- Chuyện này cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể xác định, chừng còn có lão gia hỏa chúng ta ở đây, người mới cũng chỉ có mình hắn, hãy để cho hắn cố thích ứng một phen trước, đợi đến ngày sau hãy nói. Huống chi Lục tiểu hữu hiện nay sợ rằng ngày cả người của chúng ta đều nhận biết không hết, chuyện vẫn chưa phải là rất rõ ràng, cứ quyết định như vậy. Tiểu Tiêu người tin tưởng Lục tiểu hữu nhất định sẽ nghe lời ngươi sao?
Tiểu Bạch Vũ ngẩn ra, trước đó ông ta mặc dù từng có một lần nói với Lục Bình, Lục Bình cũng đúng là đối với kế hoạch của bọn họ lộ ra dã tâm của mình, nhưng hắn đúng là chưa từng đáp ứng mình gì cả, chẳng qua đồng ý gia nhập vào nhìn một chút thôi.
Nhìn thấy thần sắc bình tĩnh trên mặt Lục Bình, Tiểu Bạch Vũ tự giễu nói:
- Cũng là Tiêu mỏ càn rỡ, hay là trước tiên giới thiệu chư vị đạo hữu với Lục tiểu hữu một chút đi. Thất Phiến huynh cùng Mãn Nguyệt tiền bối đều không cần giới thiệu nhiều...
Tiêu Bạch Vũ xưng hô với mọi người cũng làm Lục Bình có chút bất đắc dĩ. Trên thực tế vô luận là Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ, hay đám người Viên Phá Không, Dương Thọ Xương, thật ra thì đều coi là tu luyện giới đời thứ nhất tu sĩ. Còn Tiêu Bạch Vũ cũng là điển hình đời thứ hai Thuần Dương, nhưng ông ta cũng cùng đám người Thất Phiến lão tổ bình bổi luận giao, đến chỗ của Mãn Nguyệt lão tổ lại thấp đến đồng lứa, đây khiến cho Lục Bình tương đối không có gì để nói.
Tuy nhiên may là đó đối với Lục Bình mà nói hoàn toàn không vấn đề. Bởi vì mười vị Thuần Dương tại chỗ, vô luận người nào Lục Bình đều phải tôn xưng một vị tiền bối.
Trong mười vị Thuần Dương bản thân Lục Bình nhận biết bảy vị, còn dư lại ba vị có hai vị xuất thân từ tán tu như Lâm Vũ lão tổ. Một vị gọi là Thạch Hoa lão tổ, chính là xuất thân từ tán tu.
Trong khi đó một vị khác là Cổ Duyệt lão tổ có chút tương tự cùng xuất thân của Lâm Vũ lão tổ. Vốn đều là tông môn tu sĩ, nhưng sau cùng tông môn quyết liệt, chỉ đành phải phản bội tông môn trở thành tán tu, nhưng tu vị cũng một đường thẳng lên mây xanh, thành tựu Thuần Dương, khiến cho chó tông môn của ông ta đến nay trở thành trò cười của tu luyện giới.
Vị Thuần Dương lão tổ thứ ba còn lại xuất thân một nhà Trung Thổ đại phái Thất Hiển tông, gọi là Tam Thần lão tổ. Lục Bình ở Trung Thổ du lịch ngày giờ không ngừng, danh hiệu của Thất Hiển tống ngược cũng có nghe, nghe nói lão tổ sáng lập ra môn pháo chính là bảy vị pháp tướng tu sĩ. Vốn dĩ tông môn được gọi là Thất Hiền tông, nhưng sau đó bảy vị lão tổ sáng lập ra môn phái cảm thấy danh hiệu này của tổng môn quá mức trương dương. Mà bảy người này vừa vặn mỗi người chưởng khống một đạo lịch đại truyền thừa tuyệt kỷ trong tông môn, vì vậy đổi tên của tông môn thành Thất Hiển tông.
Tuy nhiên ban đầu khi nghe được danh hiệu của Thất Hiển tông, phần nhiều là nói một nhà tổng môn này truyền thừa thanh hoàng bất tiếp không người nối nghiệp. Tuy họ thật sự có đại hình tông môn, nhưng trong lớp đệ tử đời thứ ba, thứ tư cũng không có nhân vật xuất sắc gì, ngày sau sợ rằng phải đi đường dưới sườn núi, rơi xuống từ vị trí đại hình tông môn. Lại chưa từng nghe nói qua Thất Hiển tống lại còn cất giấu một vị Thuần Dương lão tổ trấn giữ.
Mọi người giới thiệu xong xuôi, một bên Tam Thần lão tổ mở miệng trước hỏi:
- Tiêu đạo hữu, mục tiêu lần này chính là Cửu Huyền lâu chứ?
Tiểu Bạch Vũ gật đầu đáp:
- Cửu Huyền lâu cuộc chiến đi qua, Cửu Huyền lâu thực lực đại tổn. Hôm nay thực lực yếu nhất trong lục đại thánh địa, tin tưởng mọi người cũng đều đoán được, lần này sở dĩ tụ hội chỗ này, thật ra thì cũng ý này.
Vị Thạch Hoa lão tổ liền nói:
- Cửu Huyền lâu hôm nay thực lực đích xác yếu nhất, còn lại ngũ đại thánh địa hôm nay đều tự lo không xong, đích xác là thời cơ tốt nhất. Nhưng hôm nay Cửu Huyền lâu phong sơn đóng cửa, thế lực toàn diện co rúc lại trong Cửu Huyền lâu, ngược lại thành mạnh nhất. Tiêu đạo hữu có suy tính gì có thể xông vào trong Cửu Huyền lâu không?
Tiểu Bạch Vũ cười khổ đáp:
- Nói thật, trước mắt Tiêu mỗ đúng thật không có biện pháp gì.
Cổ Duyệt lão tổ nhướng mày, hỏi:
- Cường công thì sao?
Viên Phá Không rất bất mãn nói:
- Cổ Duyệt lão nhi, chẳng lẽ ngươi sợ?
Một bên Dương Thọ Xương e sợ cho thiên hạ bất loạn, nói:
- Phải phải, chẳng lẽ ngươi sợ, sợ thì cút nhanh lên đi!
Hai người e sợ cho thiên hạ bất loạn cổ võ làm Cổ Duyệt lão tổ rất bất mãn, nhưng không tiện phát tác. Tuy nhiên Lục Bình ở một bên lấy làm lạ nhìn, bởi vì tại chỗ này trong mười vị Thuần Dương chỉ có Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương hai vị yêu tộc Thuần Dương tu sĩ.
Theo lý thuyết Tiểu Bạch Vũ tổ chức lên đồng minh này thì đối tượng chính là lục đại thánh địa, như vậy tốt nhất nên đem yêu tộc tu sĩ bỏ bên ngoài. Dù sao danh tiếng cầu kết yêu tộc dân sói vào nhà thực nghe không tốt lắm. Ngày sau mọi người cho dù mưu tính thành công, ở tu luyện giới chỉ sợ cũng phải bị người đâm vào cột sống lưng. Hơn nữa bản thân Lục Bình đều có thể nhìn ra điểm nghi vấn này, những vị Thuần Dương kia người nào không phải là lão gian cự hoạt, như thế nào sẽ không nhìn ra.
Nhưng Tiêu Bạch Vũ lại khơi khơi mang hai người yêu tộc Thuần Dương này vào trong đồng minh, còn những Thuần Dương tu sĩ khác đối với lần này cũng không phản đối, thậm chí tại thời điểm hai người giả vờ đóng trò trẻ con càn rỡ cũng nhường nhịn một ít, như vậy xem ra bên trong đó tất nhiên có duyên cớ mà Lục Bình vẫn còn không rõ.
Tiêu Bạch Vũ khi đó mở miệng nói:
- Được rồi hai vị, đây cũng không phải là lúc đùa giỡn. Hai vị nếu hồ đồ, tràng diện lớn này coi như không thấy được.
Viên Phá Không nhất thời nói:
- Nếu bỏ qua một bên lão Viên nhà ta, không nên nha. Các ngươi nói các ngươi nói xem, lão Viên nhà ta chính là người gánh vác việc nặng nề, các ngươi quyết định đánh như thế nào, lão Viên nhà ta làm tiên phong không thành vấn đề.
Dương Thọ Xương ngược lại khai đầu xong, cứng rắn nói:
- Mẹ kiếp, cùng lắm thì Lão Tử lại đi lén lấy ra Ngũ Hành Linh Quang Phiến, nếu có thể đem Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận bới ra một lỗ thủng.
Dương Thọ Xương nói cứng rắn nhưng Lục Bình thấy sao ánh mắt của ông ta lóe lên một chút do dự, hiển nhiên chuyện này cũng không dễ dàng làm được.
Tiêu Bạch Vũ nhíu mày một cái, nói:
- Lão Dương không thể, lần trước người giúp ta đối kháng ngũ đại thánh địa liên thủ vẫy giết đã khiến cho lệnh huynh rất bất mãn. Lão Dương vì thế cũng nhận chịu nhiều cú châm chọc. Ngũ Hành Linh Quang Phiến là tượng trưng cho ngôi vị của Khổng Tước Vương, lần đầu tiên người có thể trộm đi ra ngoài là bởi vì Khổng Tước Vương đối với người tín nhiệm không phòng bị. Còn người muốn trộm nữa sợ rằng chẳng những trộm không tới, hơn nữa người sẽ còn bị Khổng Tước Vương cấm chân, đến lúc đó chúng ta ngược lại thiếu một đại chiến lực, mạo hiểm này không được.
Lục Bình có thể nhìn ra được Dương Thọ Xương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trong thần sắc còn thoáng qua một chút vẻ sợ hãi. Hiển nhiên lần trước bởi vì chuyện trộm Ngũ Hành Linh Quang Phiến bị trừng phạt làm vị Thuần Dương lão tổ này cũng có chút sợ hãi.&
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT