Thiếu nữ nghiêng đầu chột dạ nhìn Lục Bình một cái, sau đó tung tăng vừa đi vừa nhảy tới trước người Liễu chân nhân, ôm cánh tay Liễu chân nhân, dịu dàng nói:
- Mẹ à, mẹ đã về rồi, con gái đang muốn đến Thiên Linh điện tìm mẹ, phát hiện quên mang theo phi độn pháp khí, nên con phải đi về lấy đây!
Lục Bình ở một bên bĩu môi, cô nàng này tài nghệ nói láo hơi bị kém.
Liễu chân nhân như cười mà không cười nhìn thiếu nữ, thiếu nữ thấy nói láo khó có thể vượt qua cửa này, vội thè đầu lưỡi, cúi đầu hai tay nắm kéo vạt áo, lắp bắp nói:
- Ai nha, chính là mấy ngày trước người ta nghe lời mẹ bảo, đi báo cho vị sư đệ này biết chuyện liên quan tới thu đồ đệ, ai ngờ cứ lo cùng vị sư đệ này nói chuyện phiếm, mà quên đem danh hiệu của mẹ nói cho hắn biết. Hôm nay con gái mới nhớ tới chuyện này, đang muốn chạy tới Thiên Linh điện đi nhắc nhở vị sư đệ này đây, không ngờ mẹ đã đem hắn về tới nơi rồi!
Lục Bình bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhớ lại cảnh tượng của mình lúc đó, rất may là hắn đã suy đoán đúng, một khi đoán sai, e rằng chính mình cũng không biết làm thế nào mà thu tràng, bây giờ nhớ lại còn sợ.
Lục Bình nhận ra thiếu nữ còn tâm tính rất trẻ con, huống chi đây lại là con gái của sư phụ mình, tự nhiên cũng không truy cứu chuyện này nữa. Liễu chân nhân tán dương nhìn Lục Bình một cái, nghiêng đầu hướng về phía thiếu nữ nói:
- Nha đầu khùng làm gì để nói chuyện phiếm, sợ là đi cùng sư huynh nhà người đánh nhau một trận đúng không? Biết người làm việc không chịu hết lòng, thế mà hết lần này tới lần khác đòi bao lấy cái chuyện này, may mà nhờ sư huynh của ngươi nhanh trí, nếu không nếu xảy ra chuyện không may gì, chẳng phải là mất mặt mẹ lắm rồi sao?!
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Lục Bình thở dài nói!
Thiếu nữ vừa nghe Liễu chân nhân nói thế, nhất thời mặt mũi đầy vẻ mất hứng, nói:
- Rõ ràng so với con nhập môn trễ hơn, tu vi còn thấp hơn so với con, dựa vào cái gì là làm sư huynh của con chứ? Lúc trước chuyện của Lãnh sư tỷ cũng coi như xong đi, lần này nói gì con cũng không chịu làm tiểu sư muội.
Liễu chân nhân lườm mắt một cái, thiếu nữ nhất thời ngoan hẳn, mặc dù không cam lòng, nhưng giọng nói đã chuyển từ lý trực khí trang biến thành nhỏ giọng oán trách, rồi từ nhỏ giọng oán trách hóa thành lẩm bẩm nói nhỏ, đến ba chữ "Tiểu sư muội" thì cho dù Lục Bình cố sức lắng nghe, cũng nghe không được rõ cho lắm.
Lục Bình rốt cục cảm nhận được vị sư phụ diện mục hiền lành đoan trang, dáng vẻ ung dung điển nhã này thật ra là một nhân vật cực kỳ cường thế. Uy thế to lớn của sư phụ khiến cho vị thiếu nữ rõ ràng là được nuông niu chìu chuộng này giống như con chuột nhỏ thấy mèo vậy. Cũng không biết thiếu nữ này lấy đâu ra phần ngây thơ không rành thế sự vui tươi thế này, bất quá Lục Bình ngay sau đó lại nghĩ tới vị phụ thân của thiếu nữ hướng Liễu chân nhân đề cử mình kia. Ông ta là sư phụ của Huyền Sinh chân nhân, có lẽ nguyên nhân chính là nằm trên người ông ta.
Liễu chân nhận thấy con gái ngoan ngoãn không nói lời nào, lúc này mới dặn dò:
- Đi thông báo chư vị sư tỷ của ngươi tới ngay Trùng Hoa phủ, để cho lão cửu nhận thức bọn chúng một chút.
Thiếu nữ giống như con mèo hoa bị ăn hiếp ủy khuất vậy, mắt rớt long lanh "Dạ" một tiếng, rồi nhanh chân đi ra khỏi Trung Hoa phủ. Ngay sau đó nàng giống như một con chim nhỏ bay ra khỏi lồng, hoan hô một tiếng, hướng bầu trời bay đi, phiêu phiêu uyển nhược tiên nữ.
Liễu chân nhân hướng Lục Bình hỏi thăm một chút về tình huống tu luyện của hắn, Lục Bình nhất nhất hồi đáp, cũng nhân cơ hội đem những nghi nan xế trưu khó giải quyết trong tu luyện đề ra tầm cầu thỉnh giáo, Liễu chân nhân thuận miệng giải đáp, vài ba lời liền khiến cho Lục Bình như có cảm giác hoảng nhiên đại ngộ vậy.
Có một vị lão sư, chỗ tốt lập tức thấy liền trước mắt!
Liên quan tới chuyện thu đồ đệ, Lục Bình không hỏi, Liễu chân nhân cũng không giải thích. Thầy trò hai người phảng phất như sớm có ăn ý vậy, chỉ nói một ít về chuyện tu luyện, qua chốc lát, liền nghe thấy bên ngoài phủ có một tiếng hô to duyên dáng:
- Con đã về rồi! Các vị tỷ tỷ sẽ tới liền.
Người tới không phải là thiếu nữ thì còn là ai khác nữa? Thật đúng với câu chưa thấy kỳ nhân, đã nghe kỳ thanh, chưa thấy được người, đã nghe giọng nói.
Lục Bình quay đầu nhìn, thấy tiến vào trong ngoại trừ thiếu nữ ra, còn có một người đi theo đi vào, chính là Lãnh Thiến.
Tu chân, tiên hiệp Chân Linh Cửu Biến Lục Bình cùng Lãnh Thiến phát hiện ra đối phương, đều vô cùng sửng sốt. Lục Bình ngay sau đó liền cảm thấy cũng phải thôi, với tư chất của Lãnh Thiến, lạy ở Liễu chân nhân môn hạ cũng là điều phải làm. Ngược lại, ánh mắt hơi lạnh của Lãnh Thiến xuyên thấu chút tò mò khi nhìn Lục Bình.
Lãnh Thiến tiến lên làm lễ chào Liễu chân nhân, liền ở bên cạnh Lục Bình đứng ngay ngắn. Thiếu nữ còn lại thì quy quy củ củ đứng sau Lục Bình, cái miệng anh đào dầu ra, nhìn Lục Bình phảng phất như giận dỗi vậy.
Chưa tới chốc lát, trong Trùng Hoa phủ trước sau có bốn cung trang nữ tu đi vào, sau khi ra mắt Liễu chân nhân, theo như thứ tự đứng ở dưới Liễu chân nhân. Chúng nữ tu nhìn thấy Lục Bình, cũng rất lấy làm kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười tỏ ý chào, Lục Bình không dám chậm trễ, mỗi khi thấy một người liền luôn miệng xưng sư tỷ.
Liễu chân nhận thấy mọi người tới đủ, chỉ Lục Bình mở miệng nói:
- Đây chính là vị sư hôm nay mới thu đệ tử thân truyền Lục Bình!
Dứt lời, ra hiệu bảo Lục Bình:
- Ngươi đi lên ra mắt các vị sư tỷ sư muội đi!
Lục Bình thấy Liễu chân nhân khí tràng kinh người, chúng đệ tử sau khi đi vào đều là một bộ dáng đoan trang thủ lễ, lập tức không dám chậm trễ, lần nữa tiến lên nhất nhất thị lễ.
Liễu chân nhân chỉ một vị thiếu phụ nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi chừng, nói:
- Đây là Nhị sư tỷ Lý Huyền Như của ngươi!
Lục Bình không còn kịp hỏi tại sao không phải là Đại sư tỷ, nhưng hiển nhiên vị sư tỷ trước mắt này là một vị đoán đan chân nhân, vội vàng tiến lên lạy nói:
- Tiểu đệ Lục Bình, ra mắt sư tỷ. Lý Huyền Như cười nói:
- Cửu sư đệ hảo tu vi, khó trách có thể lọt vào pháp nhãn của sư phụ, sau này cố gắng tu hành, không uống công sư phụ tài bôi một tràng!
Lục Bình vội vàng vâng dạ, lại thấy Lý Huyền Như chân nhân lật tay cầm ra một khối hàn ngọc, đưa ra nói với Lục Bình:
- Đây là sư tỷ ta năm đó đi ra ngoài du lịch, ở đất cực bắc lấy được một khối ngàn năm hàn ngọc. Hôm nay coi như làm lễ ra mắt, chúc mừng sư đệ được nhận vào môn tường của lão sư, sư đệ không được chế mới phải.
Lục Bình mắt thấy khối ngàn năm hàn ngọc này phẩm chất tinh khiết, phía trên phảng phất có một tia sương mù phun ra nuốt vào không định, rõ ràng là một khối đỉnh cấp linh tài dùng để luyện chế thủy chúc tính cực phẩm pháp khí.
Lục Bình có chút không biết làm sao, đưa mắt nhìn Liễu chân nhân ngồi ở vị trí đầu. Liễu chân nhân cười nói:
- Nếu như là Nhị sư tỷ của người đưa cho, nhận lấy đi, tỷ đệ với nhau không cần những hư lễ kia.
Lục Bình vội vàng nói cám ơn, sau đó là Tam sư tỷ Triệu Huyên Cơ vóc người cao gây đưa cho hắn một phù lục phong ấn một đạo pháp thuật "Thủy mạc thiên hoa", ở thời khắc mấu chốt có thể lấy ra bảo vệ tánh mạng.
Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh tuổi nhìn qua cũng không lớn, thân người đầy đặn, giống như một mẫu hình cô gái hiền thê lương. Nàng tặng Lục Bình lễ ra mắt một đối bích ngọc thoa, cười nói:
- Sư tỷ nơi này cũng không có thứ gì tốt, sư đệ sau này nhìn trúng ý cô nương nào, đối bích ngọc thoa này có thể đưa cho người ta làm lễ ra mắt.
Lục Bình không ngờ Tứ sư tỷ mặt ngoài nhìn qua là hiền thục nhất lời vừa mở ra lại đùa giỡn như vậy, nhất thời ngượng đến mặt đỏ tới mang tai, chúng nữ đều "Lạc lạc" nở nụ cười, ngay cả Liễu chân nhân cũng cười măng:
- Chỉ có lão tử ngươi là không có nghiêm túc chánh hình gì cả!
Lục Bình đang muốn bái kiến tiếp vị sư tỷ kế, Tứ sư tỷ Vương Huyện Tĩnh lại lấy ra tới một ngọc giản, nói:
- Lục sư tỷ Đổng Tử Ngọc của người đang đang bế quan đột phá đoán đan kỳ, cũng không có thời gian đi ra gặp người rồi. Muội ấy nghe nói người am hiểu kiếm thuật, liền nhờ ta đưa tới một ngọc giản từ một tòa tiền bối tu sĩ động phủ có được. Cái ngọc giản này trong có ghi lại một bộ thủy chúc tính kiếm pháp, truyền thuyết là từ lưu truyền từ trong Phi Linh phái năm đó ra, hy vọng đối với người có thể giúp ích gì đó.
Lục Bình nghe nói là di vật của Phi Linh phái, lập tức có chút quan tâm, chăng qua trong trường hợp này không xem kỹ, nhận lấy ngọc giản, cám ơn Lục sư tỷ không thấy mặt, rồi hướng vị sư tỷ kế tiếp nhìn.
Thất sư tỷ là một cô gái tu vi ở dung huyết tầng tám, tuổi tương đương với Lục Bình. Thật sư tỷ thấy Lục Bình làm lễ ra mắt mình, liền giòn giả cười một tiếng, nói:
- Sư tỷ ta cũng không có tài sản như chư vị sư tỷ vậy, trên người có một món lặt vặt, tặng cho Cửu sự đệ vậy.
Lục Bình nhận lấy nhìn, thì ra là một một con tiểu hầu bằng gỗ lớn chừng bàn tay, chỉ nghe Thất sư tỷ giới thiệu:
- Con khôi lỗi hầu này sau khi tra linh thạch ước vào sẽ có tu vi chừng luyện huyết hậu kỳ, trong ngày thường rất là lanh lợi, sư đệ có thể đem nó đặt ở trong động phủ làm chuyện bưng trà rót nước, sửa sang quét dọn gì đó, cũng giúp bản thân thanh tỉnh, rãnh rỗi tay chân.
Đây chính là khôi lỗi sao? Nhớ đến trên bái sư đại điển, thấy Cơ Tử Hiên lạy ở Huyện Hoài chân nhân tinh thông khôi lỗi chế luyện môn hạ, Lục Bình hơi có chút mới lạ với con khôi lỗi hầu này, liền cám ơn Thất sự tỷ, đem khôi lỗi hầu bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Sau đó, hắn nhìn về phía Bát sư tỷ Lãnh Thiến.
Quan hệ của hai người cũng coi là khá vị diệu, Lục Bình ở Chân Linh biệt viện thành danh chiến chính là lấy luyện huyết tầng bảy tu vi chiến thắng luyện huyết chín tầng Lãnh Thiến, và cũng ở trong đấu pháp đột phá đến luyện huyết tổng tám.
Sau đó, khi Lục Bình, Diêu Dũng, Đỗ Phong, Sử Linh Linh, Chung Kiếm, Hồ Lệ Lệ mọi người tạo thành nhóm bằng hữu nhỏ, Lãnh Thiến bởi vì cùng Sử Linh Linh, Hồ Lệ Lệ, Mã Ngọc giao hảo, cũng ở trong vòng này. Chẳng qua là Lục Bình cùng nàng rất ít khi trao đổi, hai người gặp mặt cũng cảm thấy lúng túng. Đám người Diêu Dũng cũng đều biết chuyện giữa hai người, vì vậy cũng không nói toạc ra.
Lục Bình đi tới trước mặt Lãnh Thiến nói:
- Bát sư tỷ hảo!
Lãnh Thiến luôn luôn mặt lạnh, thấy Lục Bình đã trở thành đồng môn sư đệ của mình, cũng có chút không được tự nhiên, không biết ứng xử như thế nào, thấy hắn hướng mình vấn an, cũng chỉ thuận theo hắn nói:
- Lục sư đệ hảo!
Dứt lời đem lễ ra mắt nguyên một hộp 500 năm linh thảo, tổng cộng một trăm cây đưa cho Lục Bình. Lãnh Thiên đối với Lục Bình ít nhiều gì cũng hiểu rõ, biết hắn học tập thuật luyện đan, liền chuẩn bị những linh thảo này.
Lục Bình thấy bên trong phần nhiều là linh thảo dùng luyện chế dung huyết trung hậu kỳ đan dược, biết Lãnh Thiên đây là hao phí một phen tâm tư chuẩn bị, vì vậy thành khẩn nói:
- Đa tạ Lãnh sư tỷ!
Liễu chân nhân cùng mọi người đều là kẻ sáng suốt, vừa nhìn vẻ không được tự nhiên ngượng nghịu giữa hai người, cũng biết hai người đã sớm biết nhau, sợ rằng ở giữa còn phát sinh qua chuyện gì đó, nhưng đều không nói ra.
Chỉ có thiếu nữ xếp hạng cuối cùng "Hì hì" cười nói:
- Thì ra là người cùng Bát sư tỷ biết nhau a!
Thiếu nữ đi tới phía trước một bước, không đợi Lục Bình trả lời, liên đưa tay đưa đến trước mặt hắn nói:
- Rốt cục đến phiên ta nữa! Ta tên là Khương Tử Huyên, vốn là muốn làm Cứu sư tỷ, nhưng là mụ mụ lại cho ngươi xếp hạng phía trước ta, " vừa nói u oán nhìn Liễu chân nhân ở trên một cái, tiếp: "Bất quá như vậy ta lại có thể hướng người đòi lễ ra mắt rồi, Cửu sư huynh!
Nói xong lại nghẹo đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Không hài lòng thì không thèm gọi người là sự huynh đâu u!
Nói xong còn nghiêng người sang liếc nhanh Liễu chân nhân một cái, thấy Liễu chân nhân đang cười híp mắt nhìn nàng sái bảo, liền càng lý trực khí tráng hẳn lên.
Các vị sư tỷ đứng ở dưới cũng đều nhìn Lục Bình vị Cửu sư đệ này làm như thế nào để qua cửa ải của tiểu sư muội này.
Lục Bình thầm nói: “May là mình sớm có chuẩn bị!”
Vì vậy hắn lập tức từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, vẫn còn chưa kịp nói gì, đối diện tiểu sư muội Khương Tử Huyên liền chỉ vào nhẫn trữ vật trên ngón áp út bên tay trái của Lục Bình, kinh ngạc nói:
- Ai nha, người lại có nhẫn trữ vật cũng, đây chính là thượng cấp không gian pháp khí, khó mà có được nhất đó.
Nhẫn trữ vật của Lục Bình bình thời mặc dù đeo ở trên tay, nhưng lúc đi ra ngoài vì không muốn gây cho người chú ý nên đều dùng pháp thuật ẩn tàng đi. Lần này ở lão sư động phủ, tự nhiên không có nhiều cố kỵ, lại nói làm như vậy cũng cực kỳ không lễ phép, nên hắn không dùng pháp thuật ẩn tàng.
- Thượng cấp không gian pháp khí, đặc biệt là trang sức pháp khí hơi nhỏ giống như nhẫn trữ vật này, thường là những thứ trân quý nhất, thường ngay cả đoán đan chân nhân cũng ít có. Trùng Hoa phủ mọi người cũng chỉ có Liễu chân nhân và Nhị sư tỷ Lý Huyền Như trên tay là có hai cái, còn sót lại hai vị đoán đan kỳ sư tỷ dùng cũng bất quá là trữ vật đai lưng cùng tiểu càn khôn tụ (ống tay áo chứa vật), những sư tỷ khác đều dùng tinh xảo trữ vật đại.
Lục Bình thấy các vị sư tỷ nhìn nhẫn trữ vật trên tay hắn tỏ vẻ rất kinh ngạc, hơi ngượng ngùng sờ một cái lên mũi, nói:
- Trên Phi Linh đảo may mắn có được, không đáng giá nhắc tới!
Nhưng Khương Tử Huyên cũng chưa buông tha cho hắn:
- Thượng cấp không gian pháp khí đó a, còn lại là nhẫn trữ vật da! Không ngờ lại không đáng nhắc tới?
Dứt lời, trên gương mặt tinh trí thể hiện một bộ "Ngươi đừng có đùa bỡn ta đây chứ" tràn đầy biểu cảm.
Lục Bình không biết trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn về phía lão sư Liễu chân nhân đang ngồi ở trên.
Liễu chân nhân thấy Lục Bình quẫn bách, vẫn như cũ một bộ cười híp mắt, Lục Bình thấy cảm giác như bên trong có ẩn giấu một chút hả hê vậy.
Liễu chân nhân rốt cục lên tiếng:
- Nha đầu không được càn rỡ, không muốn nhìn xem một chút coi Cửu sư huynh của người cho lễ vật gì sao?
Khương Tử Huyên rốt cục nhớ tới yêu cầu của mình trước đó, nhìn về phía bình ngọc đã sớm bị Lục Bình cầm trong tay.
Lục Bình thấy tiểu sư muội rốt cục nhớ tới lễ ra mắt này, vì vậy đem bình ngọc đưa cho Khương Tử Huyên đang bồn chồn nóng nãy, nói:
- Đây là Chúng Hương đan mà ta luyện chế, bên trong có đan dược mười viên mùi thơm khác nhau, tiểu sư muội có thể căn cứ hỉ hảo của mình chọn dùng một loại đan dược có mùi thơm riêng. Sau khi dùng xong, có thể khiến cho toàn thân phát ra loại mùi thơm này, ba năm sau mới nhạt dần.
Khương Tử Huyên tâm tính trẻ con, thấy loại đan dược này mới lạ, tự nhiên hứng thú nổi lên, vội vàng quấn lấy Lục Bình hỏi mười viên đan dược đều là cái mùi thơm gì, Lục Bình nhất nhất giải đáp.
Lục Bình thấy tiểu sư muội rốt cục hài lòng, lại lấy ra năm bình Chúng Hương đan, nói:
- Tiểu đệ lần này luyện chế không ít, chính là tính toán dâng tặng chư vị sư tỷ, chẳng qua là không biết chư vị sư tỷ thích loại mùi thơm nào, cho nên tiểu đệ không thể làm gì khác hơn là mỗi loại lựa chọn một viên, ngày sau chư vị sư tỷ nếu có nhu cầu, chỉ cần đến tìm tiểu đệ.
Năm vị sư tỷ nhận được lễ vật của Lục Bình đều rất là mừng rỡ, lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, cho dù tu sĩ cũng không ngoại lệ.
Tuy nói chúng nữ làm tu sĩ, thân mang dị hương là chuyện đơn giản không gì sánh bằng, nhưng quá trình huân hương quá mức thường xuyên, lãng phí thời gian, hơn nữa có nhiều chỗ bất tiện. Nếu dùng pháp lực chuyển hóa, tuy nói lãng phí pháp lực ít hầu như không đáng kể, nhưng muốn duy trì dị hương trên người thì phải không ngừng vận pháp lực. Đây là quá trình lâu dài, pháp lực thấu cơ thể ra ngoài, ngày tháng tích lũy xuống, đối với tu sĩ ai ai cũng phải nỗ lực tập tụ pháp lực tu luyện thì là một gánh nặng không nhỏ.
Chúng Hương đan cũng là một quá trình từ bên trong ra bên ngoài, không phải là giống như huân hương đem mùi thơm ủ lên trên áo quần, tuy nói không đáng nhắc tới, nhưng thực sự lại khiến các cô gái ưa thích hỉ hoan.
Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh ngạc nhiên nói:
- Không ngờ Cửu sư đệ còn biết luyện đan, sư đệ đã trở thành luyện đan sự sao?
Lục Bình gật gật đầu nói:
- Dung huyết đan hiện tại luyện chế cũng không khó khăn lắm!
Tam sư tỷ Triệu Huyền Cơ chợt nghĩ đến điều gì, nói:
- Lúc ta tới, nghe các đệ tử nói lần này trong đại hội bái sư có đệ tử dùng Trú Nhan đan làm lễ bái sư, chẳng lẽ là sư đệ ngươi luyện chế sao?
Triệu Huyền Cơ mặc dù là hỏi Lục Bình, ánh mắt lại nhìn ngắm Liễu Huyền Linh chân nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT