Truyền thừa chi địa là năm tòa cao phong chung quanh hoàng nhiễu lại với nhau. Năm tòa cao phong này chính là nơi truyền thừa chi địa của ít nhất năm vị luyện đan đại sư. Mà ở ngọn núi do năm tòa cao phong này vây quanh một cái cốc địa thành vòng, ở giữa có một tòa pháp trận cực lớn. Ở giữa tòa pháp trận này có một chỗ lõm xuống một cách bất quy tắc tạo thành một cái rãnh bằng đá hình tròn. Đây chính là cái mục đích nhiệm vụ lần này của Lục Bình.

Lục Bình chỉ cần đem cái thạch trận bàn do Tần chân nhân giao cho tra vào trong cái rãnh đá này thì có thể xé tan truyền tống phù, rời khỏi cái không gian tàn phá sắp sụp đổ này. Bất quá trước khi đến chỗ này Lục Bình phải thông qua năm ngọn núi kia, là ít nhất có năm vị luyện đan đại sư đưa ra những khảo nghiệm cho các đệ tử đời sau. Nếu không vượt qua thì hắn sẽ không cách nào thông qua năm ngọn núi tạo thành tòa đại trận này, để đem trận bàn bỏ vào trong cái rãnh đá đó.

Thật ra những khảo nghiệm này là do tu sĩ đời trước để lại cho con em đời sau của Bắc Minh. Chỉ cần thông qua một chỗ khảo nghiệm thì có thể kế thừa truyền thừa ở trên một ngọn núi. Nhưng Lục Bình hiển nhiên sẽ không dám làm như vậy. Hắn cũng không tin Hồng Diệp lão tổ cùng Tần chân nhân sẽ yên tâm thả bọn hắn vào trong động thiên này, e rằng là nhất cử nhất động của hắn bây giờ là thế nào cũng bị hai người kia quan sát được. Nếu thật sự hắn đụng tới những truyền thừa ở đây, sau khi trở ra khỏi động thiên thì hắn chắc chắn phải ngoan ngoãn giao nộp ra, thậm chí còn đem sinh mạng của bản thân bồi đắp vào trong đó cũng không chừng.

Vào thời điểm Lục Bình đi tới truyền thừa chi địa, ở một nơi trên Càn Nguyên sơn, Hồng Diệp lão tổ đang cùng Tần chân nhân đứng trước một mặt gương đồng thật lớn. Mà ở trên mặt gương đồng này, theo ngón tay không ngừng chỉ điểm của Hồng Diệp lão tổ, trên mặt kiếng không ngừng hiện ra hình cảnh của tám người ở trong động thiên, tại tám chỗ động thiên tàn khuyết không trọn vẹn.

Tần chân nhân chần chờ một chút cuối cùng vẫn hỏi:

- Sư thúc, tuy nói là đan hội của Bắc Minh ta theo nguyên tắc là ‘Bách gia tranh minh’, nhưng nếu để cho đệ tử của bổn phái khác tiến vào truyền thừa chi địa của Bắc Minh ta, e rằng có chút không ổn.

Hồng Diệp lão tổ cười đáp:

- Ngươi cái này là không biết rồi! Tử Nguyệt động thiên chính là món động thiên pháp bảo thành tựu sớm nhất của Bắc Minh ta. Năm đó Bắc Minh ở Đông Hải thực lực chưa đủ, chưa có uy thế như hôm nay. Tử Nguyệt hoàn tám đạo động thiên bảo cấm thì có sáu đạo là lúc ấy các lão tổ của Bắc Minh từ sáu đại môn phái ở Đông Hải cầu xin mà được. Vì vậy sau khi Tử Nguyệt hoàn thành tựu, Bắc Minh coi như là thiếu nợ ân tình của sáu đại môn phái này. Mấy ngàn năm qua, Đông Hải phong vân biến ảo. Sáu đại môn phái năm đó chỉ còn bốn nhà bây giờ. Cho nên khi truyền thừa chi địa ở trong Tử Nguyệt động thiên được mở ra thì cũng coi như là Bắc Minh trả nợ nhân tình đời trước vậy.

Hồng Diệp chân nhân dừng lại một chút, lại nói:

- Bọn tiểu bối này tuy nói là phải kinh qua sự khảo nghiệm của các đan sư đời trước, nhưng cũng sẽ không chân chính lấy được truyền thừa của những đời trước này. Một chút tưởng thưởng sau khi vượt qua khảo nghiệm tuy nói là cũng có những vật tốt, nhưng đối với Bắc Minh ta chẳng qua chỉ là một sợi lông trên mình con trâu mà thôi.

Tần chân nhân vẫn còn có chút đáng tiếc, thì Hồng Diệp lão tổ lại nói tiếp:

- Tám tòa truyền thừa chi địa này trong đó chân chính có giá trị dĩ nhiên là truyền thừa của luyện đan tông sư, bất quá là ở trong đó chỉ có bốn ngôi mà thôi. Và trong bốn tòa này thì đều có hai tòa nằm ở động thiên không gian của Chu Sấm tiến vào. Hai tòa còn lại thì một tòa ở chỗ của Loan Ngọc động thiên. Một tòa khác là ở trong không gian do đan sư Lục Cửu tiến vào.

Tần chân nhân kinh ngạc hỏi:

- Như vậy, tiểu điệp mới vừa rồi chẳng phải là lừa bốn đại môn phái khác hay sao, đặc biệt là Thủy Tinh cung?

Hồng Diệp lão tổ giảo hoạt cười cười, nói:

- Ngươi đã từng lừa gạt bọn họ khi nào? Ngươi chỉ nói là số lượng truyền thừa thật lớn, nhưng không nói là truyền thừa phẩm chất cao thấp ra sao. Dựa theo sự truyền thừa số lượng trong việc phân phối ở các động thiên, thì Thủy Tinh cung Ninh Thế Trạch sẽ gặp được sáu chỗ khảo nghiệm. Toàn bộ thông qua sáu khảo nghiệm này sẽ được sáu phần thưởng. Nếu đúng là như vậy thì đích xác là hắn đứng hàng thứ ba trong tám người.

Tần chân nhân thích chí cười to. Hai người lại quan sát gương đồng hồi lâu, phát hiện tám người đã tiến vào trong truyền thừa chi địa.

- Trên người của vị Lục Cửu này vật tốt cũng không ít. Xuất sinh là một tán tu, chẳng những có thượng cấp luyện đan lô cùng điên phong linh hỏa đã mất đi linh tính mà thậm chí còn có một con tầm linh thử cấp thấp, đã được hắn bồi dưỡng đến cấp dung huyết trung kỳ. Cái đám ong thả ra kia chẳng lẽ là Tử Tinh phong trong truyền thuyết, khó trách trên người hắn sẽ có Tử Tinh phong vương tương.

Tần chân nhân tặc lưỡi một tiếng, nói:

- Sư điệp năm đó vào thời điểm tu vi tương đương giống như hắn cũng là tán tu. Tài sản so với hắn xem ra là kém xa.

Hồng Diệp lão tổ lắc đầu một cái, nói:

- Cuối cùng luyện đan lô và hỏa chủng là của Lý gia gia chủ ở trong đan hội cho hắn mượn. Cái đám yêu phong kia đích xác là Tử Tinh phong, nhưng mà nhìn dáng dấp chẳng qua là mới vừa nuôi dưỡng, giỏi lắm là luyện huyết tầng ba, ngay cả phong vương chưa chắc đã xuất hiện. Nếu luyện chế ra Tử Tinh phong mật còn có thể chứ phong vương tương thì chắc là kém xa. Xem ra là nhờ có cơ duyên mà lấy được Tử Tinh phong noãn vậy.

Tần chân nhân chần chờ một chút, nói:

- Sư thúc, vậy chúng ta có nên không...

Hồng Diệp lão tổ nhìn Tần chân nhân bằng hai mắt, hỏi:

- Tranh thủ mời hắn đến trong Bắc Minh sao?

Tần chân nhân ngẩn người lập tức nói:

- Đúng vậy, giống như tiểu điệp năm xưa vậy.

Hồng Diệp lão tổ cao thâm khó lường, cười cười nói:

- Hắn là đan sư do Lý gia mời tới, chẳng lẽ Lý gia lại không đi tranh thủ trước hay sao?

Tần chân nhân có chút không hiểu, hỏi:

- Lý gia? Chẳng qua là một trung hình thế lực ở dưới quyền của Bắc Minh mà thôi. Tuy nói là phụ thuộc vào Bắc Minh, nhưng cuối cùng cũng không ở trên Càn Nguyên sơn nữa lại làm gì có thể...

- Lý gia a?

Hồng Diệp lão tổ khoác khoác tay, mở lời cắt đứt lời của Tần chân nhân, nói:

- Không phải là thứ đơn giản mà ngươi thấy như vậy!

Tần chân nhân suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy cũng phải! Trung hình thế lực chỉ có hai ba trăm năm lịch sử có thể dễ dàng lấy ra một cái thượng cấp luyện đan lô cùng cái hỏa chủng kia. Cái này thực lực quả là không đơn giản.

Hồng Diệp lão tổ thấy Tần chân nhân không để ý đến ý tứ gì của ông ta, ngại một nguyên nhân gì đó không thể trực tiếp chỉ điểm cho nên chỉ nói:

- Qua mấy ngày nữa Thính Âm Tiểu Trúc Mai chân nhân muốn thu con gái của Lý gia làm đệ tử chân truyền. Thiệp mời quan lễ lão phu cũng có một phần, ngươi hãy thay lão phu đi một chuyến đi.

- Mai tông sư?

Tần chân nhân sững sờ một chút. Thế mới biết những lời nói trước đó của Hồng Diệp lão tổ không tầm thường. Nhưng mà nghe Hồng Diệp lão tổ lại muốn ông ta đại diện đi quan lễ, vẻ mặt lại có chút vui mừng. Tần chân nhân đang muốn xoay người cáo lui, lại nghe Hồng Diệp lão tổ phảng phất lầm bầm câu gì đó:

- Bái sư quan lễ đây là truyền thống của mấy đại môn phái ở Trung Nguyên, ở hải ngoại chỉ có một ít môn phái ở Bắc Hải là có những quy củ xa xưa này mà thôi.

Tần chân nhân ngẩn người, sau đó hành lễ lui ra ngoài chiêu đãi bốn vị luyện đan đại sư của môn phái khác.

Lục Bình chọn một tòa núi thấp nhất, ở giữa sườn núi có một màn hào quang vô hình đem hắn ngăn trở bên ngoài, chỉ để lại hai cánh cửa màu đỏ lớn do hồng sắc quang mạc tạo thành.

Lục Bình đưa tay đẩy cánh cửa lớn có màn sáng màu đỏ không ngờ lại mở ra, rồi sau đó một ngọn lửa màu đen phảng phất như hồng thủy vỡ đê hướng về phía Lục Bình mà phóng tới.

- Hắc ngục độc hỏa?

Lục Bình trong lòng vui mừng, không ngờ mình lần đầu tiên gặp được là loại lửa hiếm như thế này. Loại hỏa chủng này chính là một thứ thiên địa kỳ vật dùng để luyện chế đan dược thì ngàn vạn lần không thể. Bởi vì loại hỏa diễm này là thứ cực độc liên quan tới luyện chế những đan dược. Nếu mà luyện chế những đan dược từ lửa này sẽ mang theo hỏa độc vô cùng nghiêm trọng.

Thường hỏa diễm có thể luyện đan đối với cực độc, ít nhiều đều có tác dụng khắc chế, duy chỉ có Hắc ngục độc hỏa thì có tác dụng tương phản. Nhưng mà đan sư nếu muốn đặc biệt cố ý luyện chế những độc đan hoặc kỳ quái đan dược thì Hắc ngục độc hỏa này chính là lựa chọn thượng hảo. Đã độc lại càng thêm độc!

Hai tay của Lục Bình liên kết khống chế hỏa quyết, liên tiếp đánh ra chín đạo ấn quyết. Theo pháp lực hùng hậu của hắn, Độc hỏa với khí thế mãnh liệt hướng về phía Lục Bình lập tức bị ngưng lại. Sau đó, thế lửa khổng lồ lại tiếp tục chậm rãi áp bách tới, thần niệm của Lục Bình theo đó mà tiến lên. Dưới sự bảo vệ của pháp lực, Lục Bình sử dụng thần niệm đem độc hỏa khổng lồ trói buộc lại, rồi sau đó áp chế cho thế lửa càng ngày càng nhỏ đi, cho đến khi nó thu nhỏ lại thành một cái hỏa tuyến, liên kết với một cái tụ linh bàn đặt ở dưới.

Tâm niệm của Lục Bình chợt động, hộ thân cương khí ở bên ngoài thân lập tức bành trướng lên, cùng với Hắc ngục độc hỏa đã thu nhỏ thành tơ tuyến tiếp xúc. Nhất thời, tiếng nổ giòn không ngừng phát ra. Với thần niệm mạnh mẽ không kém gì đoán đan chân nhân của Lục Bình, thế mà trong thời gian ngắn cũng khó khống chế được Hắc ngục độc hỏa bạo động. Vạn độc Vẫn Nguyên sát ở trong hộ thân cương khí của Lục Bình cũng có dấu hiệu mất đi sự khống chế.

Nhờ phản ứng kịp thời, pháp lực hùng hậu, Lục Bình sau khi đem hộ thân cương khí thu hồi, lúc này mới đem Hắc ngục độc hỏa lần nữa khống chế lại. Bất quá hắn trong lúc tâm huyết lai triều, đã tiến hành một lần dò xét nữa. Điều này khiến cho Lục Bình lại nảy một ý tưởng mới.

Bây giờ không phải là thời điểm thí nghiệm ý nghĩ của mình. Lục Bình đem tụ linh bàn và ở bên cạnh có một cái ngọc giản cầm lên. Đây chính là khảo nghiệm của luyện đan đại sư ở trong ngọn núi này.

Vạn độc đan!

Đây là một loại độc đan cực kỳ trọng yếu trong hệ liệt độc đạn này. Loại đan dược này luyện chế có thể nói là cực kỳ dễ dàng nhưng cũng cực kỳ khó khăn.

Nếu nói nó dễ dàng là bởi vì chỉ cần bảy tám loại năm trăm năm độc thảo thì có thể luyện chế ra Vạn độc đan đơn giản nhất. Nhưng loại đan dược này nhiều nhất là có thể làm độc chết một luyện huyết sơ kỳ tiểu tu sĩ. Còn nếu có thể thu thập đủ mấy chục độc thảo hoặc là trên trăm loại năm trăm năm độc thảo cùng ngàn năm độc thảo, rồi phối hợp lại thì luyện chế ra độc đan, thì có thể đem toàn thân pháp lực của đoán đan chân nhân phế bỏ không còn gì cả.

Và khảo nghiệm của Lục Bình chính là dùng loại Hắc ngục độc hỏa chưa luyện hóa này luyện chế ra một viên Vạn độc đan bán bộ đoán đan kỳ đan dược. Loại đan mang độc chất này dùng mười bốn loại ngàn năm độc thảo cùng hơn hai mươi loại năm trăm năm độc thảo. Theo như trong đan phương giới thiệu, chính là đoán đan chân nhân nếu lỡ ngộ phục loại đan dược này thì chân nhân cũng sẽ bị tổn thương, phải tốn mấy ngày để bức mấy cái độc ở trong nội thể ra. Dĩ nhiên có thể lừa gạt đoán đan chân nhân dùng loại độc chất đan dược này là một vấn đề vô cùng khó khăn.

Thần niệm của Lục Bình đủ cường đại. Sở Đình cho Lục Bình mượn loại lửa màu vàng sáng đã bị hắn luyện hóa, y như cũ vẫn có thể dùng để luyện chế Thác Nguyên đan. Với trình độ đó, bây giờ nếu Lục Bình dùng Hắc Ngục độc hỏa này để luyện chế Vạn độc đan, tự nhiên không thành vấn đề.

Từ hộp ngọc ở bên cạnh, dựa theo đơn phương mà đem độc thảo nhất nhất lựa chọn ra, Lục Bình đem lò luyện đan lô trung cấp của mình lấy ra ngoài. Không phải là hắn không cần thượng cấp luyện đan lô của Sở Đình, mà do sau khi luyện chế độc đan thì trong luyện đan lô ít nhiều gì cũng lưu lại một ít độc tố, cần phải trải qua sự bảo dưỡng tỉ mỉ mới có thể trừ đi. Luyện đan lô của Sở Đình chẳng qua là trợ giúp hắn để tranh hơn kém trong đan hội, dùng để luyện chế độc đan làm ô nhiễm luyện đan lô dĩ nhiên là có chút không đạo đức rồi.

Hai canh giờ sau, Vạn độc đan từ từ ra lò. Từ sáu viên đan dược tùy ý lựa chọn ra một viên đặt ở trên lỗ thủng của tụ linh bàn, chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng. Dưới đáy tụ linh bàn nhất thời thoát ly khỏi mặt đất.

Lục Bình biết đây cũng là phần thưởng, cẩn thận đem Hắc ngục độc hỏa, tụ linh bàn thu vào trong nhẫn trữ vật. Ngọc giản bên cạnh ghi lại Vạn độc đan đan phương cũng lọt vào trong tay của Lục Bình. Bên trong mặc dù chỉ ghi chép lại mười mấy loại cách điều chế Vạn độc đan, nhưng cũng có hai loại là đan dược đoán đan kỳ cần Lục Bình đạt tới luyện đan đại sư mới có thể luyện chế được.

Lục Bình thuận tay đem trữ vật đại chứa đựng độc thảo dùng để khảo nghiệm Vạn độc đan ở bên cạnh thu vào, nhưng không tiến vào bên trong ngọn núi để lấy đi truyền thừa bên trong đó, mà lại lui ra. Nơi đó có một hướng thông tới truyền thừa chi địa chân chính. Nhưng còn phải trải qua vài đợt khảo nghiệm khác nữa và là để Bắc Minh dành cho những người thừa kế của mình, không phải là kẻ như Lục Bình có thể lấy được.

Trong tiếng nổ ầm ầm, cánh cửa lớn màu sáng đỏ lần nữa hợp trở lại. Lục Bình thuận lợi thông qua đạo khảo nghiệm thứ nhất, hướng về chỗ ngọn núi thứ hai cẩn thận đi tới.

Mặt đất đột nhiên nổ tung, tiếp theo đó là nứt ra một cái khe rộng vài thước. Từ trong khe nhìn xuống thấy được những cảnh tượng quan quái lục ly.

Mặt đất thật sự đã biến thành một mảnh hỗn độn. Sườn núi nhỏ ở xa xa đã sớm bị sụp đổ vùi lấp tạo thành một hố đất lớn lõm xuống. Những cây lớn che trời đột nhiên không dấu vết, đứt ngang giữa chừng. Trên bề mặt đất trơn nhẵn đó có thể thoáng hiện ánh sáng bóng.

Lục Bình chật vật ở phía xa nhìn cảnh tượng này. Mới vừa rồi, nếu hắn không ỷ vào thần niệm mạnh mẽ và phản ứng nhanh nhẹn của mình đi trước một bước rời khỏi khu vực này, thì sợ rằng hắn đã đi theo những cây đại thụ che trời kia bị chém ngang hông. Mặc dù như vậy, phi độn pháp khí Tường Vân đâu đi theo Lục Bình nhiều năm cũng ở thời khắc tối hậu bị cái khe ở dọc sau người cắt thành đám mây bốn phiến, sau đó liền bị nuốt gọn vào trong. Tường Vân đâu mất, Lục Bình tiếc nuối không thôi.

Thời gian trôi qua đã sắp hết một ngày, các đại thần thông tu sĩ của Bắc Minh vốn miễn cưỡng lắm mới duy trì tám chỗ tàn phá động thiên. Bởi vì đám người Lục Bình tiến vào, tàn phá động thiên ngày càng trở nên không ổn định. Mới vừa rồi Lục Bình chính là tao ngộ một cuộc không gian bị sụp đổ vùi lấp. Bây giờ, trong thần niệm của hắn, ở khu vực trước mặt này ngổn ngang không gian liệt phùng, phảng phất như cái miệng lớn đầy rẫy những cái rãnh nhỏ, chờ đợi một con mồi nào đó tiến vào.

Bất đắc dĩ, Lục Bình không thể gì khác hơn là đi đường vòng xa hơn, tốn kém hơn một canh giờ mới có thể tiến tới ngọn núi thứ hai.

Ngọn núi này được trận pháp hộ tráo kéo dài tới chân núi. Nơi này có một tòa linh dược đường nho nhỏ. Lục Bình đi vào bên trong, đột nhiên phát giác thần niệm của mình bị giam cầm, cầm cố không thể lan tỏa khắp xung quanh. Hết thảy chuyện ở sau lưng, trong thần niệm cảm giác của hắn đã trở nên rối loạn cả lên.

Lục Bình đem một cái quyển trục ở trong linh dược đường mở ra, chỉ thấy phía trên dương dương sái sai viết mấy trăm chữ. Chính là nội dung khảo nghiệm do luyện đan đại sư lưu lại truyền thừa tự thân viết ra.

Lục Bình không khỏi có chút thất vọng. Đang khi hắn để cái quyển trục xuống, thì một mặt bàn nhỏ trên đó xuất hiện mấy trăm loại linh thảo bảo tồn rất là hoàn hảo. Mỗi một loại linh thảo có niên phân chủng loại đều không giống nhau. Lục Bình cần phải ở trong thời gian một nén nhang không thông qua thần thức hoặc là thần niệm, đem hai phần ba linh thảo này phân biệt thật rõ ràng.

Trong tu luyện giới kỳ hoa dị thảo đếm không kể xiết, không luyện đan sư nào dám cuồng ngôn cho là mình nhận biết được toàn bộ. Khảo nghiệm này nhìn sơ qua thì đơn giản, thực tại là cực kỳ khó khăn, hơn nữa mặc dù thông qua khảo nghiệm, Lục Bình có thể có được chẳng qua là mấy trăm cây linh thảo trước mắt này mà thôi. Vì vậy, sự thất vọng là khó có thể tránh khỏi.

Mỗi khi nhận ra được một loại linh thảo, dược tài niên phong và danh xưng thì phong ấn cấm cố cây linh thảo này sẽ tự động mở ra, coi như là phần thưởng cho Lục Bình có được.

- Kim Lăng hoa - năm trăm năm linh thảo. Phi Sương diệp - năm trăm năm linh thảo. Đây chẳng lẽ là Lạc Giai thảo là ngàn năm linh thảo...?!

Lục Bình biện nhận từng cây một. Mới phát hiện mấy trăm cây linh thảo này, bên trong có năm trăm năm linh thảo chiếm hết phân nửa, còn dư lại là trăm năm linh thảo, còn có hơn trăm cây ngàn năm linh thảo. Thậm chí Lục Bình còn phát hiện ba cây ba ngàn năm linh thảo. Rất tiếc là chỉ biết được trong đó có một loại, hai loại còn lại thì không nhận biết.

Trong thời gian một nén nhang đốt hết, Lục Bình cuối cùng đem linh thảo mà mình nhận biết lựa chọn ra hết. Gồm bảy trăm cây linh thảo các loại thì Lục Bình chỉ nhận ra được có chừng năm trăm cây, khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn hai phần ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play