Vương gia đan sư không ngờ lại là Thủy Tinh cung Tề sư huynh. Đây chính là lúc Lục Bình lần đầu tiên lẻn vào Bách hoa chi địa của Vô Danh đảo gặp được người này. Không ngờ hắn tới là đại diện Vương gia tham dự lần đan hội này.
Lục Bình hướng Lý Mậu Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Lý gia chủ có biết lai lịch của Vương gia đan sư là sao không?
Lý Mậu Lâm ngẩn người, quay đầu nhìn Tề sư huynh một cái, biết Lục Bình sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới người này, liền hỏi:
- Lục tiểu huynh đệ, người này có phải có cái gì không ổn?
Lục Bình cùng Lý Mậu Lâm hai người nói chuyện với nhau cố ý đem thanh âm cấm chế lại, trừ Lý Tu Trúc và Xích Luyện Anh sau lưng hai người, người khác đều không nghe lời nói của họ.
- Có còn nhớ ngân sam tu sĩ trên Phàm nhân Thị tràng ở Tam gia đảo không?
Lục Bình không ngờ lại quay đầu hướng về Lý Tu Trúc phía sau lưng hỏi.
- Là hắn sao?
Lý Tu Trúc giọng kinh ngạc nói:
- Nhưng ban đầu hắn mang pháp khí che giấu dung mạo mà? Lục huynh làm như thế nào có thể kết luận là người này?
Lục Bình tự nhiên sẽ không đem chuyện mình lẻn vào trên Vô Danh tiểu đảo nói ra, chỉ đáp:
- Tại hạ do cơ duyên xảo hợp, đã từng thấy qua mặt mũi thực của người này, cho nên nhận biết.
Hai cha con Lý thị dĩ nhiên biết Vương gia đan sư nếu thật là ngân sam tu sĩ trên Phàm nhân Thị tràng ở Tam gia đảo như lúc ban đầu, thì điều đó ý vị như thế nào. Thủy Tinh cung cùng Vương gia rõ ràng là không giống như ngoài mặt đã đoạn tuyệt quan hệ vậy.
Đang lúc này, tu sĩ phụ trách nghênh tân Càn Nguyên sơn Bắc Minh đột nhiên cao giọng nói:
-Tử Phù các Ngọc Hải chân nhân mang môn hạ đệ tử tới quan lễ!
Lục Bình giương mắt nhìn lên, chỉ thấy phía trước là một vị tu sĩ mặt trắng không râu mang theo mấy tu sĩ dung huyết kỳ đi vào. Trong đại điện các thế lực lớn có nhận biết vị Ngọc Hải chân nhân tu sĩ này nhanh chóng tiến lên cùng hàn huyên. Ngọc Hải chân nhân khéo léo nhanh nhẹn, cùng đại biểu thế lực khắp nơi chuyện trò vui vẻ, được sự hoan nghênh lớn.
Lục Bình không biết lai lịch của Ngọc Hải chân nhân này, không khỏi hỏi:
- Vị Ngọc Hải chân nhân này phảng phất giao du rộng lớn, không ngờ lại có nhiều người nhận biết như vậy.
Lý Mậu Lâm có chút kỳ quái nhìn hắn một chút, ngay sau đó mặt hâm mộ nói:
- Đây cũng là chỗ kinh khủng của luyện đan sư các ngươi rồi, đi tới chỗ nào đều được thế lực khắp nơi coi như thượng tân, đều có người cố ý lấy lòng. Huống chi là một vị luyện đan đại sư, còn là một trong Đông Hải ngũ đại phái, Tử Phù các luyện đan đại sư.
Lục Bình như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, lại nghe tu sĩ nghênh tân hô to:
- Phong Lôi đảo Phùng Liên Anh chân nhân mang môn hạ đệ tử tới quan lễ.
Mọi người lại là một phen khách sáo hàn huyên, Lục Bình quay đầu nhìn Lý Mậu Lâm một cái, hỏi:
- Lại là một vị luyện đan đại sư sao?
Lý Mậu Lâm yên lặng gật đầu, hai người đồng thời đem ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, quả nhiên, một lát sau:
- Liệt Thiên Kiếm phái Kỳ Nhã Không chân nhân mang môn hạ đệ tử tới quan lễ.
Lúc này chẳng những là Lục Bình cùng Lý Mậu Lâm, ngay cả những tu sĩ khác trong đại điện đang hàn huyên cũng phát giác có chuyện không ổn: lần đan hội này vì sao lại có Đông Hải các đại phái phái tới những người đại diện quan lễ đều là luyện đan đại sư hách hách nổi danh ở Đông Hải vậy?
- Thủy Tinh cung Côn Sơn chân nhân mang môn hạ đệ tử tới quan lễ!
Côn Sơn chân nhân đến hiển nhiên không được hoan nghênh như ba vị chân nhân đến trước đó. Không phải là các thế lực lớn không muốn gắn kết, mà là bởi vì chuyện Vô Danh đảo quáng mạch, Bắc Minh cùng Thủy Tinh cung quan hệ đang đứng ở giai đoạn vi diệu, tự nhiên sẽ không mắt nhắm mắt mở vào lúc này đi đụng chạm vào điều kỵ húy của Bắc Minh.
Côn Sơn chân nhân cũng lơ đễnh, chỉ cùng một ít tu sĩ quen biết gật đầu chào, liền dẫn môn hạ đệ tử cùng ba phái khác trong đại điện cùng ngồi vào chỗ.
Trong khi tu sĩ trong đại điện bởi vì các phái tên luyện đan đại sư xuất hiện mà nghị luận ầm ĩ, một cỗ khí tức bất ngờ đột nhiên tràn ngập ở trong đại điện. Trong đại điện đầu tiên là đoán đan tu sĩ có phát giác, ngay sau đó chính là bộ phận đan sư tham dự lần đan hội này. Lục Bình cùng Lý Mậu Lâm cũng phát giác sau đó, liền cảm thấy cỗ khí tức kỳ diệu này phảng phất một loại khí tức thu hoạch cùng túc sát cùng tồn tại, khiến cho Lục Bình nhớ lại mùa thu ở trung thổ.
Loại ý cảnh kỳ diệu này, phảng phất một loại thần thông, đem tất cả mọi người kéo vào một loại cảm ngộ được sự mâu thuẫn trong cảnh giới sinh cơ cùng tử mang khí tức cùng tồn tại. Sau đó, những đan sư khác cùng tu sĩ khác cũng lục tục phát giác loại khí tức kỳ diệu này, đều đắm chìm vào trong việc thể ngộ sự ảo diệu của loại khí tức này.
Chỉ chốc lát sau, loại kỳ diệu này đột nhiên không thấy đâu nữa. Lục Bình mở mắt ra, liền thấy một lão đầu dáng vẻ chẳng nổi bật gì đang chắp hai tay sau lưng, phảng phất tản bộ vậy, từ bên ngoài cửa đại điện thản nhiên đi vào, đối với mấy trăm tên tu sĩ hai bên coi như nhìn mà không thấy.
Sau lưng, hai tên tu sĩ một trái một phải đi theo. Một người khí độ ung dung tự nhiên, hiển nhiên là một vị đoán đan chân nhân. Một người khác có tuổi tương đương Lục Bình. Trong hai mắt tên này vĩnh viễn tràn đầy một loại kích tình nhao nhao muốn thử, bắn ra sự khiêu khích cùng hưng phấn cùng tồn tại. Y đem khí thế bức người hướng nhìn tu sĩ ngồi xếp bằng hai bên nhất nhất tìm tòi.
Không ít đan sư đều bị ánh mắt bén nhọn của tu sĩ trẻ tuổi ép không dám cùng nhìn thẳng vào mắt. Có một ít miễn cưỡng cùng đối mắt, nhưng trong hai mắt cũng tràn đầy sự đề phòng và chuẩn bị thủ thế.
Tu sĩ bĩu môi khinh thường, tiếp tục đi theo hướng lão nhân, đợi lúc ánh mắt của tu sĩ trẻ tuổi nhìn về phía Lục Bình, Lục Bình cũng hướng hắn khẽ mỉm cười. Tu sĩ trẻ tuổi nhất thời cảm giác ánh mắt của mình đột nhiên bắn vào một vũng nước không đáy, không không lạc lạc, có một loại cảm giác không trên không dưới.
Tu sĩ trẻ tuổi hăng hái tăng lên, hướng Lục Bình lộ ra một khuôn mặt tươi cười, trong ánh mắt truyền lại một cỗ tin tức: ngươi là một người đối thủ mà ta mong đợi và cảm thấy hưng phấn.
Vị đoán đan chân nhân tựa như có cảm giác gì với tu sĩ trẻ tuổi, liếc mắt nhìn qua tu sĩ trẻ tuổi, rồi sau đó liếc mắt nhìn về chỗ của Lục Bình. Bất quá Lục Bình đã sớm cúi đầu thưởng thức linh trà, còn lão giả thì vẫn rỗi rảnh dạo chơi hướng về phía trên của đại điện mà đi.
Ba người đi không nhanh không chậm, tu sĩ trẻ tuổi dọc theo đường dùng ánh mắt của mình ép người không chút kiêng kỵ khiêu khích đan sư hai bên, tìm kiếm đối thủ mà y cảm thấy hứng thú, đối với với sự trợn mắt tức giận nhìn lại của mọi người coi như không thấy.
Đợi đến khi lão giả đi tới trên đại điện, trực tiếp ngồi vào ghế chủ vị, mọi người mới biết ba vị này là Bắc Minh Càn Nguyên sơn tu sĩ. Đến đây, Đông Hải ngũ đại môn phái đại biểu tề tụ Càn Nguyên đại điện.
Chính vào lúc này, Thủy Tinh cung Côn Sơn chân nhân, Tử Phù các Ngọc Hải chân nhân, Phong Lôi đảo Phùng Liên Anh chân nhân cùng Liệt Thiên Kiếm phái Kỳ Nhã Không chân nhân ngồi ở trên đại điện đồng thời đứng dậy, hướng lão giả khom người hành lễ nói:
-Vãn bối ra mắt Hồng Diệp lão tổ!
Lão tổ!
Pháp tướng lão tổ!
Bắc Minh duy nhất luyện đan tông sư, Hồng Diệp lão tổ?!
Trong đại điện, tu sĩ các thế lực lớn nhỏ cả kinh thất sắc. Vị âm thầm, tướng mạo không ấn tượng gì phảng phất như một lão ngư dân hay một lão đầu này lại là luyện đan tông sư thực lực cực kỳ của Đông Hải?
Mọi người rối rít đứng dậy, trong lúc nhất thời trong đại điện rất là xốc xếch, tu sĩ hướng Hồng Diệp lão tổ hành lễ đua nhau vang lên, thanh âm thăm hỏi cũng hết sức lộn xộn.
Lục Bình cũng khó che được kích động trong lòng, theo đám người Lý Mậu Lâm đứng dậy rất cung kính hướng Hồng Diệp chân nhân hành lễ thăm hỏi.
- Đều đứng lên đi, không cần nhiều lễ như vậy!
Một đạo thanh âm bình thản và ấm áp vang lên bên tai của Lục Bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT