Sở dĩ Lục Bình muốn chạy trốn, cũng bởi vì lúc này chỗ vị trí của bốn người đúng lúc chính là đối diện mặt quạt của Thất Vũ Phiến. Nếu Thất Vũ Phiến đè xuống một quạt, bốn người mặc dù lúc này khoảng cách chính giữa chiến trường đã xa mười mấy dặm, nhưng Lục Bình vẫn không dám khẳng định uy năng của Thất Vũ Phiến sẽ không liên lụy tới đây. Dù sao đó có thể là sự tồn tại vượt qua Thuần Dương tu sĩ ngự sử khai thiên thần khí, đạp bước ngang trời!

Thanh Hồ một đường phi độn theo sau lưng Lục Bình, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

- Lục huynh, cây quạt mà thiên địa linh khí hình thành tốt cuộc là cái gì?

Lục Bình cũng không quay đầu lại, đáp:

- Trừ Khai Thiên Thần Khí còn có thể là cái gì chứ?

- Khai Thiên Thần Khí sao?

Không chỉ Thanh Hồ, hai người khác cũng một trận kêu lên. Thanh Hồ càng hỏi:

- Làm sao có thể, Khai Thiên Thần Khí không ngờ tồn tại thật, hơn nữa còn có thể bị người sử dụng ngoài Khai Thiên Thất Tổ sao?

Chân Linh Chi Kiếm trong tâm hạch không gian của Lục Bình bây giờ bởi vì Thất Vũ Phiến xuất hiện mà bị kích thích nhảy lên nhảy xuống, sớm đã khiến cho Lục Bình tiến một bước xác nhận thất thải vũ phiến không thể nghi ngờ chính là Thất Vũ Phiến. Lúc này một nửa lực chú ý của Lục Bình đều đặt trên người của Chân Linh Chi Kiểm Mạc Ly.

Nghe Thanh Hồ hỏi, Lục Bình cũng không quay đầu lại đáp:

- Khai Thiên Thần Khí làm sao có thể không tồn tại, người nào lại quy định Khai Thiên Thần Khí trừ Khai Thiên Thất Tổ ra thì người khác không cách nào sử dụng?

Thanh Hồ cùng mọi người cũng không mở miệng nghi ngờ sự tồn tại của Thất Vũ Phiến nữa, chỉ bất quá độn quang của ba người theo sau lưng Lục Bình cũng phi độn nhanh hơn.

Vào lúc đó, một đạo tiếng vang dữ dội giống như hồng chung đại lữ vang lên trong thiên địa:

- Tu sĩ của các phái dưới pháp tướng hậu kỳ, mau lui cách Cửu Huyền lâu ngoài năm mươi dặm!

Độn quang dưới chân Lục Bình không ngừng, thời điểm quay đầu nhìn, trên chiến trường đột nhiên nổ lên một mảnh độn quang. Đồng thời còn có cơ hồ số lượng ma la giống vậy bay theo lên dây dưa, một đường phi độn tới ngoài năm mươi.

Mà lúc này đám người Lục Bình cách Cửu Huyền lâu đã ngoài bảy mươi dặm, Thanh Hồ nghe thanh âm động địa rung trời đầu tiên là cả kinh, tiếp theo chính là vui mừng, nói:

- Năm mươi dặm phải là cực hạn phạm vi của Thất Vũ Phiến liên lụy, chúng ta không cần đi ra phía ngoài nữa rồi!

Lục Bình cũng không quay đầu lại, nói:

- Năm mươi dặm là khoảng cách mà pháp tướng hậu kỳ tu sĩ trở xuống không bị Thất Vũ Phiến đánh chết!

Thanh Hồ “ha” một tiếng, không bị quạt chết nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không bị trọng thương. Huống chi trong khoảng cách đó gần ma la chiến trường như thế, nhân tộc tu sĩ một khi bị trọng thương rơi vào trong ma la đại quân vậy chỉ có một con đường chết. Độn quang dưới chân Thanh Hồ nhanh hơn, trong miệng không phục hỏi:

- Làm sao ngài biết?

Lục Bình dừng một chút, thanh âm bày tới sau lưng, đáp:

- Ta đã thấy Càn Khôn Bảo Đinh

Bốn người một đường lại đến ngoài tám mươi dặm. Lục Bình bấy giờ mới dừng lại nói:

- Khoảng cách này xem ra không sai biệt lắm!

Bốn người quay đầu lại nhìn lên, thấy Thất Vũ Phiến định thiên lập địa như vậy lúc này đang chậm rãi quạt rơi về phía bắc. Xa xa nhìn tốc độ của Thất Vũ Phiến quạt rơi phảng phất thật chậm, nhưng trên thực tế do Thất Vũ Phiến làm bằng linh khí bây giờ bởi vì quá mức cực lớn mới lộ ra chậm chạp, nhưng hiện tại tốc độ quạt của nó cực nhanh.

Lục Bình vô một cái ở ngực, một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa rơi vào dưới chân nở rộ. Một bộ Liên Hoa Trận Đồ bao phủ toàn bộ bốn người vào bên trong, Lục Bình mở miệng nói:

- Mỗi người giữ được thân thể của mình chớ để bị Khai Thiên Thần Khí quạt chạy!

Đang nói chuyện, Linh Lung tửu đỉnh nhiêm nhiễm dâng lên từ đỉnh đầu của Lục Bình. Đám người Ân Thiên Sở cũng thi triển thủ đoạn. Dưới chân của Ân Thiên Sở hóa thành một cái bằng đá to lớn; quanh người Lưu Thiên Viễn trong lúc bất chợt tăng thêm gấp mấy lần, còn Thanh Hồ lấy chân nguyên biến ảo thành một cái đuôi hồ ly lông mượt mà đoàn đoàn vây quanh bản thân.

Trong nháy mắt bốn người mới vừa chuẩn bị sẵn sàng, Thất Vũ Phiên ngoài mấy chục dặm đã quạt rơi vào đất. Trong hai mắt của Thanh Hồ cùng mọi người trợn tròn, chớp mắt Thất Vũ Phiến rơi xuống đất, một mảnh sóng cuồng do ma la tạo thành đột nhiên nhấc lên từ trên mặt đất. Nhưng không chờ tới lúc những ma la rơi xuống đã bị thổi thành bụi bặm giữa không trung.

Đồng thời phút chốc linh khí phong bạo dâng lên, trong vô số ma la xen lẫn chút nhân tộc tu sĩ đang điên cuồng phi độn ra phía ngoài, vậy mà lúc này hiển nhiên đã muộn.

Ma la sóng lớn vẫn dâng lên ở chỗ cũ, khoảng cách tác dụng cũng càng ngày càng xa, đồng thời khoảng cách Lục Bình cùng mọi người cũng càng ngày càng gần. Vậy mà vô số ma la cùng với nhân tộc tu sĩ trước chưa kịp thậm chí vận không đặt trong mắt giọng nói cảnh báo trước đó, trong khoảnh khắc bị hất bay vẫn ở giữa không trung bị thất thải linh khí phong bạo thổi thành bột vụn.

Cùng lúc đó, nhân tộc tu sĩ trước đó nghe theo thanh âm kia phi độn ra ngoài năm mươi dặm mắt thấy Thất Vũ Phiến có uy năng thật lớn như vậy, từng người một không khỏi lớn tiếng mắng lên, nhưng độn quang dưới chân không mảy may dám chậm trễ, tiếp tục chạy như bay ra phía ngoài. Không ít tu sĩ thậm chí đã từ khu vực mà bọn bốn người Lục Bình đứng sừng tiếp tục trốn ra bên ngoài, khoảng cách tám mươi dặm đều không đủ để cho bọn họ cảm thấy an toàn.

Ma la sóng lớn cuồn cuộn một đường lăn lộn đi tới phương hướng chỗ đám người Lục Bình. Phong bạo cuồng bạo thật lớn như vậy, càng lúc càng đến gần bốn người. Lục Bình cùng mọi người có thể cảm giác bọn họ trước mặt hạo đại thần thông của Đại thiên địa uyển nhược nơi này lộ ra nhỏ bé dị thường. Cho tới khi Thanh Hồ đối mặt linh khí phong bạo cuồn cuộn mà đến đường đường pháp tướng trung kỳ tu sĩ thậm chí đã toàn thân run rẩy.

Không chỉ Thanh Hồ, chính Lưu Thiên Viên cùng với Ân Thiên Sở lúc này hiển nhiên cũng trước mặt bại của thiên địa sợ hãi nói không ra lời.

- Lục, Lục huynh, linh khí phong bạo mà Thất Vũ Phiến dẫn động thật đúng sẽ không đả thương, thương tổn được chúng ta chứ?

- Đương nhiên là không!

Trong lòng Lục Bình cũng thực không chắc lắm, chẳng qua là hiện nay muốn chạy nữa cũng không còn kịp, không bằng lấy thần thông thủ hộ tự thân của mỗi người tới đối kháng linh khí phong bạo. Đồng thời cũng cầu xin từ trong Thuần Dương Chi Hồn của Phi Thiên lão tổ lấy được chút xíu trí nhớ không trọn vẹn không muốn xảy ra chuyện không may.

Linh khí phong bạo đã từ Cửu Huyền lâu một đường cuốn ùa đến ngoài ba mươi dặm, nhưng ma la đại quân bị hất bay vẫn ở chỗ cũ tung bay giữa không trung đã bị hội phi yến diệt, thời điểm ngoài bốn mươi dặm, ánh mắt của Lục Bình sáng lên. Hắn đã có thể thấy rõ ràng ma la bị hất bay chẳng qua là bị linh khí phong bạo thổi trúng chia năm xẻ bảy, ít nhất không hóa thành bụi bặm dễ dàng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play