-Tên họ Quách, tên cẩu tạp chúng ngươi có tài đức gì, hưởng thu thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú? Mau nôn ra! Hôm nay, ngươi phải nôn hết ra tài nguyên tam thiếu gia đã ban cho ngươi.

-Mau cút di chịu chết!

-Tên lừa đảo! Cẩu tạp chủng!

.........

Những tiếng chửi mắng thô tục không ngừng vang lên.

Phong Vân Vô Ngân vừa suy nghĩ đã biết chuyện gì đang xảy ra:

-Mình lấy quá nhiều tài nguyên của tam thiếu gia, bị kẻ khác đố kỵ? Tốt! Rất tốt! Lão tử vừa có một cánh ta giao long nở ra thì đa có kẻ đến cửa..., rất tốt!

Đột nhiên, cánh tay giao long từ đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân chui ra, dài mấy mét, ngũ trảo vung ra, trực tiếp đánh nát vụn mái gian đại sảnh, cánh tay giao long trong nháy mắt liền thò ra ngoài.

Ở bên ngoài cung điện đã tập trung hơn trăm gã tán tu đến hỏi tội, không ngừng lên tiếng chửi bới. Lý Tu bất đắc dĩ đứng lẫn trong đó, trong lòng thầm thở dài:

-Quách huynh, lần này e rằng ta không bảo vệ được ngươi nữa rồi, bị tất cả cùng bất bình rồi... chỉ mong ngươi chưa dùng hết thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú đó, nếu không, những gã tán tu này nhất định sẽ không chịu buông tha cho ngươi....

Đúng lúc này, tất cả tiếng chửi bới cùng im bặt.

Chỉ thấy, trên tầng không của Ám Hương Các, một cánh tay giao long vô cùng bá đạo phá vỡ mái đại sảnh, thò ra ngoài.

Đột nhiên, sát khí tuôn ra, vô số phù văn vô cùng thần bí bao quanh cánh tay giao long này. Sát khí nồng đượm tỏa ra bốn xung quanh, khiến cho khu vực này như hóa thành vùng viễn cổ man hoang.

-Rầm rầm rầm!

Giây lát sau, cánh tay giao long vung lên vài cái, ngũ trảo sắc như đao kiếm, vô cùng hung bạo, biến Ám Hương Các thành đống gạch vụn.

-Mẹ kiếp, vừa rồi là ai la lối om sòm ở đây? Đứng ra cho lão tử!

Phong Vân Vô Ngân thu cánh tay giao long vào trong đan điền, chậm rãi từ trong đám bụi bước ra, ánh mắt tràn ngập khí tức cuồng bạo, giống như ma thần nhập thể, khiến người khác khiếp sợ.

Cánh tay giao long uy lực kinh người, khi vung ra lực lượng đã đạt tới 20 vạn cân, ngũ trảo vô cùng sắc bén, có thể xé nát vạn vật, dễ dàng phá nát Ám Hương Các. Phong Vân Vô Ngân chậm rãi bước ra, ánh mắt tràn ngập sát khí, toàn thân tràn ngập thần lực, trong đan điền, khe nứt trên yêu thai toát ra từng cỗ sát khí nồng đượm, Cánh tay giao long đã thoát ra khỏi yêu thai lúc nào cũng có thể được Phong Vân Vô Ngân phóng ra ngoài cơ thể chém giết vạn vật. Trường kiếm trên lưng cũng tỏa ra kiếm khí sắc lạnh, bay lượn không ngừng, vô cùng đáng sợ.

Với tư thế vô cùng ngạo nghễ bước về phía Lý Tu và hơn trăm gã tán tu khí thế đang hùng hùng hổ hổ.

-Cái này....

Lý Tu vô cùng kinh hãi nhìn Phong Vân Vô Ngân, vừa rồi, Phong Vân Vô Ngân phóng cánh tay giao long ra phá nát Ám Hương Các, đám người Lý Tu đều nhìn thấy, trong lòng khiếp sợ. Nhưng lúc này, Cánh tay giao long đã được Phong Vân Vô Ngân thu lại, Lý Tu cùng đám tán tu đều không thể hiểu nổi.

-Hắn... hắn thuần dưỡng một con hung thú?

Gã Điền Liên Sát kia cho rằng vừa rồi chắc chắn có một con man hoang hung thú giúp Phong Vân Vô Ngân phá nát Ám Hương Các, nhưng nhìn kỹ lại thì không phát hiện ra bất cứ sự bất thường nào trên người Phong Vân Vô Ngân, khí tức uy áp của tuyệt thế hung thú cũng đã không hề còn tồn tại.

Trăm gã tán tu miệng im như thóc, trong lòng vừa thầm nghi hoặc, vừa nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.

-Tam thiếu gia, ngươi đã chấp thuận với ta, trong lúc ta bế quan tuyệt đối không cho phép kẻ nào tiến vào khu vực của Ám Hương Các, nhưng bây giờ thì là thế nào? Còn nữa, vừa rồi có một đám chó sủa ầm ĩ ở bên ngoài điện, nói rằng muốn trừng phạt ta... Tam thiếu gia, việc này, ngươi hãy giải thích cho ta rõ.

Phong Vân Vô Ngân lạnh lùng nhìn Lý Tu, đôi mắt tràn ngập hàn ý, từng đạo khí tức hung bạo vô cùng nồng đượm từ khe nứt trên yêu thai trong đan điền tỏa ra, cuốn về phía Lý Tu.

Dự cảm bất lành đột nhiên bao trùm lấy Lý Tu.

-Khí tức của Quách huynh, so với mười ngày trước đã khủng khiếp hơn gấp cả chục lần! Hắn... hắn lẽ nào đã luyện hóa hết sạch thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú, nhờ đó đã luyện thành một môn ma công cái thế?

Lý Tu suy nghĩ rất nhanh:

-Ta vốn nghe theo lời Hoàng thúc thúc, hậu đãi Quách huynh, là do đám Điền Liên Sát bị giật dây, tự cảm thấy không công bằng, đố kỵ sự đối đãi của ta dành cho Quách huynh, muốn tạo phản. Bây giờ, ma công của Quách huynh đại thành, ta chúc mừng hắn còn không kịp, sao có thể kết oán với hắn chứ?

Trăm loại ý niệm không ngừng xuất hiện, trong thời gian rất ngắn Lý Tu đã có chủ ý, liền nói thẳng:

-Quách huynh, tại hạ vô năng, hoặc là do đại ca, nhị ca của tại hạ âm thầm xúi bẩy gây chuyện, tìm cách ly gián, khiến cho trăm gã tán tu mà tại hạ cung dưỡng đã cùng phản lại tại hạ, muốn gây chuyện với Quách huynh. Tại hạ khổ công khuyên can không có kết quả, chỉ có thể đưa bọn chúng tới đây, tìm Quách huynh để nói chuyện lý lẽ.

Nói xong, Lý Tu quay đầu, mặt không chút biểu cảm nhìn đám Điền Liên Sát, nói:

-Điền lão, bây giờ các ngươi đã gặp được Quách huynh rồi, các ngươi trong lòng có gì không phục, cứ trực tiếp nói rõ với Quách huynh.

Lý Tu cũng khá giảo hoạt, thấy Phong Vân Vô Ngân vô cùng cường hãn, không dám đắc tội, lại căm hận đám người Điền Liên Sát bị đại ca nhị ca xúi bẩy, bởi vậy liền đẩy thẳng bọn chúng tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân, còn hắn thì lại đứng ở bên ngoài.

-Ồ? Các ngươi không phục?

Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn Điền Liên Sát:

-Vừa rồi là ngươi kêu gào lớn tiếng nhất hả? “Tiểu tạp chủng họ Quách” chính là ngươi gọi hả?

Phong Vân Vô Ngân vừa nhìn đã hiểu ra, đám tán tu này có lẽ chính là chiến tướng đắc lực do Lý Tu cung dưỡng, kẻ nào cũng cao ngạo bướng bỉnh, vô cùng hung hăng, mình mà muốn tiếp tục giành được tài nguyên tu luyện từ chỗ Lý Tu thì nhất định phải chấn áp được đám tán tu này. Gã Điền Liên Sát này huyền khí tu đã đạt tới 10 phẩm, toàn thân hàn khí dày đặc, khí độ bất phàm, nghiễm nhiên là thủ lĩnh của đám tán tu này. Muốn chấn áp được đám tán tu này, cách tốt nhất chính là tiêu diệt Điền Liên Sát để cảnh cáo răn đe kẻ khác.

Dần dần, sát khí trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã dâng lên đến mức không thể kiềm chế được.

Thế giới tán tu, mạnh được yếu thua, chỉ nói chuyện bằng nắm đấm, không nói chuyện bằng đạo lý.

Giết chóc là phương pháp tốt nhất để giải quyết mọi chuyện.

-Ồ?

Điền Liên Sát nhíu mày, trong lòng đại nộ. Hắn huyền khí tu vi đã đạt tới hậu thiên 10 phẩm đại viên mãn cảnh giới, tu luyện một môn huyền khí trung cấp vũ kỹ tới đại thành, lại lãnh ngộ ra hai phần hàn ý vô cùng hiếm có, suốt đời ngang dọc tại Chiến Tần Đế Quốc, giết người vô số, chưa từng bị một tên nhóc con mười mấy tuổi lên tiếng chất vấn.

-Tiểu tử họ Quách này có chút cổ quái. Nhưng, nhìn huyền khí tu vi của hắn chỉ là tam phẩm mà thôi, hơn nữa, hắn cũng không giống như đã thuần dưỡng tuyệt phẩm hung thú gì, dị tượng vừa rồi lẽ nào do hắn đã luyện một công pháp đặc biệt tạo nên?

Điền Liên Sát trong lòng thầm cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng đi tới một kết luận:

-Lão tử sao lại phải sợ một tên tiểu tạp chủng miệng hôi mùi sữa?

Lập tức, Điền Liên Sát chậm rãi đi về phía Phong Vân Vô Ngân, mỗi một bước đi, hàn ý toàn thân lại ngưng kết thêm một phần, sát khí cuồn cuộn, quanh người hắn sương tuyết rơi xuống, trắng xóa cả mặt đất.

-Xạo xạo!

Điền Liên Sát hai chân giẫm trên mặt tuyết, phát ra những âm thanh quái dị, hắn lạnh lùng nói:

-Tiểu tạp chủng, lông chưa mọc đủ mà dám khoác lác trước mặt lão tử, khi lão tử biết giết người thì ngươi vẫn còn trong bụng mẹ. Đúng là chán sống. Nếu đã vậy thì để lão tử tiễn ngươi một đoạn.

-Hàn ý? Điền lão lãnh ngộ ra 2 phần hàn ý, quả nhiên không tầm thường. Một khi giao thủ, e rằng tiểu tử họ Quách kia sẽ bị biến thành tượng băng.

-Đúng vậy, tiểu tử họ Quách kia nhục thể lực lượng cường hãn, thần lực vô biên nhưng huyền khí tu vi lại quá thấp, tuy có lẽ tu luyện loại ma công gì đó, trong lực lượng lại có cả khí tức hung thú, nhưng nền tảng vẫn quá yếu ớt, không thể đấu với Điềnlão được.

..............

Đám tán tu cảm nhận thấy rõ ràng hàn ý cảnh giới của Điền Liên Sát, cùng với sát khí nồng đượm trong cơn thịnh nộ, liền bắt đầu lên tiếng bàn tán, phần lớn đều nghiêng về Điền Liên Sát, vốn là kẻ đã thành danh mấy chục năm.

Đối diện với Điền Liên Sát đang ngày càng tiến lại gần, Phong Vân Vô Ngân vẫn sừng sững bất động, vững như thái sơn, từng cơn hàn băng quét qua thân người hắn, khiến da thịt y phục của hắn đều loang lổ băng tuyết, ngay cả trên tóc cũng phủ một lớp tuyết trắng.

-Nếu đã muốn lập uy chấn áp đám tán tu này thì nhất định phải dùng thủ đoạn sắc bén nhất để hành hạ lão già này.

Phong Vân Vô Ngân trong lòng thầm nghĩ, 832 hạt Thiên Địa Đan Điền bỗng nhiên nhập vào trong thân thể, 7 phẩm huyền khí ba động tỏa ra, 4 phần kiếm ý trong thân thể cũng ngưng tụ lại trên trường kiếm trên lưng.

Bỗng nhiên, từng đạo kiếm khí vô hình tung hoành ngang dọc quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân, khiến băng tuyết quanh hắn đều bị chém nát vụn.

Trăm ngàn đạo kiếm mang từ trong đồng tử của Phong Vân Vô Ngân bắn ra, đâm thẳng vào Điền Liên Sát! Kiếm khí toàn thân ngút trời, người kiếm hợp nhất!

-Hả! Là... là kiếm ý! Hơn nữa... hơn nữa tu vi của hắn, cũng đã đạt tới hậu thiên 7 phẩm!

Tán tu có mặt tại đây cũng với Lý Tu con mắt đều như lồi hẳn ra, vô cùng kinh hãi. Phong Vân Vô Ngân sau khi tiến vào Vạn Tiên Thành đều dùng thần lực để giao đấu cũng kẻ khác, chưa từng thôi động kiếm ý, khiến người khác ngỡ là một kẻ man phu. Nhưng lúc này, Phong Vân Vô Ngân bỏ thần lực để dùng kiếm kỹ, 4 phần kiếm ý vô cùng cường đại, thần ngăn giết thần, phật ngăn giết phật, hoàn toàn đánh bại 2 phần hàn ý của Điền Liên Sát.

“ý”, mỗi khi ngộ ra thêm một phần, uy lực cũng sẽ cường đại hơn gấp mấy lần.

Phong Vân Vô Ngân đã lãnh ngộ ra 4 phần kiếm ý.

Điền Liên Sát chỉ mới lãnh ngộ ra 2 phần hàn ý.

Cao thấp dễ dàng nhận biết.

-Vù! Vù! Vù!

Trăm ngàn đạo kiếm mang hình thành một vũng xoáy kiếm hình vô cùng đáng sợ, trực tiếp bao trùm lấy Điền Liên Sát, khiến hàn băng quanh Điền Liên Sát đều bị chém nát vụn.

Tan rã! 2 phần hàn ý của Điền Liên Sát dần dần tan rã.

-Mình chỉ có 7 phẩm huyền khí cảnh giới, miễn cưỡng thôi động 4 phần kiếm ý, nhưng lại không thể duy trì lâu dài. Lúc này kiếm ý của mình đã cường hãn đánh bại hàn ý cảnh giới của lão nhân này mình bắt buộc phải ra đòn thần tốc giết chết hắn, nếu không, kiếm ý của mình cũng sẽ nhanh chóng bị tan rã.

Trong lúc suy nghĩ, vân vụ dày đặc kéo tới, bao trùm lấy Phong Vân Vô Ngân và Điền Liên Sát. Vân vụ lượn lờ mỏng manh, vô cùng huyền ảo, nhưng trong mỗi một tấc vân vụ đều tràn ngập sát có, vô cùng hung hiểm.

Thiên Biến Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu Kiếm Pháp!

-Phá cho ta!

Trong lúc bị trăm ngàn đạo kiếm khí và sát cơ bao trùm lấy thân thể, hàn ý thì đã bị đánh tan, Điền Liên Sát dùng kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú của mình để phán đoán ra, sinh tử chỉ trong một gang tấc. Hắn hiểu rõ rằng, với huyền khí tu vi của Phong Vân Vô Ngân, ương ngạnh thôi động kiếm ý khủng khiếp như vậy nhất định không thể kéo dài lâu, một chiêu toàn lực của hắn cũng không hẳn không thể phá vỡ được kiếm ý, chuyển bại thành thắng.

-Huyền Thiên Hàn Băng Kình!

Điền Liên Sát hô to một tiếng, băng tuyết bay đầy trời, hàn khí đột nhiên tăng vọt, giống như cực bắc khổ hàn chi địa. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, mặt đất trong nháy mắt đã đóng băng, không ngừng lan ra xa.

-Ong!

Trường kiếm trên lưng Phong Vân Vô Ngân đột nhiên bay ra khỏi vỏ, vô số kiếm khí kiếm mang ngưng tụ trên lưỡi kiếm. Hắn trong nháy mắt đã thôi động kiếm ý tới cực điểm.

-Ong! Ong! Ong!

Tất cả tán tu có mang theo trường kiếm, trường kiếm trên hông không ngừng phát ra những tiếng ong ong như thể muốn thoát ra khỏi vỏ, chém về phía Điền Liên Sát.

Tất cả đám tán tu đều vô cùng kinh hoàng, vội nắm chặt lấy chuôi kiếm của mình, chỉ cảm thấy trường kiếm của mình bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế, với lực lượng lên tới mấy chục cân mấy trăm cân ra sức giãy dụa.

-Chết!

Đúng lúc Huyền Thiên Hàn Băng Kình của Điền Liên Sát đang lan về phía chân của Phong Vân Vô Ngân, băng tuyết trên đỉnh đầu cũng dày đặc, Phong Vân Vô Ngân toàn lực chém ra một đạo kiếm mang.

Một đạo kiếm mang mang theo 4 phần kiếm ý.

Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm. Một kiếm chấn động khắp năm châu!

Kiếm mang vô cùng ngưng luyện, nhanh như lôi điện, trong nháy mắt đã chém về phía Điền Liên Sát. Những nơi kiếm mang đi qua, băng tuyết tan chảy, mặt đất hồi xuân.

-Vù!

Điền Liên Sát còn chưa kịp phản ứng, cổ đã bị kiếm mang chém đứt, đầu bay lên trời, máu phun tung tóe.

Hắn vẫn chưa chết ngay lập tức, đầu lâu bay trên không trung, miệng vẫn lên tiếng:

-Hừ! Tên họ Quách kia, huyền khí tu vi của ngươi chỉ có hậu thiên 7 phẩm, ương ngạnh thôi động kiếm mang uy lực khủng khiếp như vậy nhất định sẽ khiến huyền khí trên người ngươi bị hút cạn, tới lúc đó để ta xem ngươi lấy gì đấu với lão tử! Lão tử đóng băng......

-Rầm!

Đầu lâu của Điền Liên Sát rơi xuống mặt đất, nát vụn.

Một giây sau, sương tuyết đột nhiên ngưng lại, mặt trời chói lọi, nhưng mùi máu tanh lại tràn ngập khắp nơi. Thi thể không đầu của Điền Liên Sát nghiêng ngả mấy cái, cuối cùng ngã xuống.

Phong Vân Vô Ngân đút trường kiếm vào trong vỏ, vẻ mặt thoáng tái nhợt.

Quả thực, huyền khí tu vi quá thấp khiến cho Phong Vân Vô Ngân thôi động kiếm ý đối đầu trực diện với Phong Vân Vô Ngân, huyền khí toàn thân hắn cũng bị hút cạn sạch, không còn một giọt.

Sau khi giết xong Điền Liên Sát, Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn đám tán tu còn lại.

Lúc này, trong đầu Điền Liên Sát vẫn không ngừng hiện ra uy áp của một kiếm vừa rồi của Phong Vân Vô Ngân, cần phải biết rằng, Phong Vân Vô Ngân và Điền Liên Sát cùng thi triển tuyệt kỹ, kiếm ý đấu cùng hàn ý, toàn lực đối đầu, tuyệt đối không chút thủ đoạn bịp bợm. Trong tình trạng như vậy, hắn có thể giết chết Điền Liên Sát trong nháy mắt, đủ thấy thực lực cường hãn tới mức nào.

Đúng lúc đó, mấy gã tán tu đột nhiên kêu lên:

-Ngươi dám giết Điền lão? Tên họ Quách kia, kiếm ý của ngươi tuy mạnh, nhưng huyền khí tu vi quá yếu, quả thực quá yếu. Lúc này, ngươi bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong đã cạn kiệt.

Mấy gã tán tu nhìn thấy rõ Phong Vân Vô Ngân toàn thân huyền khí đã bị cạn kiệt, định hợp lực giết chết Phong Vân Vô Ngân.

-Muốn chết!

Phong Vân Vô Ngân gầm lên giận dữ, thần lực chùy từ trong nạp giới lao ra, hai tay hắn nắm lấy chuôi chùy, cơ bắp toàn thân gồng lên, lỗ chân lông mơ hồ toát ra thanh âm như tiếng tiêu sáo trống gõ, vô cùng bá đạo.

Một tay của hắn có tới hơn 5 vạn cân thần lực, hai tay hơn 10 vạn cân, thêm vào lực lượng của thần lực chùy, một chùy đánh ra, gần tới 20 vạn cân lực lượng. Thần quỷ đều khó chống đỡ nổi.

-Rầm!

Phong Vân Vô Ngân ném thẳng thần lực chùy ra, ném về phía mấy gã tán tu đang định ra tay. Thanh âm chói tai vang lên, không gian cũng bị thần lực chùy đạp cho tan vỡ.

-Rầm!

Mấy gã tán tu thậm chí còn không có cơ hội né tránh, đồng thời bị chùy phong đánh trúng, gần 20 vạn cân thần lực đột nhiên bạo phát, đập mấy gã tán tu thành mấy đống thịt vụn, vô cùng đáng sợ.

Thần lực chùy rơi xuống đất, biến thành một chiếc búa nhỏ. Phong Vân Vô Ngân khóe miệng cười lạnh, nhặt chiếc búa lên, ném vào trong nạp giới.

Tất cả đều vô cũng tĩnh lặng.

Lý Tu cũng ngây ngốc.

Thật là cường hãn. Phong Vân Vô Ngân thần lực bá đạo, ngàn quân khó chống đỡ nổi, lại lãnh ngộ ra kiếm ý có thể giết Điền Liên Sát trong nháy mắt, thực lực như vậy quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Phong Vân Vô Ngân lạnh lùng nhìn đám tán tu đang ngây ngốc ở bốn phía, yêu thai trong đan điền xoay chuyển, sát khí dày đặc, thầm nghĩ, đám người này nếu còn dám gây chuyện, đánh chết tất cả.

Một lúc sau!

-Ha! Quách huynh thần dũng cái thế, tại hạ tung hoành giới tán tu Chiến Tần Đế Quốc mấy chục năm, chưa từng gập thiếu niên tán tu yêu nghiệt như Quách huynh. Với thực lực của Quách huynh, hoàn toàn không thua kém với người được tán tụng là đệ nhất thiên tài trong giới tán tu hiện tại, thiếu đảo chủ Hoàng Tuyền Đảo Đế Huyền. Tam thiếu gia bất luận cung dưỡng Quách huynh như thế nào, tại hạ đều không có bất cứ ý kiến gì.

Một gã trung niên tán tu cố gắng nở nụ cười lên tiếng.

-Đúng vậy. Lần này là do tên cẩu tặc Điền Liên Sát nghe theo sự giật dây của đại thiếu gia mới dám mạo phạm tam thiếu gia, định vuốt râu hùm của Quách huynh, đúng là không biết tự lượng sức mình, tội đáng muôn chết.

-Quách huynh, thực lực của ngươi xứng đáng đứng hàng thứ nhất trong phủ của tam thiếu gia, chúng ta tâm phục khẩu phục.

.............

Một đám tán tu không ngừng lên tiếng tán tụng Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân cười lạnh nói:

-Tôn chỉ của Đông Hải Nộ Chùy Đảo chúng ta là, các ngươi hung hãn, ta hung hãn hơn gấp trăm lần, các ngươi bá đạo, ta bá đạo hơn gấp trăm lần. Nếu các ngươi không phục, đánh chết hết tất cả.

-Phục! Chúng ta đều phục.

Tất cả tán tu đều vội vàng lên tiếng.

Hiệu quả chấn áp nhân tâm đã đạt được, Phong Vân Vô Ngân cũng không thèm để ý tới đám tán tu này nữa, thả 832 hạt Thiên Địa Đan Điền ra, luyện hóa đống thi thể nát vụn trên mặt đất, sau đó luyện hóa đầu lâu và thi thể lạnh ngắt của Điền Liên Sát, huyền khí bị tiêu hao cũng đã được bổ sung quá nửa.

Sau khi luyện hóa xong đám thi thể đó, Phong Vân Vô Ngân như không hề có ai ở bên cạnh, thản nhiên tiến lại gần, nhặt một chiếc nạp giới ở dưới đất lên, sau đó nói lớn:

-Ta lần này tới Vạn Tiên Thành tham gia đại hội kén rể, nhất định phải đoạt được ngôi quán quân. Vừa rồi giết mấy tên cỏ rác, lộ ra chút thủ đoạn, các ngươi tốt nhất im miệng, kẻ nào lộ ra nửa chữ đều sẽ bị đánh chết.

-Không dám nói, đương nhiên không dám nói.

Đám tán tu khúm na khúm núm:

-Quách huynh yên tâm, việc này liên quan tới đại hội chọn rể, chúng ta đương nhiên không dám làm lộ thực lực của Quách huynh.

-Đúng! Mọi người đều đã tận mắt chứng kiến thực lực của Quách huynh, có thể nói, đại hội chọn rể lần này, ngôi quán quân rất có khả năng thuộc về Quách huynh, nhưng nếu bị đối thủ cạnh tranh biết được thực lực của Quách huynh thì cũng không phải là chuyện tốt gì cả. Chuyện ngày hôm nay ai dám tiết lộ ra là đã làm khó dễ Quách huynh, làm khó dễ Lý Tu ta.

Lý Tu bước lại bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, vẻ mặt nghiêm trọng. Lớn tiếng nói.

-Tam thiếu gia yên tâm, chúng ta tuyệt đối kín miệng như bưng.

Đám tán tu cùng lên tiếng.

-Điền lão bị tại hạ phái đi truy sát một gã 10 phẩm cường giả của Thái Huyền Tông, e rằng lần này lành ít dữ nhiều.

Lý Tu chậm rãi cúi xuống, nhặt y phục của Điền Liên Sát lên, ném vào trong nạp giới, ngữ khí âm trầm nói:

-Ôi, Điền lão đi theo tại hạ mấy năm, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay cường giả của Thái Huyền Tông, thật là đáng tiếc, thật là đáng tiếc.

Phong Vân Vô Ngân cười thầm, thầm nghĩ, gã tam thiếu gia này cũng thật biết điều. Hắn thi triển Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, dò xét trong phạm vi 100 dặm quanh đây không hề có võ giả khác lại gần, liền cố ý nói:

-Tam thiếu gia, mấy gã thiếu đảo chủ, thiếu môn chủ đang ở tạm trong phủ đệ của ngươi thì sao? Bọn chúng đều là đối thủ cạnh tranh của ta, biết trước thực lực của ta quả thực là không hay, ta đi giết chết hết bọn chúng.

-Không, không! Quách huynh, mấy gã thiếu đảo chủ, thiếu môn chủ đó hôm nay đều đi tham gia một cuộc đấu giá ở ngoại thành rồi, không ở trong phủ. Quách huynh không cần lo lắng.

Lý Tu vội giải thích, trong lòng càng thêm kinh hãi, gã Quách huynh này thật là hung tàn, động một cái là muốn giết người, quá mức khủng bố.

Đám tám tu cũng nghe mà lạnh sống lưng.

-Cuộc đấu giá?

Phong Vân Vô Ngân nhíu mày.

-À! Quách huynh, hôm nay Vạn Tiên Thành ngoại thành chúng ta, có mấy trường đấu giá liên hợp tổ chức một cuộc đấu giá quy mô lớn, nghe nói có mấy kiện vật phẩm hiếm có sẽ xuất hiện. Quách huynh có hứng thú chăng?

Lý Tu ân cần nói. Đã được chứng kiến thực lực của Phong Vân Vô Ngân. Lý Tu đã coi Phong Vân Vô Ngân là chỗ dựa quan trọng nhất để đối đầu với đại ca nhị ca, cuối cùng lên ngôi ngoại thành thành chủ.

-Có chút thú vị. Vậy thì đi xem xem sao.

Phong Vân Vô Ngân mỉm cười nói. Sau khi đã giết kẻ cần phải giết, Phong Vân Vô Ngân lại khôi phục lại dáng vẻ nho nhã vô hại của mình, ngay cả nụ cười cũng vô cùng thân thiện.

Nhưng tất cả những người có mặt tại đây, lúc này nhìn thấy nụ cười và sự thân thiện của Phong Vân Vô Ngân, trong lòng lại không hề cảm thấy Phong Vân Vô Ngân thân thiện.

Lập tức, Lý Tu sai chuẩn bị tuấn mã, mang theo mười mấy gã tùy tùng, cùng Phong Vân Vô Ngân ra khỏi phủ, đi về nơi tổ chức đấu giá.

Trên đường đi, Lý Tu vừa giới thiệu cảnh vật trong thành vừa nói:

-Quách huynh, còn có mấy ngày là đại hội chọn rể sẽ diễn ra, các vị thiếu đương gia của ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo cơ bản đều đã vào ngoại thành. Ngay cả các siêu cấp thiên tài như Đế Huyền của Hoàng Tuyền Đảo cũng đã tới ngoại thành.

-Ừ!

Phong Vân Vô Ngân gật đầu:

-Ta mặc kệ bọn chúng có tới hay không, tóm lại, cuộc thi chọn rể lần này, ta nhất định phải tiêu diệt hết mọi chướng ngại vật, cuối cùng đoạt ngôi quán quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play