Lục Bình không nói hai lời, Kim Lân kiếm bay lên trời, một kiếm hướng yêu tu chém tới.
Kim Lân kiếm ở trên trời trong liên tiếp thu nhiếp hơn sáu trăm đạo thông linh kiếm quang sung nhập vào bản thể, Lục Bình vừa ra tay liền cơ hồ dùng toàn lực!
Yêu tu vốn là biểu lộ ung dung, khi nhìn đến kiếm thuật của Lục Bình ngưng trọng hơn một chút, nhưng ngay sau đó lại coi như không vấn đề gì, nói:
- Hắc, đây cũng là nhân tộc ngươi nói anh hùng cứu mỹ nhân a, quả nhiên có chút bản lãnh, bất quá mỹ nhân này cuối cùng vẫn thuộc về bản phủ chủ đấy thôi!
Yêu tu khi lên cấp đoán đan kỳ hóa hình làm người, ở trong yêu tộc thì có quyền khai phủ thiết nha, có quyền lực kinh doanh thế lực. Điều bất đồng so với đoán đan kỳ nhân tu xưng mình là chân nhân, thì yêu tu càng muốn xưng mình là phủ chủ.
Trong tay yêu tu đột nhiên xuất hiện một cái hồ lô, đem miệng hồ lô đảo xuống phía dưới, một cỗ thủy lãng màu u lam cuốn ùa ra, trùng kích Kim Lân kiếm đang đánh tới.
Thân Kim Lân kiếm rung lên, phảng phất biến hóa thành một con đại ngư nghịch dòng mà bơi lên, ý đồ bỏ qua u lam thủy lưu trùng kích, tiếp tục hướng về phía yêu tu chém tới.
Ai ngờ Kim Lân kiếm một khi tiếp xúc cùng u lam thủy lưu, Lục Bình nhất thời phát hiện một cỗ lực lượng vô hình đang từ bốn bề xé dắt thân kiếm của Kim Lân kiếm. Chẳng những Kim Lân kiếm ở trong thủy lưu không cách nào giữ vững tư thế nghịch lưu mà thành, ngay cả thần niệm của Lục Bình đang phụ ở trên thân Kim Lân kiếm cũng bị quấy nhiễu cực lớn.
Kim Lân kiếm kiếm thế hung hung, cũng giống như bị uống say một kiếm bổ vào chỗ khác, yêu tu phóng tiếng cười, nói:
- Kiếm thuật ngươi tuy mạnh, nhưng làm sao có thể làm gì được bảo bối hồ lô này của ta chứ. Một cổ Cực Lam Từ Thủy này chính là bản phủ chủ ở sâu trong Đông Hải lấy được thiên địa kỳ vật. Nó giỏi nhất chính là phá pháp khí thần thông loại này của ngươi.
Lục Bình hừ lạnh một tiếng, Cực Lam Từ Thủy này đối với kiếm thuật của mình giỏi lắm chỉ có tác dụng khắc chế, còn nói chuyên phá kiếm thuật của Lục Bình, chẳng là yêu tu trước mắt muốn dùng ngôn ngữ để đả kích thế công của hắn mà thôi.
Kim Lân kiếm rung lên, không có ảnh hưởng của Cực Lam Từ Thủy, thần niệm khổng lồ của Lục Bình lập tức đoạt lại quyền khống chế Kim Lân kiếm.
Yêu tu cười nói:
- Thần niệm quả thật là khổng lồ, xem ra các hạ cũng tu luyện không ít bí thuật, cũng là một loại luyện đan sư như vị mỹ nhân này, hay hoặc giả là một vị trận pháp sư đúng không? Bất quá thần niệm của bản phủ chủ cũng không ở dưới ngươi!
Sở Đình đem thượng cấp luyện đan lô của mình tế ở đỉnh đầu, đem tự thân vững vàng bảo vệ, đồng thời ngự sử hỏa diễm màu vàng sáng đối địch. Đồng thời, Lục Bình còn thấy trong tay của Sở Đình có thêm một cái phong đại, trong khi ngự sử hỏa diễm, đồng thời trong phong đại cũng thổi ra một cỗ cuồng phong nóng hổi. Gió giúp thế lửa, khiến cho Sở Đình ngự sử hỏa diễm màu vàng sáng có uy lực lớn hơn, hướng yêu tu đốt cháy.
Yêu tu chân nhân hướng về phía miệng hồ lô thổi một hơi khí. Lần này trong hồ lô phát ra một tiếng gầm thét trầm trầm, một cỗ cuồng phong cuốn ùa ra, nhất thời đem phong đại của Sở Đình áp chế. Hỏa diễm màu vàng bị cuồng phong trong hồ lô thổi trúng cũng bị cuốn trở lại, hướng Sở Đình mà đốt ngược.
Cũng may Sở Đình có ngự hỏa thuật rất cao. Yêu tu chân nhân cũng không phải là kẻ lạt thủ tồi hoa, khi ngọn lửa đốt tới, tự thân Sở Đình đã đoạt lại quyền khống chế ngọn lửa, lúc này mới không bị hỏa chủng do mình luyện hóa tự đốt bản thân. Nếu không, chuyện này truyền đi, nàng thật là chịu không nổi bị cười nhạo thối cả đầu.
Yêu tu chân nhân biểu lộ ra vẻ chuyện xảy ra rồi còn sợ, nói:
- Tốt tốt, lần này xuất thủ quá nặng, thiếu chút nữa là đả thương mỹ nhân của bản phủ chủ rồi!
Sở Đình mặt trầm như nước, ngoài mặt nhìn tựa hồ không để ý chút nào đối với yêu tu lẻm bẻm lép nhép nói không thôi, nhưng trong nội tâm lại đã sớm lửa giận ngập trời.
Lục Bình cùng Sở Đình hai người đều là luyện đan sư, đối với thần niệm tu luyện rất có tâm đắc, thành tựu cũng vượt xa tu sĩ cùng cấp. Trước mắt thần niệm tu vi của vị yêu tu chân này cũng rất là bất phàm, vượt qua xa Sở Đình, cùng Lục Bình không phân cao thấp.
Lục Bình cùng Sở Đình hai người liên thủ đối địch, yêu tu vẫn như cũ một dáng bộ phong đạm vân khinh, bất quá hai mắt lười biếng lúc trước cũng đảo qua, hướng về phía Lục Bình nói:
- Xem ra ngươi không phải là luyện đan sư, người tu luyện rõ ràng cho thấy thủy chúc tính công pháp, hơn nữa thành tựu cực cao. Ngày sau tu vi nếu bằng với bản phủ chủ như vầy, sợ là bản phủ chủ cũng không phải đối thủ của ngươi.
Sau khi Lục Bình ra tay viện thủ, chủ lực đối công cùng yêu tu chân nhân biến thành Lục Bình, Sở Đình chỉ có thể ở một bên có tác dụng kiềm chế. Yêu tu chân nhân đối mặt hai người liên thủ cũng nhận chân không ít.
Sở Đình có chút kinh ngạc nhìn Lục Bình. Nàng tự nhiên biết Lục Bình đúng là một luyện đan sư chính cống. Hơn nữa hắn sau khi từ Bắc Minh đan hội khuất nhục tinh anh đan sư của ba phái Tử Phù các Phong Lôi đảo cùng Liệt Thiên Kiếm phái, đoạt được vị trí thứ tư của đan hội, về biểu hiện mà xét, sợ rằng thuật luyện đan bây giờ đã ở trên nàng.
Lúc này được yêu tu chân nhân trong lúc vô tình nhắc nhở, Sở Đình mới phát hiện Lục Bình tu luyện lại là thủy chúc tính công pháp. Hơn nữa, điều bất khả tư nghị chính là, tu vi của Lục Bình lúc này đã đạt tới đoán đan một tầng điên phong. Điều này làm sao không khiến cho Sở Đình kinh ngạc cho được?!
Sở Đình đối với đồng bối tu sĩ, cho tới bây giờ không phục bất luận kẻ nào. Lục Bình lúc trước nhiều nhất cũng bất quá chính là có kẻ khiến cho nàng coi trọng thôi. Bây giờ Sở Đình không khỏi đối với Lục Bình nổi lên một cảm giác kính nể. Dùng thủy chúc tính công pháp để ngự sử hỏa chủng luyện đan, điều này cần bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng cái giá phải trả cao như thế nào mới có thể đạt tới thành tựu luyện đan đại sư?!
Cái hồ lô trong tay yêu tu kia hiển nhiên là một bảo vật. Lục Bình cùng Sở Đình liên thủ đánh nhau. Trong hồ lô đã liên tiếp phun ra thủy, phong, hỏa ba loại chúc tính thiên địa kỳ vật. Điều này làm cho Lục Bình nhìn thấy mà thèm.
Yêu tu chân nhân thần sắc vừa động, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây quạt kỳ dị, hướng bên người quạt một cánh. Một âm thanh "ngâm" vang lên, Thủy U kiếm đã lẻn vào cạnh bên thân yêu tu mười trượng bị yêu tu chân nhân phát hiện quạt một cái bay đi.
Thừa dịp yêu tu chân nhân tập trung lực chú ý vào Thủy U kiếm, trong nháy mắt, trong tay Lục Bình đột nhiên hiện ra một mặt gương đồng, một đạo kim quang từ mặt kiếng lóe ra, trong nháy mặt nhập vào hồ lô trong tay yêu tu.
Hồ lô hướng ra phía ngoài phun ra loại xích hồng hỏa diễm nhất thời hơi chậm lại, ngay sau đó liền khôi phục bình thường. Khi xích hồng hỏa diễm bị áp chế, Sở Đình đột nhiên đem một một món đồ màu đen lớn khoảng bằng ngón tay út nghiền nát trong tay. Ngay sau đó đưa tay giương lên, bột màu đen dính vào trong hỏa diễm màu vàng, lưu hỏa màu vàng vốn là sắp bị vùi tắt nhất thời phồng lên, đem ngọn lửa màu xích hồng của kẻ địch đẩy trở về.
Yêu tu nhìn Kim Quang kính trong tay Lục Bình, hồ lô cầm trong tay lay động, ngọn lửa đỏ ngầu nhất thời dừng lại xu thế đang lui.
Kim Lân kiếm của Lục Bình biến đổi, sử xuất “Thiên đôi tuyết kiếm quyết”, một ngàn hai trăm chín mươi sáu đạo kiếm quang xen lẫn trong sáu trăm bốn mươi tám đạo Thông linh kiếm quang, hóa thành ba đạo kiếm lãng tiền phó hậu kế hướng yêu tu chân nhân đánh tới.
Yêu tu chân nhân sắc mặt ngưng trọng, chỉ một ngón tay, trong hồ lô lần nữa phun ra Cực Lam Từ Thủy hướng kiếm lãng xông tới đối đầu, lại thấy mỗi đạo kiếm lãng trong Thông linh kiếm quang đột nhiên nhảy ra, đều hóa thành một con kiếm giao, lướt qua sự ngăn chặn của Cực Lam Từ Thủy, hướng yêu tu chân nhân đánh tới.
Yêu tu chân nhân lâm nguy không hãi sợ, cây quạt kỳ dị trong tay phất một cái, một con kiếm giao nhất thời bị thổi bay thất linh bát lạc. Chân nhân hướng vào trong hồ lô chỉ một cái nữa, một trận cuồng phong cuốn ùa, lại một con kiếm giao lại bị thổi choáng váng chuyển hướng.
Đạo kiếm giao thứ ba đã đến gần, chân nhân bĩu môi. Vòng hộ tráo quanh người đột nhiên sáng lên xoay tròn.
Hộ thân tiểu thần thông!
Trong nháy mắt kiếm giao bị nghiền nát, mắt yêu tu chân nhân đầy hàm ý châm chọc nhìn về phía Lục Bình. Lại thấy Lục Bình vẫn như cũ chỉ một ngón tay, Kim Lân kiếm núp ở trong kiếm giao bị cắn nát đột nhiên bay ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của yêu tu chân nhân, một kiếm đem hộ thân tiểu thần thông đánh nát.
Chân nguyên nhất khí kiếm!
Yêu tu chân nhân từ trong kinh ngạc chưa kịp tránh thoát, đột nhiên mặt liền biến sắc, trong tay lần nữa xuất hiện một thanh chiến kích màu vàng, trực tiếp chắn trước mặt. "Canh" một tiếng vang lên trong trẻo, Thủy U kiếm bị chiến kích dập bay. Thần niệm trong đầu Lục Bình một trận chấn động, hiển nhiên thân của Thủy U kiếm đã bị tổn thương.
Chiến kích này mới chính là bổn mệnh pháp bảo của yêu tu chân nhân.
Chiến kích màu vàng kim ở trong tay của chân nhân tản ra quang huy diệu mục. Linh khí ở bốn phía dưới ảnh hưởng của chiến kích, tựa hồ cũng bị xao động bất an.
Kim Lân kiếm theo sát sau Thủy U kiếm chém vớt sang, lại bị chiến kích hất bay đi. Chiến kích sau đó đảo qua một vòng, muốn đem Kim Lân kiếm hoàn toàn đập gãy. Hiển nhiên phẩm chất chiến kích ở trên Kim Lân kiếm xa.
Lục Bình khóe môi mím lại, Kim Lân kiếm linh xảo vừa dịp tránh chiến kích quét ngang qua, thậm chí dụ cho nó cách xa qua bên người yêu tu chân nhân. Ngay sau đó một vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của yêu tu chân nhân, không một tiếng động nào hướng chân nhân đập xuống.
Lúc yêu tu chân nhân phát hiện khác thường, thì "Sơn băng" đã xuống gần ngay trước mắt. Yêu tu chân nhân vào giờ khắc này rốt cục sắc mặt cuồng biến, không phải là sợ hãi, mà là giận dữ.
Yêu tu chân nhân trước mắt nhất thời không thấy đâu nữa, một con vật khổng lồ Lục Bình chưa từng thấy bao giờ xuất hiện mắt hai người.
Đây là một cự ngư!
Cự ngư tung người lên, đuôi cá to lớn ở giữa không trung xẹt qua một vòng hình cung xinh đẹp, cùng "sơn băng" rơi xuống ầm ầm chạm vào nhau!
Mặt biển nhất thời rung chuyển bất an, kích thích bọt sóng dâng cao mấy trượng, có cái là do "Sơn băng" cùng đuôi cá chạm vào nhau sinh ra, cũng có ngọn do cự ngư nhảy vào trong biển văng lên sóng lớn.
"Sơn băng" ứng tiếng mà bay, thần niệm Lục Bình lại bị tổn thương nặng, nhất thời đầu nhức như muốn rách, trong tâm hạch không gian kim đan cũng nhảy một cái.
- Côn ngư!
Sắc mặt của Sở Đình rốt cục thay đổi!
- Đi mau!
Lục Bình hướng về phía bên cạnh Sở Đình kêu một tiếng, ngay sau đó liền hóa thành một đạo lưu thủy, hướng nơi xa độn đi.
Sở Đình từ trong khiếp sợ thức tỉnh. Hỏa diễm màu vàng đem toàn nàng bao phủ lại, ở trên trời hóa thành một đạo hoàng quang, trong nháy mắt đã đuổi kịp Lục Bình.
Đáy biển truyền ra một tiếng gầm rú trầm muộn, từng vết máu xuất hiện ở trên mặt biển. Một âm thanh ngưng trọng từ đáy biển xa xa truyền tới:
- Bản phủ chủ họ Khổng tên Nguyên, hai vị có dám lưu lại tên họ!
- Lục Cửu!
- Sở Đình!
- Ngày sau bọn ta tự sẽ gặp nhau, đến lúc đó lại quyết thắng bại!
Âm thanh của Khổng Nguyên xa xa truyền tới, nhưng đã không nghe được hồi âm của Lục Bình cùng Sở Đình.
Trên mặt biển, một cái sống lưng to như hải đảo chợt lóe lên rồi biến mất, nước biển gào thét rạo rực đẩy ra bốn phía, không biết qua bao lâu mới bình phục lại.
Bên ngoài Ngân Kiếm đảo, hai đạo độn quang một lửa một nước từ chân trời đáp xuống. Sở Đình sắc mặt trắng bệch. Lục Bình cũng liên tiếp ho khan mấy tiếng, ho khan quá gấp, khóe miệng còn ánh ra từng vết máu.
- Ngươi như thế nào?
Sở Đình cảm kích hỏi.
- Không sao!
Lục Bình đem một viên tam chuyển Dưỡng Nguyên đan nuốt vào trong bụng. Sở Đình thấy tam chuyển Dưỡng nguyên đan trong tay của Lục Bình, sắc mặt kinh ngạc. Hắn liếc nàng một cái, làm như không chuyện gì xảy ra đem bình ngọc chứa tam chuyển Dưỡng nguyên đan bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
- Ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Lúc này đến phiên Lục Bình hỏi lại nàng. Hắn cùng Lương Huyền Phong cùng Chu Huyền Mộng đi tới Ngân Kiếm đảo cùng nhau thăm dò Trọng Huyền động phủ, xem ra cũng không gạt được Sở Đình. Bất quá điều khiến cho Lục Bình nghi ngờ chính là Sở Đình làm sao lại cùng người của Khuê Các tẩu tán, một thân một mình bị yêu tu đuổi giết.
Sở Đình lấy lại bình tĩnh, đem việc Khuê Các ở trong Trọng Huyền động phủ sau khi tập sát Thủy Tinh cung tu sĩ, gặp phải yêu tộc tu sĩ mai phục... đại khái nói một lần cho Lục Bình. Trong đó ý đồ đoạt không gian pháp khí ẩn giấu trong linh mạch của Trọng Huyền lão tổ dĩ nhiên là chỉ nói thoáng qua mà thôi.
Lục Bình trong lòng rất rõ ràng, tự nhiên cũng không nói phá ra.
- Người nào có thể làm Lương sư thúc bị thương nặng được?
Lục Bình nghe tin tức này cực kỳ khiếp sợ, Lương Huyền Phong đoán đan tầng tám tu vi, trong Chân Linh phái được xưng "Phong linh chân nhân" một trong bảy đại đoán đan kỳ cao nhân mệnh danh là "Tam Chân Tứ Linh", đã luyện thành mấy loại phong chúc tính thần thông. Cho dù là gặp gỡ cùng cấp tu sĩ vây công, cho dù đánh không lại, trốn đi cũng không phải là việc khó, chẳng lẽ là có pháp tướng lão tổ xuất thủ?
Sở Đình nhìn biểu lộ kinh sợ của Lục Bình, không biết tại sao hắn lại như vậy, nhưng vẫn đáp:
- Nói ra thật xấu hổ, bọn ta nguyên là bị Thủy Tinh cung tu sĩ đuổi giết, đã rơi vào thế hạ phong, cũng nhờ vị Lương sư thúc này đột nhiên xông ra, cùng Tương sư thúc liên thủ chặn lại Thủy Tinh cung đoán đan điên phong tu sĩ công kích. Vậy mà sau đó yêu tộc đánh bất ngờ, Lương sư thúc vì che chở tại hạ cùng với Nhị sư tỷ đột phá vòng vây, đã liên tục cùng mấy vị đoán đan hậu kỳ yêu tu giao thủ. Sau khi ta cùng với Nhị sư tỷ phá vòng vây, xa xa đã thấy Lương sư thúc trọng thương hộc máu, sau đó phát động phi độn thần thông, đã chạy ra ngoài.
Lục Bình sắc mặt âm trầm, cùng Sở Đình nhanh chóng hướng Ngân Kiếm đảo bay đi, đồng thời trên đường đi tâm tư thay đổi thật nhanh:
“Xem ra vị Mai chân nhân này tuyệt đối cùng bổn phái nhất định có mối liên hệ gì đó rất gần gũi. Lương sư thúc không ngờ không tiếc bị trọng thương cũng muốn che chở cho đệ tử của bà ta không việc gì. Chẳng lẽ là vị Mai chân nhân này cùng Lương sư thúc giữa hai người còn có cái chuyện qua lại gì đó?”
Sở Đình theo Lục Bình trở về Ngân Kiếm đảo, thấy Lục Bình dọc theo đường đi ở trên cửa của khách sạn, động phủ, điếm phô hai bên trái bên phải hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàn toàn không có vẻ vội vàng cấp thiết và tức giận như lúc trước.
Chính vào lúc này, Lục Bình sắc mặt vui mừng, ở trước một cửa điếm phô ngừng lại, ngay sau đó như không có chuyện gì xảy ra tra xét một phen, liền nhấc chân đi vào. Sở Đình ngay sau đó cũng đi vào theo.
- Sư thúc, ngài thương thế như thế nào?
Lúc nhìn thấy Lương Huyền Phong, Lục Bình lòng như treo đá rốt cục nhẹ nhàng đi. Trước mắt Lương Huyền Phong mặc dù sắc mặt xám xịt hôi bại, nhưng như cũ có thể tự chủ vận công chữa thương, hiển nhiên không nguy hiểm tới tánh mạng.
Chu Huyền Mộng một bên hầu hạ đã sớm bị Lục Bình coi thường. Hiển nhiên Lục Bình đối với Lương Huyền Phong chân nhân bởi vì hai người nữ này mà bị thương cảm thấy rất là không đáng giá, nhân đó cũng đúng có chút giận lây Chu Huyền Mộng cùng Sở Đình.
Tu sĩ tu vi đạt tới đoán đan hậu kỳ, mặc dù thực lực đại tăng, nhưng cũng yếu ớt nhất, bởi vì lúc này tu sĩ đều phải chuẩn bị những bước cuối cùng cho việc ngưng luyện pháp tướng.
Lúc này tu sĩ kiêng kỵ nhất chính là bị thương, hơi lơ là là có thể ảnh hưởng căn cơ của tu sĩ, khiến cho kim đan không cách nào ở thời khắc tối hậu cùng thần niệm đoán dung, đạt tới một phẩm cấp lý tưởng. Từ đó, nó sẽ làm suy yếu căn cơ của tu sĩ sau khi lên cấp pháp tướng kỳ, làm giảm khả năng tu sĩ có thể lên cấp pháp tướng kỳ, thậm chí hoàn toàn đoạn tuyệt hy vọng của tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ.
Lương Huyền Phong là một trong đoán đan hậu kỳ tu sĩ của Chân Linh phái có hy vọng lên cấp pháp tướng kỳ nhất. Đây là trấn phái lão tổ tương lai của Chân Linh phái, liên quan đến Chân Linh phái truyền thừa và khí vận. Lần này lấy được Thiên Phong diệp có thể nói là một đại cơ duyên của Lương Huyền Phong chân nhân. Nếu là bởi vì bị thương mà khiến cho kim đan không cách nào đoán dung Thiên Phong diệp này, từ đó hạ thấp phẩm cấp kim đan cuối cùng của ông ta, vậy đối với Chân Linh phái mà nói, đơn giản chính là một tổn thất vô cùng to lớn.
Chu Huyền Mộng thấy Lục Bình sau khi đi vào phòng tu luyện, liền mắt không nhìn mình một cái, thấy sau lưng có Ngũ sư muội đi theo, tự nhiên biết Lục Bình đây là đang oán giận hai người liên lụy Lương Huyền Phong chân nhân, có lòng giải thích, há miệng nhưng một câu nói cũng không nói ra được.
Lương Huyền Phong chân nhân mở mắt ra nhìn, thấy Lục Bình không việc gì trở về thì thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Lần thám hiểm này nói là cấp cho bọn ngươi một số thứ tốt, cũng không ngờ rằng Đông Hải yêu tộc lại đột nhiên nhúng tay vào. Xem ra Đông Hải cũng sẽ không bình tĩnh nữa rồi. Cũng may đám ba người ngươi đều bình yên vô sự, nếu không kẻ làm sư thúc ta chính là tội nhân rồi.
Ba người vội xưng không dám, ngay sau đó Lục Bình lại hỏi:
- Sư thúc, vết thương của ngài như thế nào, có thể sẽ ảnh hưởng đến...?
Ý tứ Lục Bình thế nào Lương Huyền Phong tự nhiên hiểu, một bên Chu Huyền Mộng cùng Sở Đình cũng rất là khẩn trương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT