyền Linh phái Chử Hải lô đã được đề thăng lên thành pháp bảo nhiều năm, đã sớm tích lũy đầy đủ để uẩn, có lẽ cụ bị điều kiện dung luyện đạo bảo cấm thứ hai cũng chưa biết chừng.
Nghĩ đến đây, Lục Bình cũng trong lòng chợt động. Thủy Tinh cung mặc dù tài đại khí thô, lại vạn lần không có đạo lý đem cái ngọc giản phía trên rõ ràng có dấu hiệu biểu minh Thủy Tinh cung này để cho một tên đoán đan kỳ tu sĩ tùy thân mang theo. Như vậy thì chỉ có một giải thích, trên người của Bành Thế Nguyên này có thể mang theo luyện đan lô bảo cấm là bởi vì Thủy Tinh cung cấp cho chính bản thân hắn.
Nhớ đến bên ngoài Hoàn Vũ đảo, Âu Dương Duy Kiếm cùng Phúc Hải bang liên thủ, Lục Bình trong lòng chấn lên, cái bảo cấm này chẳng lẽ là để trao cho Huyền Linh phái sao?
Lục Bình lập tức lại nghĩ đến Huyền Linh phái Chử Hải đỉnh lên cấp pháp bảo mấy trăm năm, sớm đã có để uẩn tiến hơn một bước. Sau cuộc chiến ở Thiên Linh sơn, bởi vì Thiên Khang lão tổ xuất hiện, Thủy Tinh cung ở Bắc Hải cùng Huyền Linh phái ngầm kết minh với nhau, và đã ở Bắc Hải sớm trở thành một bí mật công khai. Như vậy Thủy Tinh cung vì ủng hộ Huyền Linh phái đối kháng Chân Linh phái ngày càng cường đại, dùng một ít thủ đoạn để tăng cường để uẩn của Huyền Linh phái là chuyện cực kỳ giản đơn.
Chẳng lẽ Liêu gia là hướng về đạo luyện đan lô bảo cấm này mà tới sao?
Lấy thuật luyện đan của Liêu gia nổi tiếng trong Bắc Hải tu luyện giới mà nói, thì cũng dễ hiểu. Chẳng qua là từ trong quá trình phục giết Bành Thế Nguyên, Lục Bình nghe được chỉ là những lời nói phớt qua, nhưng tựa hồ cũng không phải như điều hắn vừa suy đoán như vậy.
Lục Bình suy nghĩ một chút, đem cái ngọc giản thứ hai đang đặt ở trên đất đó áp vào trán của mình, dùng thần niệm cẩn thận tra xét nội dung bên trong đó.
Hồi lâu sau, Lục Bình mở to hai mắt, trong đó cũng thoáng qua một ít vẻ kỳ dị.
Trong cái ngọc giản này ghi lại là một cái bản đồ không trọn vẹn. Mà trong tàn đồ cũng không tiêu chú cụ thể địa chỉ, chẳng qua là nhìn qua phảng phất như là ở trong Vẫn Lạc bí cảnh. Mà đầu mối duy nhất trong bản đồ chính là trên địa đồ trung ương có mấy chục hòn đảo lớn nhỏ, tiêu chí ví dụ như: Vạn Độc đảo, Bách Chướng tiều, Hắc Vụ chiểu trạch, Thực Cốt đảo các loại, nhìn qua cũng giống như là một khu vực quần đảo bị kịch độc bao trùm ở hải ngoại.
Tấm bản đồ này đối với luyện đan sư cũng có chút tác dụng, dù sao những địa điểm càng kỳ hiểm quỷ dị, thì càng có thể sinh trưởng một ít kỳ hoa dị thảo, là thứ cần dùng để luyện chế một ít cực phẩm đan dược. Điều này đối với luyện đan sư mà nói là có lực hút không nhỏ.
Hơn nữa những chỗ này bởi vì có thời gian dài nuôi dưỡng, có lẽ trong đó sẽ còn có các loại thiên địa kỳ vật ví dụ như Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương, Bách hoa sát khí... dùng cho ngưng luyện hộ thân cương khí. Huống chi, Lục Bình có Vạn Độc Tương nơi tay, trên người thậm chí đã ngưng luyện Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương, đối với những nơi có các loại độc chất và chướng khí tung hoành này cũng không hãi sợ gì.
Vừa nghĩ tới thiên địa kỳ vật, trong đầu óc của Lục Bình liền linh quang chợt lóe, tựa hồ nắm bắt được cái gì, trầm ngâm chốc lát, hắn mơ hồ lẩm bẩm:
- Quần đảo bị kịch độc bao trùm,... Vạn độc tương... Vạn Diệu Ngọc Lộ, chẳng lẽ lại là hướng về phía Vạn Diệu Ngọc Lộ mà tới, hay hoặc giả là Đoán Linh đan?
Chẳng lẽ bản đồ này mới là vật mà Liêu gia muốn?
Liêu gia chính là đan đỉnh gia truyền, hơn nữa từ trong lời nói của Bành Thế Nguyên cùng Liêu Hổ tiết lộ ra mà có thể biết được, Liêu gia này cũng không phải là đơn giản như ngoài mặt như vậy. Dường như họ chẳng qua là chi mạch của một Trung Thổ gia tộc. Hơn nữa, Liêu gia tựa hồ còn có đường dây liên lạc giữa Bắc Hải cùng Trung Thổ. Liêu gia đem một chi mạch từ trong tu luyện giới thánh địa là Trung Thổ di dời đến Bắc Hải bần tích, như vậy thì nhất định là có mưu đồ!
Chẳng lẽ chính là vì tấm bản đồ này, Vạn Diệu Ngọc Lộ, hoặc là Đoán Linh đan đan phương?
Nhưng chỉ vì những thứ đồ này, Liêu gia cũng không cần thiết phải ở Bắc Hải kinh doanh hơn ngàn năm như vậy.
Liêu gia này rốt cuộc còn có mưu đồ gì?
Nghĩ tới Liêu gia gia chủ Liêu Nhuận Giáp ở Bắc Hải cũng đan sư tập hội khắc ý kết giao với Lục Bình, còn chủ động lấy lòng hắn, hắn lắc cái đầu đã cảm thấy hơi đau, tạm thời quyết định trước tiên không nghĩ tới vấn đề này nữa. Liêu gia ở Bắc Hải kinh doanh hơn ngàn năm, có mục đích gì thì làm sao mà dễ dàng để cho người ta phát giác như vậy chứ.
Lại trải qua một khoảng thời gian, Diêu Dũng thương thế khỏi hẳn chạy đến Đan các địa hỏa khẩu để thăm Lục Bình.
Vừa thấy Lục Bình, Diêu Dũng liền là một bộ như dáng vẻ thấy quỷ, nhướn mi nháy mắt rồi lại cố làm ra vẻ thâm trầm thấp giọng hỏi:
- Nghe nói ngươi không ngờ lại ở bên ngoài Hoàn Vũ đảo cùng Huyền Thuật sư thúc động thủ đúng không?
Lục Bình khi tiến vào địa hỏa khẩu liền bị Huyền Điển chân nhân bất ngờ khó hiểu hỏi về chuyện này một lần rồi, không ngờ tới hai ba năm trôi qua, Diêu Dũng vừa gặp hắn thì câu đầu tiên lại hỏi về vấn đề này.
Lục Bình không vui nói:
- Lúc ấy không phải là tình thế cấp bách bất đắc dĩ hay sao? Nếu không ngăn sư thúc, Ân sư đệ bị bắt trở về làm sao bây giờ, thật là muốn thanh lý môn hộ à?
Diêu Dũng vội vàng khoát khoát tay, nói:
- Không phải nói cái này, Huyền Thuật sư thúc đây chính là đoán đan chín tầng cao thủ a, ở bổn phái mặc dù chỉ so với ‘Tam Chân Tứ Linh’ kém hơn nửa điểm, nhưng cũng là người mà bổn phái hy vọng nhất ngưng kết thất phẩm kim đan, thành tựu pháp tướng lão tổ tu sĩ, ở trong đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng danh chấn Bắc Hải. Ngươi tu vi mới cao bao nhiêu, không ngờ lại có thể cùng Huyền Thuật sư thúc giao thủ, còn đem Huyền Linh phái Từ Duy Hoành một bên xem náo nhiệt bị chấn hôn mê bất tỉnh.
Lục Bình nhíu mày một cái, nói:
- Những chuyện này có phải ở Bắc Hải truyền khắp hay không? Ta cùng với Huyền Thuật sư thúc động thủ xem ra không hề có nhiều người biết được như vậy mới đúng.
Diêu Dũng gật đầu một cái, nói:
- Là Huyền Thuật sư thúc tự mình nói.
Diêu Dũng thấy Lục Bình thần sắc hoài nghi không hiểu, nói tiếp:
- Huyền Thuật sư thúc nói ngươi tiếp được “Huyền Thiên Dẫn Lôi Thuật” của ông ta. Đây chính là Ất Mộc Thần Lôi đại thần thông, là một trong đại thần thông truyền thừa mạnh mẽ nhất của bổn phái, cũng là loại thần thông khó luyện thành nhất. Nhưng lão sư ta nói, bộ thần thông này nếu là Huyền Thuật sư thúc toàn lực thi triển, người cũng chỉ có nước tránh đi trước, vạn lần không có đạo lý đón đỡ ngạnh kháng như ngươi.
Lục Bình không vui nói:
- Ngươi cũng đã nói, là 'Huyền Thuật sư thúc toàn lực thi triển'. Ngươi cho là Huyền Thuật sư thúc sẽ đối với ta toàn lực thi triển “Huyền Thiên Dẫn Lôi Thuật” sao?
Diêu Dũng ngớ người lắc đầu một cái, nói:
- Điều này dĩ nhiên là không thể nào, chỉ có điều chung quy chính là do Huyền Thuật sư thúc xuất thủ a. Tu vi bọn họ đạt tới mức kia, chính là thi triển ra đại thần thông với uy lực nhỏ nhất, cũng không phải là những kẻ như chúng ta có thể tiếp được. A, không đúng, cũng không phải chúng ta có thể tiếp được, ngươi cũng đã tiếp được rồi.
Lục Bình lười giải thích, nếu không phải hắn tại thời khắc tối hậu dựa vào bổn mệnh pháp bảo lĩnh ngộ Liên Hoa Hộ Thân Cương, chặn lại ‘Huyền Thiên Dẫn Lôi Thuật’ của Huyền Thuật chân nhân trước đó đã bị hắn làm cho suy yếu, sợ rằng Huyền Thuật chân nhân cũng không thay đổi chủ ý, mà là trực tiếp đem Ân Huyền Sở cùng Cơ Huyền Hiên hai người bắt trở lại rồi. Cho dù Lưu Huyền Viễn chân nhân chạy tới, ba người cũng vạn không phải là đối thủ của Huyền Thuật chân nhân. Huống chi lấy tính tình của Lưu Huyền Viễn chân nhân, chắc là sẽ không hướng Huyền Thuật chân nhân xuất thủ.
Lục Bình bây giờ khó hiểu chính là, Huyền Thuật chân nhân vì sao phải đem chuyện này nói ra, phải biết điều này đối với Huyền Thuật chân nhân cũng không phải là một chuyện quang vinh gì. Hơn nữa đem hào quang lớn như vậy chụp thêm ở trên đầu của Lục Bình, đối với hắn cũng chưa chắc là chuyện tốt.
- Đây là đem ta gác ở trên lửa nướng a!
Lục Bình không biết sao nhớ lại một câu nói như vậy.
- Đúng rồi, Huyền Thuật sư thúc bế quan, nghe nói cũng đến lúc ngưng luyện loại thiên địa linh vật thứ ba, thành tựu phẩm cấp kim đan rồi.
- Hả?
Lục Bình ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện này là khi nào?
Diêu Dũng không quá khẳng định nói:
- Chắc là không lâu sau khi ngươi bị phạt? Nghe nói Huyền Thuật chân nhân cũng bởi vì chưa hoàn thành nhiệm vụ của môn phái giao cho bắt Ân sư đệ mà tự xin trừng phạt, tiến cử Huyền Xương sư thúc thay thế ông ta chấp chưởng vị trí môn quy pháp kỷ của bổn phái.
- Huyền Xương sư thúc sao? Vậy Địa Khôn đảo kia bây giờ là tu sĩ nào đang làm trấn thủ?
Diêu Dũng "hắc hắc" cười một tiếng, nói:
- Còn có thể là ai. Địa Khôn đảo là trung hình đảo tự thuộc mặt trận tiền tuyến nhất của bổn phái đối kháng yêu tộc, bây giờ Thiên Lâm sư bá lần nữa trấn giữ tại Hoàng Ly đảo uy hiếp yêu tộc. Nếu cùng Hoàng Ly đảo so sánh, thật ra thì tòa tiểu hình linh quáng trên Huyền Kỳ đảo kia sớm đã không có ý nghĩa cho lão sư ta trấn giữ rồi. Lần này dứt khoát liền lĩnh một chỗ Địa Khôn đảo trấn thủ. Bây giờ lão nhân gia ông ta trên căn bản là ru rú trong nhà, lúc thành tựu pháp tướng đại khái trong vòng mười năm nữa mà thôi.
Lục Bình cười nói:
- Vậy cũng xin chúc mừng. Ta được Khúc sư thúc chiếu cố rất nhiều, đến lúc đó nói không chừng muốn dâng lên một phần hậu lễ. Bổn phái thêm một vị lão tổ nữa, địa vị ở Bắc Hải tu luyện giới càng phát vững chắc.