Hồ Lệ Lệ đối với đám người Viên Chiêm cùng Từ Duy Hoành không có chút hảo cảm, một câu nói liền đem Viên Chiêm châm chọc đến mặt đỏ tới mang tai. Từ Duy Hoành cũng có chút ngượng ngùng, ngay sau đó cải chính:
- Tình huống bây giờ rất rõ ràng, bọn ta phụng mệnh các phái lão tổ đi cùng quý phái thanh lý môn hộ, cũng là làm chứng, mà sự thật quý phái năm lần bảy lượt cản trở né tránh như vậy, bọn ta tự sẽ đem những điều nghe thấy cùng bổn phái lão tổ hồi báo.
Viên Chiêm thấy Hồ Lệ Lệ đi vào, khí diễm lúc trước cũng thu liễm không ít, nhưng vẫn là nhắm mắt cứng đầu nói:
- Hồ sư tỷ, nếu là lục soát, sao cũng không lục soát cho cẩn thận, chẳng lẽ Lục sư đệ thật đúng là chứa chấp tên Ân Huyền Sở hay sao?
Hồ Lệ Lệ chăm chú nhìn Viên Chiêm hỏi:
- Ngươi nhất định phải xông vào phòng tu luyện của Lục sư đệ?
Viên Chiêm sắc mặt biến đổi, Từ Duy Hoành ở phía sau cười lạnh từng trận "Hắc hắc", Viên Chiêm phảng phất hạ quyết tâm vậy, nói:
- Nếu như là thanh lý môn hộ, Ân Huyền Sở kia tự nhiên không thể sống, đào đất ba thước cũng phải bắt đem về.
Hồ Lệ Lệ gương mặt cười khẩy, hướng về phía bên cạnh Trương Huyền Thành nói:
- Trương sư đệ, ngươi tránh ra, để cho hắn lục soát!
Trương Huyền Thành còn có chút chần chờ, liếc mắt nhìn Hồ Lệ Lệ tựa hồ muốn xác định một phen xem lời nàng mới vừa nói là thật hay hư. Chỉ thấy Hồ Lệ Lệ gật đầu một cái, Trương Huyền Thành lúc này mới hung hăng trợn mắt nhìn Viên Chiêm, rồi bước qua bên cạnh nhường lối.
Thấy Hồ Lệ Lệ thoải mái nhường cửa vào phòng tu luyện của Lục Bình. Viên Chiêm trong lòng không khỏi xuất hiện một cỗ dự cảm xấu. Nhưng bây giờ tên đã lắp vào cung, cũng không thể không tiến vào trong.
Viên Chiêm cất bước bước vào phòng tu luyện, khi đi ngang cửa, Hồ Lệ Lệ ở một bên chợt nói:
- Viên sư đệ, hy vọng ngươi tiến vào phòng tu luyện này chẳng qua là đơn thuần vì tìm kiếm Ân Huyền Sở sư đệ, chứ không phải còn mang mục đích khác.
Viên Chiêm dừng chân lại một chút, sắc mặt biến đổi, nhưng đúng là vẫn còn hướng vào trong phòng tu luyện mà đi. Từ Duy Hoành cười hì hì đi theo, Trương Huyền Thành muốn bước tới ngăn cản, Từ Duy Hoành tựa hồ sớm có cảm giác, nói:
- Bọn ta là người chứng kiến, nếu là Ân Huyền Sở kia thật là đang ở trong tu luyện thất, bọn ta cũng tiện làm chứng, có phải vậy không?
Hồ Lệ Lệ kéo Trương Huyền Thành đang muốn bước tới trước, hướng hắn lắc đầu một cái.
Viên Chiêm đi tới trước cửa phòng tu luyện Lục Bình, thấy toàn bộ phòng tu luyện đại môn đều bị một tầng cấm chế quang mạc thật dày bao trùm ở phía ngoài. Viên Chiêm nhìn những thứ cấm chế phân phồn phức tạp này mà vô cùng kinh nghi, lại có vẻ mong đợi.
Kinh nghi dĩ nhiên là tầng cấm chế này rất rõ ràng chỉ có người đối với thuật cấm chế tinh thông đến trình độ nhất định mới có thể bố trí nó phức tạp như thế. Hắn vì thế sự kiêng kỵ trong lòng đối với Lục Bình sâu hơn một tầng. Còn mong đợi tự nhiên là giống như Hồ Lệ Lệ trước đó cảnh cáo. Hắn tự nhiên không phải là đơn thuần vì cái lý do buồn cười là sưu tầm Ân Huyền Sở mà tiến vào. Sự thật ngay cả chính hắn cũng không tin Ân Huyền Sở sẽ trốn ở chỗ này mà không chịu mau sớm chạy trốn mất rồi.
Nhìn Hồ Lệ Lệ ở một bên không nhúc nhích, Viên Chiêm chỉ đành phải đem ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Từ Duy Hoành ở một bên. Mà Từ Duy Hoành lại phảng phất đang giả bộ ngu vậy, hỏi:
- Viên sư đệ, có cái gì có thể vì ngươi ra sức không?
Hồ Lệ Lệ ở một bên cười lạnh, Trương Huyền Thành còn làm ra vẻ mặt khinh bỉ. Viên Chiêm mặt liền biến sắc, nhìn chằm chằm Từ Duy Hoành đang cười hì hì đó, rít từng chữ một:
- Không biết Từ sư huynh trên người còn có Phá Cấm phù hay không?
Từ Duy Hoành như "Chợt hiểu ra" vậy, từ trong ống tay áo sờ một cái, một tờ phù kim quang lòe lòe xuất hiện ở trong tay, nói:
- Thì ra là Viên sư đệ là muốn vật này, tiểu huynh nơi này cũng có, như thế nào lại keo kiệt được chứ!
Vừa nói y vừa đem Phá Cấm phù cầm trong tay giao cho Viên Chiêm. Trương Huyền Thành ở bên người Hồ Lệ Lệ thấp giọng nói:
- Mới vừa động phủ đại trận bên ngoài cũng bị hai cái phá trần trận phù này phá vỡ đi.
Hồ Lệ Lệ gật đầu một cái, nàng tinh tu trận pháp, mặc dù không tinh thông phù lục, nhưng đối với phá trận chi đạo biết được cũng so với những người bên cạnh nhiều hơn nhiều. Động phủ hộ phủ đại trận của Lục Bình mặc dù bố trí cũng không phải là trận pháp tốt gì, nhưng đám người Viên Chiêm có thể dưới tình huống không kinh động đảo mọi người phá vỡ động phủ hộ phủ đại trận rồi xông vào trong, Hồ Lệ Lệ đã sớm nghĩ ra là bởi vì công hiệu của Phá Trận phù. Chỉ có điều không ngờ là Viên Chiêm sẽ dùng Phá Trận phù của Huyền Linh phái. Nói cách khác, Huyền Linh phái đối với việc này đã sớm có chuẩn bị rồi.
Huyền Linh phái đây là định làm gì?
Hồ Lệ Lệ tự nhiên sẽ không cho là Huyền Linh phái hành động như thế chỉ là châm chọc gây xích mích làm rối quan hệ của Chân Linh phái đệ tử đơn giản như vậy. Một tên Viên Chiêm còn không đến nỗi khiến Huyền Linh phái tốn hao cái giá lớn như vậy. Lục Bình ngược lại đủ tư cách, nhưng Viên Chiêm thì làm gì xứng làm đối thủ của Lục Bình!
Hồ Lệ Lệ đang còn suy tư, thì Viên Chiêm đã nhận lấy Phá Cấm phù từ tay Từ Duy Hoành vỗ vào đại môn cấm chế của phòng tu luyện. Cấm chế lóe lên từng tầng linh quang một, huyễn diệt từng chút một. Cấm chế thật dày càng ngày càng mỏng manh, nhưng đợi đến khi Phá Cấm phù đã thiêu đốt hầu như không còn gì, thì cấm chế tại cửa chính của phòng tu luyện vẫn còn dư lại một tầng thật mỏng.
Viên Chiêm thần sắc biến đổi, Từ Duy Hoành thì cũng hít một hơi khí lạnh, thầm nói: cấm chế thật là huyền ảo.
Ngay sau đó Từ Duy Hoành vừa buồn cười nhìn Viên Chiêm trước người, chờ hắn lên tiếng lần nữa. Đã đi tới bước này, Viên Chiêm vạn lần sẽ không có đạo lý kết quả chưa thấy mà lùi bước trước. Lục Huyền Bình cũng không bởi vì hắn chỉ vỗ một cái Phá cấm phù nhưng không phá vỡ cấm chế của phòng tu luyện liền cùng hắn hóa can qua thành ngọc bạch. Chẳng qua là Phá Trận phù cùng Phá Cấm phù luyện chế thật sự không dễ, kể cả hai cái Phá Trận phù mới vừa rồi sử dụng ở cửa động phủ, tổng cộng lại khiến cho Từ Duy Hoành cảm thấy từng trận nhức nhối vì tiếc.
Hồ Lệ Lệ thấy Viên Chiêm lại từ trong tay Từ Duy Hoành nhận lấy một tờ Phá Cấm phù, hai mắt u u sầu kín không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ chốc lát sau, Hồ Lệ Lệ phảng phất đột nhiên nhớ ra cái gì đó, suy tư rồi nhìn chung quanh một cái, lại không có chút phát hiện nào: Huyền Thuật chân nhân đã đi nơi nào rồi?
Lúc này, Lục Bình đã mang theo Ân Huyền Sở hướng về phương hướng của Hoàn Vũ đảo phi độn cực nhanh. Khi cấm chế tại tu luyện thất của hắn bị phá vỡ ra, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, ngay sau đó lại khôi phục lại, Cơ Huyền Hiên ở một bên nhìn thấy hết trong mắt, không khỏi hỏi:
- Lục sư huynh, có cái gì không ổn sao?
Lục Bình tốc độ dưới chân không thay đổi, miệng nói:
- Không gì, người lùng bắt Ân sư đệ đã đến Hoàng Ly đảo, nhìn dáng dấp thì Hồ sư tỷ ở nơi đó đã không kéo dài được thời gian bao lâu. Lấy khả năng của Huyền Thuật sư thúc, ta nghĩ bọn họ rất nhanh sẽ gặp phát hiện ra địa phương chúng ta muốn đi, cần phải tăng nhanh tốc độ rồi!
Điều đáng tiếc chính là Hoàng Ly đảo sau một phen đại chiến, mọi người ít nhiều đều trên thân mang theo thương tích, ngay sau đó liền phải ra biển hộ tống Ân Huyền Sở, mặc dù có Lục Bình có đan dược tốt có thể chữa thương và phục hồi thật nhanh, tạm thời ổn định thương thế, nhưng chân nguyên trong cơ thể lại nhịn không được việc phi độn với thời gian dài không gián đoạn.
Sử Linh Linh ở một bên nói:
- Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, sợ rằng chờ truy binh sau lưng đuổi theo, những người trong chúng ta cũng chỉ còn lại có Lục sư đệ ba vị các ngươi là còn có thể đánh một trận.
Lục Bình thừa dịp sắc mặt ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cái này lại là sơ sót của ta. Nếu đã như vậy, bọn ta liền chia ra làm ba tổ. Sử sư tỷ, Mã Ngọc sư tỷ, Chung Kiếm sư huynh, ba người các vị làm thành một tổ ở tại đây khôi phục chân nguyên, nếu là truy binh sau lưng tới, ba vị nghĩ biện pháp ngăn trở bọn họ một phen là được. Vạn lần không thể cùng họ liều mạng!
Lục Bình suy nghĩ một chút, lại nói:
- Ta đem Thanh Loan điểu ở lại chỗ này làm trợ thủ, nếu chuyện không ổn, các vị chỉ cần nhất ý chạy trốn, xem ra chỉ cần ba vị cuối cùng lộ ra thân phận đệ tử của bổn phái, Huyền Thuật sư thúc cũng không làm khó. Chẳng qua là sau khi trở lại môn phái, một trận trách phạt là không tránh khỏi.
Chung Kiếm cười nói:
- Cái đó không đáng vào đâu. Hôm nay chúng ta đi ra cũng đã nằm trong danh sách môn phái trách phạt rồi. Môn phái dù sao cũng phải làm ra dáng cho các phái xem thôi. Bất quá bổn phái từ trước đến giờ hay bao che, chuyện của Ân sư đệ bổn phái đã là vạn bất đắc dĩ lắm rồi, vạn lần không có đạo lý lấy thêm bọn ta để khai đao, cuối cùng bất quá là tiếng sấm mưa to chút ít mà thôi.
Lục Cầm nhi hóa thành Loan điểu, chở ba người đáp xuống một tòa hoang đảo. Ba người một chim nhanh chóng khôi phục chân nguyên, đồng thời lặng lẽ đợi truy binh sau lưng đuổi đến.
Lại phi độn một đoạn thời gian, đám người Trần Luyện cũng có chút không chịu nổi. Lục Bình lại khiến cho Trần Luyện, Đỗ Phong cùng Huyền Đào chân nhân núp ở một chỗ đá ngầm, lưu lại hồi phục chân nguyên đan dược, rồi sau đó cùng Ân Huyền Sở, Cơ Huyền Hiên hai người tiếp tục hướng phương hướng Hoàn Vũ đảo phi độn.
Cơ Huyền Hiên có chút chần chờ nói:
- Lục sư huynh, chúng ta thật sự muốn xông vào Hoàn Vũ đảo? Chỉ bằng ba người chúng ta?
Lục Bình trầm giọng nói:
- Chẳng qua là một cái ngụy trang thôi, thật ra thì mọi người cũng đã nghĩ tới, chẳng qua là từ trước đến giờ đối với ta rất tín nhiệm, người nào cũng đều không nói toạc ra. Hoàn Vũ đảo bây giờ mặc dù có bổn phái Thiên Tuyết lão tổ cùng Huyền Linh phái Đạo Diễn lão tổ không ở trong đó, nhưng những môn phái khác chưa chắc là không có lão tổ trấn giữ. Ta làm như thế nào mà dám để đám ba người chúng ta xông vào đó chứ? Mục tiêu của chúng ta là một chỗ mật địa bên ngoài Hoàn Vũ đảo, các ngươi đi tới thì sẽ biết.
Cấm chế trước phòng tu luyện trong Hoàng Ly đảo động phủ rốt cục bị phá khai. Một cổ linh khí nồng nặc phảng phất nước hồ trên núi tích góp đã lâu, ở sát na cấm chế bị phá vỡ, chúng ào ào từ trong phòng tu luyện ùa ra. Chẳng những Viên Chiêm, Từ Duy Hoành cùng một vị Phi Vũ phái đệ tử kia, chính là Trương Huyền Thành đứng ở bên người Hồ Lệ Lệ cũng sắc mặt hiện đầy vẻ kinh dị.
Linh khí hùng hậu đến trình độ bực này, ít nhất cũng phải có nửa cái trung hình linh mạch mới có thể đạt tới!
Viên Chiêm mặt lộ vẻ chờ mong, có chút không kịp chờ đợi hướng vào trong phòng tu luyện mà đi.
- Trong phòng tu luyện có người!
Trong lòng hai người Viên Chiêm cùng Từ Duy Hoành đều nhói lên, đầu họ như có một tiếng thét kinh hãi. Chỉ bất quá Viên Chêm thì là hét lên vui mừng, vui mừng là hắn rốt cục nắm bắt được yếu điểm của Lục Bình. Lúc này núp ở trong cấm chế thật dày đặc này, trừ Ân Huyền Sở thì còn có thể là ai khác nữa? Thiếu chút nữa là bị Lục Huyền Bình dùng chiêu thức dưới đèn thì tối này lừa rồi. Cũng may mình chịu được áp lực, kiên trì xông vào trong phòng tu luyện này!
Còn Từ Duy Hoành thì lại là kinh ngạc. Hắn cũng không tin và không ngờ lại có thể dễ dàng bắt Ân Huyền Sở như vậy, hơn nữa còn là ở trong phòng tu luyện của bản thân Lục Huyền Bình. Nếu là có người nhân cơ hội làm khó dễ, đem cái tội bao che yêu nghiệt khoác lên trên thân Lục Huyền Bình, Chân Linh phái chẳng phải là lại muốn một lần nữa đại nghĩa diệt thân hay sao?
Viên Chiêm quay đầu liền xông vào trong phòng tu luyện, nhưng ngay sau đó cùng dùng tốc độ còn nhanh hơn so với lúc xông vào lui trở ra. Một thanh chiến kích màu vàng mang theo một cỗ hỏa hồng bạo viêm từ trong phòng tu luyện bay vọt ra. Viên Chiêm thần sắc đại biến, một mặt tế lên một cái bạch ngọc thuẫn, một mặt hô to:
- Từ huynh giúp ta!
Từ Duy Hoành sắc mặt ngưng trọng, vẫy tay cũng một đạo trường hồng bắn đi ra ngoài. Không ngờ chiến kích bắn ra từ trong phòng tu luyện thật giống như hư trương thanh thế vậy, mang theo thanh thế bén nhọn cùng bạch ngọc thuẫn hơi vừa tiếp xúc, không đợi trường hồng của Từ Duy Hoành bắn tới, liền tự lui trở về.
Một tiếng rống giận từ trong phòng tu luyện truyền ra:
- Người nào con mẹ nó tự tiện xông vào động phủ của người khác vậy, mau cút cho lão tử!
- Diêu Dũng sư huynh? Huynh tại sao lại ở chỗ này?
Viên Chiêm chưa tỉnh hồn, rốt cục thì đem bạch ngọc thuẫn trong tay thu về, vừa kinh ngạc hỏi. Dưới chân, hắn cũng động đậy muốn tiếp tục đi vào, nhưng chiến kích màu vàng lần nữa vọt ra, xa xa chỉ về phía Viên Chiêm muốn đi vào động phủ. Viên Chiêm bất đắc dĩ chỉ đành phải dừng bước lại.
Từ Duy Hoành hai mắt co rụt lại, cũng đứng ở sau lưng Viện Chiêm bất động thanh sắc, trong hai mắt cũng thoáng qua một đạo tinh quang, hướng vào trong phòng tu luyện quét nhanh một cái, hiển nhiên hắn cũng tu luyện một loại thần thông ở hai mắt. Hắn cảm giác được kim sắc chiến kích mới vừa rồi của Diêu Dũng nhìn có vẻ thanh thế thật lớn, nhưng bên trong lại bên ngoài mạnh mà bên trong lại yếu. Lại thêm chiến kích giữa đường quay về, càng lộ ra vẻ quỷ dị.
Hồ Lệ Lệ ở một bên, trong hai mắt cũng thanh quang chớp động, đem thần quang trong hai mặt Từ Duy Hoành nhìn thấy toàn bộ.
- Viên Chiêm, ngươi muốn làm gì? Lão tử cùng yêu tộc lực chiến trọng thương, thật vất vả lắm mới cầu Lục sư đệ ở trong tu luyện thất của hắn phong tỏa linh mạch tĩnh dưỡng chữa thương. Ngươi bây giờ đánh vỡ phong ấn phòng tu luyện, khiến cho bản nhân thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, tu vi hủy hết. Viên Chiêm, ngươi rốt cuộc là có ý gì? Định đưa ta vào chỗ chết sao? Thật coi Diêu Dũng ta là hổ lạc xuống đồng bằng hay sao? Nói không chừng ta phải mời thầy của ta là Khúc Huyền Thành chân nhân tới bình bình lý. Còn nữa, phía sau ngươi người nọ là ai? Sao ở trong bổn phái chưa từng thấy qua? Chẳng lẽ Viên Chiêm ngươi lần này là phụng mệnh môn phái nào muốn tới mưu hại ta, ngươi có còn là Chân Linh phái đệ tử nữa không?
Diêu Dũng liên tiếp vọt ra những lời trách cứ và chất vấn, lại thêm làm cho lớn và kéo da hổ, vừa đổ tội cấu kết lại thêm mưu tính hại người, nhất thời đem nguyên Viên Chiêm nguyên bản có chút chột dạ đầu toát đầy mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời đứng ở cửa tu luyện thất thối cũng không xong, tiến vào cũng không được.