Lục Bình đã từng hỏi Cơ Tử Hiên rằng hắn có thể luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân hay không? Cơ Tử Hiên vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Lục Bình đáp:
- Ngay cả sư phụ của ta là Huyền Hoài chân nhân cũng không cách nào tiếp cận đến lĩnh vực này.
Lục Bình quyết định đem cái khúc ngó sen này ăn hết. Đích xác là ăn hết! Mặc dù điều này nếu để cho Cơ Tử Hiên biết, nhất định sẽ mắng hắn là cái đồ phá của.
Bạch Ngọc Liên ngẫu ngoại trừ công hiệu kể ở trên, còn có một hiệu quả khác là có thể cường hóa thân thể của tu sĩ. Đây chỉ là khi nó tiến nhập vào tầng thứ ba, nói cách khác là từ thất phẩm trở lên thì ngó sen mới có công hiệu cụ thể này. Mà cái khúc ngó sen cửu phẩm này công hiệu dĩ nhiên là không thể nghi ngờ gì nữa.
Liễu Huyền Linh chân nhân đã từng hướng Lục Bình ngầm bảo rằng tu sĩ cường hóa thân thể có chỗ tốt như thế nào. Lục Bình cũng tận mắt nhìn thấy lão sư thậm chí sử dụng mười hai quả Kim Kiên quả để làm vật trao đổi với lão tổ của bổn phái. Hắn mơ hồ biết rằng, cường hóa thân thể đối với tu sĩ mà nói thì nhất định là cực kỳ trọng yếu.
Lục Bình trong hai ba năm nay, đã sớm đem toàn bộ Kim Kiên quả lấy được từ trong Thất Tinh thiên luyện chế thành Kim Kiên đan để sử dụng. Bên trong Thiên Chung túc, cái gốc cây Kim Kiên quả thụ kia bây giờ chỉ còn lại mười mấy quả Kim Kiên chưa chín. Bây giờ thân thể của Lục Bình, cho dù là không sử dụng pháp lực bảo vệ thì ngay cả đỉnh cấp pháp binh cũng chưa chắc có thể tổn thương được hắn. Nếu ăn vào một khúc ngó sen này, Lục Bình tự tin rằng cường độ thân thể của mình không cần pháp lực bảo vệ cũng không sợ và thậm chí ngăn cản được đê cấp pháp khí công kích.
Phía dưới hồ nước còn có một vi hình linh mạch. Sau khi Lục Bình đem cả ao sen Bạch Ngọc Liên chuyển vào trong Thiên Chung túc thì linh khí phía dưới đã tản mát ra. Lục Bình cảm thụ một chút, xem ra thì nó có cường độ tương đương với ba bốn cái vi hình linh mạch. Có lẽ đây là nguyên nhân Bạch Ngọc Liên có thể thành tựu cửu phẩm. Nhưng hiện giờ thì cái linh mạch này cũng đã bắt đầu tan rã. Xem ra linh mạch ngưng tụ càng nhiều, thì càng là điều kiện cơ sở để cho Bách hoa vương hình thành một cách tự nhiên.
Giờ phút này hiển nhiên không phải là thời gian để cho Lục Bình suy tính mưu đoạt cái linh mạch này. Khi Lục Bình đem cả ao Bạch Ngọc Liên hoa dịch chuyển thành của riêng của mình, thì trong Bách hoa chi địa đã lập tức phát sinh sự cải biến gì đó. Lục Bình đã loáng thoáng cảm nhận được điều này.
Bách hoa vương chính là do Bách hoa chi địa tinh hoa dựng dục mà thành, là một thứ nòng cốt của Bách hoa chi địa. Bây giờ Bạch Ngọc Liên đã bị Lục Bình hái đi, Bách hoa chi địa mất đi vương giả. Toàn bộ vũ khí của Bách hoa chi địa lập tức bắt đầu rung chuyển loạn động, tựa hồ như hội tụ lại lựa chọn cái gì đó. Lục Bình biết đây là Bách hoa chi địa muốn lần nữa lựa chọn ra Bách hoa vương. Chỉ có điều quá trình này cực kỳ lâu dài, đợi cho đến khi Bách hoa vương xuất hiện lần nữa e rằng đã phải mất mấy trăm năm sau. Hơn nữa khi Bách hoa vương xuất hiện cũng không có nghĩa là nó đạt tới độ cao của Bạch Ngọc Liên hiện giờ. Quá trình này sợ là phải kéo dài thêm mấy ngàn năm nữa.
Đang lúc này ở sau lưng Lục Bình đột nhiên truyền tới tiếng hô kinh sợ của Tề sư huynh:
- Chuyện gì đã xảy ra? Bách Hoa vụ khí ở nơi này vì sao lại nhạt đi rồi? Bách hóa sát tinh hoa ở bên trong đột nhiên đã tán đi không ít. Đây rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Giọng nói của Vương Nhất Sơn vang lên:
- Có khi nào là người ở bên trong đó giở trò quỷ hay không?
Ngừng lại một chút, tiếng của Tề sư huynh lại vang lên:
- Đi, đi vào trong đó giải quyết tên khốn kiếp kia! Nếu không cứ như vậy diễn ra, Bách hoa cương khí của ta sợ là khó có thể ngưng luyện viên mãn, phát truyền âm kiếm thúc giục Vương hoa chân nhân cấp tốc tới đây. Bách hoa chi địa này ta xem là không đơn giản, bên trong có cái thiên tài địa bảo gì khác cũng không chừng.
Lời nói tùy ý thúc giục chân nhân của Tề sư huynh hiển nhiên là khiến cho Vương Nhất Sơn có chút không thoải mái, nhưng Vương Nhất Sơn cuối cùng vẫn trả lời, đáp:
- Nơi đây đã không thể ở lâu được nữa!
Lục Bình hé mồm phát ra một tiếng kêu kỳ dị. Ở trong Bách hoa chi địa hơn hai trăm con Tử Tinh phong vui mừng kêu lên, hướng về phía Thiên Chung túc hội tụ lại. Lục Bình thấy bầy ong đã toàn bộ trở về, thần sắc vô cùng vui mừng. Lúc này, hơn hai trăm con Tử Tinh phong đã có hơn một nửa đột phá đến luyện huyết tầng một. Điều này làm cho Lục Bình có chút bất khả tương nghị.
Bất quá xem ra ở trong Bách hoa chi địa này không ngờ lại có thể sản sinh ra Cửu Phẩm Liên Hoa là một Hoa vương như vậy, thì hiển nhiên là đã có mấy ngàn năm chưa từng bị người ta phát giác. Ở nơi đây phồn hoa như cẩm, mỗi một đóa hoa đều ngưng tụ mấy chục thậm chí hàng trăm năm linh khí. Tử Tinh phong thu hái hoa mật ở trong đó nhân tiện cũng nhiễm phải những linh khí này, tu vi đột phá cũng là chuyện bình thường.
Bách hoa vụ khí mặc dù đã suy yếu đi, nhưng khoảng cách mười mấy trượng thì Lục Bình vẫn có thể che giấu hành tung của mình được. Lục Bình đi một vòng lớn, ý đồ là từ ở phía bên kia thoát ra khỏi sự vây ráp của năm người này, nhưng không ngờ năm người này lại đâm đầu đi tới, hiển nhiên là đã tính toán nhất định hắn phải đi về hướng này.
Lần này, Lục Bình quyết định tiên hạ thủ vi cường, không đợi cho phía đối diện Vương Nhất Sơn, Tề sư huynh mọi người đem chuyện mình liệu định như thần tán dương một phen, Thanh Hàm kiếm của hắn đã thi triển ra một chiêu “Bài sơn đảo hải” trong “Thiên đội tuyết kiếm quyết”. Mấy trăm đạo kiếm quang trắng như tuyết, tạo thành một đạo sóng biển khí thế hung hăng, hướng về phía năm người ùn ùn kéo tới.
Đang khi Vương Nhất Sơn cùng mọi người hợp lực đón lấy một kiếm này của Lục Bình và âm thầm kinh hãi cho Lục Bình không ngờ lại lợi như vậy, thì một tiếng rống to xuyên thấu vào trong Bách hoa chi địa, cắt đứt sự tiếp tục tấn công của Lục Bình.
- Cẩm Lễ, ngươi không được ức hiếp người quá đáng. Nơi này chính là địa bàn của nhân tộc tu sĩ của chúng ta.
Linh áp đầy trời của đoán đan kỳ chân nhân lập tức đua nhau ập đến.
- Vương Hoa chân nhân!
- Tam thúc!
Tề sư huynh, Vương Nhất Sơn mọi người cùng cao hứng hô lên:
- Cẩm Lễ chân nhân!
Lục Bình sắc mặt liền biến hẳn.
Cuộc sống của Cẩm Lễ chân nhân trong hai năm qua thật sự là chật vật không chịu nổi. Hôm đó, y liên tục xuất thủ, nhưng giết Lục Bình bất thành, lại còn bị Lục Bình thông qua Truyền tống trận làm cho y chạy lạc tới Đông Hải. Cẩm Lễ chân nhân đường đường là một đoán đan kỳ cao thủ, nhưng không làm gì được một dung huyết kỳ tiểu tu, tự nhiên trở thành trò cười của núp yêu tu chân nhân ẩn mình ở trong thú triều. Cẩm Lễ chân nhân thẹn quá hóa giận, liền khởi động Truyền tống trận đuổi theo, ý đồ đuổi giết Lục Bình, nhưng không ngờ bị Lục Bình đi trước một bước phá hư Truyền Tống Trận.
Đang trong quá trình truyền tống, Cẩm Lễ chân nhân lập tức gặp phải ách vận. Rất may là y không bị vẫn lạc từ trong không gian loạn lưu, chỉ bị đè ép thảm khốc, sau khi đi ra đã bị thương nặng khắp người. Bất đắc dĩ, y không thể làm gì khác hơn là ẩn núp trong một chỗ huyệt động dưới đáy biển bế quan dưỡng thương. Trước đây một đoạn thời gian, thương thế khỏi hẳn, Cẩm Lễ chân nhân mới từ đáy biển đi ra. Nhưng khi y còn không chưa rõ là mình đang ở chỗ nào, thì bị một nhóm nhân tộc dung huyết kỳ tu sĩ đánh cướp.
Cẩm Lễ chân nhân bị Lục Bình chọc cho cơn giận chất chồng đầy cả một bụng, một bầu hỏa khí này không chỗ phát tiết, không ngờ nhóm nhân tộc tu sĩ này lại tự đâm đầu vào họng súng, bị Cẩm Lễ chân nhân tam hạ ngũ trừ nhị giết sạch sẽ, nhưng y lại không nghĩ rằng lần này đã thọc vào tổ ong vò vẽ.
Đám tu sĩ này chính là con em của một thế lực gia tộc thuộc về Thủy Tinh cung. Một tên trong đó còn là truyền nhân hệ chánh của gia tộc. Sau khi nhận được tin hậu bối con em của mình bị đoán đan chân nhân đánh chết, hai vị đoán đan chân nhân của gia tộc đó lập tức tìm đến xuất thủ, ý đồ báo thù rửa hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT