Thuần Dương Chi Khí chứa hơi ấm đùa giỡn quanh thân một con Hỏa Loan to lớn bay lượn lên xuống trong biển lửa. Biển lửa vô biên tràn đầy cũng trên dưới phập phồng. Theo sát đó dãy đất sơn cốc liền dâng lên hỏa lãng to lớn, lật lăn lộn cút đánh tới chỗ Lục Bình.

Sau khi đám người Thiên Cầm lão tổ rút đi, Lục Bình tuy rằng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy một mảnh sơn cốc bị Diễm Cứu Tiểu khuấy động thanh thế khổng lồ như thế đi đối phó mình, hắn cũng thấy buồn cười, hơi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh!

Lúc này hiển nhiên không phải là thời điểm cảm thán điều này. Ý niệm đó bất quá chợt lóe rồi biến mất trong đầu óc hắn mà thôi.

Mắt thấy biển lửa diêm lãng vô biến từ bốn phương tám hướng gào thét tới Lục Bình, lại thấy mặt đất nóng bỏng dưới chân hắn đột nhiên bốc lên sương mù màu trắng nồng đậm Tiếp theo sương mù màu trắng càng lúc càng mỏng manh, dưới chân truyền ra tiếng nước trào “ùng ục” quỷ dị.

Thân hình của Lục Bình ngay sau đó rút ra cao, lại thấy dưới chân của hắn chẳng biết lúc nào tạo thành một đầm nước sâu rộng. Theo thân hình hắn rút cao ra khỏi mặt nước cũng không ngừng lên cao. Diện tích không ngừng mở rộng, rất nhanh sau đó đụng với biển lửa diếm lãng chảy xuôi đến!

Trong tiếng nổ tí tách, một vòng lớn sương mù màu trắng từ địa phương tiếp xúc vọt lên cao. Trong hoàn cảnh nóng bỏng khô ráo nơi này, không có thêm một tia khí ẩm ướt, lại càng thêm làm người ta cảm giác buồn bực khác.

Biển lửa diễm lãng từ bốn phía đánh thẳng tới Lục Bình. Hồ nước dưới chân Lục Bình cũng từ trung ương khuếch trương về bốn phía. Vào lúc song phương tiếp xúc biển lửa đánh vào chiếm cứ thượng phong, lập tức áp súc hồ nước đang khuếch trương về phía trung ương.

Nhưng ngay vào lúc này, khánh vẫn sau lưng Lục Bình đại thịnh, một tiếng hộ truyền tới xa xa từ bên trong khánh vần.

Lục Bình pháp tướng giao long dưới khánh vẫn bày ra quanh quân trên bầu trời ở đỉnh đầu hắn. Vòng qua một vòng, hồ nước dưới chân lại khuếch trương một vòng. Pháp tướng giao long trước sau vòng mười tám vòng ở đỉnh đầu của Lục Bình. 8 Diện tích của đầm nước chẳng những đẩy biển lửa diễm lãng về phía sau tới trước vị trí hai người gặp nhau, thậm chí trên mặt nước giống vậy dâng lên sóng nước đánh vào hỏa lãng bốn phía, thế phản kích cực kỳ cường thế.

Nếu như lúc này có người có thể mạo hiểm bay vào bầu trời hỏa diễm sơn cốc của hai người đại chiến, có thể thấy rõ ràng lúc này sơn cốc đã bị chia làm hai bộ phận rõ ràng.

Phần lớn trong sơn cốc đều bị biển lửa nham thạch màu đỏ quất chiếm cứ. Đến gần cánh đồng sơn cốc lại có một mảnh hồ màu lam nhiệt khí vọt lên dưới biển lửa nham thạch bao vậy vẫn như cũ kiên đình cùng biển lửa nham thạch tranh đoạt với nhau quyền chiếm hữu sơn cốc.

Không sai, đích xác là tranh đoạt, chứ không phải bị biển lửa toàn diện áp chế. Bầu trời của hỏa diệm sơn cốc có thể thấy rõ ràng song phương tiếp xúc các lúc càng mạnh. Biển lửa sôi trào túa lên từng đạo lưỡi lửa, nhưng cái hồ giống vậy dâng lên từng cố sóng nước.

Trong mỗi một cô sóng nước cùng với lưỡi lửa đều hàm chứa chân nguyên ý niệm của người giá ngự. Mỗi một lần song phương đọng trên thực tế đều là giữa hai người trực tiếp giao phong, vì vậy mỗi một cổ sóng nước cùng với lưỡi lửa đụng nhau đều sẽ nổ lên thanh thế như sơn băng địa liệt. Toàn bộ sơn cốc đều bị sương mù màu trắng mãnh liệt tràn ngập. Thậm chí vốn có xích vụ đều bị hơi nước màu trắng ô nhiễm. Từng tầng một hỏa lãng sau khi bị hồ nước lạnh đi cũng hóa thành nham thạch màu xám tro ngăn trở nước hồ khuếch trương.

Nhưng trong đây dù sao chẳng qua là Xích Vụ đảo, khu vực dày đặc của dãy núi lửa, thiên đường của người tu luyện hoa chúc tính. Lục Bình phản kích nhìn như cường thế, thực ra cũng dưới sự vội vã bất đắc dĩ lấy công thế cho việc thủ. Lục Bình trong lúc song phương giao phong trên thực tế đã bị rơi xuống hạ phong.

Vậy mà mặc dù như thế cũng đủ Diễm Cửu Tiêu kinh hãi. Mặc dù lão ta đã nhìn Lục Thiên Bình đủ cao, thậm chí đã xem hắn như một Tiểu Bạch Vũ khác, nhưng tình cảnh dưới mắt lão ta chuẩn bị không kịp.

Tiểu Bạch Vũ năm đó có thể chém chết Lữ Thái Thanh tuy nói đủ chấn động thiên hạ, nhưng cũng lấy đúng dịp. Diêm Cửu Tiêu vốn xem ra, Lục Thiên Bình này coi như có thể cùng lão chống lại một hai. Nhưng chính diện gặp nhau không có thủ xảo, đường sống của Lục Thiên Bình nhiều nhất có thể chạy trốn coi như không tệ.

Huống chi hôm nay là trong Xích Vụ đảo, Hỏa Loan nhất tộc chiếm hết địa lợi trong dãy núi lửa, ngược lại đối với Lục Thiên Bình cũng là yếu thế hoàn toàn. Dưới tình cảnh như thế, Diễm Cửu Tiêu tự nhận coi như mình thừa dịp chém giết tên hậu khởi chi tú này cũng chưa chắc không có khả năng!

Lão ta sở dĩ khi biết có Chân Linh phái tụ sĩ lẻn vào khu vực trung ương của Xích Vụ đảo, sau khi tính toán người tới nhất định sẽ là Lục Thiên Bình, trên thực tế đánh chính là chủ ý này.

Diễm Cửu Tiêu tuy lên cấp Thuần Dương thời gian không lâu, nhưng lại cũng cực kỳ tự phụ. Lão ta tự hỏi tình huống dưới mắt coi như là địa lợi, lão ta hoàn toàn mạnh hơn Lữ Thái Thanh mấy trăm năm trước, nhưng thực tế phát sinh hết thảy lại thật làm lão ta khó có thể tiếp nhận. Lục Thiên Bình đó dưới tình huống chiếm hết yếu thế không ngờ vẫn như cũ có thể thu ổn trận cước dưới lão ta tấn công điên cuồng, mà mình chiếm hết tu vị cùng với ưu thế địa lợi, quay đầu lại nhìn như ổn chiếm thượng phong, nhưng lão ta làm sao không cảm giác được dòng nước ngầm của Lục Bình tích chứa dưới nước hồ sâu rộng đó!

Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ Lục Thiên Bình mạnh hơn so với Tiểu Bạch Vũ năm đó!

Loan chi pháp tướng tuần du trong biển lửa dân cảnh cao vút. Hai cánh trong biển lửa liên tiếp phiến động. Mỗi một lần quạt cánh, biển lửa nham thạch bay lên một thước. Hai cánh quạt thành chín quạt, lưỡi lửa chín thước hoàn toàn áp đến thủy lãng sóng biếc của Lục Bình. Sương mù dày đặc hồi sinh. Gợn nước dưới chân Lục Bình lần nữa bắt đầu co rúc lại. Hơn nữa tốc độ co rúc lại cực nhanh, phảng phất Lục Thiên Bình đó kiên trì đến hiện tại đột nhiên lập tức sụp đổ vậy.

Bạch Ngọc Tuyết

Trên thực tế lúc này Lục Bình treo đứng trên hồ dường như cũng chút vô kế khả thi, pháp tướng khánh vẫn sau lưng cũng ở đây cấp tốc thu liễm.

Vậy mà trong biển lửa lại truyền tới một tiếng hự tức giận của Diễm Cứu Tiêu, tựa hồ tỏ ra cực kỳ tức giận, lại thấy thân thể của Lục Bình trên hồ đột nhiên vỡ vụn vùi xuống, hóa thành một bãi nước chảy rơi vào trong hồ nước dưới chân. Một tiếng cười dài truyền tới từ trong cửa ra duy nhất của sơn cốc ở hỏa độc chi địa:

- Hỏa Loan tộc trưởng quả thật thần uy thông thiện, Lục Thiên Bình không phải là đối thủ, ngày khác tất lãnh giáo!

Nham thạch hóa lãng phảng phất theo cùng tâm tình của Diễm Cửu Tiêu lúc này trong giây lát đó gầm thét nuốt hết một bãi nước hồ, khắp sơn cốc nhất thời trở thành một tòa hồ nham tương tên xứng với danh!

Loan điểu phóng lên cao cuốn ùa một mảnh tường vẫn vụ khí màu đỏ thắm đập ở bên người giống như tinh linh trong lửa vậy, sau đó rơi vào sau lưng một vị lão giả áo đỏ ở lằn ranh sơn cốc không thấy nữa.

Lão giả nhìn địa phương Lục Bình biến mất sắc mặt lộ ra hơi có chút ấm tình bất định, cuối cùng thở dài một tiếng, rồi sau đó sắc mặt nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.

Mấy đạo độn quang từ sau lưng lão giả rơi xuống, một người đầu tiên miệng xưng “Tổ phụ”, mấy người còn lại hành lễ nói:

- Ra mắt tộc trưởng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play