Dứt lời, Nguyên Tửu lão tổ thu lại Chân Linh, lần nữa hóa thành thân người. Hồ lô dưới chân đột nhiên phun ra một cổ tửu vụ, người đã rút đi bên ngoài Vạn Độc Thương Khung Bích.

- Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, thú vị vô lễ, quả thật giống như con cọp mẹ mạnh mẽ bá đạo, thật cho rằng lão phu không làm gì được người hay sao?

Một tiếng gẫm lên giống như kinh lôi cuồn cuộn, toàn bộ độc vụ của Vân Lạc mật địa đều bị chấn động, Nguyên Tửu lão tổ giọng sợ hãi hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

Lục Bình đương nhiên nghe được thanh ấm của Long Hòa lão tổ lúc này. Ngay lúc đó, Lục Bình đột nhiên cảm thấy một trận không gian rung chuyển kỳ dị truyền tới từ chỗ sâu của Vẫn Lạc mật địa. Theo sát đó một mảnh rễ cây đột nhiên dâng lên từ dưới đất chỗ lỗ hổng của Vạn Độc Thương Khung Bích bị phá vỡ lúc trước, rồi sau đó giữa không trung biên chức thành một đạo lưới lớn, phong kín đường đi của Nguyễn Tửu lão tổ.

Nguyên Tửu lão tổ hừ lạnh một tiếng. Thủy Tinh tháp trực tiếp đánh vỡ lưới lớn rễ cây, nhưng Lục Bình lại thấy một cái rê màu đen đột ngột phá vỡ không gian xuất hiện sau lưng Nguyên Tửu lão tổ. Đợi đến thời điểm Nguyên Tửu lão tổ phát giác đã không còn kịp tránh né nữa, sau lưng chỉ đành phải đón đỡ một kích này, cả người đều bị rút ra bay đến bên ngoài Vạn Độc Thương Khung Bích.

- Lục tiểu hữu, kế tiếp sẽ phải mượn lực của tiểu hữu!

Toàn bộ Vẫn Lạc mật địa diện tích chừng hơn ngàn dặm bị Vạn Độc Thương Khung Bích bao phủ, rõ ràng là một tòa cự hình đảo tự. Hơn nữa phụ cận bị hải vực bao phủ, Vạn Độc Thương Khung Bích bao phủ phương viên diện tích chừng năm ba ngàn dặm.

Lúc này độc vụ đen tràn ngập trong Vạn Độc Thương Khung Bích đang chậm rãi thu liếm về phía một địa trung ương. Toàn bộ Vạn Độc Thương Khung Bích trúng độc vụ đang trở nên mỏng manh. Mà lúc này xa xa nhìn về một địa trung ương, đã có thể nhìn thấy có một vật giống như định | thiên lập địa đứng sửng ở trung ương của một địa. Toàn bộ Vạn Độc Thương Khung Bích nhìn qua giống như cái nắp màu che rũ xuống nó, thực ra cũng đem vật đó vững vàng cấm cố trong màn đen này.

Lâm Vũ lão tố quyết định thật nhanh muốn buông tha linh bảo hoành địch cố gắng tránh thoát sự trói buộc đến từ Duyên Khôn đảo dưới chân. Nhưng khi ông ta hết sức tránh thoát, Ân Thiên Sở không để ý thương thế trên người, đã lần nữa mạnh mẽ đánh giết trở lại.

- Tiểu tử, là người muốn tìm cái chết!

Lúc này chính trong bụng Lâm Vũ lão tổ cũng có chút sợ hãi. Ông ta đã cảm nhận được mỗi khi ông ta giãy giụa dưới cổ lực trói buộc này mà không thoát được, sau đó lực đạo trói buộc sẽ lại lần nữa tăng cường một ít. Nếu thời gian tiếp tục, theo lực đạo trói buộc tăng cường, chính bản thân Lâm Vũ lão tổ cũng không biết mình còn có cơ hội tránh thoát hay không.

Sau khi Lâm Vũ lão tổ mới vừa sức lực mắt thấy muốn tránh thoát, không ngờ Ân Thiên Sở cũng đột nhiên tuôn ra, lần nữa làm Lâm Vũ lão tổ thất bại trong gang tấc.

Nhưng ngay lúc đó, từ phương hướng Thiên Linh sơn đột nhiên có ba đạo độn quang phá vỡ bầu trời đêm. Ba đạo độn quang đó mỗi một đạo đều mang khí thế vô cùng, hiển nhiên là ba vị đại tu sĩ của Chân Linh phái trước mắt ở lại giữ Thiên Linh sơn chạy tới nơi đây.

Lâm Vũ lão tổ đột nhiên ngẩn ra. Ông ta tựa hồ hiểu được, mình chẳng những bị Lục Bình tính toán, sợ rằng đồng thời cũng bị Vũ Văn thế gia nghiên cứu. Mình thành con mồi để hấp dẫn Chân Linh phái đại tu sĩ toàn bộ từ Thiên Linh sơn tới đây, mục đích thực sự của Vũ Văn thế gia là Thiên Linh sơn!

Độn quang chưa tới Duyên Khôn đảo, một đạo độn quang trong đó đã có một cái linh bảo dẫn đầu phá vỡ hư không. Một thanh trường tiến hóa thành một đạo thiểm điện cùng Ân Thiên Sở một trái một phải giáp công tại Lâm Vũ lão tổ. Hiển nhiên là Chân Linh phái chưởng môn Liễu Thiên Linh tự mình xuất thủ.

Nhưng lúc này Lâm Vũ lão tổ đã quyết tâm phá phủ trầm chu, bản mệnh linh bảo dựng dưỡng nhiều năm cũng không thu hồi nữa. Chính là ông ta một lòng muốn tránh thoát Duyên Khôn đảo đại trận trói buộc, thậm chí đối mặt Ân Thiên Sở cùng Liễu Thiên Linh liên thủ giáp công cũng chỉ dự định lấy hộ thân thần thông ngạnh kháng xuống

Nhưng vừa lúc đó, một đạo độn quang khác trong hai đạo độn quang rõ ràng cho thấy là đại tu sĩ theo Liêu Thiên Linh đến đã hóa thành một đạo bát sắc hoa quang, trực tiếp đốt thủng hư không xông tới mặt Lâm Vũ lão tổ,

Mai Thiên Cầm lấy được sự thừa nhận của một đạo trong sáu cây Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ, mượn lực của bản mệnh linh và nhanh chóng đem tu vi đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ. Không chỉ có như vậy trong cây bản mệnh linh vũ đó mang một tia có liên quan Loan đạo nhân khi xưa lĩnh ngộ đối với hỏa diễm thần thông càng thêm khiến cho Mai Thiên Câm bản mệnh linh hỏa từ thất sắc gia tăng đến bát sắc, uy lực đương nhiên cũng gia tăng nhiều.

Lâm Vũ lão tổ cho dù có thể miễn cưỡng ăn được hai vị đại tu sĩ giáp công, nhưng hộ thân thần thông quanh thân cũng tất nhiên bị đánh tan. Lúc này ông ta đối mặt vị đại tu sĩ thứ ba tập sát cũng không khỏi không toàn lực ngăn cản, vì vậy lần nữa mất đi cơ hội tránh thoát khỏi Duyên Khôn đảo.

Cùng lúc đó, đạo độn quang của đại tu sĩ thứ ba cũng chưa từng gia nhập vào trong ba người vây công Lâm Vũ lão tổ, ngược lại nhấn độn quang một đường rơi xuống trên Duyên Khôn đảo đại trận điên cuồng vận chuyển.

Độn quang chôn vùi, bên trong đi ra cũng không phải Chân Linh phái đại tu sĩ Thiên Tượng lão tổ như trong tưởng tượng, lại là một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trẻ tuổi. Chẳng qua không biết vì sao trước đó độn quang phá vỡ bầu trời đêm không ngờ lại có thể tuôn ra khí thế không kém gì pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ.

Tu sĩ trẻ tuổi ấy chớp mắt rơi vào Duyên Khôn đảo thật nhanh đi tới chỗ linh bảo hoành địch do Lâm Vũ lão tổ cắm vào trong đảo trước đó.

Tới vị trí, Đặng Thiên Minh nhìn cái hố to dưới chân sâu đạt hai ba mươi trượng, diện tích năm sáu chục trượng chất lưỡi không dứt. Lúc này ở đáy hố to đã có nước dưới đất đang lan tràn mà lên, bản thể của linh bảo sớm đã bị bao phủ trong hồ nước nhỏ.

Đặng Thiên Minh thấy vậy dưới chân chẳng qua là giảm giảm một cái, trận pháp phù văn liên tiếp vít nhất thời bắt đầu hiện ra trên mặt đất. Hơn nữa chút phù văn lan tràn ra trực tiếp dọc theo lằn ranh của cái hố to một đường kéo dài đến mặt đất đang bị nước bao trùm dưới đất vùi lấp, trong phút chốc liên xác định chỗ của linh bảo hoành địch.

Toàn bộ bề mặt của Duyên Khôn đảo thật ra thì sớm đã thành trận pháp liên tiếp làm một cái chỉnh thể. Mà phần lớn kiệt tác như thế này vốn chính là từ tay của Đặng Thiên Minh, vì vậy cũng chỉ có hắn mới có thể cảm xúc sâu nhất đối với Lâm Vũ lão tổ dưới tình huống bực này vẫn đánh ra cái hố lớn như vậy.

Sau khi xác nhận chỗ của linh bảo hoành địch, trên mặt Đặng Thiên Minh hiện ra một tia cuồng nhiệt, tự lẩm bẩm:

- Lấy trận pháp kẹt giết Thuần Dương, lại lấy Thuần Dương hiến tế dẫn dắt Phi Linh đảo hiện ra mặt biển tụ hợp với Thiên Linh đảo. Hắc hắc, không ngờ thủ đoạn tinh diệu hơn nữa mạnh mẽ như thế này lại có thể xảy ra từ tay của Đặng mộ, thật là tam sinh hữu hạnh. Nếu không phải đi theo Lục sư huynh tới Chân Linh phái, Đặng mô trận pháp thành tựu tuyệt không thể đạt tới cảnh giới như thế. Hôm nay lợi dụng vị Thuần Dương tu sĩ tới làm cơ sở để trận pháp của Đặng mỗ cao hơn một tầng lầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play