- Ha ha, thật bất hạnh, lão tổ sáng lập môn phái của ba nhà môn phái Thiên Huyền tông, Thiên Nguyệt tông cùng với Liệt Thiên Kiếm phái chính là người thất thế trong tranh đoạt ngôi vị Chân Linh của ba nhà thánh địa này, hơn nữa còn là người có hy vọng nhất đạt được Chân Linh truyền thừa mà không thể được. Cho nên chúng ta sẽ rất rõ ràng biết được một ít tin tức bí mật có liên quan lục đại thánh địa truyền thừa, hiển nhiên cũng có thể biết được lục đại thánh địa mỗi một đời chỉ có thể duy trì một vị Chân Linh lão tổ truyền thừa. Một khi vị Chân Linh lão tổ đó đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài ý mà không thể không nói trước rời khỏi phương thế giới này, như vậy lục đại thánh địa sẽ xuất hiện ngắn ngủi tình huống Chân Linh truyền thừa đoạn tuyệt.
- Tình huống bất ngờ gì?
Lục Bình như có điều suy nghĩ hỏi:
- Ngài chỉ là ma la đại quân vây khốn Cửu Huyền lâu?
Mãn Nguyệt lão tổ cười đáp:
- Cũng có thể nói như vậy, mỗi một vị thành tựu Chân Linh lão tổ chỉ có thể lưu lại trong tiểu thiên thế giới, nhưng đây cũng không nghĩa là bọn họ không thể ở phương thế giới này xuất thủ. Nếu không thì làm sao chấn nhiếp những tông môn khác, duy trì thể diện của thánh địa? Những cơ hội xuất thủ của bọn họ cũng chỉ có một lần như vậy thôi. Một khi họ dẫn động phương thiên địa này chú ý, còn muốn trốn vào tiểu thiên thế giới có thể đã muộn. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng lại thời gian một hai năm ở phương thế giới này nhất định phải bắc thượng Bắc Băng nguyên, thông qua cánh cửa không gian do Khai Thiên Thất Tổ lưu lại rời khỏi phương thế giới này, nếu không thiên khiển phủ xuống thì chỉ có một đường đạo tiêu bỏ mình.
Thất Phiến lão tổ lúc này chen lời nói:
- Quý phái vị Thái Tham lão tố xem ra chính là không rõ ràng lắm những chuyện này. Sau khi ông ta thành tựu Chân Linh đột nhiên cảm nhận được thiên khiến phủ xuống, lúc này mới không thể không vội vã rời đi.
Lục Bình gật đầu một cái công nhận suy đoán của ông ta.
Mãn Nguyệt lão tổ nói tiếp:
- Cửu Huyền lâu càng thảm hại hơn. Họ bị vây công trong ma la đại quân chẳng những tổn thất mấy vị Thuần Dương tu sĩ. Cuối cùng còn dư lại ba còn có Chu Bát Tả một người bị thương nặng, nhưng cuối cùng vẫn không thể không ép vị Chân Linh lão tổ đó xuất thủ giải vây. Cuối cùng Cửu Huyền lâu vẫn bị ma la đại quân công phá tông môn, có thể nói là nguyên khí tổn thương nặng nề.
- Vốn dĩ lấy tài lực của lục đại thánh địa, cho dù là Chân Linh lão tổ không ở đây, dựa vào sự duy trì của bốn năm vị Thuần Dương tu sĩ thậm chí nhiều hơn, hoàn toàn có thể chống lên đại diện thánh địa cho đến khi Chân Linh lão tổ mới xuất hiện. Nhưng Cửu Huyền lâu hôm nay chỉ có hai vị Thuần Dương miễn cưỡng duy trì chiến lực, trong đó một vị hiện nay sợ rằng vẫn tiếp nhận thành tựu Chân Linh bí thuật truyền thừa không ra được trong tiêu thiên thế giới, hơn nữa trong quá trình chống cự ma la tai ương, pháp tướng tu sĩ phía dưới tổn thất nhiều hơn. Cửu Huyền sơn thật ra thì đã nguyên khí tổn thương nặng nề rồi, trong lòng sợ là sớm đã bị khiếp rồi, lúc này mới không thể không lựa chọn phong sơn đóng cửa làm con rùa đen rụt đầu thôi.
Mãn Nguyệt lão tổ nói tới chỗ này, Lục Bình đã hiểu rõ gì rồi.
- Ha ha, nói như vậy Cửu Huyền lâu cũng thật là lưu niên bất lợi, nhiều chuyện như vậy cuối cùng là xuất phát từ một mà thôi!
Tiêu Bạch Vũ lạnh giọng nói:
- Không sai, đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp, thậm chí chỉ sợ cũng là cơ hội khai thiên đến nay duy nhất có khả năng đem một nhà thánh địa kéo xuống thần đàn. Dĩ nhiên, hư danh này cũng không phải chúng ta muốn theo đuổi. Chúng ta sở dĩ mưu đồ Cửu Huyền lâu, xem trọng là tiêu thiên thế giới có thể khiến Chân Linh lão tổ tránh thoát phương thiên địa này bài xích, còn có chính là truyền thừa bí thuật có thể khiến cho thánh địa lịch đại đều có thể có Chân Linh bảo vệ!
- Không sai, chuyện thứ hai chính là ngay cả Thất Vũ Phiến so ra đều kém. Khai thiên thần khí mặc dù lợi hại, nhưng cũng phải trong tay của Chân Linh lão tổ mới có thể phát huy ra uy năng hủy thiên diệt địa. Không có Chân Linh lão tổ, khai thiên thần khí cũng bất quá là Thuần Dương linh bảo có uy lực lớn một chút thôi.
Theo lời của Thất Phiến lão tổ ngược lại khiến cho Lục Bình công nhận. Ban đầu hắn thấy tận mắt Tiêu Bạch Vũ cùng mọi người thoát được tính mạng dưới oại của Càn Khôn Bảo Đỉnh thành công phản kích sát thương Ngũ Hành tổng Thuần Dương lão tổ.
Mãn Nguyệt lão tổ cũng nói:
- Đây là cơ hội duy nhất có thể làm cho tông môn chỗ bọn ta cũng có thể trở thành sự tồn tại giống như lục đại thánh địa. Cơ hội này từ chế phái lão tổ bắt đầu đến nay, bổn phái đã đợi hơn một vạn năm, lần này cơ hội rốt cuộc đã tới.
Tiêu Bạch Vũ đột nhiên hỏi Lục Bình:
- Lục tiểu hữu, ngươi nghĩ như thế nào?
Thất Phiến lão tổ cùng với Mãn Nguyệt lão tổ hai người đều nhìn về Lục Bình.
Lục Bình đầu tiên là trầm mặc, theo sát khóe miệng nhếch lên một nụ cười nửa miệng, sau đó cái cười nửa miệng càng lúc càng lớn, rốt cục nở nụ cười hắc hắc. Ba vị Thuần Dương thấy vậy cũng bật cười theo. Giọng cười của bốn người càng lúc càng lớn, cười cũng càng ngày càng vui vẻ.
- Nếu ta nói, hiện giờ nàng tốt nhất vẫn bế quan tu luyện sống trong Doanh Ngọc Chiểu Trạch, chờ hoàn toàn củng cố tu vi tự thân rồi tính sau. Nàng đi xem đấu kiếm có gì tốt, sợ rằng đến lúc đó ta cũng gặp phải phiền toái, nếu c không tới nàng thì làm sao bây giờ?
Lục Bình có chút bất đắc dĩ nhìn người cưng chìu, yêu thương trước mắt.
- Huynh nói lời này tất cả đã ba lần rồi, có phiền hay không? Ta nói đi thì đi, trước đó huynh cũng đáp ứng, sao đến giờ muốn đổi ý?
Xích Luyện Anh không thuận theo vẫn không từ bỏ, quyết định chủ ý muốn theo Lục Bình tới Hà Tây xem Tiêu Bạch Vũ cùng Tử Dương cung lục kiếm đấu kiếm.
- Ai cha, nàng mới vừa vượt qua lối kiếp, vào lúc này cũng cố tu vị thật ra thì cũng là thời kỳ tốt nhất làm tu vi nhanh chóng tăng trưởng. Nếu nàng bỏ lỡ sau này còn không biết phải tốn bao nhiêu năm mới có thể bù lại.
- Như vậy có quan hệ gì, đây chính là đấu kiếm cấp bậc Thuần Dương mà, nói không chừng lần này xem cuộc chiến đoạt được lại đu đền bù sự tổn thất bế quan tu luyện. Lại nói hôm nay ta đã bước đầu củng cố lấy tu vi, mặc dù khí tức không yên cũng không cách nào thu liễm, nhưng cũng không cần lo lắng tu vị rơi xuống. Ta cũng không sợ cái gì mà huynh sợ đó, có phải huynh căn bản không muốn dân ta đi hay không?
Lục Bình chỉ đành phải cười khổ.
Sau khi từ Cửu Huyền sơn trở về Doanh Ngọc Chiểu Trạch, Xích Luyện Anh sớm đã không kịp đợi liền bỏ tu luyện, một lòng thúc giục Lục Bình dẫn nàng đi Hà Tây chi địa quan sát Tiểu Bạch Vũ cùng Tử Dương cung lần thứ hai đấu kiếm.
Lục Bình từ Cửu Huyền sơn được Viên Phá Không cảnh cáo, hiểu được lần này Hà Tây đầu kiếm sợ rằng có người sẽ không cam lòng địa vị của Lục Bình ra tay khiêu khích, vì vậy không hề dự tính dân Xích Luyện Anh đi như trước nữa. Dù sao có thể khiêu khích xuất thủ với Lục Bình, sợ rằng chí ít cũng đại tu sĩ cấp bậc điên phong, thậm chí là Thuần Dương lão tổ cũng nói không chừng.
Dù sao lấy thân phận pháp tướng hậu kỳ đệ tử đời thứ ba mà lấy được Liệt Thiên Kiếm phái cùng Tử Dương cung hai nhà tông môn thịnh tình mời, vinh dự như thế này ở tu luyện giới có thể nói là độc nhất rồi, phải nói không chọc người ghen tỵ đó là ngay cả bản thân Lục Bình cũng không tin.
Tuy nhiên Xích Luyện Anh cũng quyết tâm muốn đi. Mà Lục Bình nhìn thấy Xích Luyện Anh quyết tâm cuối cùng cũng không quá mức miễn cưỡng. Dù sao lấy Lục Bình vẫn có lòng tin tuyệt đối với tu vi thực lực hôm nay của mình. Hơn nữa cho dù có người muốn khiêu khích mình, dưới mắt mọi người cũng không khả năng có người sẽ bất lợi với Xích Luyện Anh, phải biết Lục Bình hiện giờ ở tu luyện giới cũng không phải người đơn độc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT