Nhưng thấy một đạo kiếm quang đột nhiên sinh ra từ trong hư vô, rồi sau đó bắt đầu thay đổi mạnh, trong chớp mắt hóa thành mười hai vạn đạo kiếm quang du ngư ở giữa hư không phảng phất như bầy kiến giết voi vọt tới một đạo ánh đạo đó, trong chớp mắt liền đem ánh đạo tiêu ma không còn một mống.
Trong hư không truyền tới một đạo thanh âm như hít hơi lạnh, Lục Bình đã nhân cơ hội theo sau kiếm quang đầy trời lần nữa công phá một người ngăn trở.
Lúc này Xích Luyện Anh một mực bị Lục Bình kéo theo phía sau Anh thở dài một cái, nói:
- Buông ta ra đi, nếu không hai người ai cũng trốn không thoát!
- Ít nói nhảm đi!
- Ít nói nhảm đi!
Lục Bình quát lạnh một tiếng, trong tay ngược lại kéo chắc hon!
Sau lưng độn quang càng ngày càng gần, độn quang hai bên vòng qua vây quanh cũng đang dần dần tiến tới gần. Hai vị đại tu sĩ bị Lục Bình nhất cử đột phá ngăn trở giống vậy không cam lòng, đuổi theo rất sát ngoài mười mấy trượng sau lưng. Một con vẫn tước cùng một thanh phi đao phá vỡ hư không, lần nữa đuổi theo phía sau hai người.
Cùng lúc đó, bầu trời bờ Ngọc Lan Hà, liên tiếp ba đạo yêu khí phóng lên cao, đang ngăn trước người Lục Bình, một giọng nói la lối om sòm quát:
- Lục Thiên Bình, ngươi hôm nay chính là chắp cánh cũng khó thoát khỏi cái chết!
- Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão!
Vẻ mặt Lục Bình biến đổi, không ngờ trong Ngọc Lan Hà lại còn cất giấu ba tên yêu tộc tu sĩ, thần sắc càng phát lạnh lùng, nói:
- Được, được, được! Rất tốt, vì giết Lục mỗ, ngay cả yêu tộc tu sĩ đều thỉnh động!
Lục Bình trong miệng quát chói tai, nhưng độn quang lại không mảy may chậm, cũng không bởi vì ba vị yêu tu trước mắt ngăn trở mà chậm lại tốc độ, ngược lại xông nhanh hơn!
Mắt thấy Lục Bình chẳng những không chút kinh hoảng, mà còn xông thẳng tới bọn họ, một cổ giá thế liều mạng, Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão không khỏi hoảng hốt. Lão ta không khỏi nhớ tới năm đó Lục Bình đã như thế nào lấy pháp tướng trung kỳ tu vi đánh bại mình lên cấp đại tu sĩ, đạp bờ vai của lão danh dương trên đường tu luyện.
Nhưng lúc này tu sĩ của các phái tề tụ bày sát cục như thế này, Mã Tứ trưởng lão hiển nhiên không muốn mình thành đoản bản cuối cùng khiến cho kế hoạch vây giết Lục Thiên Bình cuối cùng thất bại trong gang tấc!
- Xông lên, ngăn lại hắn!
Mã Tứ trưởng lão hét lớn một tiếng, mang hai vị Thiên Mã tộc tu sĩ bên cạnh đón Lục Bình liền vọt tới.
- Ngu xuẩn, không nên vọt tới!
Mấy tiếng hét mạnh truyền tới từ trong độn quang sau lưng cùng với bên người Lục Bình, đồng thời mấy đạo độn quang cũng không kịp nhớ có khiến cho trận hình vây giết Lục Bình xuất hiện sơ hở hay không, trực tiếp vọt tới phía Lục Bình.
Lục Bình cười lạnh một tiếng, nói:
- Chậm rồi!
Lục Bình đột nhiên đi ra ngoài từ trong Hóa Thủy thần thông, mà sau đó quay người lại bốn phía, Chân Linh Chi Kiếm đã hóa thành chín con giao long xông ra ngoài bốn phương tám hướng, trong đó đi về phía Mã Tứ trưởng lão lại tập trung suốt sáu con giao long.
Sáu con giao long không đợi đám người Mã Tứ trưởng lão xuất thủ ngăn cản, đột nhiên thấy sáu con giao long bay ra từ kiếm quang trong tay Lục Bình không ngờ lại mỗi ba con đều đầu đuôi liên kết qua lại, trong nháy mắt thôn phệ lẫn nhau tạo thành một cái kiếm khí hình rồng triệt đầu triệt đuôi.
Tụ long vừa lên tiếng, Mã Tứ trưởng lão cũng cảm giác toàn bộ hư không đều vùi lấp ngưng súc. Miệng quái giao trước mắt lại phảng phất đang thay đổi lớn, giống như muốn nuốt trời cắn đất vậy.
Mã Tứ trưởng lão hoảng hốt, hai tay tìm tòi hai bên, lập tức bắt được gáy hai tên Thiên Mã tộc pháp tướng trung kỳ tu sĩ theo mình đến hai người nhất thời không thể động đậy.
Hai tên Thiên Mã tộc tu sĩ phảng phất hiểu được cái chết, thất thanh kêu lên.
- Trưởng lão, ngài muốn làm gì?
Mã Tứ trưởng lão không dám có nửa điểm do dự, hai cánh tay chấn động cả lên. Hai tên Thiên Mã tộc tu sĩ bay đi tới trong miệng quái giao, giữa đường thân thể của hai vị tu sĩ đó đột nhiên giải tán. Hai đạo thiên mã pháp tướng rướn cổ hí, vọt tới quái giao, trong lúc nhất thời mang khí thế vạn mã bôn đằng.
Một quái giao hai thiên mã ba người giảo sát chung một chỗ. Hai tên Thiên Mã tộc tu sĩ lấy pháp tướng thiêu đốt sinh mệnh lực cuối cùng bộc phát ra uy thế không ngờ lại có thể ngăn cản Lục Bình khai thiên kiếm thuật.
Mã Tứ trưởng lão thừa dịp lui về phía sau, nhất cử xông phá miệng khổng lồ của quái giao trói buộc.
Thế nhưng Lục Bình khi đó vọt tới, Mã Tứ trưởng lão nhìn thấy thần sắc dữ tợn vặn vẹo của Lục Bình trong lòng càng thêm hốt hoảng, theo bản năng muốn né tránh.
- Mẹ kiếp! Cái thứ được việc chưa đủ bại chuyện có thừa!
Chúng tu đuổi sau lưng Lục Bình nhất thời tức miệng mắng to. Mấy đạo thần thông đã phá vỡ hư không đuổi theo sau lưng Lục Bình.
Mặc dù Lục Bình một đường phá vòng vây tôi khô lạp hủ, nhưng Mã Tứ trưởng lão đúng là vấn ngăn trở được Lục Bình chốc lát như vậy. Chẳng qua trong thời gian phút chốc, chúng tu sau lưng đã đuổi theo thêm tường vẫn nhuệ khí điêu khắc trên vách chuông. Trong lúc nhất thời quái giao thoát ẩn thoát hiện thật giống như đằng vân giá vũ.
Bảy tám đạo thần thông uy lực không ở đại thần thông, trong đó thậm chí không thiếu uy năng của vô thượng thần thông một cổ não đập về phía Lục Bình.
- Quang!
Trong bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng vang âm thật lớn, âm thanh nghe xa mấy trăm dặm. Tu sĩ của các phái sau lưng đuổi giết Lục Bình có thực lực không đủ thậm chí sinh ra sợ run trong nháy mắt. Đợi đến lúc họ phản ứng kịp lại thấy Lục Bình đã xông phá Mã Tứ trưởng lão ngắn trở đi tới bên Ngọc Lan Hà, rồi sau đó thấy hắn đột nhiên đưa tay vung lên. Xích Luyện Anh một mực được Lục Bình lôi thật chặt từ sau lưng hắn giống như đãng vẫn giá vũ bị hắn một đường bỏ xuống bay xa mấy trăm trượng.
- Đi mau đi, ở lại đây cũng liên lụy!
Thân thể của Xích Luyện Anh chỉ để lại một đạo thân ảnh màu đỏ tuyệt vời giữa không trung, rồi sau đó té rơi trong Ngọc Lan Hà không thấy tung tích.
Mà lúc này Lục Bình bởi vì vắng bay Xích Luyện Anh trong phút chốc dừng lại, lại lần nữa bị chúng tu sau lưng đuổi theo cũng vậy ở trung ương.
- Ha ha, Thủy Tinh cung Nguyên Phì, Ngũ Hành tông Ngọc Hành, Thủy Chí Nhu, Thượng Hải tông Đông Dật, Linh Vũ tông Linh Hư, Thái Huyền tông Vô Giới, Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão, Hậu Thổ tông Mậu Sơn, Phi Vân các Vân Thiên, còn có ba vị này xem ra cũng là hải ngoại tu sĩ chứ. Chẳng qua không biết là một nhà tông môn, mười hai vị đại tu sĩ, thật là tràng diện lớn. Lục Bình may mắn gì, rất có cảm giác thụ sủng nhược giác. Chẳng qua Lục mỗ tò mò, các vị nếu có thể nghiệm tụ một đường, xem ra mưu đồ này tất nhiên dính líu cực kỳ rộng lớn. Sao không gọi tới mấy vị Thuần Dương làm việc, như vậy chẳng phải nắm chắc hơn sao?
Bận rộn thêm loạn, đều phải qua đời, thảm thảm thảm, sao phải lúc này tìm tới phiền toái!
Đỉnh đầu Lục Bình đột nhiên dâng lên một miệng cự chuông. Một con điêu khắc trên vách cự chuông cùng bộ dáng của quái giao kiếm khí trước đó uyển nhiên bơi lội, càng tăng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT