Dịch giả: Titan

Một con đại bạch sa (cá mập trắng) yêu thú hình thể dài chừng mười trượng dài, tu vi đạt tới dung huyết tầng tám, đột nhiên từ trong nước nhảy lên. Cái miệng khổng lồ của nó mở ra, lộ ra những cái răng bén nhọn ở bên trong, hướng Lục Bình đánh tới, dường như muốn đem cả người Lục Bình nuốt trọn vào trong bụng vậy.

Mọi người thuộc Hoàng Ly đảo sau khi tới yêu tộc hải vực, tiêu diệt gọn một đợt yêu thú, sáu đội tuần hải đại đội liên chia tay tách ra. Tuần hải đại đội thứ nhất của Lục Bình một đường hướng đông, đến bây giờ đã là ngày thứ bảy. Trong bảy ngày qua, Tuần hải đại đội thứ nhất dưới sự hướng dẫn của Lưu Tử Viễn, cũng không đại quy mô lùng giết yêu thú. Ngược lại, họ còn tránh khỏi không ít yêu thú bầy, cho đến phát hiện bây sa yêu nầy.

- Ai, không phải là chỉ giết mỗi một con dung huyết sáu tầng sa yêu sao, làm gì mà liều mạng như vậy?"

Lục Bình hơi có chút giận dữ càu nhàu:

- Bên kia ba vị kia đánh giết so với ta còn ác hơn nhiều, đã có ba con dung huyết tầng bảy bạch sa yêu thú bị chết ở trong tay bọn họ, tại sao không đi liều mạng với bọn họ nha!? Yêu thú đúng là thứ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu điển hình đó nha!

Lục Bình thấy bất chấp mình càu nhàu thế nào, một con đại bạch sa miệng to như chậu máu đã há miệng sắp nuốt hắn đến nơi, bất đắc dĩ hướng đỉnh đầu của mình tung ra một đóa mây đen.

Đại bạch sa không rõ là gì, vẫn hung hăng như cũ lao vào, lại phát hiện mình phảng phất như lao vào một đám bông vậy, lùng bùng rồi mất đi tung tích của nhân loại tu sĩ sát hại con trai của nó. Bốn phía chung quanh lơi lỏng không chịu lực, rồi lại phảng phất bốn phía đều có lực đạo. Chờ cho cự lực của sa yêu bị chậm lại, đại bạch sa đột nhiên lại cảm giác bốn phía lại bắt đầu trở nên trơn trợt không thể với, thân thể to lớn của sa yêu bắt đầu hướng vào trong biển tuột xuống.

Trong đám mây đen một đạo kiếm quang thoáng qua, phảng phất một đạo thiểm điện, ở trên người của sa yêu chia ra tạo thành một vết thương to lớn. Chỉ nghe "Phốc thông" một tiếng vang lên thật lớn, đại bạch sa từ trên đám mây té xuống văng lên bọt nước to lớn. Đồng thời, một vết máu đỏ tươi theo bọt nước nhộn nhạo lên.

Một đóa mây đen thật dày vẫn y như cũ ở trên đỉnh đầu Lục Bình bay qua lại phiêu đãng. Hắn vô cùng vừa ý nhìn một chút đóa mây đen này. Đây chính là đỉnh cấp phòng thủ pháp khí "Âm thiên" mà Lục Bình lấy từ trong Dung Huyết khố!

Khi rơi xuống biển bị Lục Bình đánh lén một kiếm, sa yêu lần nữa hướng Lục Bình phát khởi công kích. Bị trọng thương, vết thương chảy ra đầy máu tươi không ngờ khiến cho con cá mập trắng này trở nên cuồng bạo hơn.

Lục Bình có lòng tế lên "Sơn Băng" đem con cá mập bám riết không thôi này đập một cái chết cho nát bấy, đồng thời cũng kiểm nghiệm một chút xem sau khi thăng lên đỉnh cấp pháp khí, "Sơn Băng" có uy lực như thế nào. Chẳng qua là sau khi tiến vào yêu tộc hải vực mấy ngày nay, Lục Bình biểu hiện đã quá nổi trội, hắn không đành lòng lại dùng một món đỉnh cấp pháp khí đi tàn phá con tim yếu ớt của Diệu Dũng và mọi người.

Sa yêu quyết không bỏ đi, khiến cho Lục Bình không còn cách nào khác là trong thời gian ngắn đem nó đánh chết. Đang lúc này, một khối ngọc bàn đột nhiên ném đến mặt biển dưới chân Lục Bình, đồng thời sáu khối trung cấp linh thạch cũng xuất hiện ở bốn phía quanh người hắn. Linh thạch nhất nhất nổ lên, tán phát ra linh khí cùng với ngọc bàn dưới chân Lục Bình đột nhiên sinh ra một loại liên hệ vô cùng kỳ diệu. Thần thức của Lục Bình đột nhiên một trận hoảng hốt.

Đang lúc này, đại bạch sa lần nữa hướng Lục Bình vỗ đánh tới, nhưng chẳng biết tại sao, phương hướng lao tới của nó rõ ràng là có chút sai lệch rất nhỏ. Đòn đánh vỗ tới kèm theo pháp thuật của đại bạch sa ấy cũng đều nhất nhất đánh ở bên ngoài người của Lục Bình, giống như đại bạch sa vào lúc này cũng sinh ra ảo giác vậy.

"Trận pháp!"

Lục Bình trong lòng vừa động, dễ dàng tránh qua đòn đánh của đại bạch sa, thuận tay lần nữa dùng Phi Dực kiếm ở trên người nó liên tục đâm ra mười hai lỗ máu.

Lục Bình quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Hồ Lệ Lệ đang dùng toàn bộ tinh thần chăm chú điều khiển một khối trận bàn trong tay. Khối ngọc bàn này cùng trận bàn dưới chân Lục Bình hỗ tương hộ ứng. Lúc này Hồ Lệ Lệ đã đổ mồ hôi lâm ly, hiển nhiên lợi dụng loại trận pháp bố trí đơn giản và này vội vàng để khống chế một con dung huyết hậu kỳ đại bạch sa, Hồ Lệ Lệ lực còn chưa đủ so với mong muốn.

Cũng may trận pháp chẳng qua là phụ trợ, chân chính chiến lực vẫn là Lục Bình.

Đại bạch sa một kích không trúng, cũng không phát hiện điều gì không ổn, sau khi bị Lục Bình ở trên người đâm ra mười hai lỗ máu, đau đớn kịch liệt khiến cho sa yêu khi rơi xuống nước trong nháy mắt đã quật cái đuôi cá to lớn, nhấc lên bọt nước đầy trời văng hướng khắp mọi nơi. Mỗi một giọt nước đều ẩn chứa một tia yêu linh lực, một phần trong chúng gào thét hướng Lục Bình và Hồ Lệ Lệ bay tới.

Lục Bình hai tay dẫn một cái, "Âm thiên" phảng phất như một đạo lưu vấn, ở trước mặt của Hồ Lệ Lệ tầng tầng xếp lại. Bọt nước bắn vào Âm thiên, phảng phất như con sông đi vào biển, không có chút phản ứng nào.

Lục Bình vũ động Phi Dực kiếm, một trận "Binh binh bàng bàng" trong trẻo, toàn bộ bọt nước bay tới đều bị hắn đỡ văng trở ra.

Lục Bình chưa tới kịp thu hồi Phi Dực kiếm, ở phía sau hông có một tiếng nước chảy nhỏ truyền tới. Sa yêu đã đằng đằng sát khí lần nữa nhảy bổ người đánh vỗ tới.

Cũng may Hồ Lệ Lệ cố hết sức thôi động trận pháp, đòn đánh của đại bạch sa lại có sự sai lệch về phương hướng. Lục Bình lại khu động "Đạp lãng quyết" mới khéo tránh ra, đồng thời đem Phi Dực kiếm thu hồi trở về. Không ngờ đại bạch sa một kích không trúng, sau đó ở giữa không trung chợt xoay người, cái vây cá ở trên lưng chợt tự nhiên mọc dài ra thêm một thước có thừa. Cái vây này phía trên tràn đầy yêu linh lực lưu chuyển, ở dưới ánh mặt trời lóe lên lẫm liệt hàn mang, hướng Lục Bình ngang trời chém tới.

Lục Bình lúc này đã không còn kịp thu hồi "Âm thiên" nữa, Phi Dực kiếm song kiếm hợp bích, toàn lực ngự sử "Đại giang đông khứ" kiếm quyết, đem tự thân pháp lực phát huy đến mức tận cùng. Sáu mươi bốn đạo kiếm mang lập tức theo quỹ tích của Phi Dực kiếm xẹt qua, trong nháy mắt chém trúng vào vị trí phần gốc của vây cá.

"Tranh!", sáu mươi bốn đạo kiếm mang tuy có trước có sau, nhưng trong phút chốc trước sau đều đánh trúng vào cùng vị trí, phát ra tiếng sắt thép chạm vào nhau hòa vào cùng một chỗ, cho nên chỉ còn lại một tiếng vang này.

Một mặt tam giác hình ngư kỳ ba thước dài ngắn bị Lục Bình chém rơi ra, nhưng thân hình của hắn cũng bị lực trùng kích to lớn của đại bạch sa khiến cho bay ngang ra xa hơn mười trượng. Phi Dực kiếm một trận ai minh, song song ở trên thân kiếm để lại một cái miệng rộng.

Lục Bình thật vất vả lắm ổn định thân hình, trên ngực còn lưu lại hàng loạt cơn nín thở khó chịu, cũng may là trên người hắn còn có thượng cấp nội giáp hộ thân, nên Lục Bình cũng không đáng ngại.

Đại bạch sa bị thương nặng, thân hình khổng lồ nhảy trên không trung đã không còn cách nào giữ vững thăng bằng, chật vật ngã vào trong nước, văng lên bọt sóng cực lớn.

"Bắc Hải thính đào quyết" cấp tốc vận chuyển, pháp lực cuồn cuộn không ngừng đi theo huyết mạch bổ sung đến toàn thân trên dưới của Lục Bình. Con đại bạch sa đã bị Lục Bình liên tiếp đùa bỡn khiến bị thương nặng đã nổi điên, hai hàm răng lởm chởm của bạch sa há ra phun một cái, một trăm lẻ tám cái răng cưa ở tầng ngoài đã hướng về phía Lục Bình bắn nhanh tới.

Lại là ngón này! Xem ra yêu thú thường đem những cái răng nhọn trong miệng mình luyện chế thành pháp khí!

Những thứ pháp khí dùng răng nhọn luyện chế mà thành này, giống như phi châm pháp khí vậy, đối với các loại hộ thân pháp thuật có độ uy hiếp khá lớn. Phạm vi công kích của chúng cũng lớn, cực kỳ khó tránh né. Trận pháp của Hồ Lệ Lệ cũng mất đi hiệu dụng, hơn nữa những thứ do răng nhọn này còn có thể tổ hợp chung một chỗ, tạo thành pháp khí cao cấp hơn, rất khó giải quyết.

Lục Bình thu hồi "Âm thiên" về bảo vệ thân hình của mình, đồng thời đem Phi Dực kiếm ở bên ngoài bên "Âm thiên" tạo thành một đạo kiếm lãng, đem pháp khí hình răng nhọn bay tới đó hết sức đánh cho bay đi, trì hoãn thời gian bọn chúng hình thành cao cấp pháp khí.

Lục Bình mới vừa tránh thoát bị những cái răng nhọn bắn nhanh, bạch sa đã nghiêng người đem phần đuôi to lớn quét ngang cực mạnh về phía Lục Bình.

Lục Bình bốc người bay lên tránh qua đòn công kích của đại bạch sa, đồng thời Phi Dực kiếm lại ở trên người sa yêu để lại thêm hai đạo vết thương dài ba thước.

Cá mập hoành kích phần đuôi, nhưng quét một cái trống không, cái vây đuôi chợt thoáng qua một đạo quang trạch, một đạo thủy nhận lấp lóe quang mang từ phía trên đó bay ra, hướng về một phía khác bay chém đi.

Không ổn, mắc mưu rồi!

Lục Bình cả kinh thất sắc, phương hướng bay của thủy nhận chính là vị trí của Hồ Lệ Lệ.

Thật là một con cá mập trắng giảo hoạt! Dưới tình huống này mà còn chưa mất đi lý trí.

Liên tiếp mấy lần bị nhân tộc tu sĩ tránh thoát đòn công kích của mình, sa yêu rốt cục phát giác không ổn, mà kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là một nhân tộc phái nữ tu sĩ khác núp ở sau lưng gã nhân tộc tu sĩ này!

Lúc này Lục Bình bởi vì tránh né bạch sa hoành kích, đã rơi vào một bên khác, đã không còn kịp cứu viện Hồ Lệ Lệ nữa.

Dưới tình thế cấp bách, trong tay của hắn bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh, đại bạch sa ngang trời vẫy đuôi lúc này cũng không còn kịp tránh né nữa, chỉ có thể đón đở.

Nguyên bản đối với đại bạch sa mà nói, nhân tộc tu sĩ trước mặt này tuy nhiên lợi hại, nhưng dưới vòng hộ thân cương khí bảo vệ tự thân, thượng cấp pháp khí trong tay nhân tộc tu sĩ nhiều nhất là lần nữa tạo thêm mấy đạo vết thương cho nó thôi. Chỉ cần đánh chết nhân tộc nữ tu ở một bên kia quấy rối nó, nó không phải là không có cơ hội cùng người này đánh thêm một trận.

Vậy mà, kiếm quang màu xanh trong tay Lục Bình sau khi chém ra, sa yêu nhất thời phát ra một tiếng gào thét hoảng sợ, pháp lực cả người rung lên, dùng hết sức hướng mặt biển rơi xuống tránh. Nhưng mà Lục Bình cũng không cho nó cơ hội này, kiếm quang màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất, hộ thân cương khí ở mặt ngoài thân thể đại bạch sa không mang đến chút tác dụng nào. Yêu thể mạnh mẽ thế nào cũng biến thành dị thường yêu ớt, đại bạch sa khổng lồ lập tức bị Lục Bình chém làm hai đoạn.

Một mực núp ở sau lưng Lục Bình, Hồ Lệ Lệ lúc này đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất trước từ khi tiến vào yêu tộc hải vực tới giờ. Đại bạch sa trăm phương ngàn kế đem Lục Bình ngăn trở ở trước mặt nàng điều khiển hất bay đi, chính là muốn đánh chết cái nhân tộc nữ tu một mực quấy rối này.

Thủy nhận ngang trời chém tới phía trên ẩn chứa linh lực ba động khiến cho sắc mặt Hồ Lệ Lệ từng trận trắng bệch. Cũng may nàng cũng không mất đi lý trí, một mặt trung cấp mộc thuẫn đã bị nàng tế lên ngăn cản ở trước người. Đồng thời trong tay một hơi đánh ra hai tờ trung cấp thủy tinh phù mà Lục Bình giao cho nàng.

Đạo thủy nhận này là bạch sa toàn lực đánh ra, tự nhiên uy lực cực lớn. Hai đạo thủy tinh phù biến thành lá chắn thủy tinh, trong nháy mắt bị thủy nhận đánh nát. Trung cấp pháp khí mộc thuẫn cũng bị chém thành mảnh vụn. Hồ Lệ Lệ chỉ kịp phát ra một đạo Mộc đằng thuật, liền bị thủy nhận chém vào trên người.

Lục Bình con mắt đỏ ngầu như muốn rách, phi thân vùn vụt ôm lấy người Hồ Lệ Lệ đem bị thủy nhận đánh bay, đáp lên trên Tường Vân đâu.

Lục Bình thấy gương mặt xinh đẹp của Hồ Lệ Lệ lúc này tái nhợt, khóe miệng có vết máu chảy ra, vội vàng dò xét thương thế của nàng, phát hiện chẳng qua là nội phủ bị chấn động, thương thế không nghiêm trọng lắm. Lục Bình không còn kịp hiểu rõ vì sao lại như vậy, chỉ thấy Hồ Lệ Lệ không đáng lo ngại, liên thở dài nhẹ nhỏm, luôn miệng lập bập nói:

- Còn tốt, còn tốt!

Nhưng không ngờ hắn lại nghe Hồ Lệ Lệ "Hì hì" cười, nói:

- Ngươi quên thượng cấp nội giáp rồi!

Lục Bình bấy giờ mới chợt hiểu ra, và vừa kịp nhìn thấy áo quần nơi bụng của Hồ Lệ Lệ đã bị thủy nhận cắt đi một lỗ hổng lớn, bên trong lộ ra nội giáp màu vàng kim, quang hoa đã có chút ảm đạm, nhưng linh lực vẫn lưu chuyển y như cũ.

Trên mặt biển, tu sĩ thuộc Tuần hải đại đội thứ nhất cùng bầy cá mập chiến đấu đã chiếm cứ thượng phong. Nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt đám yêu thú này còn phải cần không ít thời gian. Lục Bình nói gì cũng không để cho Hồ Lệ Lệ nhúng tay vào nữa, đem chữa thương đan dược tốt nhất trên người lưu lại, dặn dò nàng ở trên Tường Vân đầu dưỡng thương.

Lục Bình từ trên Tường Vân đầu bay xuống dưới, suy nghĩ một chút lại không yên lòng, dứt khoát lại đem "Âm thiên" chiêu ra, cho nó đoàn đoàn vây quanh Tường Vân đâu, phảng phất như làm một cái khung mây đen bao bọc lại một đám mây màu vậy.

Bầy cá mập thiếu đi một con dung huyết tầng tám đầu lĩnh, Lục Bình lại là sinh lực quân, một tăng một giảm này rõ ràng là có lợi cho nhân tộc tu sĩ. Bầy cá mập này do một con dung huyết chín tầng, hai con dung huyết tầng tám lãnh đạo, tổng cộng mười hai con cá mập, rốt cục bị Tuần hải đại đội thứ nhất toàn bộ đánh chết.

- Thu hoạch luôn là thời khắc làm người ta kích động. Mười hai con yêu thú bạch sa, tu vi đạt tới dung huyết hậu kỳ có tới sáu con. Trên người của sa yêu có không ít thứ tốt, tỷ như sa yêu lợi xỉ (răng bén 2 nhọn) là thượng hạng linh tài dùng để luyện chế pháp khí. Được phân phối bảy mươi hai cái răng nhọn, Ngưu Đại Tráng đã quấn quanh nhờ Trần Luyện giúp hắn luyện chế một thanh thượng cấp pháp khí lang nha bổng. Người này đối với loại vũ khí có hình dáng bạo lực này rõ ràng là rất có hứng thú.

Sa yêu ngư số (vi cá mập) chẳng những là một loại thượng hạng thực tài của tu sĩ, mà Lục Bình cũng có mấy loại đan phường sử dụng vi cá làm nguyên liệu. Sa yêu ngư kỳ (vây cá), đuôi cá cũng bất phàm, ít nhất khi Lục Bình dùng Phi Dực kiếm cùng chống đỡ với chúng, cũng không chiếm được thượng phong rõ ràng gì. Đặc biệt là cái vây lưng bị Lục Bình toàn lực chém đứt, đã sớm bị hắn thu vào túi.

- Ha ha, xem xem đây là cái gì!

Chung Kiếm cùng Mã Ngọc nhờ Trần Luyện hiệp trợ, đánh chết một con dung huyết tầng bảy sa yêu, bên trong lại có bảy viên dung huyết châu, hiển nhiên ba người vận khí không tệ.

Chung Kiếm cùng Mã Ngọc hai người có tu vi dung huyết sáu tầng điên phong, cự ly cách đột phá dung huyết hậu kỳ chi thiếu chút nữa. Lần này lấy được dung huyết châu, tuy nói cũng không tương hợp cùng công pháp mà hai người tu, nhưng là có thể dùng chúng để trao đổi dung huyết châu phù hợp với mỗi người cần. Xem ra sau lần hành động liệp sát này kết thúc, hai người đột phá dung huyết hậu kỳ là chuyện đành rành như đặt trên thớt.

Mọi người liên tiếp ở yêu tộc trong hải vực mấy ngày ẩn tàng hành tích, cho đến khi phát hiện và tiêu diệt cái đám sa yêu này, Lục Bình cùng mọi người tự nhiên nhận ra được trên người Lưu Tử Viễn cùng hai vị lĩnh đội sư huynh đang mang nhiệm vụ bí mật nào đó của môn phái.

Chung Kiếm cũng giống như Lưu Tử Viễn vậy, cũng là lạy ở Quách Huyện Sơn chân nhân môn hạ, tuy nói bây giờ chẳng qua là đệ tử ký danh, nhưng ngày thường cùng Lưu Tử Viễn quan hệ rất gần gũi. Lưu Tử Viễn cũng rất chiếu cố vị tiểu sư đệ này. Chung Kiếm thấy mọi người thu hoạch xong chiến lợi phẩm, còn Lưu Tử Viễn sau khi dặn dò mọi người xong đang ở trên một tòa san hô tiều nghỉ ngơi, liền xông tới, hỏi:

- Tự sư huynh, chúng ta mấy ngày nay ẩn tàng hành tích, chính là vì đám sa yêu này sao?

Mọi người sớm có nghi vấn, thấy Chung Kiếm lên tiếng hỏi, đang tĩnh tọa khôi phục pháp lực liền rối rít tập trung nhìn.

Lưu Tử Viễn cười mắng:

- Mọi người cũng có thể nhìn ra, hết lần này tới lần khác chính là người không trầm được khí!

Chung Kiếm ngượng ngùng mà cười, bên cạnh Phương Tử Ngôn cười nói:

- Nếu như nhiệm vụ hoàn thành, nói cho các ngươi nghe cũng không sao. Các ngươi còn nhớ "Thành danh chiến" bị Huyền Linh phái thổi phồng để Hàn Duy Vân trở thành "Bắc Hải thập bát tướng không?"

Mọi người nghe Phương Tử Ngôn nói đến Hàn Duy Vân, tất cả đều nở nụ cười.

Nói đến cái tên Hàn Duy Vân này, sau khi bị yêu thú vây giết đánh cho một trận, Huyền Linh phái lại lấy đó thổi phồng là lấy lực ngăn cơn sóng dữ, tuy bại mà vinh, hình tượng rất anh hùng, thành công thương vị "Bắc Hải thập bát tướng", như vậy Huyền Linh phái ở trong Bắc Hải thập bát tướng chiếm cứ hai chỗ ngồi, cùng Chân Linh phái ngang bằng.

Cái tên Hàn Duy Vân này ngược lại cũng tranh khí, sau đó mấy lần ra biển săn giết yêu thú, hành động rất xuất sắc. Nhưng không lâu sau, Phúc Hải bang Nội Hải đường cũng truyền ra tin tức, nói Hàn Duy Vân mặc dù có thể từ trong trùng vây của yêu binh mà thoát ra, là bởi vì Hàn Duy Vân vì muốn thoát được mạng, đã đem mười mấy tán tụ đi theo hắn bỏ lại làm mồi, hấp dẫn lực chú ý của yêu binh. Ngược lại thì Tây Lăng đảo Ngả Bá Thao không bỏ lại tán tu đi theo mình, từ đó Bắc Hải thập bát tướng tên thực danh quy về cho Ngả Bá Thao này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play