Trọng yếu nhất chính là, Chân Linh phái trú địa nguyên vốn cách Thanh Minh Giang không xa, hoàn toàn không còn cần đường dây dẫn dắt hoạt thủy khai thông vận hà về phía Ngũ Hành tông như vậy, chỉ cần cầu thông một cái sông ngầm dưới đất nữa, sẽ có thể dẫn dắt thủy mạch tới đây.

Mà cái lo duy nhất chính là thời điểm chia lìa thủy mạch, vô luận kích cỡ thủy mạch chia lìa đều sẽ không thể tránh khỏi đưa tới sự biến hóa nước của Thanh Minh Giang. Động tĩnh lớn như vậy khó tránh khỏi sẽ dẫn tới người có lòng chú ý nên Lục Bình chỉ có thể chộp thời cơ khi cùng ma la hỗn chiến sẽ chia lìa và dẫn dắt hoàn thành thủy mạch, đánh lạc hướng lực chú ý của tu sĩ các phái.

Mà thời điểm các phái đang đại chiến, Đại Bảo đã mang Đại Quý ở dưới mặt nước của Thanh Minh Giang khai mở một cái sông ngầm dưới đất sâu hơn hai mươi trượng nối thắng trú địa trận bàn.

Lục Bình ở chỗ sâu hơn trăm trượng của Thanh Minh Giang, một cây kéo khổng lồ lẩn quẩn trên đỉnh đầu, trước mắt chính là Thanh Minh Giang thủy mạch phiếu miểu như mây tự huyễn vậy.

Lục Bình nhìn một chút Đường Lang trên bả vai, hỏi:

- Ngươi xác định không vấn đề chứ?

Một bên đầu của Đường Láng, cho người ta một loại cảm giác tựa hồ trợn trắng mắt, đáp:

- Ngài vẫn lo lắng sau khi đại chiến liên miên có còn đầy đủ chân nguyên tới Ngự sử linh bảo bản thể hay không chứ gì?

Lục Bình cười “ha ha”, đạo:

- Ước định thời gian chẳng khác gì rồi!

Lúc này Ngọc Ma La bên ngoài trú địa đã bị chém chết không còn, còn dư lại chính là Huyết Ma La chạy trốn tứ phía, còn có chính là hai con A Tu La đang bị Lâm Vũ lão tổ cùng với Long Hòe lão tổ đeo bám.

Lúc này Thiên Sơn lão tổ đúng dịp đuổi sau lưng một con Huyết Ma. Bên người con Huyết Ma tụ tập hơn mười con Ma Tu La, vừa ngăn cản Thiên Sơn lão tổ tấn công, vừa cực lực muốn phá vòng vây theo Thanh Minh Giang trở về trong đại bản doanh của ma la đại quân bọn nó ở Cửu Huyền lâu.

Chính vào lúc này, một cây trường mẫu bay vụt tới từ phía trước ma la đại quân, liên tiếp bắn thùng hai con đại tu la ngăn cản trước mặt, đi thẳng về phía Huyết Ma được đại ma la bao vây ở trung ương.

Ánh mắt của Thiên Sơn lão tổ híp một cái, Khai Sơn Việt trong tay sau đó phát tới trước. Một tiếng nổ vang giữa không trung, cây trường mẫu đã bị Nhị kiếp linh bảo dập bay đầu.

- Đây là con mồi của lão phu, các ngươi đừng mơ tưởng cướp đoạt!

Thiên Sơn lão tổ đưa tay triệu hồi Khai Sơn Việt. Huyết Ma đột nhiên lại bị một vị nhân tộc tu sĩ cản trước mặt đang kinh hoàng, có thể thấy Thiên Sơn lão tổ đuổi ở phía sau không ngờ lại nổi lên xung đột cùng người trước mặt, ngay cả lâu la quanh người cũng không kịp nhớ, phi độn mà chạy thẳng về phía bên kia. Mà hướng đó vừa đúng chính là bầu trời trên mặt nước của Thanh Minh Giang.

Thiên Sơn lão tổ hừ lạnh một tiếng muốn đuổi theo, lại thấy trường mẫu cũng rơi vào trong tay một vị pháp tương trung kỳ tu sĩ, hướng Thiên Sơn lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Quý phái cuộc chiến hôm nay đã đại hoạch toàn thắng, điểm chiến công cũng đủ nhiều rồi, cần gì không cho người khác uống một nước nóng như vậy!

Thiên Sơn lão tổ đối với những người này đương nhiên sắc mặt không có gì tốt, nhưng lúc này hiển nhiên cũng không phải là lúc trở mặt, chỉ lạnh lùng nói:

- Chiến công là thực lực thực đánh thật có được, không là người khác nhường cho, càng không phải là hợp lý thủ xảo có được.

Tu sĩ đó sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên biết được Thiên Sơn lão tổ đây là đang châm chọc bọn họ đánh tâm tư ngao có tranh nhau ngư ông đắc lợi. Bọn họ không ngờ Chân Linh phái lại có thể thắng nhanh như vậy, nhanh đến nỗi bọn họ phản ứng không kịp nữa, bên Chân Linh phái đã đem Ngọc Ma La có điểm chiến công nhiều nhất chém chết hầu như không còn gì.

Tu sĩ kia hít sâu một hơi, nói:

- Chuyện hôm nay thật có chút xấu hổ, nhưng điểm chiến công đúng như lời của ngài lúc nãy, đều là mỗi người tự tranh được. Cho nên con Huyết Ma đó tại hạ vẫn muốn tranh một chuyến!

Thiên Sơn lão tổ liếc mắt nhìn trên Thanh Minh Giang, đột nhiên cười nói:

- Vậy thì như người mong muốn đi!

Hai người đồng thời cướp lấy, tuy nhiên không công kích lẫn nhau, nhưng có thể ngăn che lẫn nhau khi đối phương xuất thủ về phía con Huyết Ma. Đồng thời con Huyết Ma thấy hai người ngăn mình trên mặt nước chặn mất đường trốn chạy, dự định liều mình đại chiến cùng hai người này.

Hai người thêm một con Huyết Ma lật lăn lộn cút một phen đại chiến trên mặt nước của Thanh Minh Giang. Trong lúc nhất thời đem Thanh Minh Giang quậy đến long trời lở đất, kinh đào hãi lãng dâng lên giống như cuồng phong nổi lên trên biển. Tu sĩ tay cầm trường mâu cười “ha ha” nói:

- Mặc dù các hạ cầm trong tay Nhị kiếp linh bảo, chẳng qua là thực lực cũng chưa chắc rất mạnh, thật làm tại hạ có chút thất vọng a!

- Vậy hãy đón thêm một búa của tại hạ!

Lại là một tiếng vang thật lớn, trong Thanh Minh Giang lần nữa dâng lên bọt sóng cao hai ba mươi trượng. Cả con nước sông cũng bắt đầu rung chuyển bất an.

Vào lúc đó, A Tu La bị Long Hòe lão tổ hù dọa đánh không chết mắt thấy mấy phe sẽ bị đối phương tru diệt hầu như không còn, cũng nổi lên tâm tư trốn chạy.

Long Hòe lão tổ còn muốn ngăn trở, chẳng qua là thời cơ lần này ngăn trở tựa hồ không nắm được chắc. Ông ta bị khí tức Bạn Sinh Linh Bảo của A Tu La quét ngang, một đường ném rơi xuống trong Thanh Minh Giang.

Long Hòe lão tổ nhân cơ hội đem kình lực trồi lên trên người rơi xuống hóa giải trong nước sông. Đoạn sông nước này thậm chí bề mặt đã bị đẩy ngược chảy trào lên hơn mười trượng, sau đó khơi dậy từng đợt sóng nước lớn hơn.

Trong tiếng nổ trầm muộn ùng ụng, khắp nơi trên một đoạn Thanh Minh Giang bên ngoài Chân Linh phái trú địa đều cuồng phong sóng lớn. Thậm chí dưới sóng lớn đánh ra, những tu sĩ của các phái vẫn đang đánh nhau có thể cảm giác đến một bên bờ sông đều bị sóng lớn đánh vào không ngừng đung đưa. Trong lòng mỗi người thầm than Chân Linh phải làm sao có thể xuất hiện nhiều yêu nghiệt như vậy.

Thủy mạch sâu hơn trăm trượng bên ngoài chỗ hai thượng du của trí địa, ấn tượng của đại chiến cách đó không xa trên mặt nước gây rung chuyển thậm chí ở chỗ này đều có thể rõ ràng nhận ra được.

Lục Bình nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Thời gian chẳng khác gì, bắt đầu đi!

Đường Lang nhảy xuống từ trên bả vai của từ Lục Bình, khi cây kéo vào trong tay tiêu thất không thấy đâu nữa, rồi sau đó một cổ quang vựng màu tím lam bắt đầu hòa hợp trong cây kéo.

Đột nhiên tay phải của Lục Bình mở ra, một tiếng “Tranh” vang lên, lưỡi kéo của linh bảo Tiền Đao rõ ràng khai mở. Rồi sau đó dưới toàn bộ thần niệm của Lục Bình bắt lấy, rốt cục bắt được cơ hội cắt một cái theo lằn ranh của chủ thủy mạch. Một cái thủy mạch lớn bằng chiếc đũa nhất thời chia lìa đi ra từ trong chủ mạch.

Mà khoảnh khắc Thuần Dương linh bảo cắt xuống, nước của cả Thanh Minh Giang đột nhiên rung chuyển. Từ chỗ sâu hơn trăm trượng trực tiếp ảnh hưởng đến trên mặt nước, bọt sóng mãnh liệt lên, hơn nữa vỗ đánh về các phương hướng. Trong nháy mắt dòng chảy của Thanh Minh Giang phảng phất xảy ra hỗn loạn. Bọt sóng giao kích lẫn nhau, rất nhanh sau đó từng tầng một nối tiếp nhau, chất đống cao đến mức mười mấy trượng, rồi tiếp theo lại ùng ụng rơi xuống, nện bên trên bờ sông, tựa hồ toàn bộ mặt đất đều đung đưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play