Huyền Đào chân nhân quay đầu lại nhìn sư huynh của mình một chút, sau đó lại nhìn về phía thi thể trên đất. Sau một lúc lâu, mới vỗ đầu một cái, pháp bảo trong tay của yêu tu này cũng không thấy đâu rồi.

Con chuột mập lần này tựa hồ là quả thật gấp lên, "Chi chi" kêu thật lớn tiếng. Hô Lệ Lệ sắc mặt cũng thoáng cái trở nên đỏ bừng, tựa hồ con chuột mập nói một ít lời gì đó khiến cho Hồ Lệ Lệ cảm giác vô cùng ngượng ngập và lúng túng.

Sư đệ của Trần Luyện lần này ngược lại có chút ngượng chịu không nổi, liền vội vàng nói:

- Nếu đây là linh sủng của Lục sư huynh đạo lữ của sư tỷ, một ít chiến lợi phẩm kia giữ lại cũng là phải lắm, sư tỷ không nên làm khó hắn.

Sư đệ của Trần Luyện nói một câu "Lục sư huynh đạo lữ của sư tỷ", mặt Hồ Lệ Lệ vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ và nóng hơn. Con chuột mập nhất thời hưng phấn, cao giọng kêu hai tiếng, tựa hồ đang phụ họa lời nói của Huyền Đào chân nhân.

Trần Luyện tựa hồ đoán được cái gì, hướng về phía con chuột mập cười mắng:

- Được rồi, đừng có tài lanh nữa, cút nhanh lên đi, không đi nữa nơi khác có đồ tốt sẽ bị người ta thu vét hết rồi đó.

Con chuột mập nhất thời nhớ ra cái gì đó, khẩn cấp như lửa bén lên người nhấc cái mông to mập lên một cái, cái đầu nhỏ chúi xuống phía dưới đất, nhất thời biến vào trong lòng đất không thấy đâu nữa.

Huyền Đào chân nhân cười ha ha nói:

- Lục sư huynh nuôi con linh sủng này thật là rất thông linh a.

Hồ Lệ Lệ mới vừa rồi bị lời của Đại Bảo nói cho quẫn bách, không muốn ở chỗ lưu lại lâu, vì vậy bảo:

- Trên đảo tình thế hiểm nghèo vẫn như cũ, còn phải phiền toái sư đệ tiếp tục xuất thủ tương trợ.

Huyền Đào chân nhân vội vàng nói:

- Đồng môn sư huynh đệ, tất nhiên là chuyện phải làm.

Hồ Lệ Lệ hướng Trần Luyện gật đầu ra hiệu, rồi vội vã chỉ huy Tử Tinh phong yêu binh đại trận hướng chỗ khác phi độn đi, bước chân lại có vẻ có chút loạn.

Trong bầu trời đột nhiên vang lên tiếng thét bén nhọn đầy trời. Phi kiếm trong tay Trần Luyện đột nhiên phát ra một trận chấn động khẽ. Trần Luyện sắc mặt có chút ngưng trọng, hướng về phía tiếng thét bén nhọn đó nhìn hai ba lượt.

Huyền Đào chân nhân tựa hồ có chút không quá xác định đó là gì, hướng Trần Luyện hỏi:

- Sư huynh, đây là?

Trần Luyện gật đầu một cái, trầm giọng nói:

- Kiếm thuật đại thần thông, Lục sư đệ sợ rằng đã cùng vị đoán đan hậu kỳ yêu tu Lục Hải chân nhân kia đối mặt rồi.

Kể từ khi Lục Bình lên cấp đoán đan tầng năm, tự cảm thấy có thực lực đối kháng đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Bất quá ở Thâm Hải Yêu Vực, Ngao Liệt chân nhân chỉ một cú đánh là đã khiến cho Lục Bình bị thương bỏ chạy. Nhưng lần bị thương ấy chẳng những khiến cho Lục Bình không dập tắt tâm tư khiêu chiến đoán đan hậu kỳ tu sĩ, ngược lại còn càng làm cho hắn hiểu thực lực của mình nằm ở chỗ nào, cùng khả năng năng lực khiêu chiến đối với đoán đan hậu kỳ tu sĩ ra sao.

Ngao Liệt chân nhân kia dù sao cũng là đoán đan tầng tám Nguyên Thủy Cự Ngạc, bình thường nhân tộc đoán đan chín tầng tu sĩ mới có thể cùng kẻ này đối kháng. Lục Bình bị một đòn đánh đầu tiên là đã bị thương, nhưng thương thế không nặng, và điều này ở trong tu luyện giới cũng có thể cũng coi là như là mười phần thành tựu đáng tự hào rồi.

Khi Lục Hải chân nhân hướng Lục Bình phi độn tới, Lục Bình cũng chiến ý dâng cao. Hắn một lòng muốn cùng một vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ giao thủ, lấy cái này để nghiệm chứng thực lực của mình có cực hạn là tới đâu. Vị Lục Hải chân nhân này mấy năm trước còn là đoán đan sáu tầng tu vi, là đối tượng vô cùng hợp thích, không còn nghi ngờ gì nữa.

Hai người phảng phất sớm có một loại ăn ý, sát na khi nhìn thấy đối phương, không ngờ lại đồng thời xuất thủ hướng đối phương phát động công kích.

Lục Bình giơ tay vẫy ra là đầy trời kiếm quang. Mà Lục Hải chân nhân cũng giơ tay vẫy ra đầy trời hạt giống màu xanh lá cây. Lục Bình mỗi một đạo kiếm quang đều bị một hạt giống bám sát ở trên đó, rồi sau đó hạt giống này nảy mầm mọc rễ, đồng thời hấp thu chân nguyên ẩn chứa trong kiếm quang làm dưỡng liệu. Đợi cho đến khi một đạo kiếm quang bởi vì chân nguyên hao tổn hầu như không còn gì mà tan vỡ, một cây thực vật màu xanh biếc hình tán phiêu phiêu sái sái lơ lửng trên không trung, chậm rãi hướng Lục Bình bay tới.

Lục Bình thấy thần thông của Lục Hải chân nhân vô cùng quỷ dị, Kim Lân kiếm ở giữa không trung khẽ ngân lên, vô số hạt giống màu xanh lá cây chưa kịp tới bám vào trên kiếm quang, nhất thời đã bị Kim Lân kiếm thu nạp vào trong. Một đạo thông thiên kiếm quang từ trên thân kiếm của Kim Lân kiếm bắn ra, hướng Lục Hải chân nhân đâm tới.

Lục Hải chân nhân thần sắc ngưng trọng. Thực vật hình tán đã mọc rễ nảy mầm ở bốn phía phảng phất đối với chân nguyên cảm ứng bén nhạy dị thường, nhất thời trước sau nối đuôi nhau bay bám dính vào trên thân của kiếm quang đang đâm tới. Đồng thời, chúng đem bộ rễ của mình đâm vào trong kiếm quang. Vô số thực vật hình tán màu xanh lá cây bị kiếm khí tích chứa trong kiếm quang cắt nát, nhưng vô số lục sắc thực chu này vẫn trước phó nối nghiệp xông lên, đem đạo kiếm quang này làm cho suy yếu đi từng điểm từng chút một.

Nhưng Lục Bình có trình độ chân nguyên hùng hậu vượt xa người đối đầu của mình. Cho dù Lục Hải chân nhân toàn lực ngự sử loại quỷ dị thần thông này làm suy yếu kiếm quang của hắn, nhưng khi Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm của Lục Bình xông phá sự ngăn trở của những thứ thực chu này, toàn bộ uy lực của thần thông cũng bị suy yếu đi hết hai phần ba.

Lục Hải chân nhân không ngờ tới kiếm thuật thần thông Lục Bình lại có thể có uy lực như vậy, lập tức tế lên một mặt Ô Mộc thuẫn, đem Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm bị suy yếu chặn lại.

Lục Bình cũng không ngờ thần thông của Lục Hải chân nhân lại quỷ dị như vậy. Nó có thể thu hút chân nguyên tích chứa ẩn trong đòn công kích đối với chúng, làm suy yếu uy lực đòn công kích của đối thủ, đồng thời còn đem bộ thần thông này chuyển qua đi đối phó đối thủ.

Lục Hải chân nhân đem Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm của Lục Bình chặn lại xong, vô số Tán Trạng Thực chu (thực vật hình tán có khả năng thu hút chân nguyên) đua nhau hướng Lục Bình vọt tới. Đồng thời, mỗi một cây Tán Trạng Thực chu có bộ rễ đều đưa ra vô số rễ con, tựa hồ muốn ghim vào chỗ sâu trong da thịt của Lục Bình.

Lục Bình thần sắc khẽ biến, trong tay nắm cán của một lá cờ nhỏ, hướng bốn phía quạt phất một cái. Một quang mạc màu đen kéo rũ xuống, nhất thời đem Lục Bình bao phủ ở bên trong quang mạc.

Song khi những thứ thực chu này đem rễ của nó đưa về phía sau quang mạc này, Lục Bình lập tức cảm giác chân nguyên thấu nhập vào trong Khống Thủy kỳ nhất thời tăng nhanh tốc độ tiêu hao.

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, hộ thân cương khí nhất thời từ bên trong thân thể nhanh chóng căng phồng ra. Liên tiếp sáu tầng cương khí hợp lại làm một, vượt qua màn sáng màu đen của Không Thủy kỳ, làm cho Tán Trạng Thực chu bám dính ở trên quang mạc cũng bị đánh đẩy rơi ra hết.

Nhưng càng lúc càng nhiều Tán Trạng Thực chu rơi vào trên hộ thân cương khi đang bành trướng. Gốc rễ cây ghim vào trong cương khí, Lục Bình liền cảm giác mình phảng phất như một quả cầu da đang tiết khí.

Bất quá Lục Bình ngay sau đó liền phát hiện những thứ Tán Trạng Thực chu này bám ở trên hộ thân cương khí tựa hồ trở nên uể oải không phấn chấn lên nổi. Lục Bình tâm tư thay đổi thật nhanh, sáu tầng hộ thân cương khí từng tầng một bị Lục Bình thu hồi, cuối cùng chỉ còn dư lại một tầng màu vàng Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương. Lúc này, Tán Trạng Thực chu hút bám vào trên hộ thân cương khí nhất thời bị kịch độc ẩn chứa trong Vạn độc Vẫn nguyên cương hủ thực thành tro.

Lục Hải chân nhân mặt liền biến sắc. Lục Bình thì vui mừng. Một đoàn giọt nước màu vàng bị chân nguyên Lục Bình bao phủ ở trong tay. Hai tay hắn hợp lại vẫy ra, một giọt nước màu vàng nhất thời hóa thành một đoàn kim sắc khí vụ, ở dưới sự thao túng của Lục Bình tràn ngập về Tán Trạng Thực chu trôi lơ lửng ở bốn phía. Vô số Tán Trạng Thực chu lập tức đua nhau khô héo điêu rơi xuống. Lục Hải chân nhân lên cấp đoán đan hậu kỳ sau khi khổ tâm mất sức luyện thành "Lạc Anh Tân Phân" đại thần thông bị Vạn độc Vẫn nguyên sát của Lục Bình dễ dàng phá đi, nhất thời khiến cho Lục Hải chân nhân ói ra một khẩu tâm huyết.

Những Lục Hải chân nhân khổ tâm tu luyện mấy trăm năm, trong tay làm gì chỉ có mấy phần thủ đoạn này. Thấy Lục Bình phá giải thần thông của mình, Lục Hải chân nhân nguyên bản sắc mặt xanh biếc biến thành tái nhợt, sau đó trong liền nổi lên làn gió nhẹ, vô số cây châm nhỏ, nhỏ đến mức ánh mắt bình thường không cách nào phát giác theo gió nhẹ hướng về trên người của Lục Bình đâm tới.

Nhưng Lục Bình sau khi kiến thức thần thông của Lục Hải chân nhân lúc trước, đã sớm ý thức được mỗi một vị lên cấp đến đoán đan hậu kỳ tu sĩ trên tay đều có chỗ độc đáo của mình. Cho dù Lục Bình thật sự có thực lực cùng đoán đan hậu kỳ tu sĩ đối kháng, nếu mà lỡ hơi khinh thường một chút, cho dù là một ưu thế hơi nhỏ của việc ra tay trước, cũng có thể khiến cho Lục Bình thảm bại tiêu vong. Huống chi, Lục Bình có “Tam Thanh Chân Đồng” đã sớm phát hiện Lục Hải chân nhân ẩn giấu với châm nhỏ trong gió nhẹ. Vì vậy, Lục Bình làm gì còn cho thêm Lục Hải chân nhân cơ hội xuất thủ trước.

Trong lúc Lục Hải chân nhân dùng gió nhẹ thổi châm nhỏ lất phất rải hướng trên người của Lục Bình, thì Kim Lân kiếm của hắn đã đi sớm trước một bước phát ra kiếm ngân vang trời. Vô số kiếm quang lấy Kim Lân kiếm ở trung ương làm trung tâm, tạo thành một đạo kiếm trận đại thần thông thật lớn. Kiếm thuật tuyền qua khổng lồ lại xuất hiện, lật lăn lộn cuốn giảo sát hướng Lục Hải chân nhân.

Vô số tiếng rít trong trẻo xé gió truyền tới. Vi phong tế châm của Lục Hải chân nhân dùng để đánh lén Lục Bình dĩ nhiên là một loại thủ đoạn tuyệt cao, nhưng loại phương thức này khi dùng để đối kháng chính diện thì làm gì sẽ là đối thủ của kiếm thuật đại thần thông, nhất thời bị kiếm thuật tuyền qua khổng lồ cuốn thắt thành một đám nát bấy.

Hải Nạp Bách Xuyên kiếm trận của Lục Bình vẫn như cũ hướng Lục Hải chân nhân lăn lộn đi. Lục Hải chân nhân lần này thật sự là biến sắc. Ô Mộc thuẫn dựng ở trước người, một đạo viên hoàn bị Lục Hải chân nhân tế lên ở giữa không trung, đánh ra từng đạo một hồ quang, đem kiếm quang cuồn cuộn mà đến lần lượt đánh rơi. Đồng thời, thân hình của Lục Hải chân nhân cũng cấp tốc lui về phía sau, ý đồ thoát khỏi sự bao vây của kiếm thuật đại thần thông của Lục Bình.

Sau mấy phen giao phong kịch liệt, Lục Hải chân nhân rốt cục ỷ vào đoán đan tầng bảy tu vi trốn thoát khỏi Hải Nạp Bách Xuyên kiếm trận của Lục Bình giảo sát. Nhưng lúc này y cũng đã trở nên cực kỳ chật vật, Ô Mộc thuẫn trên đỉnh đầu đã sớm bị kiếm trận giảo sát hóa thành mảnh vụn. Ngọc hoàn ngược lại còn cầm ở trong tay của Lục Hải chân nhân. Đây chính là bổn mệnh pháp bảo của y, nhưng phía trên đó đã đầy vết rạn nứt do kiếm quang không ngừng chặt chém tạo thành.

Cái ngọc hoàn này mặc dù là một thông linh pháp bảo ngưng luyện sáu đạo bảo cấm, nhưng mà bên trong có hai đạo bảo cấm phổ thông, lại là ngưng luyện cùng một loại bảo cấm. Đồng dạng còn có một đạo thông linh bảo cấm cũng phân biệt bị ngưng luyện hai lần, trên thực tế trước sau chỉ dùng bốn đạo bảo cấm mà thôi. Vì vậy, uy lực của nó giỏi lắm cũng bất quá tương đương với Kim Lân kiếm dù chỉ ngưng luyện năm đạo bảo cấm nhưng không có cái nào giống nhau. Trong khi đó, phi kiếm nguyên bản là thuật pháp công kích mạnh mẽ nhất trong tu luyện giới. Vì vậy, sau khi liên tiếp và không gián đoạn cùng va chạm với bản thể của Kim Lân kiếm, bổn mệnh pháp bảo của Lục Hải chân nhân đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.

Tránh thoát khỏi kiếm thuật đại thần thông của Lục Bình giảo sát, Lục Hải chân nhân còn chưa kịp lấy hơi, thì thần niệm phảng phất nắm bắt được cái gì đó. Thần sắc của y biến đổi, muốn hướng qua một bên né tránh, nhưng một đạo màu u lam kiếm quang chợt lóe rồi biến mất, ở trên hộ thân cương khí của y chấm phá ra một lỗ thủng. Và đây mới chỉ là sự bắt đầu của các đòn công kích mà Lục Bình liên tiếp đánh tới.

Lục Hải chân nhân mới vừa tránh thoát vô hình Thủy U kiếm tập kích, một cái ấn to lớn màu bạc đã gào thét từ đỉnh đầu của Lục Hải chân nhân rơi xuống.

Không còn kịp tránh né nữa, Lục Hải chân nhân một tay hướng bầu trời chống đỡ. Sơn Băng ấn nhất thời bị định ở giữa không trung. Còn thân hình của Lục Hải chân nhân cũng bị đè ép xuống phía dưới mấy trượng.

Lục Bình thầm than một tiếng, Sơn Băng ấn không ngưng luyện thông linh bảo cấm, trong quá trình cùng đoán đan trung hậu kỳ tu sĩ đấu pháp, có thể tạo được tác dụng đã càng ngày càng ít đi.

Lục Bình trong lòng tuy là than thầm, động tác trong tay một chút cũng không chậm. Một cái thủy tiên xuất hiện ở trong tay. Hắn vẫy tay vung lên, thủy tiên liền hướng trên người Lục Hải chân nhân quất bám tới.

Lục Hải chân nhân bị Sơn Băng định trụ thân thể, trong lúc nhất thời không thể động đậy. Mắt thấy thủy tiên sẽ đem y giam cầm bắt sống, thân thể của Lục Hải chân nhân đột nhiên nổ lên, hóa thành vô số vật hình tán lơ lửng bay hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy. Sơn Băng mất đi chống đỡ, rơi xuống ở trên mặt biển bên ngoài Hoàng Ly đảo, đem mấy con dung huyết kỳ yêu thú tránh núp ở bên trong đập cho nát bét cả thân thể.

Trong lúc Lục Hải chân nhân hóa thành Tán Trạng Thực chu đầy trời bỏ chạy, trong hai tay Lục Bình mỗi tay đều xuất hiện một đóa linh hỏa, hóa thành hai con hỏa xà khổng lồ, chia ra từ hai bên hướng trung ương đốt cháy. Vô số Tán Trạng Thực chu bị đốt thành tro bụi, đồng thời còn phát ra từng tiếng kêu thét bén nhọn.

Đôi mắt của Lục Bình tản ra thanh quang chói mắt, cẩn thận ở trong đám Tán Trạng Thực chu đầy trời này tìm kiếm gì đó. Rồi sau đó, thanh quang trong hai mắt Lục Bình đột nhiên tiêu tán. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười mỉm giễu cợt. Một đoàn Vạn Độc Tương so với lúc trước còn lớn hơn bị Lục Bình cầm trong tay, lần nữa chuyển hóa thành sương mù màu vàng, đem Lục Bình đoàn đoàn bao vây, rồi sau đó Lục Bình liền hướng vật hình tán lơ lửng đầy trời bay vọt vào trong.

Trong lúc Lục Bình vọt vào trong đám vật hình tán bay lơ lửng đó, các vật lơ lửng ở bốn phía nguyên bản đang ra sức ngăn cản hai đạo thiên địa linh hỏa của Lục Bình đốt cháy nhất thời như phát điên, hướng trước người của Lục Bình vọt tới. Sau đó, khi tiếp xúc với đạo Vạn Độc Tương đã biến thành sương mù màu vàng kia, chúng đều khô héo tàn tạ rơi lã chã xuống đất.

Chẳng qua là một công phu trong chốc lát, Vạn Độc Tương lớn chừng quả đấm trong tay Lục Bình chuyển hóa kim vụ nồng nặc liền trở nên mỏng manh hẳn. Nhưng Lục Bình lúc này cũng đã đến một chỗ vật hình tán lơ lửng dày đặc nhất.

Lục Bình một tiếng cười lạnh, Kim Lân kiếm ở trên thiên không hóa thành một cái kiếm võng thật lớn, đem không gian chung quanh đây bao phủ chặt chẽ không còn chỗ hở.

Một đoàn tụ tập vật hình tán bay lơ lửng này nhất thời bắt đầu hướng bốn phía bỏ chạy, muốn thoát khỏi kiếm võng vây khốn.

Lục Bình đưa ra bàn tay ra nắm thật chặt, kiếm võng nhất thời bắt đầu co rúc lại. Ngọc hoàn của Lục Hải chân nhân đột nhiên từ trong đoàn vật lơ lửng vật này bay ra, hướng đánh lên trên kiếm võng.

Ngọc hoàn vỡ ra tan tành, đồng thời cũng đem kiếm võng thành công xé rách. Đoàn vật lơ lửng ấy cuối cùng cũng từ trong kiếm võng chạy trốn được. Nhưng nó mới vừa ra khỏi kiếm võng, liền thấy một cái cự đỉnh từ trên trời hướng xuống. Cái Lâm Xuyên đỉnh này chỉ cần hút một hơi là đem đoàn vật lơ lửng này nuốt vào trong luyện đan lô. Tử Khí Đông Lai Diễm liền nhảy lên, đem luyện đan lô đốt nóng bừng bừng.

Bên trong Lâm Xuyên đỉnh nhất thời truyền ra tiếng gào thét tuyệt vọng, rồi đột nhiên ngưng bặt. Chỉ chốc lát sau, Lâm Xuyên đỉnh bị Lục Bình khai mở ra. Một đoàn bụi bậm màu đen bị Lục Bình thổi bay rơi ra ngoài, rồi sau đó là một viên kim đan bị đốt diệt thần niệm từ trong luyện đan lô bay ra, bị Lục Bình thu vào trong một bình ngọc.

Lục Hải chân nhân rốt cục vẫn lạc. Lục Bình lau từng giọt mồ hôi trên trán. Trên bầu trời còn tung bay các vật hình tán lơ lửng còn sót lại, lững lờ lờ lững hướng trên mặt biển rơi đi. Chỉ chốc lát sau, cái hải vực này liền phủ kín vật lơ lửng màu xanh biếc, biến thành Lục Hải hình thật tương xứng với tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play