Nhưng Viên Chiêm cũng không vì thế mà cảm thấy may mắn. Ngược lại, hắn cảm giác mình đang chịu một sự vũ nhục cực lớn. Hắn cho là đây là vì Lục Bình khinh thị đối với hắn, cho là hắn ở trong mắt của Lục Bình ngay cả tư cách làm đối thủ cũng đã mất đi rồi.
Viên Chiêm nóng lòng muốn chứng minh mình. Ở dưới sự trợ giúp của thúc phụ gã, Chân Linh phái Huyền Thuật chân nhân, tu vi của Viên Chiêm rốt cục đứng ở ngưỡng cửa lên cấp đoán đan trung kỳ. Ngay tại lúc hắn cho là mình rốt cục lại một lần nữa có cơ hội thông qua khiêu chiến Đông Hải ngũ đại môn phái cùng cấp tu sĩ để chứng minh mình, Viên Chiêm lại một lần nữa gặp phải thất bại khắc cốt minh tâm. Cái loại thất bại đó cũng không phải là hắn thua ở trong tay của Đông Hải đại phái Tử Phù các đệ tử, mà là thua ở một đôi song kiếm thủy chung không nhìn thấy người ngự sử.
Một thanh kim sắc phi kiếm phảng phất như thiên ngoại phi tiên lấy một loại phương thức chấn động lòng người chiến thắng Thủy Tinh cung tu sĩ, cũng đánh nát một chút hy vọng cuối cùng của Viên Chiêm về việc tu vi của mình vượt qua Lục Bình.
Bất quá đây cũng không có nghĩa là Lục Bình không thể chiến bại. Ít nhất lần này, chính là một cơ hội tuyệt cao để đả kích Lục Bình. Vì vậy, Viên Chiêm không để ý Huyền Thuật chân nhân trong lời nói có kèm sự khuyên bảo, kiên trì muốn theo thúc phụ của mình cùng nhau tập nã Ân Huyền Sở - tên nghiệt loại nhân yêu hỗn huyết này. Ít nhất hắn muốn nhìn thấy Lục Bình bởi vì hảo hữu của mình bị hắn lùng bắt để rồi đau lòng nhưng ôm đầu có lòng mà không giúp gì được này. Lục Bình càng không thể ra sức, trong lòng Viên Chiêm liền càng cảm thấy thống khoái!
Dĩ nhiên, mấy lần tính toán Lục Bình, Viên Chiêm tự có bản lĩnh của hắn, tự nhiên sẽ không đem ý tứ mình muốn xem Lục Bình trở thành trò cười biểu hiện ra. Mà là hắn có một bộ lý do tự thân quan miện đường hoàng để che lấp. Cho dù Huyền Thuật chân nhân nhìn thấu ý tưởng của Viên Chiêm, cuối cùng cũng không điểm phá.
Huyền Thuật chân nhân cũng có tư tâm và dã tâm của mình. Lão có năng lực cùng ánh mắt, cũng có ham muốn quyền lực rất nặng. Lão sở dĩ thoát khỏi Viên gia, chính là thấy Viên gia cuối cùng sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất để mình chưởng khống Chân Linh phái cuối cùng sẽ trở thành con vật khổng lồ Bắc Hải đệ nhất đại phái này: Chân Linh phái tuyệt đối sẽ không đem quyền lực của một môn phái giao cho một tu sĩ có gia tộc thế lực rất mạnh bên ngoài ủng hộ, cho dù tu sĩ này có năng lực kiệt xuất như thế nào đi nữa.
Huyền Thuật chân nhân muốn làm đại gia trong Bắc Hải tu luyện giới. Vì để chưởng khống Chân Linh phái, lão có thể bỏ qua gia tộc. Mà Viên Chiêm cùng với lão lại không giống nhau. Viên Chiêm cũng có ham muốn quyền lực, nhưng lý tưởng của hắn lại là thông qua việc tham ô thu lấy để uẩn của Chân Linh phái mà tráng đại gia tộc. Hắn muốn đem Viên gia ký sinh ở trên con vật khổng lồ Chân Linh phái này, vì tráng đại gia tộc mà không tiếc hy sinh Chân Linh phái.
Có thể nói hai người có điểm xuất phát căn bản cũng không giống nhau. Nhưng điều thật đáng buồn chính là, Viên Chiêm cũng không nhìn thấy rõ điểm này. Mà Huyền Thuật chân nhận lại đã sớm nhìn thấu khả năng này căn bản không cách nào thực hiện được. Đây cũng là nguyên nhân lão thoát khỏi Viên gia. Chân Linh phái truyền thừa vạn năm, tự có đạo lý tồn tại của nó. Chân Linh phái cho tới bây giờ cũng chưa hề thuộc về, và cũng không thể nào thuộc về một người nào. Cho dù là Thái Sâm lão tổ sáu ngàn năm trước cũng không được. Ngươi có thể mượn Chân Linh phái để thành tựu vinh dự to lớn trong tu luyện giới. Nhưng hết thảy thành tựu này căn bản không cách nào thoát khỏi dính dáng đến Chân Linh phái mà độc lập tồn tại, trừ phi ngươi có thực lực một người áp chế toàn bộ môn phái.
Cho nên, trong lúc Viên Chiêm kiên trì muốn theo mình đi Hoàng Ly đảo, Huyền Thuật chân nhân cũng không bởi vì hắn là cháu của mình liền đem lợi hại trong đó nói rõ cho hắn. Ngược lại, lão còn hy vọng mượn cơ hội này lần nữa thông qua Chân Linh phái tay làm suy yếu thế lực của Viên gia. Quách Huyền Sơn chân nhân sắp tới lên cấp pháp tướng kỳ, vị trí chấp sự của môn phái sẽ không đảm nhiệm nữa. Khúc Huyền Thành cùng Lương Huyền Phong hai người cũng đều không muốn quản mọi chuyện. Như vậy Chân Linh phái chấp sự nhiệm kỳ kế tiếp rất có khả năng sẽ rơi vào tay Huyền Thuật chân nhân không có gia tộc thế lực ảnh hưởng nữa.
Trong lúc Huyền Thuật chân nhân cùng những người chứng kiến của Bắc Hải các phái và gia tộc thông qua Chân Linh phái trận pháp sư lần nữa đem truyền tống trận la bàn bố trí lắp đặt xong, cũng định vị được phương hướng của Hoàng Ly đảo, và Viên Chiêm cũng hào hứng chạy tới trước người Huyền Thuật chân nhân, thấp giọng nói:
- Thúc phụ, con đã hỏi rõ ràng, mới vừa rồi người sử dụng truyền tống trận trước chúng ta chính là Trương Huyền Thành hiệp trợ Huyền Diệu sư thúc quản lý Chân Linh phái biệt viện. Phương hướng người này đi chính là Hoàng Ly đảo, hơn nữa bản thân hắn chính là hảo hữu của đám người Lục Bình. Truyền tống trận la bàn này tất nhiên là bị hắn lấy đi, báo tin cho đám người Ân Huyền Sở, đồng thời còn trì hoãn thời gian cho Ân Huyền Sở chạy trốn.
Huyền Thuật chân nhân điềm nhiên nói:
- À, vậy cũng không thể nói rõ là cái gì, dù sao ai cũng không thấy Trương Huyền Thành cầm đi truyền tống trận định vị la bàn này.
Viên Chiêm sửng sốt một chút, nói:
- Điều này cũng đúng, bất quá Trương Huyền Thành hiềm nghi lớn nhất. Việc này không nên chậm trễ, bọn ta cần phải nhanh một chút chạy tới Hoàng Ly đảo, để tránh Ân Huyền Sở chạy trốn.
Một bên, Huyền Tượng chân nhân nghe cũng có chút chói tai, không nhịn được thấp giọng nói:
- Viên sư đệ, bất kể nói thế nào, Ân Huyền Sở kia cũng là bổn phái đệ tử, những môn phái tu sĩ khác người ta chưa mở miệng thúc giục, bọn ta không cần phải nói gì trước.
Đang lúc này, tu sĩ phụ trách khai ích truyền tống trận đột nhiên nói:
- Chà, cái này thì quái rồi, truyền tống trận ở Hoàng Ly đảo bên kia không cách nào liên tiếp, xem ra là truyền tống trận bên phía Hoàng Ly đảo đã có vấn đề.
Huyền Thuật chân nhân tựa hồ đã sớm liệu đến tình huống như thế, nghe vậy hé mồm nói:
- Vậy thì đi Địa Khôn đảo, thông qua Địa Khôn đảo đi Huyền Kỳ đảo, sau đó bọn ta sẽ phi độn tới.
Lúc này, người của Huyền Linh phái đi theo chứng kiến có tên là Từ Duy Hoành đoán đan trung kỳ tu sĩ rốt cục không nhịn được tố khổ nói:
- Quý phái làm cái này rõ ràng chính là đang cố ý làm chậm trễ. Sợ là chờ cho bọn ta chạy tới Hoàng Ly đảo, tên Ân Huyền Sở kia đã sớm trốn rồi. Không chừng tên nghiệt loại kia vì vậy mà đầu hàng yêu tộc cũng nói không chừng. Dù sao quý phái cùng yêu tộc có mối quan hệ sâu xa và thâm hậu như vậy, bọn kia ắt cũng không bạc đãi hắn.
Huyền Tương chân nhân không nhịn được mắng to:
- Từ Duy Hoành ngươi câm cái miệng thối của ngươi cho ta. Ta cho ngươi biết, trước lúc lão sư ta không chính miệng hướng Ân Huyền Sở sư đệ tuyên cáo đem hắn trục xuất khỏi môn phái, bất kể hắn là thân phận gì, đều là đệ tử của Chân Linh phái ta. Ngươi nếu là hồ ngôn loạn ngữ như vậy nữa, Huyền Tương ta là kẻ thứ nhất không buông tha ngươi.
Từ Duy Hoành hung hãn hỏi lại:
- Chỉ bằng vào ngươi?
Mặt của y mặc dù vẫn là một bộ biểu lộ giễu cợt như cũ, nhưng dù nói thế nào nơi thì nơi đây cũng là địa bàn của Chân Linh phái, Từ Duy Hoành cuối cùng vẫn phải cuốn cờ ngưng trống không nói thêm gì nữa, chẳng qua là dùng ánh mắt trào phúng khiêu khích Huyền Tương chân nhân.
Huyền Thuật chân nhân nhàn nhạt nhìn ngang Từ Duy Hoành một cái, trong miệng khạc ra hai chữ: "Om sòm!", khiến cho Từ Duy Hoành tức giận gần chết, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, cười lạnh không nói thêm gì nữa,
Đoàn người thông qua truyền tống trận đi tới Địa Khôn đảo, lại từ Địa Khôn đảo chạy tới Huyền Kỳ đảo. Huyền Kỳ đảo mặc dù là tiểu hình đảo tự, nhưng mà đối với Chân Linh phái có ý nghĩa còn kém hơn so với Hoàng Ly đảo. Do đó Hoàng Ly đảo có Truyền Tống Trận nối thẳng Thiên Linh sơn, còn Huyền Kỳ đảo lại chỉ khai thông Truyền Tống Trận cự ly ngắn nối liền Địa Khôn đảo.
Trục xuất môn phái lại còn phải thanh lý môn hộ, đại sự bực này Khúc Huyền Thành chân nhân tự nhiên không thể không biết. Nhưng ông ta là chân chính là thành viên trọng yếu của môn phái, ở trong Chân Linh phái có địa vị cực cao. Ông ta tuy không thể công khai xuất thủ ngăn cản Huyền Thuật chân nhân bắt người, nhưng cũng bày ra giá thế, ở trong động phủ ngủ ngon, đối với đám người Huyền Thuật chân nhân kéo đến không thèm để ý không thèm tiếp, lấy đó để tuyên tiết sự bất mãn trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT