Sau khi từ Luyện Đan các đi ra, Lục Bình suy nghĩ một chút, nhưng cũng không trở về Hoàng Ly đảo, mà là quay người lại đi đến chỗ động phủ của Nhị sư tỷ. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, trong đó không ít chuyện liên quan đến sư trưởng, há mồm ra hỏi cũng không tốt, không thể làm gì khác hơn là đến tìm vị Trùng Hoa môn hạ thực tế đại đệ tử này để được giải đáp nghi hoặc. Hắn không ngờ động phủ của Lý Huyền Như như một loại nông gia tiểu viện này lại đại môn khóa chặt, nhị sư tỷ cũng không ở nhà!

Lục Bình ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lấy ra hai tờ truyền âm phù, chia ra hướng Tam sư tỷ Triệu Huyền Cơ cùng Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh phát hướng cho chúng bay đi. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, trong hai đạo phù không có một đạo nào bay trở lại, hiển nhiên hai vị sư tỷ cũng không ở trong động phủ của mỗi người.

Bất đắc dĩ, Lục Bình đành phải trở về Hoàng Ly đảo.

Hôm nay Hoàng Ly đảo đã càng ngày càng phát triển phồn hoa. Nơi này đã từ từ hình thành một chỗ căn cứ tiền tuyến để Bắc Hải tu sĩ ra biển thám hiểm, săn giết yêu thú lấy được tu luyện tư nguyên.

Lục Bình chào hỏi qua cùng Hồ Lệ Lệ và Trần Luyện, rồi liền gọi Phương Đào tới, hướng ông ta hỏi qua những năm này Hoàng Ly đảo phường thị thu thập được những thiên tài địa bảo gì.

Lục Bình nhìn mấy cái trữ đại vật Phương Đào giao cho hắn, kinh ngạc nói:

- Không ngờ lại có thể nhiều như vậy?

Phương Đào cười nói:

- Vốn là chỉ có hơn một nửa, bất quá kể từ hơn một năm trước ông chủ lấy đoán đan trung kỳ tu vi đánh lui yêu tộc tấn công, sau đó cũng chém chết mấy tên yêu tu, bên ngoài Hoàng Ly đảo yêu tộc cao cấp tu sĩ bắt đầu bị bổn phái tu sĩ áp chế. Tu sĩ đi ra ngoài săn giết yêu thú càng thêm an toàn, thu hoạch tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều tu sĩ tới đây thu hoạch tư nguyên. Đặc biệt là một năm trước, Khương Thiên Lâm lão tổ trấn giữ Hoàng Ly đảo, càng khiến cho Bắc Hải tu sĩ giống như điên tràn vào Hoàng Ly đảo. Chỉ trong vòng hơn một năm thời gian, liền đã thu hoạch hơn một nửa bảo vật so với ba năm trước gộp lại. Nếu không phải Hoàng Ly đảo chúng ta chẳng qua là cái vi hình đảo tự, sợ là tu sĩ trào tiến vào càng nhiều hơn, phường thị thu hoạch cũng lớn hơn.

Lục Bình trong lòng cảm thán, mình liều mạng đánh lui yêu thú vây công Hoàng Ly đảo, cũng không bằng sư công đem pháp tướng kỳ danh hiệu đưa ra, đây chính là sự chênh lệch về thực lực a!

Nếu như đã trở về, Lục Bình tự nhiên muốn xem xét tính toán lại một chút của cải nhà mình, liền hỏi:

- Bây giờ Tụ linh chi địa trên đảo như thế nào, đều lấy loại phương thức nào mà khai thác vậy?

Mặt của Phương Đào mừng rỡ báo cáo:

- Hiện nay trên đảo có Tụ linh chi địa đã đạt đến ba mươi bốn chỗ, cộng lại khai ích được gần bốn mươi mẫu linh viên. Trong đó linh điền hai mươi mẫu, linh thảo viên mười mẫu, trồng trọt các loại linh tài cũng đạt tới mười mẫu, chia ra cho luyện huyết kỳ đệ tử từ biệt viện đến đây lịch luyện và kinh doanh.

Lục Bình mặc dù cũng cảm thấy vui mừng, nhưng hắn cũng biết hiện nay Tụ linh chi địa trên đảo đã bắt đầu bão hòa. Nếu là không có linh mạch mới, hoặc là diện tích của Hoàng Ly đảo mở rộng hơn nữa, sợ rằng sau này khó có Tụ linh chi địa sinh ra.

Phương Đào nhìn Lục Bình một chút, tựa hồ còn có lời gì muốn nói, hắn cười hỏi:

- Lão Phương, có lời gì cứ nói thẳng.

Phương Đào có chút kỳ quái hỏi:

- Đảo Tụ linh chi địa có vài chỗ vẫn như cũ do hai vị dung huyết kỳ đệ tử kinh doanh. Hai vị đệ tử này từ lúc Hoàng Ly đảo mới vừa khai mở liền một mực kinh doanh linh điền ở đây. Lão Phương ta cũng từng hỏi thăm qua Hồ chân nhân có dùng biệt viện đệ tử đem thay thế hai người hay không? Bất quá Hồ chân nhân cũng nói là hai người này không chủ động rời đi, linh điền một mực giao cho bọn họ xử lý.

-Ồ?

Lục Bình có chút kinh ngạc hỏi:

- Còn có hai người không chịu đi sao?

Phương Đào thấy biểu lộ của Lục Bình, biết chuyện của hai người này hắn có thể biết, chẳng qua là làm ra vẻ giống như cũng không biết, vì vậy liền giới thiệu:

- Hai người này một người tên là Vương Kỳ. Sau cuộc đại chiến năm ngoái, dùng ba viên Dung huyết đan mới dung huyết thành công, bây giờ kinh doanh bốn mẫu linh địa. Trong ngày thường trừ tu luyện luyện kiếm thuật ra, chính là đi theo hai đứa con gái của tại hạ ra biển săn giết yêu thú. Người này tu vi tuy thấp, thực lực cũng không yếu, dung huyết tầng hai yêu thú ít khi nào chạy thoát dưới phi kiếm của hắn, chính là đụng dung huyết tầng ba yêu thú cũng có thể chiến thắng. Lên cấp dung huyết kỳ gần hơn một năm, cảnh giới đã đạt đến dung huyết một tầng điên phong. Nghe tiểu nhi nói chuyện đột phá cũng đang ở khoảng thời gian này.

Lục Bình nghe đến đó cũng có chút hứng thú, hỏi:

- Người này thành tựu chính là loại căn cơ huyết mạch nào, tu luyện là loại công pháp nào? Ngươi có biết rõ ràng không?

Phương Đào suy nghĩ một chút, nói:

- Hắn cùng với tiểu nhi, tiểu nữ giao hảo, nghe nói thành tựu chính là kim chúc tính hổ huyết mạch. Nó chọn công pháp tu luyện cũng lạ, bổn phái nhiều tiền nhân tu luyện qua công pháp như vậy không chọn, lại chọn một bộ không biết lấy từ đâu tên là “Thông thiên sát” công pháp, ngược lại nghe nói có thể hoàn thiện đến pháp tướng tiền kỳ rồi. Chẳng qua là lúc trước không có người tu luyện qua, hình như là một bộ pháp quyết mới của môn phái.

Phương Đào nói xong lắc đầu liên tục, tựa hồ cảm thấy hết sức đáng tiếc. Bất quá Lục Bình mặc dù có vẻ đối với người này hứng thú không giảm, nhưng lại cũng không hỏi nhiều nữa, mà là hỏi tới một người đệ tử khác cũng một mực kinh doanh linh viên không chịu rời đi.

- Đệ tử này à?

Phương Đào càng lắc đầu lợi hại hơn:

- Tên là Điền Việt. Thằng nhóc này so với Vương Kỳ chậm một năm, mới vừa dung huyết thành công thời gian không bao lâu, nhưng lại là người cực kỳ nhát gan. Trong ngày thường chẳng qua là vùi đầu sửa sang chăm sóc sáu mẫu linh điền kia của hắn. À, vốn là Hồ chân nhân vì mỗi đệ tử thí luyện chuẩn bị chỉ có hai đến ba mẫu linh điền. Bất quá sau khi hai tên đệ tử dung huyết này vẫn kinh doanh linh điền như cũ không rời đi, Hồ chân nhân liền tăng thêm một mẫu linh điền cho bọn họ, nhưng Điền Việt này cũng chủ động lại hướng Hồ chân nhân muốn thêm hai mẫu. Đứa bé này không giống như Vương Kỳ thường cùng những dung huyết kỳ đệ tử khác ra biển săn giết yêu thú, mà chẳng qua là núp một mình ở trong linh điền tu luyện, luyện kiếm, lấy hoa hoa thảo thảo trong linh điền làm trò tiêu khiển.

Lại đụng một việc kỳ quái, Lục Bình đối với Điền Việt này cũng nổi lên hứng thú, hỏi:

- Đứa nhỏ này trong ngày thường có gì đặc thù không?

- Đặc thù sao?

Chuyện của Hoàng Ly đảo này, một loại sự vụ lớn nhỏ đều do Hồ Lệ Lệ quản, mà phường thị cùng linh điền xuất nạp thu trướng thì trực tiếp giao cho Phương Đào phụ trách. Vì vậy, Phương Đào đối với những thứ kinh doanh linh điền, thí luyện đệ tử này ngược lại rất quen thuộc, huống chi còn là hai tên đệ tử ở Hoàng Ly đảo thí luyện gần năm năm này.

Phương Đào suy nghĩ một chút, nói:

- Tên Điền Việt đệ tử này xét cho cùng thì kinh doanh linh điền là tốt nhất. Vô luận là linh cốc, linh thảo, hay còn là linh tài, sản lượng cùng phẩm chất của nó ở trong đệ tử kinh doanh linh điền đều cao nhất. Bất quá điều này cũng khó trách, không một đệ tử nào giống như nó vậy cả ngày vùi ở trong linh điền không ra ngoài. Đứa nhỏ này mặc dù cả ngày luyện kiếm, cho tới bây giờ lại không hề đi ra ngoài săn giết yêu thú, cũng không cùng tu sĩ khác tỷ thí. Sau khi hắn dung huyết thành công, có một lần Vương Kỳ cứng rắn kéo hắn ra biển. Mọi người một đường săn giết yêu thú, chỉ có nó núp ở cuối cùng thần sắc hốt hoảng không dám xuất kiếm, bị người khác giễu cợt cũng không dám phản bác. Cuối cùng mọi người cứng rắn đem nó đẩy tới trước mặt một con luyện huyết điên phong yêu thú. Đứa bé này bị ép rốt cục xuất kiếm, cũng một đường phòng thủ chiêu thức, tránh tránh né né, đem bản thân mình bảo vệ mưa gió không lọt. Ngay cả một giọt nước biển cũng không tiến đến thân, sanh sanh đem một con yêu thú hao tổn phải kiệt sức buộc phải có ý định chạy trốn. Tu sĩ đồng hành bên cạnh bây giờ nhìn không chịu nổi nữa, mới ra tay đem con yêu thú kia đánh chết. Bất quá từ đó về sau, Điền Việt cũng không bị người khác kéo theo ra biển nữa.

Đưa tiễn Phương Đào đi, Lục Bình cười cười, tự nhủ:

- Hai người này ngược lại cũng có chút ý tứ.

Ngay sau đó Lục Bình liền đưa mắt nhìn chăm chú trữ đại vật trong tay. Những năm này sau khi Hoàng Ly đảo bị thu phục, hắn mặc dù bởi vì bế quan cùng những sự vật khác rất ít xuất thủ luyện đan, nhưng Hoàng Ly đảo thu hoạch linh thảo có một phần tương đối bị hắn đưa cho Loan Ngọc trong Hoàng Kim ốc. Loan Ngọc cũng là luyện đan đại sư thiên tư hơn người, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua kẻ lao lực miễn phí này. Mà Loan Ngọc cũng cần tới linh thảo để rèn luyện thuật luyện đan của mình. Cho nên, hai bên cùng có lợi!

Bất quá cho dù như vậy, Hoàng Ly đảo này mấy năm qua cũng tích toàn gần ngàn cây ngàn năm linh thảo, ngay cả ba ngàn năm linh thảo đều góp nhặt bảy tám chục cây, năm trăm năm linh thảo càng không cần phải nói. Thậm chí Trần Luyện biết Lục Bình nơi này cần thiên địa kỳ vật, còn đưa tới một loại Trầm Hương mộc, nghe nói là chìm ở đáy biển bao nhiêu năm mới hình thành. Hắn đối với điều này khẳng định không bác học bằng Trần Luyện, chẳng qua là dùng Thất Bảo Lôi Hô hút tiến vào trong cho nó dung nạp là hết chuyện.

Nhắc tới Trần Luyện, những năm này ở Hoàng Ly đảo cũng đã lấy được không ít thứ tốt. Biển rộng vô ngần, phảng phất như một tòa bảo khố vĩnh viễn không có cảnh giới tận cùng. Người nào cũng không biết bên trong biển sâu có tích chứa bao nhiêu thiên tài địa bảo. Trần Luyện ở Hoàng Ly đảo thu mua linh tài, lấy được một ít đỉnh cấp, nhị đẳng, thậm chí tam đẳng biến dị linh tài. Về phần những linh tài khác nhiều đếm không hết, thiên địa kỳ vật trừ Trầm Hương mộc ra, còn chiếm được hai loại, bị gã dùng để ngưng luyện tiểu thần thông.

Hồ Lệ Lệ ở đoán đan một tầng tu vi cũng dừng lại trong thời gian không ngắn, lần trước lại có kinh nghiệm đại chiến ở Hoàng Ly đảo, trước khi đi Thiên Linh sơn để thả ong cũng đã lên cấp đoán đan tầng hai. Hồ Lệ Lệ mới vừa ngưng luyện xong hộ thân tiểu thần thông, một thân hộ thân cương khí khai mở ra, toàn bộ vòng hộ tráo cương khí nhìn như một mảnh phấn hồng, đây là bởi vì trong cương khí có dung hợp Mộc chúc tính thiên địa kỳ vật Bách hoa sát do Lục Bình mang về từ Đông Hải.

Bất quá sau khi Hồ Lệ Lệ đột phá đoán đan tầng hai, Lục Bình cũng giao cho nàng một viên đan dược, phân phó nàng sau khi củng cố tu vi một năm, lần nữa bế quan luyện hóa. Đây chính là Dung Tâm đan mà hắn hao tốn đại lượng trân quý linh thảo luyện chế mà thành. Dung Tâm đan là một loại nửa bước pháp tướng kỳ đan dược, năm đó ở Đông Hải Lục Bình luyện chế thành công hai viên, chính hắn phục dụng một viên, còn dư lại một viên giờ khắc này cũng để lại cho Hồ Lệ Lệ.

Lục Bình trở về động phủ, phát hiện một chỗ mật thất trong động phủ lại có người đang bế quan. Hắn hỏi qua Hồ Lệ Lệ mới biết thì ra là Trịnh Khiết mới vừa trở về Hoàng Ly đảo đột phá đoán đan kỳ, hiện giờ đang bế quan củng cố tu vi.

Lục Bình cười cười. Nha đầu này rốt cục lên cấp đoán đan kỳ rồi, đừng xem Trịnh Khiết trong ngày thường đại đại liệt liệt, cái gì đều không quan tâm, nhưng người bên cạnh hết kẻ này đến kẻ khác đua nhau lên cấp đoán đan kỳ, chỉ còn có mình nàng là chưa có gì, trong lòng không gấp gáp đó là giả. Bây giờ đã thành công trở thành đoán đan chân nhân, như vậy Trịnh Khiết cũng coi như là đã được đạt được sở nguyện. Dĩ nhiên điều này cũng không thể tách rời Thất Bộ Văn Đan mà hắn lưu lại cho nàng.

Lục Bình còn từ nơi của Trần Luyện biết được không ít tin tức tốt. Nghe nói Diêu Dũng, Cơ Tử Hiên, Ân Tử Sở ba người tu vi cũng đạt tới đoán đan tầng ba. Đỗ Phong, Sử Linh Linh cùng Trần Luyện cũng vậy, đều đã đến đoán đan tầng hai điên phong, bất quá trước mắt ba người này so sánh ra vẫn còn có chút chênh lệch. Mã Ngọc cùng Chung Kiếm chậm hơn Hồ Lệ Lệ một bước, đã đang bế quan đột phá đoán đan tầng hai. Ngược lại Trương Tự Thành người này giống như một giáo thư tiên sinh, ở Chân Linh Biệt Viện trải qua những ngày tháng là tiên trưởng rất hạnh phúc.

Bất quá Lục Bình lại ít nhiều suy nghĩ ra một chút tâm tư của Trương Tự Thành, Trương Tự Thành tư chất bình thường, chỉ sợ bản thân gã đối với tiền đồ tu luyện của mình cũng không có lòng tin quá lớn. Nhưng hắn là người hiền hòa, thật ra thì cũng là một người có tâm kế. Gã và Lục Bình cùng giao hảo với những thế hệ trẻ nổi bật của Chân Linh phái, lại ở trong biệt viện đối đãi thân thiện với người khác, rất được biệt viện đệ tử kính trọng. Như vậy xem ra, nếu hắn có cơ duyên đạt tới đoán đan hậu kỳ tu vi, chiếm được vị trí chấp sự trong Chân Linh phái, cũng không phải là không thể được. Mặc dù không đạt tới, đi ra ngoài kinh doanh gia tộc của mình, dựa vào nhân mạch thành lập ở trong môn phái, ít nhiều đều sẽ bị mọi người chiếu cố cho một chút. Như vậy ít nhất cũng có thể bảo đảm cho Trương gia mấy trăm năm thậm chí ngàn năm ổn bước phát triển.

Lục Bình đi tới trong mật thất tu luyện của mình, đem hai viên vi hình tụ linh châu thu hoạch được ở Hàn Băng đảo chôn đặt ở trong linh mạch của đảo. Lúc này hắn mới phát hiện, vốn là trong ba cái tiểu hình linh mạch đã sớm có thêm hai cái vi hình linh mạch. Hắn hỏi qua Hồ Lệ Lệ mới biết, đây là tu sĩ thám hiểm ở ngoại hải phát hiện trong đại dương có linh mạch. Bởi vì người phát hiện là tán tu không chỗ cố định, liền đem vị trí của linh mạch báo cho Hoàng Ly đảo Chân Linh phái tu sĩ, từ nơi của Hồ Lệ Lệ đổi đi một số lớn tu luyện tư nguyên.

Trong lòng của Lục Bình mừng rỡ, thêm hai viên vi hình tụ linh châu này, Hoàng Ly đảo linh mạch đã là ba cái tiểu hình linh mạch cộng thêm bốn cái vi hình linh mạch rồi. Xem ra Hoàng Ly đảo bây giờ quả thật là có chút hơi nhỏ nhoi chật chội rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play