Lam quang quanh người của Lục Bình tăng mạnh, nhất cử đem bạch vụ đính sát làm đông cứng hộ thân cương khí đánh cho xơ xác. Sắc mặt của hắn đỏ lên, bất chấp bởi vì chân nguyên bộc phát đã tạo thành thương thế ở trong người, phát động “Man Thiên Quá Hải Quyết”. Trong bầu trời lập tức ngưng tụ thành mười tám đạo nhân ảnh, liền bị Thủy Yên sa đuổi liên tiếp thắt gãy bảy đạo, tiếp theo đó bạch vụ lại đem sáu đạo nhân ảnh hoàn toàn đông thành băng nhân.
Mười mấy trượng ra, thân hình của Lục Bình nhanh chóng hiện ra, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía sau. May nhờ hắn lẩn tránh kịp thời, nếu không bản thân căn bản là con cá chết rồi!
Lục Bình trong bụng tức giận, lạnh lùng âm hiểm nhìn về Thủy Vô Hoàn chân nhân mặt đầy kinh ngạc cũng đang nhìn về phía mình.
Lục Bình vốn cho là bởi vì mình cướp đi bảo vật khiến cho vị chân nhân này cảm giác ở trước mặt vãn bối mất mặt, chọc cho vị Thủy Yên các chân nhân này xuất thủ cũng chỉ là muốn trừng phạt mình một phen thôi. Hắn không nghĩ tới Thủy Vô Hoàn chân nhân lại không để ý tới thời khắc khẩn yếu nhân yêu đại chiến này, mạo hiểm cùng Chân Linh phái khơi mào đại chiến, đối với mình hạ sát thủ.
Lúc này Chân Linh phái nhất phương đã bị Huyền Linh phái nhất phương cùng Thủy Yên các, Hải Diễm môn nhất phương lần nữa vây công. Có thể nhìn ra được, Huyền Linh cùng các phái bên phe mình cũng không cùng một bên Chân Linh phái quyết tử đấu, mà là hết sức đem chư vị chân nhân của Chân Linh phái giữ chân, để cho bọn họ không thể rảnh tay tiếp ứng Lục Bình, khiến cho Thủy Vô Hoàn chân nhân có thời gian đánh chết hắn.
Lúc này, Huyền Linh phái nhất phương mặc dù chiếm hữu ưu thế, nhưng trước đó Hải Diễm môn cùng Thương Hải tông mỗi bên đều có một đoán đan tu sĩ bỏ mình mà không giải thích được. Còn Thủy Vô Hoàn chân nhân lại chạy tới đuổi giết Lục Bình, trong lúc nhất thời chênh lệch của song phương cũng không lớn. Nếu mà tử đấu, thì sẽ dẫn tới cục diện lưỡng bại câu thương. Mọi người cũng đều biết dưới mắt bây giờ Bắc Hải không phải là thời điểm để diễn ra nội loạn. Dù sao phe Chân Linh phái vẫn là một trong các trụ cột của Bắc Hải nhân tộc đối kháng yêu tộc. Ở điểm quan trọng như thế này ngàn vạn lần không thể cho yêu tộc có cơ hội thừa dịp.
Bất quá chỉ cần có thể giết chết tên kiếm thuật kỳ tài có thể ở đoán đan sơ kỳ là có thể lĩnh ngộ kiếm thuật đại thần thông này, thiết tưởng đối với Chân Linh phái sẽ là một tổn thất thật lớn cùng sự đả kích rất nặng nề.
Nhưng biểu hiện của Lục Bình lại khiến cho chư vị tu sĩ ở đây trợn mắt há mồm. Lúc này hắn mặc dù bị Thủy Vô Hoàn chân nhân đuổi bay tán loạn chung quanh thượng không của Hàn Băng đảo, bị đả áp cơ hồ không sức đánh trả, nhưng hắn vẫn cứng rắn chống chịu được, chứ không giống như những người khác tưởng tượng là sẽ bị Thủy Vô Hoàn chân nhân loáng một cái là giải quyết được.
Thủy Vô Hoàn chân nhân đưa ra hai cánh tay hướng vào bên trong khép lại, một băng hoàn to lớn đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, đem Lục Bình liên thông cùng Thủy Vô Hoàn chân nhân nhốt lại ở trong đó.
Lục Bình nhân cơ hội đó quát lên:
- Rơi!
“Sơn Băng” mang theo uy thế to lớn từ giữa không trung nện xuống.
Thủy Vô Hoàn chân nhân đối với “Sơn Băng” ở đỉnh đầu cũng không thèm nhìn. Một đạo băng trụ đột nhiên xuất hiện trước mặt ả, nhất trụ kình thiên, đem “Sơn Băng” cứng rắn chống chịu rồi hất bay đi.
Lục Bình kể từ sau khi được “Sơn Băng”, dùng để công kích kẻ địch ít có khi nào thất thủ, lần này cũng thật thật tại tại không mang đến chút tác dụng nào.
Trong tay Lục Bình chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái trường tiên. Trường tiên vung lên, giữa không trung bay ngang quấn lấy “Sơn Băng”, sau đó mãnh lực hướng xuống phía dưới vung lên. “Sơn Băng” mang theo uy thế lớn hơn so với trước hướng Thủy Vô Hoàn chân nhân đánh tới.
Lần này Thủy Vô Hoàn chân nhân rốt cục liếc về phía “Sơn Băng” đang gào thét lao đến một cái, pháp quyết theo sát trong tay biến đổi, băng hoàn bên ngoài đột nhiên chấn động cả lên, “Sơn Băng” rít gió bay đến không ngờ lại ở trong nháy mắt liền bị băng hoàn chấn động mà đột ngột dừng ở giữa không trung. Ngay sau đó, Lục Bình cả người cũng căng thẳng, một cỗ lực lượng vô hình đè ép từ bốn phương tám hướng, đem hắn cấm cố ở giữa không trung.
Đây tuyệt đối này đại thần thông pháp thuật!
Rốt cục sắc mặt của Lục Bình thay đổi, chân nguyên cả người lần nữa chấn động mãnh liệt, ánh sang u lam tràn ra bên ngoài thân của hắn, rồi lại bị lực vô hình gắt gao áp chế ở bên ngoài thân không thể khuếch tán thêm. Cả người hắn nhìn phảng phất biến thành màu xanh da trời!
Thủy Vô Hoàn chân nhân sắc mặt vẫn trầm ngưng như cũ, bất quá thần thái cũng buông lỏng không ít. Hiển nhiên một tu sĩ mới vừa tiến cấp đoán đan trung kỳ có thể trong tay một vị tu vi đạt tới đoán đan tầng tám lão bài đoán đan hậu kỳ tu sĩ kiên trì đến bây giờ, ở trong Bắc Hải có lẽ còn không tìm được người thứ hai như vậy.
Nhưng biểu hiện của Lục Bình càng không thể tưởng tượng nổi. Thủy Vô Hoàn càng lúc càng kiên định quyết tâm phải đánh chết hắn: mới thế này mà thực lực cũng đã kinh thế hãi tục như vậy, nếu để cho hắn tu đến pháp tướng kỳ, người khác còn có đường sống nữa hay sao?
Thủy Yên sa của Thủy Vô Hoàn chân nhân lần nữa ở trong bầu trời bay lượn quanh quẩn hướng Lục Bình rơi đi. Uy lực của Thủy Yên sa hắn đã tận mắt chứng kiến, chỉ cần bao quấn lấy hắn một cái như vậy, thì cho dù là hộ thân cương khí của hắn không thua phòng thủ pháp bảo, cũng không ngăn được Thủy Yên sa mấy lần bám thắt xiết chặt.
Một bên kia Huyền Sâm chân nhân mắt thấy Lục Bình lâm vào nguy cục, không khỏi rống giận lên tiếng. Nếu không phải có “Linh Thủy Dựng Mạch Đan” của Lục Bình, tu vi của ông ta đã sớm hủy hết, thọ nguyên dùng hết mà chết rồi. Hắn đối với ông ta cơ hồ có cái ân cứu mệnh, cộng thêm vào đó là địa vị của hắn ở trong môn phái, ông ta cũng đã quá rõ ràng.
Huyền Sâm chân nhân toàn lực xuất thủ. Lữ Hư Hằng chân nhân đối chiến với ông ta cũng sợ hết hồn. Trong lúc nhất thời bị Huyền Sâm chân nhân đánh không ngóc đầu lên được, thiếu chút nữa bị ông ta phá vây mà ra. Nhờ có Hải Diễm môn Hải Kình chân nhân xuất thủ tương trợ, mới giải khốn cảnh cho Lữ Hư Hằng chân nhân, lần nữa đem Huyền Sâm chân nhân cản trở về.
Bất quá Lữ Hư Hằng lúc này lại là rất kiêng kỵ, không ngờ tới trước mắt Huyền Sâm chân nhân của Chân Linh phái này là một tay một mực không hiện sơn không lộ thủy, lần trước còn truyền ra tin tức nói là kẻ này bị yêu tộc phục kích trọng thương sắp chết. Không ngờ mấy năm sau, đối phương chẳng những không có một chút xíu dấu hiệu bị thương nào, ngược lại tu vi còn tiến thêm một tầng. Điều càng làm cho y kinh hãi là, từ thực lực mà người này mới vừa bộc phát, nếu là một đánh một, y rất có thể không phải là đối thủ của đối phương.
Nghĩ đến những năm gần đây Chân Linh phái hảo sinh hưng vượng, mà Huyền Linh phái lại ít nhiều có chút dừng lại không tiến lên, Lữ Hư Hằng chân nhân hơi có chút không rét mà run: Chân Linh phái này quen với chuyện ẩn giấu thực lực, tuyệt đối tính toán mưu kế làm lớn hơn. Mà ở Bắc Hải, Chân Linh phái vô luận có âm mưu gì, cũng không thể qua cái bờ tường ngăn Huyền Linh phái này. Như vậy tự nhiên có thể đoán được tương lai hai phái sẽ va chạm kịch liệt đến mức nào.
Rất may lần này ít nhất có thể đem tên tiểu tử có thể cùng Âu Dương Duy Kiếm sư điệt chống đỡ giết chết, cũng khiến cho Chân Linh phái ăn một vố thua thiệt lớn. Dù sao có Thủy Vô Hoàn ả nữ nhân kia chịu tội thế, để cho Liễu Thiên Linh đi tìm Thủy Yên các gây phiền toái, vừa đúng có thể kéo Thủy Yên các về cùng một phe với minh, cùng chèn ép Chân Linh phái!
Nhưng không đợi Lữ Hư Hằng chân nhân tiếp tục ức tưởng tương lai sẽ ở trong Bắc Hải các phái tung hoành bãi bố, liên hoành hợp tung như thế nào, thì chỉ nghe một tiếng kêu to bén nhọn vang dội bầu trời. Lúc Lữ Hư Hằng chân nhân đảo mắt nhìn lại, liền thấy Lục Bình bị cấm cố trong băng hoàn đã ở nơi ngực từ từ lộ ra một mũi kiếm màu vàng kim. Tiếng rít theo mũi kiếm cấp tốc rung động mà khuyếch đại. Đầu tiên là mũi kiếm của Kim Lân kiếm, ngay sau đó là thân kiếm, thanh kiếm, cứng rắn từ trong tâm hạch không gian đột phá băng hoàn của Thủy Vô Hoàn chân nhân cấm cố, đâm đi ra!
Thủy Vô Hoàn chân nhân sắc mặt đại biến. Thủy Yên sa tăng tốc về phía Lục Bình bay tới.
Nhưng lúc này sắc mặt của Lục Bình lại từ đỏ ngầu chuyển thành u lam. Lần này hắn từ trong tâm hạch không gian trực tiếp ngự sử Kim Lân kiếm thi triển kiếm thuật đại thần thông. Đây là hắn nhất định mạo hiểm một lần, bất quá hắn lại cho là rất đáng giá.
Kim Lân kiếm cấp tốc rung động ở phúc độ nhỏ nhất, tạo thành một xoáy kiếm thuật nho nhỏ, đem lực cấm cố vô hình ở bốn phía trục bộ chém nát. Không gian mà Kim Lân kiếm có thể hoạt động cũng càng lúc càng lớn.
Rốt cục trước khi Thủy Yên sa cuốn tới, Kim Lân kiếm tỏa lên kiếm quang ngất trời, “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” toàn lực phát động, một đạo kiếm thuật tuyền qua mãnh liệt xông thẳng ra bên ngoài.
Lục Bình cảm giác lực cấm cố trước người đột ngột biến mất. Một lối đi vô hình đã tạo ra hướng theo phương hướng mà kiếm thuật đại thần thông vừa bổ ra đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT