Lục Bình biết một lần trú địa cuộc chiến Hạ Hầu Vô Thương tất nhiên giảng thuật cùng bản phái trưởng bởi những gì đã trải qua, vì vậy đối với Ngũ Liễu lão tổ biết được thân phận của Vương Hi Thanh cũng không chút kinh ngạc.

Nghe Ngũ Liễu lão tổ nói, Lục Bình cũng đang muốn vì vậy sự thỉnh giáo hai vị lão tổ, liền nói cho hai người lại lịch của Vương Hi Thanh, cuối cùng lúc này mới nói:

- Vương Hi Thanh theo lý thuyết bị văn bối làm bị thương nặng bản nguyên, trừ phi có thể có được Tam Linh Ngũ Hành đan trong truyền thuyết, nếu không làm gì có chuyện khỏi hắn. Huống chi tư chất của người này cũng chưa chắc thấy có nhiều chỗ hay, chớ đừng nói chi là hơn trăm năm ngắn ngủi đem tu vi tự thân từ pháp tướng sơ kỳ đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ!

Lục Bình dùng một chút, nói tiếp:

- Văn bối kiến thức nông cạn, thật không biết duyên cớ trong này, không biết hai vị tiền bối có rõ nguyên do trong đó hay không?

Ngũ Liễu lão tổ củng Khánh Ly lão tổ nhìn nhau một cái. Ngũ Liễu lão tổ lúc này mới trầm ngâm nói:

- Dùng hơn trăm năm đem tu vi của một vị tu sĩ từ pháp tướng sơ kỳ đấy lên tới pháp tướng hậu kỳ, điều này ngược cũng không phải là không làm được. Chẳng qua trong này hao phí tư nguyên tu luyện bao nhiêu tỏ ra không thường thất thôi. Chỉ có điều người này đã từng bị Lục tiểu hữu bị thương nặng bản nguyên vẫn có thể khiến cho tu vi đột nhiên tăng mạnh, điều này thì có chút quỷ dị rồi!

- Ai rồi

Lục Bình hỏi dò:

- Trong này có liên quan cùng Thái Huyền tông hay không? Lấy vãn bối hiểu rõ Thương Hải tông, đừng bảo là bọn họ có thể luyện chế ra Tam Linh Ngũ Hành đan trong truyền thuyết hay không, chỉ trong thời gian ngắn đem một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ tiêu hao hải lượng từ nguyên tu luyện, chỉ sợ cũng không phải là Thượng Hải tông có thể dễ dàng làm được.

Khánh Ly lão tổ trên mặt hiện lên một đạo về kinh dị, nói:

- Nếu Thái Huyền tông thật đúng là có dị thuật như thế cũng không thể không đề phòng. Tu luyện giới to lớn, kỳ công dị thuật đếm không xuể, ngay cả bọn ta kiến thức một thời gian cũng suy đoán không ra. Cũng may lần này bản phái phản công ma la đại quân trước mắt, đến lúc đó lão phu có thể vì tiểu hữu tiến cử với Thất Phiến lão tổ cùng với Tiêu Bạch Vũ đạo hữu của bản phái. Hai vị Thuần Dương bọn họ kiến thức rộng rãi, có lẽ có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng của tiểu hữu cũng nói không chừng.

Khánh Ly lão tổ vừa dứt lời, hai vị đại tu sĩ cùng với Lục Bình không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía cửa vào sơn cốc. Một đạo độn quang rơi xuống đến trước mặt mọi người. Một vị Thiên Huyền tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ hiển lộ ra thân hình, nhìn Lục Bình bên cạnh một cái, lúc này mới nói:

- Hai vị lão tổ, các ngài mau đi xem một chút đi! Tào sư tỷ tựa hồ, tựa hồ có chút hiểu lầm với sư đệ của Lục đạo hữu!

Mấy người trong lòng cả kinh, độn quang dưới chân lập lòe muốn chạy tới bên ngoài sơn cốc. Khi Lục Bình khi đi ngang qua thông linh ngọc bia đứng sững trong sơn cốc cố ý liếc mắt nhìn, phát hiện ngay cả đoạn thời gian này, bảng điểm chiến công của Tào Kiếm Bình đã đạt tới một trăm chín mươi chín điểm như Lục Bình vậy. Vị trí xếp hạng chiến công của Ân Thiên Sở phía dưới cũng đề thăng một hạng lên vị trí thứ bốn mươi lăm.

Một gốc bên ngoài sơn cốc, ma la còn thừa lại đã bị ép đến nơi đó. Chẳng qua là lúc này đông đảo tu sĩ của Thiên Huyền tông đem ma la còn dư lại không nhiều lắm vậy vào giữa. Bên trong chỉ có hai người phảng phất giận dỗi đang không ngừng tàn sát ma la lớn nhỏ còn dư lại.

Nhưng chỗ sâu nhất của bầy ma la, một con Huyết Ma đứng một mình ở nơi đó đang hết sức thì thầm sai khiến một đám ma la lớn nhỏ thủ hạ tấn công hai người.

Mục tiêu của hai người ngay cả tranh đoạt một con Huyết Ma cuối cùng này. Những ma la lớn nhỏ không chút ảnh hưởng với bảng điểm chiến công của hai người.

Tuy nhiên dựa vào thực lực của hai người, đám ma la lớn nhỏ căn bản không thể nào ngăn trở bước chân của bọn họ chém chết Huyết Ma. Nhưng cái kỳ diệu ở đây là hai người hiện tại đều muốn cướp giết con Huyết Ma đó, và không muốn đối phương chiếm tiên cơ.

Vì vậy trên trang đã xuất hiện một màn kỳ dị như vậy. Mỗi khi Tào Kiếm Bình cố gắng vọt vào chém chết con Huyết Ma, Ân Thiên Sở liền ngược lại xuất thủ hiệp trợ con Huyết Ma giáp công Tào Kiếm Bình; ngược lại, khi Ân Thiên Sở đột nhiên xuất thủ tập sát Huyết Ma, Tào Kiếm Bình giống vậy ném hồng tú cầu một cái. Thực lực của Ân Thiên Sở vốn cũng không cùng Tào Kiếm Bình, huống chi điểm mạnh của gã nguyên vốn cũng không phải là loại cường sát chính diện, hiển nhiên cũng không thể không lùi trở lại.

- Hồ nháo!

Ngũ Liều lão tổ giận dữ, chỉ một ngón tay, một đạo hàn quang lập lòe. Cái trán của Huyết Ma tức thì bị xuyên thủng. Lục Bình thấy rõ, đạo kim quang này ngay cả Định Phong kỳ mà lúc trước khi đại chiến cùng Thái Huyền tông một mực được Khánh Ly lão tổ dùng để ngăn cản Ngọc Ma La tiến công. Sau khi mặt cờ quấn quanh trên cột cờ lập tức giống như một cây đại thương.

Định Phong kỳ xem ra sớm đã truyền cho Ngũ Liễu lão tổ. Chẳng qua là lúc trước Ngũ Liễu lão tổ vẫn ẩn giấu tu vi tự thân, cho nên bị Khánh Ly lão tổ cầm món linh bảo này hoặc địch. Mà Khánh Ly lão tổ ẩn giấu Nhị kiếp linh bảo Định Linh bình càng thêm lợi hại. Trên thực tế Vương Huyền Thanh cùng Hàn Vô Nhai cũng đúng là vì vậy đánh giá sai tình thế, vừa lên tới suýt nữa bị thua thiệt nhiều.

- Sư thúc!

Mắt thấy bảng điểm chiến công lấy đến tay bị cướp đi, Tào Kiếm Bình nhất thời gắt giọng.

Ngũ Liễu lão tổ nổi giận nói:

- Bản phái lần này thoát khốn nhờ có Lục đạo hữu cùng Ân đạo hữu tương trợ. Ngươi không biết điều như vậy còn thể thống gì!

Tào Kiếm Bình giận dữ trợn mắt nhìn Ân Thiên Sở một cái, chỉ thấy Ân Thiên Sở mặt không thể hiện gì, chẳng qua là yên lặng đi tới đứng bất động sau Lục Bình. Nàng ta cảm giác một quyền lôi của mình đến chỗ trống, nhất thời xoay người tức giận quay trở về trong sơn cốc.

Lục Bình cười nói:

- Ngũ Liễu tiền bối bớt giận, chẳng qua là giữa văn bối bọn ta giác kế lẫn nhau thôi, không có gì là quá nghiêm trọng cả!

Ngũ Liễu lão tổ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói:

- Sư điệt của ta đầy tính tình rất quái đản kiêu ngạo, không rành thế thái nhân tình, để cho hai vị chê cười rồi.

Lục Bình không dám nói gì. Ân Thiên Sở cũng không nói một lời. Ngũ Liều lão tổ cùng mọi người cũng không để ý cho lắm. Đoàn người liên trở về trong nơi đóng quân của sơn cốc.

Chỗ sơn cốc trú địa cách Thiên Huyền tông hơn ngàn dặm, Thủy Tinh cung đệ nhất đích truyền Tần Thế Quân đưa tay một chiều tầng chót nhất của chín tầng Lưu Ly bảo tháp trôi lơ lửng ở bầu trời trên đỉnh đầu. Một ngọn đèn dầu nhìn qua tỏ ra cực kỳ rách nát bay xuống từ tầng chót của bảo tháp đến trong tay của hắn. Ánh lửa lớn chừng hạt đậu trên tâm đèn lão đảo muốn ngã, phảng phất tùy thời đều sẽ dập tắt vậy.

Ngọn đèn dầu là Nhị kiếp linh bảo. Hỏa diễm lớn chừng hạt đậu ngay cả thiên cấp thượng phẩm linh hỏa Tinh Tinh Chi Quang. Còn đèn dầu trong ngọn đèn cũng là thượng cấp thiên địa kỳ vật Mãnh Hỏa Linh Du!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play