Pháp tướng kỳ tu sĩ cơ hồ chính là một đặc thù quần thể chiếm cứ tầng cao nhất trên thế giới này. Có thể nói họ là nòng cốt toàn bộ tu luyện giới. Thậm chí có thể nói là chúa tể của toàn bộ tu luyện giới cũng không quá đáng. Vì vậy, mỗi một vị pháp tướng tu sĩ ra đời đều là một hạng đại sự ảnh hưởng đến cách cục của tu luyện giới.

Đại hội pháp tướng chẳng những là để ăn mừng thành tựu của pháp tướng tu sĩ, mà còn xác định và biểu dương địa vị cùng sự uy nghiêm của tu sĩ trong tu luyện giới. Nó càng là một cơ hội trọng yếu nhằm tăng cường ảnh hưởng lực của môn phái của tu sĩ đó trong tu luyện giới.

Chân Linh phái trong mấy năm ngắn ngủi, liên tục có hai vị tu sĩ thành công lên cấp pháp tướng kỳ, không nghi ngờ gì nữa đã đối với cách cục của Bắc Hải tu luyện giới tạo thành một trùng kích to lớn. Mà ở trong việc thay đổi thế cục chính thường và trầm mặc trong Bắc Hải này, bị trùng kích lớn nhất không thể nghi ngờ gì nữa là Huyền Linh phái mấy ngàn năm qua một mực chấp ngôi vị đầu của Bắc Hải tu luyện giới.

Ngay từ lúc trước khi Khương Thiên Lâm lão tổ lên cấp pháp tướng kỳ, truyền thuyết là pháp tướng kỳ tu sĩ trong Chân Linh phái đã nhiều hơn một người so với Huyền Linh phái. Chân Linh phái có sáu vị, mà Huyền Linh phái chỉ có năm vị. Nhưng Huyền Linh phái Đạo Thắng lão tổ là một vị pháp tướng hậu kỳ tu sĩ duy nhất của Bắc Hải tu luyện giới, khiến cho Huyền Linh phái một mực vững vàng chiếm cứ vinh dự đại phái đệ nhất của Bắc Hải.

Vậy mà trong mấy năm nay, Chân Linh phái trước sau có hai vị tu sĩ thành tựu pháp tướng, còn Huyền Linh phái chỉ có một người là Phùng Hư Đạo thành tựu pháp tướng. Đã thế, Phùng Hư Đạo sau khi thành tựu pháp tướng liền khiêu chiến với Khương Thiên Lâm lão tổ, rồi lại thảm bại trong đấu pháp.

Lúc này mặc dù nhân - yêu hai tộc trong Bắc Hải tu luyện giới chinh chiến ngày càng kịch liệt. Bắc Hải liên minh về bề mặt vẫn duy trì thống nhất, nhưng ở trong bóng tối, lại uấn nhưỡng lên một trận sóng gió không tiếng động về việc so đấu về số lượng pháp tướng kỳ tu sĩ. Chân Linh phái so với Huyền Linh phái nhiều hơn hai vị pháp tướng tu sĩ, nếu như nói trước đây Chân Linh phái chỉ có thể cùng Huyền Linh phái miễn cưỡng chống lại, thì bây giờ Chân Linh phái tựa hồ đã cụ bị tư cách khiêu chiến địa vị Bắc Hải đệ nhất đại phái của Huyền Linh phái.

Mà Chân Linh phái tựa hồ cũng không nguyện bỏ qua cơ hội lần này. Thiên Linh lão tổ mượn pháp tướng đại hội lần này để thôi ba trợ lan, tạo ra thanh thế ở Bắc Hải tu luyện giới cơ hồ mọi người đều biết. Chẳng những thiệp mời tham gia pháp hội được đến trong tay của Bắc Hải cửu đại môn phái khác cùng với hảo hữu mà Thiên Linh lão tổ quen biết, mà ngay cả một ít Bắc Hải các đại gia tộc, môn phái cùng với tán tu nổi tiếng ngày thường cùng Chân Linh phái lui tới không nhiều lắm cũng đưa nhau nhận được pháp hội thỉnh giản.

Ngoài ra còn có một ít vị không có tư cách nhận được thiệp mời, nhưng lại không mời mà tự động tới dự, mang theo các loại tâm tư ý tưởng này nọ. Châm đối với đến tất cả những tu sĩ này, Lục Bình cũng đều kín đáo an bài, sau khi nghiệm minh tình huống thân phận, cũng đều cấp những an bài thích ứng. Nhưng ngoài sáng trong tối sự giám thị đối với những tu sĩ này đều nhiều hơn.

Lục Bình mặc dù không tham gia pháp tướng đại hội của Khương Thiên Lâm lão tổ, nhưng cũng từng nghe Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh giảng thuật qua pháp tướng đại hội thịnh huống lúc ấy. Nhưng mắt thấy pháp tướng đại hội quy mô trước mắt, hiển nhiên nếu so với Khương Huyền Lâm lão tổ đại hội, thì sự long trọng đã tăng gia rất nhiều.

Lúc này, Lục Bình tựa hồ có một thứ cảm giác rất kỳ quái, dường như lão sư Thiên Linh lão tổ đem pháp tướng đại hội cử hành long trọng như vậy, mặc dù trong này có ý tứ của Chân Linh phái, nhưng lại phảng phất cùng Khương Huyền Lâm lão tổ đối đầu vậy. Dù sao thì thời gian hai lần pháp tướng đại hội cách nhau quá gần, không tới mười năm, đối với các tu sĩ có mấy trăm năm tuổi thọ mà nói, chẳng qua có lẽ chỉ là thời gian một lần bế quan mà thôi.

Không chỉ một mình Lục Bình có cái cảm giác này, mà ngay cả đám người Nhị sư tỷ Lộ Huyền Như cùng mấy vị đệ tử môn hạ của Khương Huyền Lâm lão tổ, tất cả sắc mặt đều cổ quái, tựa hồ ở Chân Linh phái tuyên dương môn phái thực lực, đồng thời còn bao hàm chút cá nhân tình tự rất khác của Thiên Linh lão tổ ở trong đó.

Lục Bình tuy nói là toàn quyền phụ trách pháp tướng đại hội của lão sư lần này, nhưng thật ra là cơ hội lập công để được thưởng mà chư vị sư tỷ đưa cho Lục Bình vị tiểu sư đệ này mà thôi. Đệ tử nhỏ nhất phụ trách pháp tướng đại hội của lão sư tuy nói là truyền thống của Chân Linh phái, nhưng Lục Bình dù sao cũng coi như là trẻ tuổi, kiến thức nông cạn, vô luận là xuất phát từ mục đích thiện ý nào đi nữa, chư vị sư tỷ đều sẽ toàn lực hiệp trợ cho Lục Bình.

Mà mấy vị môn hạ đệ tử khác của Khương Thiên Lâm lão tổ cũng như thế. Tiêu Dao phủ nhất mạch của Khương Thiên Lâm lão tổ môn hạ chỉ có năm vị đệ tử. Trừ đệ tử thứ ba bởi vì chưa đột phá đoán đan kỳ mà thọ nguyên hao hết vẫn lạc ra, bốn vị đệ tử khác toàn bộ lên cấp đoán đan kỳ.

Liễu Thiên Linh lão tổ tuy cùng Khương Thiên Lâm lão tổ trở mặt chia cách mấy chục năm. Liễu Thiên Linh lão tổ suất lĩnh môn hạ đệ tử một mình khai ra Trùng Hoa phủ nhất mạch. Nhưng môn hạ đệ tử của hai phủ vẫn coi nhau như là nhất thể. Trùng Hoa phủ đệ tử một mực coi Khương Thiên Lâm lão tổ là sư công, mà Tiêu Dao phủ cũng một lòng gọi Thiên Linh lão tổ sư nương. Đối với chuyện của hai vị lão tổ cũng nghe mà nghe biết vậy, không vì quan hệ tan vỡ giữa hai người mà đưa đến môn hạ đệ tử của mỗi người cừu thị lẫn nhau. Đây cũng là
nguyên nhân tại sao tại bái sư đại điển của Lục Bình, khi Huyền Cảnh chân nhân mượn cơ hội Lục Bình bái sư lúc đó hướng Liễu Huyền Linh chân nhân làm khó dễ, thì đệ tử thứ tư của Khương Thiên Lâm lão tổ là Huyền Sinh chân nhân không tiếc “dĩ hạ phạm thượng” (người dưới bất kính với người trên), chống đối Huyền Cảnh chân nhân, bảo vệ sư nương của mình.

Toàn bộ Chân Linh phái hộ phái đại trận trên Thiên Linh sơn bởi vì Thiên Linh lão tổ tổ chức pháp tướng đại hội mà mở rộng ra một phần. Bộ phận này lấy Trùng Hoa phủ làm đỉnh điểm, hướng chân núi Thiên Linh trùng điệp đi xuống, tạo thành một cái đài từ hộ phái đại trận tụ tập linh khí mà hình thành. Trước hết, toàn bộ tu sĩ tới tham gia pháp tướng đại hội đều phải đáp xuống trên Chân Linh đảo, để tỏ ý là tôn trọng đối với Chân Linh phái. Sau đó sẽ đi dọc theo mười bậc nấc thang bằng linh khí mà lên, cũng là tỏ ý tôn trọng đối với Thiên Linh lão tổ.

Tu sĩ tham gia pháp tướng hội trừ mới vừa thành tựu pháp tướng hội lão tổ ra, tu sĩ còn lại nhất định phải đều là đoán đan kỳ tu sĩ. Đây cũng là quy tắc ngầm trong tu luyện giới. Pháp tướng đại hội tự nhiên sẽ lấy tu sĩ mới vừa thành tựu pháp tướng làm nhân vật chính. Nếu có những lão tổ khác đến, chẳng phải là khách đoạt chủ hay sao? Cái đó là chuyện muốn kết thù chuốc oán mới hành động như vậy.

Đồng thời, những đoán đan kỳ tu sĩ đến tham gia pháp tướng đại hội đều là những tinh anh tu sĩ được các môn phái cử tới. Ngoại trừ đúng là tỏ lòng tôn kính với pháp tướng lão tổ, tham dự pháp tướng đại hội cũng là một dạng khích lệ đối với tu sĩ.

Hai đạo độn quang rơi trên Chân Linh đảo. Hai vị đoán đan kỳ tu sĩ trẻ tuổi hiển lộ ra thân hình, một Chân Linh phái dung huyết kỳ đệ tử ở một bên vội vàng bước ra nghênh đón, nói:

- Hai vị chân nhân có phải tới đây tham gia Thiên Linh lão tổ pháp tướng đại hội?

Một tên tu sĩ vóc người cao lớn, sắc mặt nho nhã đem một tờ thiệp mời giao cho tu sĩ nghênh đón, cười nói:

- Đúng là như thế. Nguyên người được mời là tổ phụ của tại hạ, tổ phụ liền khiến hai huynh đệ tại hạ tới trước chiêm ngưỡng phong phạm của Thiên Linh lão tổ.

Chân Linh phái tu sĩ nghe vậy nghiêm mặt, chỉ có pháp tướng lão tổ sau khi được mời, bởi vì không thể “tân khách đoạt chủ”, mới có thể khiến môn hạ vãn bối tham gia pháp tướng đại hội. Đoán đan kỳ tu sĩ được mời thì phải tự mình đến, nếu làm giống như pháp tướng lão tổ sai phái môn hạ đệ tử tới như vậy, đó chính là bất kính đối với Thiên Linh chân nhân rồi. Chân Linh phái tiếp dẫn tu sĩ hai tay nhận lấy thiệp mời, sau khi mở ra nhìn, vội vàng hai tay trả lại, nói:

- Thì ra là Ngả gia đảo Ngả Như Thánh lão tổ. Nói vậy vị này chính là một trong Bắc Hải Ngả gia song tinh nổi tiếng – người đứng hàng thứ bốn mươi mốt trong bảng 'Bắc Hải tân tú' - Ngả Bá Thao chân nhân rồi! Hai vị chân nhân, xin mời sang bên này!

Vừa nói, tiếp dẫn tu sĩ vừa định đi trước dẫn đường.

Lúc này, một chân nhân khác vóc hơi lùn, mặt mũi thanh tú hỏi:

- Nghe nói đệ tử thứ chín môn hạ của Thiên Linh lão tổ có phải chính là người trước đó lấy đoán đan tầng ba tu vi đánh bại một vị đoán đan trung kỳ tu sĩ - Lục Huyền Bình chân nhân?

Tiếp dẫn tu sĩ nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ sùng bái, cất giọng có vẻ tự hào đáp:

- Chính là Lục Huyền Bình sư thúc. Lục sư thúc là một trong đoán đan kỳ tu sĩ trẻ tuổi nhất của Chân Linh phái ta. Nghe nói người tu luyện tổng cộng cũng bất quá là ba mươi năm, liền đã có đoán đan tầng ba tu vi, cũng nhất cử vượt cấp đánh bại một vị đoán đan trung kỳ chân nhân. Nếu không phải người trở về bổn phái quá muộn, không cùng yêu tộc đại chiến, ắt sẽ đạt được càng nhiều chiến tích hơn, tin tưởng thứ hạng tất nhiên sẽ được xếp cao trong ‘Bắc Hải tân tú’.

Tu sĩ có mặt mũi thanh tú nghe vậy vui mừng, nói:

- Thật tốt quá! Ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn. Ta là bạn tốt của hắn. Ta tên là Ngả Thư Đào.

Tiếp dẫn tu sĩ sắc mặt cổ quái nhìn tu sĩ mặt mũi thanh tú một cái, nhưng đối phương dù sao cũng là đoán đan kỳ chân nhân, vì vậy nói:

- Ha ha! Vị chân nhân này cũng không cần gấp gáp làm gì. Lục Huyền Bình sư thúc lần này chính là người chủ trì Thiên Linh lão tổ pháp tướng đại hội. Một chốc lát nữa thôi, hai vị sẽ nhìn thấy Lục sư thúc.

Nhìn từng đạo độn quang các loại lóe ra, tu sĩ lui tới nườm nượp, không ít đoán đan kỳ tu sĩ có tu vi còn ở trên cả hai người, bị Chân Linh phái tiếp dẫn đệ tử dẫn dọc theo mười cấp nấc thang linh khí mà lên, hướng về Trùng Hoa phủ phía trên mà đi, Ngả Bá Thao cũng đứng ở trên nấc thang linh khí, cảm thụ độ dày linh khí dưới chân, hướng Ngả Thư Đào ở bên cạnh, nói:

- Chân Linh phái quả nhiên để uẩn phong phú. Chính linh khí trong nấc thang hiển lộ độ dày linh lực này, ít nhất cũng có ba đại hình linh mạch chi trì mới được.

Ngả Thư Đào gật đầu một cái, nói:

- Đúng là như thế! Dù sao cũng là đại phái truyền thừa hơn vạn năm.

Một vị đoán đan chân nhân đi ngang qua nghe vậy dừng chân một lát, quay đầu lại mắt lạnh nhìn Ngả Bá Thao một cái, nói:

- Cái này cũng không chính xác, có lẽ là Chân Linh phái gây ồn ào làm mọi người chú ý thế thôi. Dù sao đem một phần linh mạch tụ tập ở bên trong khu vực phạm vi nhỏ, đem độ dày linh khí tăng lên tới độ dày tương đương với vài đại hình linh mạch cũng không phải việc khó gì.

Hai vị Chân Linh phái tu sĩ phụ trách tiếp dẫn nghe vậy trên mặt đều giận dữ. Nhưng người nói chuyện là một vị đoán đan kỳ chân nhân, hai người căn bản là giận mà không dám nói gì.

Ngả Thư Đào nghe vậy muốn phản bác. Ngả Bá Thao cũng đưa tay cản lại, nói:

- Vị chân nhân này nói cũng có lý. Huynh đệ hai người ta bất quá dựa vào chuyện luận chuyện vậy thôi.

Chân nhân nói chuyện nghe vậy hừ lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục hướng Trùng Hoa phủ bước đi.

Ngả Thư Đào thấy người nọ đi xa, lúc này mới hỏi:

- Tại sao vừa rồi đại ca không cho tiểu đệ nói chuyện?

Ngả Bá Thao cười cười, lại nghe thấy bên cạnh có một giọng nói truyền tới:

- Vị chân nhân này chính là Phi Vũ phái môn hạ tu sĩ. Phi Vũ phái cùng Chân Linh phái ta quan hệ không được hòa thuận, nói câu chua chát cũng là bình thường.

Ngả Thư Đào nghe vậy nhìn lại, sắc mặt ngay lập tức vui mừng, thấy Lục Bình cũng sắc mặt cổ quái đứng ở trước bậc thang linh khí trước bình đài nhìn huynh muội hai người bọn họ. Phía sau hắn cách đó không xa chính là Trùng Hoa phủ trong đảo nhỏ giữa hồ.

Ngả Thư Đào nhìn thấy Lục Bình, hưng phấn ngoắc tay hô lên:

- Lục đại ca!

Thanh quang trong ánh mắt Lục Bình chợt lóe rồi biến mất, cười khổ hướng về phía Ngả Bá Thao nói:

- Ngả huynh! Huynh muội hai người huynh cũng lừa gạt tại hạ thật là khổ. Ngả Thư Đào ‘Huynh đệ’ thì ra là một vị nữ tử. Thật là Chướng nhãn thuật cao minh a!

"Tam Thanh Chân Đồng" tiểu thần thông của Lục Bình đã căn bản tu luyện hoàn thành. Lúc bình thường, nhìn vào trong ánh mắt của hắn, cho dù không cố ý sử dụng loại tiểu thần thông này, hai mắt Lục Bình cũng mang theo một ít năng lực khám phá hư vọng. Thường thường, những kẻ khác có sử dụng một ít ẩn nặc hoặc che giấu pháp thuật trên thân người, cho dù Lục Bình không thi triển thần thông, cũng có thể dùng hai mắt phát giác được.

Vừa rồi Lục Bình mới vừa ở trên nấc thang bằng linh khí lui tới nghênh đón tân khách, nhìn thấy Ngả Bá Thao cùng Ngả Thư Đào hai huynh đệ mà mình trước đây đã từng quen biết, và Lục Bình lập tức liền phát hiện trên người Ngả Thư Đào có một tầng ẩn thân thuật cực kỳ cao minh. Đây chính là một loại bí thuật mà ngay cả đoán đan chân nhân thần niệm cũng không cách nào phát giác được.

Lục Bình trong lòng hiếu kỳ, liền vận dụng "Tam Thanh Chân Đồng" mới phát hiện Ngả Thư Đào nhất mực mang chút dáng vẻ đàn bà thực sự lại là một cô gái. Nghĩ tới quá trình hai người trước đây quen biết nhau, Lục Bình cảm thấy như chợt hiểu ra. Khó trách hắn luôn cảm thấy Ngả Thư Đào "Huynh đệ" này nhìn qua có chút quái dị. Lục Bình cũng từng hoài nghi là Ngả Thư Đào là nữ giả nam trang, nhưng hắn không có cách nào nhìn ra được sơ hở từ trên người của Ngả Thư Đào.

Ngả Thư Đào nghe Lục Bình nói như vậy, vẻ mặt hưng phấn nhất thời sửng sốt, ngay sau đó là mặt đỏ bừng. Ngả Bá Thao ở bên cạnh tiến lên cùng Lục Bình chắp tay chào hỏi, nói:

- Mấy năm không gặp, Lục huynh đệ tu vi đi sau mà đến trước, ở Phi Lôi đảo đánh một trận, Lục huynh đệ nhất minh kinh nhân a!

Lục Bình cười nói:

- Ngả huynh quá khen! Tại hạ chẳng qua là miễn cưỡng cùng Lý Huyền Lương chân nhân chiến thành ngang tay mà thôi.

Ngả Bá Thao "Ha ha" cười nói:

- Lục huynh đệ như vậy là khiêm tốn rồi. Toàn bộ Bắc Hải có người nào mà không biết tình huống lúc đó như thế nào. Ba kiếm một lôi, bốn loại tiểu thần thông. Danh hiệu 'Thủy kiếm tiên' có thể nói là thực sự đã thuộc về Lục huynh rồi.

Lục Bình cười cười, nói:

- Ngả huynh chớ có khích lệ tại hạ nữa! Chẳng phải Ngả huynh cũng là nhân vật nổi danh trên bảng 'Bắc Hải tân tú' đó hay sao?! Nghe nói Ngả gia đảo còn có một vị nữ tu sĩ cân quắc không thua kém các bực mày râu, cùng Ngả huynh cũng xưng Ngả gia song tinh, cũng là nhân vật nổi danh trên bảng này.

Ngả Bá Thao "Ha ha" cười một tiếng, chỉ chỉ Ngả Thư Đào, nói:

- Lần nữa giới thiệu cho Lục huynh đệ một chút, vị này là Tam muội Ngả Thúc Dao của tại hạ. Trước vì phương tiện đi lại trong tu luyện giới, Tam muội một mực lấy bộ dạng nam trang để đối đãi với người. Nhưng không ngờ lại bị Lục huynh nhìn thấu sơ hở. Xem ra sau khi Lục huynh lên cấp đoán đan kỳ, quả nhiên thần thông tăng mạnh. Bộ ẩn nặc thần thông trên người Tam muội chính là do gia tổ tự tay thi triển, tu sĩ bình thường cho dù là đoán đan hậu kỳ chân nhân cũng chưa chắc có thể khám phá được chướng nhãn thuật trên người Tam muội.

Chân Linh phái tu sĩ tiếp dẫn Ngả gia huynh muội lúc nãy nghe Ngả Bá Thao nói như vậy, sắc mặt nhất thời kinh dị nhìn Ngả Thúc Dao một chút, thầm nói: “Thì ra là vị này chính là một vị khác trong Ngả gia song tinh. Ngả Thúc Dao đứng hàng thứ bảy mươi bảy trong ‘Bắc Hải tân tú” a!”

Ngả Thúc Dao, cũng chính là Ngả Thư Đào trước kia, ái ngại e ấp tiến lên cùng Lục Bình chào hỏi, nói:

- Ra mắt Lục huynh.

Lục Bình cũng có chút hơi ngượng. Hắn cùng với Ngả Thúc Dao mấy lần gặp nhau, đều một mực gọi nhau huynh đệ. "Huynh đệ" bây giờ biến thành cô gái. Bao nhiêu đấy cũng đủ khiến cho hắn khó mà thích ứng ngay được. Tuy vậy, hắn vẫn thi lễ, nói:

- Lục cô nương hảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play