Dịch giả: Titan

Huyền Âm chân nhân vẫn như cũ, gương mặt không biểu lộ gì, nhẹ giọng nói:

- Xin chào tiểu sư tỷ.

Liễu Huyền Linh chân nhân mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người cùng Huyền Âm chân nhân chia nhau ngồi trên hai cái ghế màu tím. Tám vị đoán đan sơ kỳ chân nhân đợi cho bốn vị đoán đan trung kỳ chân nhân ngồi xuống, sau đó mới ngồi vào chỗ của mình. Nghênh tống đồng tử thấy 14 vị đoán đan chân nhân đã đến đầy đủ, liền lui ra.

Một vị dung huyết hậu kỳ trung niên văn sĩ lúc trước một mực đi theo Huyền Diệu chân nhân, bước lên lớn tiếng nói:

- Bái sư đại điển bây giờ bắt đầu. Chư vị bái sư đệ tử bước tới, dâng hương cho tổ sư gia.

Lục Bình đi theo chúng đệ tử đến trong Thiên Linh điện, dâng hương lên các vị tổ sư tử đoán đan kỳ trở lên trong nhiều đời của Chân Linh phái. Họ dập đầu lạy, khấn cầu hy vọng các đời tổ sư có thể phù hộ cho Chân Linh phái trường thịnh không suy, phù hộ cho chúng đệ tử sở học thành tài. Toàn bộ quá trình diễn ra điển lễ trang nghiêm túc mục, ngay cả Lục Bình cũng không dám vượt qua chút nào.

Sau khi bái lạy lịch đại tổ sư xong, trung niên văn sĩ lại nói:

- Chúng đệ tử tiến lên hành lễ với sư phụ của mình.

Lục Bình thấy đệ tử được xướng tên bước lên trước mặt vị sư phụ chân nhân mà mình sắp sửa bái sư, cung kính hướng sư phụ hành lễ. Hắn đứng ở đó mà trợn tròn cả mắt. Cho đến bây giờ, hắn chưa hề biết được sư phụ của mình là vị chân nhân nào, khi được kêu lên thì không biết sẽ hướng vị chân nhân nào mà hành lễ đây. Lục Bình đang lúc không biết phải làm sao, thì trung niên văn sĩ đã gọi đến tên hắn:

- Hoàng Ly đảo Lục Bình, nguyên là đệ tử của Chân Linh phái biệt viện, phân đội thứ bảy, tiến lên hành lễ bái sư.

Lục Bình trong bụng hoảng hốt, do dự có nên ở trước mắt mọi người nói rõ tình huống của mình hay không. Nếu mà làm như vậy, thì chẳng phải là nói rõ bản thân sư phụ chưa biết của hắn chưa trải qua sự đồng ý của hắn mà đã cường hành thu đồ rồi hay sao? Lúc đó vị sư phụ chưa biết của hắn chẳng phải là ở trước mặt các vị chân nhân mặt mũi đều tổn hao hết hay sao? Hắn cho dù có bái tiến vào làm môn hạ của lão nhân gia người, thì cũng sợ là sẽ khiến cho lão nhân gia có điều không thích.

Lục Bình do dự như vậy, chân liền có hơi chậm lại. Trung niên văn sĩ chủ trì điển lễ thấy không ngờ lại có đệ tử không lễ phép như vậy, trong lòng đã sớm đối với người này cảm thấy bị ai, thế là quát lên:

- Hoàng Ly đảo Lục Bình tiến lên, hành bái sư lễ.

Lần này chẳng những Lục Bình mồ hôi chảy ướt cả lưng, mà chúng đệ tử cũng đưa mắt nhìn nhau.

Lục Bình đang định nhắm mắt tiến lên, nói rõ tình huống, lại phát hiện ở trên đài mười mấy vị chân nhân chỉ có Liễu Huyền Linh chân nhân và Huyền Diệu chân nhân trước đó làm nhiệm vụ ở trên Thiên Linh điện đang cười híp mắt nhìn hắn, còn những chân nhân khác cũng chẳng biết là Lục Bình là ai, chỉ dùng ánh mắt quét ngang dò kiếm ở trong số đệ tử chuẩn bị bái sư này.

Lục Bình trong lòng chợt động, hắn mặc dù không biết sư phụ của mình là ai, nhưng rõ ràng là sư phụ thì phải biết hắn là ai mới được, nếu không sẽ không cố ý dặn dò là sẽ thu mình làm đồ đệ như vậy. Vậy thì trên đài 14 vị chân nhân, trừ Liễu Huyền Linh chân nhân cùng Huyền Diệu chân nhận biết hắn là ai ra, những chân nhân khác đương nhiên không hề biết. Như vậy sư phụ của hắn chỉ có thể Liễu Huyền Linh chân nhân hoặc là Huyền Diệu chân nhân. Ngày hôm đó cung trang thiếu nữ rõ ràng là nói rằng mẹ của nàng ta muốn thu Lục Bình làm đồ đệ. Như vậy sự phụ của hắn tất nhiên phải là một vị nữ chân nhân. Vậy rõ ràng là Liễu Huyền Linh chân nhân rồi.

Lục Bình càng nghĩ càng cảm thấy là có thể lắm, tâm tư nhất thời linh động. Ngày đó thiếu nữ cũng là ở một thân cung trang. Liễu Huyền Linh chân nhân hôm nay cũng mặc cung trang. Lục Bình hồi ức một chút về dung mạo của thiếu nữ, cũng phát hiện quả – nhiên là có vài chỗ giống với Liễu Huyền Linh chân nhân này.

Trung niên văn sĩ sắp sửa nổi giận lên, định quát lên lần nữa tên của Lục Bình để ra lệnh cho hắn bước lên, thì thấy trong đám bái sư đệ tử đột nhiên có một người tuổi trẻ chừng 20 tuổi đi ra dưới ánh mắt của mọi người. Người tuổi trẻ này đi thẳng tới vị Liễu Huyền Linh chân nhân - thân phận và địa vị hiển nhiên là cao nhất trong số đoán đan kỳ tu sĩ - dập đầu lạy theo lễ bái sư, thưa:

- Đệ tử Lục Bình ra mắt sư phụ. Chúc sư phụ tu vi thăng tiến, đắc hưởng trường sinh.

Khi Lục Bình khom lưng lạy xuống thì tâm tình xúc động lúc trước đã trở nên bình tĩnh hơn, nhưng tiếp đó mồ hôi lạnh của hắn lập tức toát ra, sự suy đoán của hắn rốt cuộc chỉ là suy đoán, thật ra là chẳng có chứng cứ xác đáng gì. Một khi phán đoán sai lầm, chẳng những sư phụ chân chính của mình bị mất mặt, mà Lục Bình nói không chừng cũng bị trị tội khi sự diệt tổ.

Trong lúc Lục Bình suy nghĩ lung tung, thì một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, tức thời khiến cho Lục Bình như được đại xá:

- Không cần đa lễ, hãy đứng lên trước đi.

Lục Bình đứng dậy, thấy Liễu Huyền Linh chân nhân đang cười khanh khách nhìn mình, vội vã xoay người lui về số bái sư đệ tử, tự nhủ đúng là đã liều mạng thành công rồi. Lục Bình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn lúc đầu quả nhiên là có chút xung động, đây chính là trong lúc vô tình đã đi một chuyến đến Quỷ môn quan. Một trận gió nhẹ thoảng qua, Lục Bình mới phát hiện sau lưng mình mồ hôi đã ướt đầm cả.

Ba mươi mấy người này tuy nói là đều đến bái sư, nhưng giữa mọi người với nhau vẫn có sự khác biệt. Đại đa số người sau khi thông qua khảo nghiệm chỉ có thể trở thành ký danh đệ tử của đoán đan chân nhân, sau này nếu mà biểu hiện cực tốt thì là đệ tử chính thức, trở thành đối tượng khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.

Suy nghĩ một chút, Chân Linh phải dung huyết trung kỳ tu sĩ tính ra cũng có tới gần một vạn, mà đoán đan chân nhân thì chưa tới 100, nếu mỗi vị dung huyết hậu kỳ tu sĩ đều lạy một vị đoán đan chân nhân làm đệ tử chính thức, thì mỗi vị chân nhân không phải là có tới gần 100 tên đệ tử hay sao. Vì thế phương thức lựa chọn ký danh đệ tử là điều khó có thể tránh khỏi.

Lục Bình cũng không biết mình là ký danh đệ tử hay là đệ tử chính thức, đợi đến khi mọi người bái sư xong, liền còn dư lại một hạng cuối cùng, cũng là điều mà đám tu sĩ quan lễ xôn xao bàn tán với nhau nhiều nhất, đó chính là “hiến bái sư lễ”.

Quả nhiên trung niên văn sĩ thấy mọi người bái sư đều đã ra mắt sư phụ của mình xong, liền quát bảo:

- Bái sư điển lễ một hạng cuối cùng. Chúng đệ tử hiến bái sư lễ!

Kỳ thực thì Chân Linh phái đem buổi lễ bái sư này đặt ở Thiên Linh điện, trước mắt của Thiên Linh sơn đệ tử, giai đoạn đầu chính là để khích lệ chúng đệ tử có tinh thần cầu tiến. Dù gì thì nó cũng diễn ra ở trước mắt của mọi người, mỗi cá nhân dâng lễ bái sư đều phải phí một phen tâm tư, không thể để cho người khác xem thường được. Nhưng chẳng hiểu sao, sau đó chuyện lại liên quan đến vấn đề mặt mũi và vị thế của đoán đan chân nhân vào đây. Cho nên lúc này mới trở nên phức tạp hơn như vậy.

Lần này trung niên văn sĩ không theo danh sách đọc tên đệ tử nữa, mà dựa theo vị trí từ thấp tới cao của các chân nhân xác định thứ tự hiến lễ của bọn đệ tử.

- Huyền Sinh chân nhân môn hạ đệ tử, La Tử Hoàng hiến bái sư lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play