Âu Dương Duy Kiếm bố trí tỉ mỉ một đôi kiếm thuật tiểu thần thông, dưới tình huống kiếm thuật đại thần thông ngang trời xuất thế của Lục Bình, nhất thời đất băng tan rã.
Lúc này thắng bại đã không cần bàn luận nữa. Âu Dương Duy Kiếm như cha mẹ chết, mặt xám như tro tàn.
Một kiếm kinh thiên kia của Lục Bình chợt lóe rồi biến mất, nhưng phía dưới đông đảo tu sĩ quan lễ thì kêu cả kinh lên từng trận. Trong Trùng Hoa điện sắc mặt đoán đan chân nhân các phái cũng vô cùng phức tạp, ngay cả gương mặt của Liễu Thiên Linh lão tổ cũng bất ngờ có thêm vẻ mừng rỡ. Chư vị sư tỷ sư huynh của Lục Bình gương mặt càng kinh ngạc hơn.
Huyền Điền chân nhân xoay người hướng Lý Huyền Như chân nhân hỏi:
- Sư muội, Huyền Bình sư đệ ra từ lúc nào luyện thành thần thông lớn như vậy? Lần này đúng là chân chính “nhất minh kinh nhân” rồi, đoán đan sơ kỳ liền nắm giữ một loại kiếm thuật đại thần thông, khó trách hắn ban đầu dám đích thân đi tìm Lý Huyền Lương để gây phiền toái. 'Bắc Hải Tân Tú Bảng' kia sợ là sẽ phải thay đổi rồi. Có lá bài tẩy như vậy, chính là ta cũng chưa chắc có thể đem hắn làm như thế nào.
Lý Huyền Như cười nói:
- Đại sư huynh nói đùa, lão Cửu này trong ngày thường đem thứ tốt nhất cất giấu dữ lắm, cũng khó trách có người an bài cho hắn một danh hiệu là ‘Đoạt bảo tu sĩ’. Về phần hắn ngày nào tu thành kiếm thuật đại thần thông, đừng nói là sư tỷ như ta đây, sợ là ngay cả lão sư cũng không biết. Bất quá nếu nói là ngay cả đại sư huynh đều không làm gì được hắn, vậy coi như là quá đề cao hắn rồi.
Huyền Điền chân nhân nghiêm mặt nói:
- Đây không phải là đùa giỡn. Đại thần thông có thể tại đoán đan kỳ nắm bắt hay không, cùng với nắm bắt bao nhiêu, thường thường quan hệ đến sau khi thành tựu pháp tướng thực lực tu sĩ sẽ cao hay thấp, cùng với việc có thể tiến thêm một bước thành tựu hay không. Lão sư cùng sư nương đều là đệ tử xuất sắc nhất của bổn phái. Hai vị đều mới vừa tiến cấp đoán đan trung kỳ không lâu liền thành tựu đại thần thông. Sau đó, hai vị trước khi thành tựu pháp tướng kỳ lại tu thành bao nhiêu loại đại thần thông, bọn ta đều không biết. Vi huynh bây giờ sắp lên cấp đoán đan hậu kỳ, khó khăn lắm mới hoàn thiện một loại đại thần thông, loại đại thần thông thứ hai cũng vừa mới bắt đầu có mấu chốt. Tiểu sư đệ nơi này mới đoán đan sơ kỳ đã tu luyện thành một loại đại thần thông. Điều này làm cho nhân tình làm sao chịu nổi!
Một bên Vương Huyền Tĩnh nhỏ giọng nói:
- Đại sư huynh thật là không đạo lý. Dù sao huynh cũng đã bắt tay tu luyện loại đại thần thông thứ hai. Tiểu muội nơi này ngay cả một loại đại thần thông còn chưa thành tựu đây! Cùng lão Cửu so sánh, vậy chúng ta còn không thẹn mà chết sao?
Nhị sư huynh Huyền Quả chân nhân luôn luôn không dễ mở lời đột nhiên nói một câu:
- Hắn và lão sư, sư nương là cùng một loại, đều là thiên tài tuyệt thế. Chúng ta không so sánh cùng bọn họ, chỉ cần mình làm chính mình là tốt rồi.
Huyền Quả chân nhân vừa dứt lời, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng thì ngũ vị hỗn tạp, trong lòng mỗi người đều có sự so đo tính toán.
- Âu Dương huynh, đa tạ!
Lục Bình đem Kim Lân kiếm thu hồi, chắp tay, cười ha hả nói.
Âu Dương Duy Kiếm cũng không hổ là một thiên tài tuyệt thế trong Huyền Linh phái. Y vừa mới từ trong tâm tình tuyệt vọng oán độc không cam lòng liền thoát khỏi đi ra rất nhanh, nhìn qua sắc mặt mặc dù vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẻ mặt cũng đã khôi phục lại, nghe vậy cũng chắp tay miễn cưỡng cười nói:
- Lục huynh kiếm thuật cao siêu, tại hạ thu hoạch được lợi ích rất nhiều, cam bái hạ phong!
Âu Dương Duy Kiếm trước sau giống như hai người, ngược lại khiến cho Lục Bình nhìn gã cao hơn một bậc: Âu Dương Duy Kiếm này cũng không đơn giản, bất kể nói thế nào, tu luyện giới cũng không thể nào chỉ có tự mình một người tiến bộ. Nếu không phải mình bước đầu nắm giữ kiếm thuật đại thần thông, đơn thuần chỉ đấu về kiếm thuật, thật đúng là mình chưa chắc là đối thủ của Âu Dương Duy Kiếm!
Trừ phi...
Lục Bình lại nghĩ tới Thủy U kiếm. Nếu là có thể đề thăng nó lên thành pháp bảo, ngự sử Vô Hình Kiếm Quyết, cùng Kim Lân kiếm một sáng một tối phối hợp lẫn nhau, đến lúc đó không cần thi triển kiếm thuật đại thần thông, Âu Dương Duy Kiếm cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dĩ nhiên, nếu là tranh đấu sinh tử, Lục Bình tự nhiên sẽ không ngu mà chỉ dùng kiếm thuật đánh nhau. Lục Bình thủ đoạn không chỉ có kiếm thuật mà thôi.
Hai người trở về Trùng Hoa điện, hướng Liễu Thiên Linh lão tổ phía trên nói lời cám ơn, sau đó mỗi người mới trở về chỗ ngồi ngồi xuống.
Lâm Hư Thanh chân nhân lúc này lại nói:
- Lục sư điệt quả nhiên đại tài, đoán đan sơ kỳ liền lĩnh ngộ kiếm thuật đại thần thông. Ở Bắc Hải tu luyện giới này sợ là chưa từng có ai rồi. Hơn nữa Lục sư điệt trẻ tuổi như vậy, ngày giờ dài rộng sau này, tin tưởng Bắc Hải tu luyện giới này trong một đời tu sĩ mới sẽ là một tay vô địch. Ngày sau thành tựu bất khả hạn lượng a! Sợ là tương lai quý phái cũng lấy ngươi làm niềm vinh hạnh!
Lục Bình khi xưa sau khi Phi Linh đảo quan bế nhìn thấy vị Lâm Hư Thanh chân nhân này, có lẽ là bởi vì Phùng Hư Đạo quá mức bá đạo mà ông ta bị che lấp đi, và cũng có lẽ là lúc ấy Huyền Linh phái vì tình thế bắt buộc. Lục Bình nhất mực cho rằng vị Lâm Hư Thanh chân nhân này làm người coi như là hậu đạo, không ngờ tới hôm nay liên tục hai lần dùng ngôn ngữ cố ý ở trong lúc hắn lơ đãng làm trúng thương.
Danh hiệu thứ nhất trong Bắc Hải tân tú hôm nay nếu là từ pháp tướng đại hội này truyền đi, có thể đoán trước rằng, sau này Lục Bình sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Cho dù là có kẻ ngại vì uy thế của Chân Linh phái, cũng sẽ có nhiều người chạy tới khiêu chiến với hắn. Hắn ngày sau cũng không thể thiếu bị người ta tính toán sau lưng, từ xưa tới nay những gạch phía ngoài luôn luôn cũ nát trước, hắn không muốn không minh không bạch mất đi tánh mạng.
Hơn nữa uy danh của một môn phái là do vô số tu sĩ tạo ra, cho tới bây giờ không một môn phái nào có thể bằng vào một tu sĩ mà dựng chống lên được. Lâm Hư Thanh dùng lời nói khơi mào tuy là đơn sơ như vậy, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết, nhưng lại chưa chắc không hiệu quả. Như vậy cho dù có pháp tướng lão tổ làm lão sư, cũng chưa chắc không phải chịu hữu tâm nhân chèn ép.
Lâm Hư Thanh nói xong, các tu sĩ trong Trùng Hoa điện đều một trầm mặc, chính là trước đó Phi Vũ phái tu sĩ một mực phụ họa Lâm Hư Thanh cũng không mở miệng. Dù sao trước đây lời nói của Lâm Hư Thanh tuy là ác độc, chẳng qua là đang lúc so tài với nhau thôi, không liên quan sinh tử. Nhưng lúc này nếu là mở miệng phụ họa theo, vạn nhất sau này Lục Bình thật sự bị người mưu hại chết, Chân Linh phái khó bảo toàn sẽ không đem món nợ trút lên đầu của Phi Vũ phái. Phi Vũ phái cũng không thể nào so với Huyền Linh phái, không thể chịu nổi lửa giận của Chân Linh phái.
Lục Bình cũng không phải là người dễ bị chơi trò bẩn, thấy thủ đoạn đùa bỡn của Lâm Hư Thanh như vậy, lập tức cũng trả lời lại:
- Lâm tiền bối quá khen rồi, tu luyện giới là đầm rồng hang hổ, so với vãn bối lợi hại hơn rất nhiều, không phải ai cũng có thể như Đạo Thắng lão tổ của quý phái như vậy. Đây mới thực sự là uy áp Bắc Hải, không người nào có thể địch!
Lời nói này của Lục Bình cũng chỉ có thể thầm trào phúng Huyền Linh phái không người nối nghiệp, dù sao Đạo Thắng lão tổ đã đạt đến tầng cuối cùng của tu luyện giới, ngay cả người khác tật hận muốn chết, cũng đúng là không thể làm gì. Mà Lục Bình lại bất đồng, ở trước khi trưởng thành, đã có vô số hắc thủ âm thầm sử dụng phương pháp bất tận đem hắn đưa vào chỗ chết.
Sau khi Lục Bình cùng Âu Dương Duy Kiếm đánh nhau một trận, cũng lại có mấy người tiến lên so tài, bất quá bàn về trình độ đặc sắc cũng không bằng với trận chiến của Lục Bình cùng Âu Dương Duy Kiếm. Mấy người so tài phần lớn đều có bảo lưu, đến điểm thì ngừng, khiến cho một ít tu sĩ xem náo nhiệt hô to không thú vị, bất quá tu sĩ trong Trùng Hoa cũng đều có sở đắc.
Ánh mắt những tu sĩ này đều sắc bén, thường có thể từ những chi tiết mà người bên cạnh sao lãng bỏ qua rút ra không ít kết luận bất ngờ. Ngay cả Lục Bình lúc không dùng “Tam Thanh Chân đồng” cẩn thận suy nghĩ quá trình đấu pháp của chúng tu sĩ, tự giác thu hoạch được lợi ích rất nhiều.
Sau khi đám tu sĩ so tài, liền đến thời khắc của Thiên Linh lão tổ đăng đàn thuyết pháp. Đây mới chính là trọng đầu hí của pháp tướng hội lần này, cũng là Chân Linh phái hồi quỹ đối với các phái tu sĩ trước tới tham gia pháp tướng hội. Cho dù Thiên Linh lão tổ chỉ giới thiệu một ít tâm đắc thể nghiệm khi đột phá pháp tướng kỳ, chứ không phải cặn kẽ giới thiệu quá trình mình đột phá pháp tướng kỳ, nhưng thành tựu pháp tướng lão tổ tu sĩ vốn là thưa thớt, Thiên Linh lão tổ lại là tân tấn đột phá, đối với quá trình đột phá pháp tướng kỳ vẫn còn trong thời khắc cảm ngộ khắc sâu nhất. Vì vậy, những thứ này ở trong mắt đoán đan kỳ tu sĩ liền trở nên vô cùng quý trọng.
Đang khi Lục Bình chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng, thì sau lưng bị một người nhẹ nhàng đụng một cái. Lúc hắn nghiêng đầu nhìn, lại thấy Nhị sư tỷ đang hướng hắn ra hiệu. Hắn đầy bụng hồ nghi, cho dù không tình nguyện, cũng không thể không rời Trùng Hoa điện.
Trở ra ngoài điện, Lục Bình phát hiện chẳng những là Nhị sư tỷ cùng mình, mà môn hạ của Trùng Hoa phủ gồm tất cả đoán đan kỳ đệ tử cùng bốn vị đoán đan kỳ đệ tử môn hạ của Tiêu Dao phủ cũng đều ở đây.
Lục Bình sững sờ một chút, biết chỉ sợ là có đại sự xảy ra.
Quả nhiên, đại sư huynh Huyền Điền mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói:
- Yêu tộc hướng ngoại vi đảo tự của bổn phái phát động công kích. Tiền bối của bổn phái cho chúng ta biết mà đến Thiên Linh điện hội hợp, chuẩn bị thông qua Truyền tống trận đến ngoại vi đảo tự hiệp trợ ngăn cản yêu tộc tấn công.
Lục Bình nghe vậy trong lòng cả kinh, nói:
- Đại sư huynh, lần này yêu tộc là toàn diện tấn công, hay là chỉ nhằm vào bổn phái?
Huyền Điền chân nhân nghe vậy ngẩn ra, nói:
- Chẳng qua là nhằm vào bổn phái, nhưng tiểu sư đệ nghĩ tới điều gì?
Lục Bình lắc đầu một cái, nói:
- Còn không rõ ràng lắm, chẳng qua là hy vọng yêu tộc không hướng về phía pháp tướng đại hội của lão sư mà đến.
Mọi người nghe vậy trong lòng đều căng thẳng. Khoảng cách từ Thiên Linh điện đến Trùng Hoa phủ cũng không quá xa, lúc mọi người chạy tới, trong điện đã có hai ba mươi vị đoán đan chân nhân tề tụ. Trên đại điện ba vị chân nhân cầm đầu khiến cho tinh thần người trong điện đều chấn động, đồng thời cũng cảm thấy chỉ sợ là xảy ra chuyện đại sự gì đó không tầm thường rồi.
Lục Bình thấy ba người cũng ngẩn ra, dự cảm trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
Trong ba người có Quách Huyền Sơn chân nhân cầm đầu, hai bên theo thứ tự là Lương Huyền Phong chân nhân cùng Huyền Âm chân nhân.
Chân Linh phái nổi danh nhất là bảy vị đoán đan kỳ cao thủ trong “Tam Chân Tứ Linh”. Trừ Tiêu Dao chân nhân Khương Thiên Lâm đã thành tựu pháp tướng cùng Thủy Linh chân nhân Liễu Thiên Linh hai người cùng một vị chân nhân thần bí ra, Hỏa Linh chân nhân Khúc Huyền Thành một mực trấn thủ Huyền Kỳ đảo, cùng yêu tộc đại chiến ở phía đầu tuyến trước nhất. Còn dư lại ba vị chân nhân đều ở nơi này: Sơn Linh chân nhân Quách Huyền Sơn, Phong Linh chân nhân Lương Huyền Phong cùng Ảnh Tử chân nhân Lý Huyền Âm.
Thấy người đến đã đủ đầy, Quách Huyền Sơn chân nhân trầm giọng nói:
- Yêu tộc lai tập, thanh thế không nhỏ. Bây giờ phía đông ngoại vi tiểu hình đảo tự đã toàn bộ lâm vào khổ chiến. Pháp tướng đại hội của Thiên Linh sư tỷ đang cử hành, đông đảo tu sĩ Bắc Hải tề tụ ở Thiên Linh sơn, bọn ta vạn lần không thể trong lúc này bị yêu tộc công phá bất kỳ một hòn đảo nào.
Tu sĩ trong điện nghe vậy người người chau mày, đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lúc này Lương Huyền Phong chân nhân cũng mở miệng nói:
- Lúc này yêu tộc lai tập chỉ tấn công một nhà Chân Linh phái ta, sợ rằng là hướng về phía pháp tướng đại hội của Thiên Linh sư tỷ. Thiên Linh sơn trừ đoán đan kỳ tu sĩ trấn thủ ngoại vi đảo tự cùng với đoán đan tu sĩ cần thiết dùng để trấn giữ Thiên Linh sơn, có thể điều động đều đã ở nơi này. Bọn ngươi bây giờ lập tức mỗi người đến tiểu hình đảo tự nào quyết chiến kịch liệt nhất, hiệp trợ cùng tu sĩ đóng ở đảo tự đó chống đỡ yêu tộc tấn công.
Lục Bình nhíu lông mày, thấy tất cả mọi người bắt đầu hướng Truyền tống trận ngoài điện mà đi, không nhịn được hướng Lương Huyền Phong chân nhân truyền âm hỏi:
- Sư thúc không sợ là yêu tộc điệu hổ ly sơn?
Lương Huyền Phong chân nhân liếc hắn một cái, nói:
- Đã có ba người chúng ta ở chỗ này!
Lục Bình nghe vậy hơi ngẩn ra, cười ha ha một tiếng, xoay người hướng Truyền tống trận mà đi.
- Đây chính là Cửu đệ tử của Thiên Linh sư tỷ? Tâm tư cũng coi như là cẩn mật, có thể đoán được yêu tộc có khả năng lẻn vào nội hải tập kích Thiên Linh sơn, lá gan cũng không nhỏ, dám trực tiếp hướng ngươi hỏi thăm.
- Không biết lúc yêu tu này lẻn vào nội hải sẽ có bao nhiêu, những gia tộc thế lực kia trên Thiên Linh sơn ngoại vi đảo tự đã hành động chưa?
Lương Huyền Phong chân nhân thấy Lục Bình cùng mọi người ra khỏi Thiên Linh điện, xoay người hỏi.
Quách Huyền Sơn chân nhân "Hắc hắc" cười lạnh, nói:
- Dĩ nhiên là hành động, hơn nữa cũng không cho phép bọn họ không tận lực. Lần này yêu tộc đối với ngoại vi đảo tự đánh vào bất quá là để che mắt cho yêu tu lẻn vào nội hải mà thôi. Yêu tu lẻn vào nội hải chỉ có thể phá hư Thiên Linh sư tỷ pháp tướng đại hội để đả kích tinh thần tu sĩ phái ta mà thôi. Nếu như vậy, chỉ cần chúng có thể vọt vào trong hội trường giết hai người, da mặt của Chân Linh phái ta ở Bắc Hải tu luyện giới dĩ nhiên sẽ bị lột xuống. Nhưng những thứ yêu tu này nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi. Chẳng lẽ các pháp tướng lão tổ kiềm chế lẫn nhau, không cách nào xuất thủ như hiện giờ, bằng vào mấy con yêu tu là có thể đem Chân Linh phái ta tiêu diệt được hay sao?
Lương Huyền Phong chân nhân cười nói:
- Cũng phải, bọn ta hay là trước hết đi ra bên ngoài đi. Vạn nhất những gia tộc thế lực kia không ngăn được yêu tu lẻn vào, chúng ta chính là một đạo phòng tuyến cuối cùng của pháp tướng đại hội rồi.
Lương Huyền Phong chân nhân mới vừa nói xong, thân hình đã hóa thành một đạo gió mát biến mất ở trong điện. Quách Huyền Sơn chân nhân hướng Huyền Âm chân nhân bên cạnh hất đầu, thân thể cũng chui xuống dưới đất không thấy bóng dáng. Đại Bảo nếu thấy chỉ sợ sẽ ngất vì thất kinh. Đây rõ ràng chính là độn thổ, hơn nữa còn thuần thục vượt xa lâu lắm Đại Bảo mới đạt tới. Khi Quách Huyền Sơn chân nhân độn nhập vào lòng đất, Huyền Âm chân nhân ở một bên không biết lúc nào đã không thấy bóng dáng, chỉ còn dư lại đại điện trống không.
Lục Bình đi tới cạnh Truyền tống trận, phát hiện cùng mình truyền tống còn có một đội được hai vị dung huyết kỳ tiên trưởng hướng dẫn Chân Linh Biệt Viện đệ tử. Ngoài ra còn có hơn hai mươi nội môn dung huyết kỳ đệ tử, Chân Linh phái chi nhánh gia tộc thế lực dung huyết kỳ tu sĩ cùng tán tu.
Thấy Lục Bình tới, tất cả mọi người đều cung kính đem Truyền tống trận trung ương vị trí nhường lại. Lục Bình khẽ mỉm cười, hướng mọi người gật đầu tỏ ý, đi thẳng tới trung ương của Truyền tống trận.
Truyền tống trận ầm ầm phát động, lúc này Lục Bình cũng không còn cảm giác thiên toàn địa chuyển khi đi Truyền tống trận như trước kia nữa. Hắn chẳng qua là dùng thần niệm giữ chặt ở quanh người, đồng thời cẩn thận thể hội quá trình truyền tống kỳ diệu.
Một đạo bạch quang thoáng qua, bốn năm mươi người nhất thời xuất hiện ở trên một tòa đảo nhỏ. Lục Bình chưa kịp quan sát sự vật quen thuộc chung quanh, trong tai cũng đã tràn đầy một phiến tiếng hét hò ầm ầm, quanh người đầy linh khí bạo động.
Nhìn tu sĩ ở bên cạnh theo mình cùng nhau tới, biệt viện đệ tử đều mặt mũi đỏ bừng, mặt đầy hưng phấn cùng vẻ kích động do mới ra chiến trường. Còn lại dung huyết kỳ tu sĩ thì tương đối tỉnh táo hơn, hiển nhiên cũng đã có trải qua chém giết.
Lục Bình thần niệm phô rộng ra, nhất thời bao phủ hơn phân nửa đảo, phát hiện Khúc Huyền Thành chân nhân cũng không trấn giữ ở trên Huyền Kỳ đảo. Lục Bình nhướng mày, lại đột nhiên phát hiện hai khí tức quen thuộc.
Lục Bình trong lòng vui mừng, hướng trung ương của đảo tự phi độn đi. Dung huyết kỳ tu sĩ trên Truyền tống trận thấy Lục Bình đi xa, cũng rối rít hóa thành độn quang hướng Huyền Kỳ đảo bốn phía bay đi. Một đội biệt viện đệ tử dưới sự hướng dẫn của hai vị tiên trưởng, tạo thành hai “Tam Tài Ngũ Hành Đạo Binh Đại Trận”, chia ra hướng đông bắc cùng đông nam hai nơi linh khí rung chuyển kịch liệt nhất mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT