Nhưng ngọc tán của Huyền Thuật chân nhân cuối cùng chỉ có thể bảo vệ mấy người bên cạnh. Những tên tu sĩ của các phái khác cũng không có vận khí tốt như thế, liên tiếp mấy người trong lúc ngăn cản vẫn thạch hạ xuống đã bị đập thương, hoặc là bị vẫn thạch hạ xuống mang theo lực trùng kích cực lớn trực tiếp đập vào trong biển. Cũng may những tu sĩ này nhiều nhất cũng chính là ói ra mấy ngụm máu tươi, cũng không bị thương nặng ảnh hưởng gì đến tánh mạng.
Phù khí là thủ đoạn xuất phát từ tay của pháp tướng lão tổ. Giống như cùng đoán đan chân nhân chế luyện phù bảo là một uy hiếp to lớn đối với dung huyết kỳ tu sĩ vậy, pháp tướng lão tổ chế luyện phù khí cũng có uy hiếp mạnh mẽ đối với đoán đan kỳ tu sĩ.
Trong bầu trời truyền tới một tiếng kêu to trong trẻo và đắc ý. Một con loan điểu to lớn xuất hiện ở bầu trời xa xăm, hai cánh khai rộng ra chừng sáu trượng rung lên, liền bị một tầng ánh sáng hai màu thanh hồng bao trùm, ngay sau đó loan điểu liền vội vàng hướng nơi xa bay đi.
- Khốn kiếp, thì ra chẳng qua là một con đoán đan sơ kỳ điểu yêu!
- Ỷ có phù khí nơi tay liền dám xâm nhập vào nội hải, đơn giản là muốn chết!
- Nhờ nó chẳng qua là đoán đan sơ kỳ yêu tu, khó có thể phát huy toàn bộ uy lực của phù khí, nếu không lần này không chừng đã vẫn lạc mấy người rồi cũng nên.
- Giết con điểu yêu này, đoạt phù khí của nó!
Mọi người khi thấy đánh lén mình không ngờ chẳng qua là một con đoán đan sơ kỳ yêu tu, các phái chân nhân lúc trước bởi vì phù khí xuất hiện mà kinh hoảng thất thố nhất thời bay ra ba bốn người, hưng phấn hướng loan điểu phi độn mà đuổi theo.
Phù khí a, đây chính là thứ tốt mà đoán đan kỳ tu sĩ dùng để bảo vệ tánh mạng a!
Một nhóm mấy người Huyền Thuật chân nhân có khoảng cách với Hoàn Vũ đảo hải vực đã càng ngày càng gần. Trước đó mặc dù bởi vì yêu tộc đánh lén cùng với phù khí xuất hiện, có mấy vị đồng hành tu sĩ đuổi giết theo yêu tu, nhưng Huyền Thuật lão tổ cũng không dừng lại chờ đợi những người này, mà là mang theo bảy tám người còn dư lại tiếp tục hướng Hoàn Vũ đảo bay tới.
Mắt thấy muốn đi vào Hoàn Vũ đảo hải vực, thần niệm của Huyền Thuật chân nhân chợt xuất hiện một trận ba động. Lão đột nhiên quay đầu nhìn hướng mấy trăm trượng ngoài mặt biển, đồng thời trong miệng đanh giọng quát lên:
- Người nào? Đi ra!
Đồng thời với lời nói, ngón tay hướng mặt biển ngoài mấy trăm trượng kia chỉ một cái. Mọi người ở đây đang lúc kinh ngạc, liền thấy chỗ ngón tay Huyền Thuật chân nhân chỉ, nước biển dâng lên con sóng thật cao, tựa hồ có cái đồ gì đó rất kinh khủng sắp sửa xuất hiện từ trong nước biển vậy.
Trong nước biển đột nhiên có ba đạo thân ảnh chật vật tơi tả phóng ra, hướng về phía đám người Huyền Thuật chân nhân liếc mắt nhìn. Độn quang trên thân lóe lên, họ liền xoay người hướng phương hướng không người bỏ chạy. Trong lúc ba người mới vừa rời đi, trong nước biển đột nhiên dâng lên một đại đoàn hải tảo ngổn ngang, hướng bốn phương tám hướng vũ động lung tung, tựa hồ muốn đeo bám theo thứ gì đó, nhưng mà ba đạo thân ảnh kia đã sớm thoát khỏi phạm vi hải tảo vũ động rồi.
Trong lúc ba người hướng mọi người nhìn lại, đoàn người của Huyền Thuật chân nhân đã nhìn thấy rõ ràng diện mạo của ba người này.
- Là Ân Huyền Sở, cái tên mặc một thân áo đen đó.
- Không tệ, một người khác chính là Lục Huyền Bình, nhìn cái thuật phi độn kia, cơ hồ hóa thành một đạo lưu thủy. Lục Huyền Bình sư thừa Liễu Thiên Linh lão tổ, học chính là Thủy chúc tính pháp quyết; còn có cái tên ngồi trên một con phi vũ khôi lỗi, tất nhiên chính là Cơ Huyền Hiên rồi.
- Không sai, chính là bọn họ, thật là tuổi trẻ giảo hoạt. Trốn ở chỗ này, khiến cho chúng ta cho là bọn chúng đi Hoàn Vũ đảo, nếu không phải có Huyền Thuật chân nhân, bọn ta cơ hồ sẽ bị bọn chúng tránh thoát rồi.
- Còn chờ cái gì, đuổi theo! Ngăn lại bọn họ, giao cho Chân Linh phái Huyền Thuật chân nhân, để cho người nhà bọn họ tự phát lạc, hắc hắc!
Những người này ai ai cũng đều thần tình kích động, phát ra một tiếng hò hét lớn, bảy tám tên đoán đan trung kỳ tu sĩ các phái cùng động thân hướng về phía ba người ra vẻ tơi tả kia đuổi theo. Viên Chiêm trong lòng mặc dù cảm thấy có chút không ổn, nhưng vì có thể làm cho Lục Bình cảm nhận được cảm giác một phen bị đuổi giết, Viên Chiêm vẫn hớn hở bám theo sát mọi người cùng nhau đuổi theo ba người kia.
Từ Duy Hoành đang muốn đuổi theo, lại thấy Huyền Thuật chân nhân cau mày tựa hồ đang suy nghĩ gì. Từ Duy Hoành con ngươi xoay chuyển, nói:
- Thế nào, Huyền Thuật tiền bối đây là chuyện đến nước rồi liền muốn đổi ý hay sao? Quý phái ba vị đệ tử đời thứ ba này được xưng là mạnh nhất, nếu là Huyền Thuật tiền bối không ra tay, bọn ta thật đúng là chưa chắc có thể lưu lại bọn chúng.
Huyền Thuật chân nhân sắc mặt có chút cổ quái nhìn một chút Từ Duy Hoành, đột nhiên cười nói:
- Từ sư điệt nói rất đúng, nói không chừng lão phu cũng muốn xuất thủ một phen, hiện giờ lập tức đuổi theo.
Lúc này cũng đến phiên Từ Duy Hoành kinh ngạc.
Ba người độn trốn trước mắt tốc độ mặc dù cực nhanh, nhưng mặt biển trống trải, vốn cũng không có cái gì che giấu. Vì vậy, ba người cho dù thế nào cũng không cách nào thoát khỏi mọi người truy kích sau lưng. Huyền Thuật chân nhân mặc dù chờ cho ba người trốn chốc lát sau mới bắt đầu truy kích, nhưng Huyền Thuật chân nhân dù sao cũng là đoán đan tầng tám điên phong tu sĩ, rất nhanh liền vượt lên, kéo gần lại khoảng cách với ba người.
Huyền Thuật chân nhân có khoảng cách cùng ba người chạy trốn trước mặt càng ngày càng gần, nhưng liền càng phát hiện có điều không ổn. Ba người này chạy trốn với tốc độ mặc dù nhanh, nhưng sử dụng độn thuật lại không ngừng thông qua phù lục gia trì, chứ không phải tự thân độn thuật thần thông pháp thuật. Hơn nữa ba người khí tức mặc dù phập phồng không chừng, khiến cho người ta rất khó nắm bắt, nhưng so với Lục Huyền Bình có đoán đan tầng năm tu vi, cùng với Ân Huyền Sở và Cơ Huyền Hiên hai người đoán đan bốn tầng tu vi rõ ràng vẫn có một ít chênh lệch. Hơn nữa theo mọi người truy đuổi thời gian kéo dài, ba người chạy trốn trước mặt lại có một loại cảm giác kiệt lực, tốc độ đang dần dần giảm xuống.
Độn quang dưới chân Huyền Thuật chân nhân lập tức tuôn ra một đạo ánh sáng, thân hình ở trên trời trong liên tục mấy lần lóe lên, cũng đã xuất hiện ở phía trước ba người chạy trốn. Ba kẻ chạy trốn trong lòng cả kinh, vừa định thay đổi phương hướng nhưng đã không còn kịp nữa. Đám người Từ Duy Hoành cùng Viên Chiêm đã chia ra hai bên bao vây họ lại.
Ba người thấy đã không cách nào chạy trốn, liền ngừng lại ở trước mặt Huyền Thuật chân nhân.
Lúc này, chính là đám người Từ Duy Hoành cùng Viên Chiêm cũng phát hiện không ổn. Viên Chiêm thấy ba người mặc dù theo thứ tự có diện mạo của Lục Bình, Ân Huyền Sở cùng Cơ Huyền Hiên, nhưng hình thể cao lớn cũng không đúng. Cả người trên dưới khí tức cũng hoàn toàn bất đồng. Viên Chiêm mặt liền biến sắc, lạnh lùng nói:
- Không đúng, các ngươi ba người rốt cuộc là người nào, vì sao lại giả mạo đám ba người Lục Bình?
Chỉ nghe "Lục Bình" trong đó "A a" cười một tiếng, nói:
- Viên sư đệ ngược lại có ánh mắt tinh đời, mới như vậy là đã dễ dàng phát giác ra được rồi?
Huyền Thuật chân nhân cười nhạt nói:
- Không biết là Luyện khí điện sư chất, còn là Khôi Lỗi các sư chất? Ba cái tờ mặt nạ này ngược lại làm rất lung linh sống động, nếu như đem tự thân khí tức che giấu nghiêm thực hơn một ít, sợ là ngay cả lão phu cũng phân biệt không được rồi.
Chỉ thấy ba người đưa tay lau mặt một cái, nhất thời lộ ra mặt mũi thực của mỗi người. Kẻ làm bộ như "Lục Bình" chính là Trần Luyện, còn Huyền Đào chân nhân là mang mặt nạ của Cơ Huyền Hiên, mà giống như Ân Huyền Sở không giỏi và không thích nói năng chính là Đỗ Phong, cũng giả trang làm bộ dáng của Ân Huyền Sở.
Trần Luyện cười nói:
- Huyền Thuật sư bá tuệ nhãn như đuốc, cái mặt nạ này chính là món lặt vặt do gia sư Huyền Hỏa chân nhân cùng Khôi Lỗi các Huyền Hoài đại sư hợp lực luyện chế mà thành. Đệ tử cảm thấy mới lạ, liền từ lão sư nơi đó cầm lấy mấy tấm đi chơi đùa, không ngờ cũng khiến cho sư bá hiểu lầm.
Từ Duy Hoành thấy ba người trong chớp mắt liền đổi bộ dáng, nhớ tới mới vừa rồi mình thúc giục Huyền Thuật chân nhân đuổi theo, Huyền Thuật chân nhân lúc đó biểu hiện hiển nhiên là đã phát hiện có điều không ổn, nhưng lão vẫn đuổi theo như cũ, hiển nhiên cũng cố làm như không biết để chi trì môn phái đệ tử của mình. Chẳng qua là từ lúc Từ Duy Hoành thúc giục Huyền Thuật chân nhân truy kích, Huyền Thuật chân nhân hoàn toàn có thể lấy lý do lúc ấy cũng không phát hiện ba người này chính là giả trang mà chối phắt đi, Từ Duy Hoành tự nhiên cũng không có cách nào. Hắn chỉ đành phải hung hăng nói:
- Mấy vị này hiển nhiên không đem lệnh của lão tổ quý phái để ở trong mắt a!
Huyền Thuật chân nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
- Mấy đệ tử này đúng là bất hảo, tuy nói là từ góc đó duy trì tình đồng môn, nhưng rốt cuộc là phạm vào môn quy pháp kỷ. Chân Linh phái ta tự sẽ đối với bọn họ trừng trị, cái này không tốn sức Từ sư điệt phí tâm.
Từ Duy Hoành bực tức không nói gì nữa, Huyền Thuật chân nhân nghiêm sắc mặt, nói:
- Ba người các ngươi bây giờ trở về Thiên Linh sơn, đem sai lầm mà mỗi người đã phạm qua báo cho sư trưởng của mình, rồi sau đó đến phía sau núi Thiên Linh sơn làm tiều phu ba năm, mỗi ngày đốn củi ba bó, không được sử dụng chân nguyên pháp lực. Trong ba năm không được hưởng dụng phúc môn phái phúc lợi đãi ngộ, coi như là trừng phạt, bọn ngươi tâm phục không?
Đám ba người Trần Luyện mỗi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó rất cung kính hướng Huyền Thuật chân nhân hành lễ nói:
- Sư thúc chấp pháp công chính, đệ tử tin phục!
Huyền Thuật chân nhân gật đầu một cái, nói:
- Như vậy đám ba người ngươi này liền trở về Thiên Linh sơn đi.
Nói xong xoay người lại hướng về phía các phái đệ tử, cười nói:
- Bổn phái đệ tử khiến cho chư vị chê cười rồi, hiện nay Hoàn Vũ đảo hải vực gần trong gang tấc, Ân Huyền Sở kia bây giờ chỉ sợ cũng sắp đến Hoàn Vũ đảo, vì phòng ngừa Ân Huyền Sở kia thông qua truyền tống trận chạy trốn tới Đông Hải, lão phu cần đi trước một bước, chư vị sau đó chạy tới là được.
Lúc này Từ Duy Hoành lại bước ra trước một bước, nói:
- Vãn bối hay là cùng tiền bối cùng nhau đi trước, nếu là làm kẻ chứng kiến, tự nhiên cần chính là một cái danh chánh ngôn thuận. Nếu là lại có kẻ giả mạo giống như bây giờ như vậy, vãn bối cũng tiện cùng trưởng bối trong phái có lời giao phó.
Huyền Thuật chân nhân thần sắc không vui, nói:
- Nếu là Từ sư điệt có thể theo kịp lão phu, lão phu tự nhiên không còn lại gì có thể nói.
Dứt lời, độn quang dưới chân Huyền Thuật chân nhân chợt lóe lên, chớp mắt đã đến bên ngoài mười mấy trượng, rồi chợt lóe lên lần nữa, cũng đã bay ra khỏi khoảng cách hơn trăm trượng.
Từ Duy Hoành có vẻ tự tin vô cùng, cười một tiếng, giơ tay ném ra một cái phi chu (pháp khí hình con thuyền dùng để phi hành). Từ Duy Hoành tung người nhảy lên phi chu này, người vừa đứng ở trên phi chu, chân nguyên cả người một trận rung chuyển, phi chu ở mặt biển nhất thời vạch ra một đạo rẽ nước cực kỳ to lớn, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người, tốc độ quả nhiên không dưới Huyền Thuật chân nhân đang toàn lực phi độn.
Còn dư lại Viên Chiêm cùng với mấy tên đệ tử các phái hai mặt nhìn nhau. Trải qua chốc lát, họ mới nhớ tới sứ mạng của mỗi người, bất đắc dĩ chỉ đành phải hướng phương hướng Hoàn Vũ đảo đuổi theo.
Đợi đến mọi người trở lại chỗ mới vừa gặp đám ba người giả mạo Lục Bình đó, lại vừa khéo gặp phải mấy tên tu sĩ các phái lúc trước truy kích theo con đoán đan kỳ điểu yêu với ý đồ cướp lấy phù khí trong tay của điểu yêu đó. Sau khi hội hợp, họ thế mới biết con điểu yêu kia lại là yêu sủng của Chân Linh phái đệ tử. Khi mọi người phát giác ra, nguyên bản muốn dạy cho ba tên đoán đan sơ kỳ đệ tử kia một phen, nhưng không ngờ một nữ tu trong số đó liên tiếp tế lên bốn đạo phù khí, cũng nói thẳng ra là Chân Linh phái tân tấn pháp tướng trung kỳ Thiên Khang lão tổ chính là tổ phụ của nàng ta, khiến cho bốn tên đoán đan trung kỳ tu sĩ đuổi theo đó bị dọa sợ đến tè ra quần, chỉ đành phải quay người trở lại, hướng về phương hướng đám người Huyền Thuật chân nhân đang phi độn mà đuổi theo.
Nhân mã của hai phe hội hợp, mỗi người kể đến tao ngộ của mình, đều đem Chân Linh phái đệ tử hận đến thấu xương, nhưng trong lòng cũng đem loại tình nghĩa đồng môn sau lưng này của Chân Linh phái đệ tử kính nể tận đáy lòng.
Bên ngoài Hoàn Vũ đảo hơn ngàn ngoài dặm, trên mặt biển một chỗ bình tĩnh hải vực đột nhiên phá vỡ. Ba đạo thân ảnh chật vật liên tiếp xông hướng ra mặt biển, hướng về phía phương hướng Hoàn Vũ đảo liều mạng phi độn.
Theo sát ba người, liên tiếp có tám chín đoán đan trung kỳ yêu tu nhảy ra mặt nước, hướng về phía ba người đuổi theo. Ngay tại lúc này, từ trong đáy biển đột nhiên truyền tới một tiếng tiếng hô trầm thấp, tám chín tên yêu tu đang đuổi theo có thân hình đột nhiên dừng lại, mắt thấy ba người thê thảm chạy thoát, đua nhau gào to một tiếng, rồi xoay người nhảy vào trong nước biển biến mất không thấy đâu.
Ba người trốn ra được một đoạn cự ly, mắt thấy yêu tu sau lưng không hề đuổi theo nữa, lúc này mới ngừng lại, nhìn ra chính là Lục Bình cùng Ân Huyền Sở, Cơ Huyền Hiên ba người.
Lúc này ba người sắc mặt rất khó coi. Lục Bình nhíu tít chân mày, Cơ Huyền Hiên cùng Ân Huyền Sở hai người thì sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn qua phảng phất như chân nguyên bị tiêu hao quá độ. Mà Cơ Huyền Hiên còn lộ thêm một vẻ bó tay không còn cách nào, còn Ân Huyền Sở thì trong một tia hàn ý không ngờ còn mang theo một vị đạo quyết tuyệt.
- Con mẹ nó, người định không bằng trời định!
Lục Bình rốt cục hung hăng chửi tục một câu, rồi nói tiếp:
- Nơi này không ngờ lại ẩn giấu rất nhiều đoán đan kỳ yêu tu, chúng ta thiếu chút nữa liền đụng vào vòng vây của chúng rồi.
Cơ Huyền Hiên nhận lấy một viên thủy linh đan do Lục Bình đưa tới. Đây là đan dược dùng Linh Thủy Luyện Đan Thuật luyện chế chuyên để khôi phục chân nguyên. Mỗi một viên mặc dù tiêu hao rất lớn, nhưng hiệu quả nếu so với đan dược khôi phục chân nguyên tầm thường tốt hơn năm tầng.
Cơ Huyền Hiên đem thủy linh đan nuốt vào trong miệng, nhìn một chút vị hảo hữu ở một bên có chút tuyệt vọng, lo lắng vội vã nói:
- Lục sư huynh, nơi đó sao lại có nhiều yêu tộc như vậy, không phải là chỗ bí mật truyền tống trận kia của ngươi bị yêu tộc phát hiện rồi chứ?