Nhưng coi như là bước vào cánh cửa Thánh Giai rồi.

Mở sáng tạo ra một mảnh thiên địa mới.

Một bước lên trời.

Tiên Thiên cùng Thánh Giai khác nhau, thật giống người phàm cùng thánh nhân vậy.

Nham Thạch Thành.

Trong một ngọn thanh nhã, một lão đầu trên xích đu, cùng một bình rượu cũ, và chân gà.

Chúc Lão một bên gặm chân gà, một bên uống rượu, một bên mắng.

- Mẹ kiếp, một đám ngu ngốc, còn trợ giúp Gia Luật Hồng thành thánh. Vì thanh danh, vì tạo thế, bọn lão bất tử này cái gì cũng không để ý. Ai... Gia Luật Hồng tiểu tử này, bế quan ba năm, sau khi xuất quan, Tiên Thiên Chính Khí đỉnh, hơn nữa, Chính Khí cực kỳ nồng nặc, coi như là nhân tài nho nhỏ rồi. Không biết Phong Vân Vô Ngân tiểu oa nhi này, thì thế nào rồi? Hắn và Gia Luật Hồng định ra ước hẹn ba năm đã đến, hắn có thể gấp trở về đánh giết hay không? Hắn còn sống sao? Gia Luật Hồng đã thành Thánh Giai, tiểu oa nhi kia có thể lực đánh một trận hay không có? Ai, Bạch Quang kia, cũng muốn gấp trở về tham gia náo nhiệt.

Chúc Lão sầu mi khóa chặc, lần trước, hắn tự hủy phân thân, trợ giúp Phong Vân Vô Ngân thoát khốn, hôm nay, hắn so với trước, già nua hơn mười mấy tuổi, chỉ còn lại trăm năm tuổi thọ, cũng đã gần đất xa trời.

Trong lúc Chúc Lão uống rượu giải sầu, thời điểm này có một người mặc áo choàng đen sắc, trên mặt bao trùm màn che, bước nhanh vào viện.

- Ân?

Chúc Lão vừa ngẩng đầu.

- Chúc Lão!

Rõ ràng bóng người kia bỏ màn che trên đầu, hiện ra ngoài một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, khuôn mặt hơi hơi có chút ngây thơ.

Là Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân trở lại Ngạo Hàn Tông.

- Tiểu oa nhi!

Chúc Lão bình tĩnh mấy vạn năm, trong nháy mắt nổi lên một tầng rung động, chai rượu trong tay hắn cùng chân gà, cũng trực tiếp rơi trên mặt đất, giọng nói hắn run rẩy.

- Tiểu oa nhi, ngươi, ngươi còn sống. Mẹ kiếp!!! Ha ha ha ha ha! Lão tử cũng biết ngươi không chết được, Ha ha ha ha ha Hmm! Mau tới đây, Tiểu oa nhi, để cho lão tử xem một chút.

Rõ ràng, Phong Vân Vô Ngân chú ý tới tinh khí thần Chúc Lão cực độ uể oải, sắc mặt tái nhợt, nếp uốn giăng đầy, so với lúc trước, tinh thần kém không biết bao nhiêu lần.

Phong Vân Vô Ngân cảm thấy một trận run rẩy, vội vàng xông qua, một gối trực tiếp quỳ xuống, đứng ở trước người Chúc Lão.

- Chúc Lão, người, người làm sao vậy? Người... Có phải hay không lần trước... Lần trước vì giúp ta... Ngươi biến thành như vậy. Bộ dạng già yếu này, Chúc Lão, người nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Phong Vân Vô Ngân nóng nảy, đau lòng cùng lo lắng.

Trên thực tế, trong tiềm thức Phong Vân Vô Ngân hắn đã đem Chúc Lão trở thành gia gia của mình. Cho tới nay, Chúc Lão cũng bao che cho Phong Vân Vô Ngân, là trên cái thế giới này, Chúc lão là một trong số ít người đối tốt với Phong Vân Vô Ngân.

Chúc Lão cũng cực kỳ rung động nhìn lại Phong Vân Vô Ngân. Có lẽ ngay cả Chúc Lão cũng không biết, ở trong lòng hắn, Phong Vân Vô Ngân chiếm cứ vị trí, giống như là hậu bối của mình vậy.

- Tiểu oa nhi, không nói đến ngươi có thể còn sống trở về là tốt rồi.

Chúc Lão tránh nói cái vấn đề này, hơn nữa xảo diệu chuyển đổi chủ đề.

- Đúng rồi, tiểu oa nhi, ngươi vào bằng cách nào? Phía ngoài toàn bộ đều là đệ tử Ngạo Hàn Tông, đang thu xếp nghênh đón các tông môn đến từ đại lục. Ngươi thù hận cùng Ngạo Hàn Tông, càng ngày càng lớn, thậm chí ngay cả Mặc Tử Hắc trưởng lão, cũng chết ở trong tay ngươi, bọn họ chịu thả ngươi sao?

- Chúc Lão, ta mặc vào áo choàng, mang theo màn che, cho nên đi vào. Phía ngoài nhiều người, không có ai chú ý ta.

Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng nói.

- Chúc Lão, ngươi mau nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trước kia ngươi long tinh hổ mãnh, bây giờ làm sao như vậy? Là lần trước vì cứu ta, thiêu đốt tinh huyết sao? Muốn thế nào mới có thể khôi phục như cũ?

Chúc Lão kia già nua nếp uốn trên mặt, nặn ra nụ cười hân hoan.

- Tiểu oa nhi, chỉ cần ngươi còn sống trở lại, lão tử đã hài lòng. Ai. Ta già rồi, năm tháng không buông tha người, thật già rồi. Bất quá, lão tử còn có thể sống 100 năm nữa, Ha ha ha ha, Tiểu oa nhi, lão tử có nhìn nơi này 100 năm, ngươi từ từ trưởng thành, thành thánh, thành đế, Ha ha ha ha.

- 100 năm tuổi thọ?

Phong Vân Vô Ngân trong lòng quýnh lên, chóp mũi cũng chua chát nói.

- Chúc Lão, một Thánh Giai, đều có mấy ngàn năm, trên vạn năm tuổi thọ, tu vi cao, kỳ ngộ lớn, thậm chí mấy vạn năm tuổi thọ, phân thân ngươi có thể bức lui một đám Thánh Giai, thậm chí bức lui Thanh Đế phân thân, ngươi rất giỏi cở nào rồi? Bây giờ, ngươi nói cho ta biết, ngươi chỉ có 100 năm tuổi thọ? Ta chịu không được, ngươi khẳng định là bởi vì ta, mới biến thành như bây giờ. Chúc Lão, ngài nhất định phải đem chân tướng sự thật nói cho ta biết. Ta cả đời này, cho dù tan xương nát thịt, cũng phải giúp ngươi khôi phục như cũ.

- Ngươi giúp ta?

Chúc Lão thấy buồn cười, lắc đầu nói.

- Không ai có thể giúp ta. Tiểu oa nhi, chuyện này, ngươi đừng hỏi nhiều. Biết được càng nhiều, đối với ngươi càng không có chỗ tốt. Tốt lắm, nói một chút chuyện của ngươi đi, tu vi ngươi hiện tại, là cái phẩm cấp gì?

Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, mình nhất định phải trợ giúp Chúc Lão khôi phục như cũ, nếu không, cả đời này, lương tâm khó an. Hơn nữa, hắn đem Chúc Lão thành thân nhân của mình, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn Chúc Lão dần dần già yếu đây, sau đó cuối cùng chết già.

Thật là châm chọc, Chúc Lão cường giả, nếu là chết già, thì châm chọc cở nào?

Phong Vân Vô Ngân, ta trước nói cho ngươi biết tình huống của ta, chờ ta nói xong, ngươi nhất định phải đem chuyện của ngươi đầu đuôi nói cho ta biết.

Chúc Lão cười cười.

Phong Vân Vô Ngân ánh mắt nhìn vè phía Tiên Thiên Thành, sau đó nói.

- Gia Luật Hồng, ngươi xuất quan sao? Ta trở lại, chính là muốn thực hiện ước hẹn ba năm kia, đem Gia Luật Hồng ngươi chém giết trên lôi đài.

Lúc này ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn về phía Tiên Thiên Thành, bên trong đôi mắt, lộ ra vẻ phức tạp. Hắn tựa hồ trốn vào bên trong một thế giới hư vô, tự mình bắt đầu nhớ lại. Từ chuyện Gia Luật Hồng coi trời bằng vung, rồi tự phong ấn bản thân đan điền, rồi đến lúc tự mình cùng Gia Luật Hồng định ước hẹn ba năm. Sau đó, chính là các loại lịch lãm, thậm chí hắn ở Vô Biên Hải Vực chống lại mấy tên Thánh Giai Lĩnh Tụ, trải qua cửu tử nhất sanh.

Bây giờ, rốt cục hắn cũng tu luyện thành công, muốn cùng Gia Luật Hồng kết thúc tất cả ân oán.

Tâm tình Phong Vân Vô Ngân, thật sự có khát vọng, tất cả cũng từ trong ánh mắt hắn hiện ra ngoài.

- Tiểu oa nhi, ân oán ngươi cùng Gia Luật Hồng không chết không thôi sao?

Chúc Lão thở dài, ánh mắt của hắn, cũng cực kỳ phức tạp.

- Chúc Lão, Gia Luật Hồng đối với ta giống như là một tâm ma, ta không đích thân chặt đứt cái tâm ma này, tâm hồn khó tránh khỏi lưu lại sơ hở, đối với ta, tu hành sau này bất lợi.

Phong Vân Vô Ngân thu hồi ánh mắt, cười nhìn về phía Chúc Lão.

- Chúc Lão, ta hôm nay là Tiên Thiên Tử Khí Cảnh đỉnh tu vi, bất quá, tùy thời có thể tấn chức Tiên Thiên Chính Khí cảnh.

- Cũng không dễ dàng.

Chúc Lão gật đầu.

- Nhưng tiểu oa nhi, ta bây giờ nói cho ngươi biết, Gia Luật Hồng đã xuất quan, cảnh giới của hắn đã đạt đến Thánh Giai. Mặc dù chỉ là Thánh Giai nhược tiểu nhất, bất quá, ngươi phải biết rằng, Tiên Thiên cùng Thánh Giai giống như trời đất chia cắt, không cách nào vượt qua. Ở vị diện cấp thấp, chuyện tình Tiên Thiên giết chết Thánh giai cực kỳ hiếm thấy. Tiểu oa nhi, ngươi hãy nghe ta nói, Gia Luật Hồng thật ra thì không có gì, thời gian hắn ở bên trong vị diện bế quan ba năm, thật ra thì chỉ tu luyện đến Chính Khí cảnh đỉnh. Hắn là được mười mấy tên Thái thượng Trưởng lão Ngạo Hàn Tông, mạnh mẽ tăng lên tới Thánh Giai. Ngươi trước sau chém giết nhiều đệ tử Ngạo Hàn Tông, Trưởng lão, cùng Ngạo Hàn Tông thù hận sâu nặng như vậy. Hôm nay, Ngạo Hàn Tông tại cái vị diện này tồn tại có một số lão bất tử, cũng lần lượt chạy trở lại rồi. Nếu ngươi hiện thân, không nói trước ngươi có thể đánh bại Gia Luật Hồng hay không, sợ rằng, cả Ngạo Hàn Tông cũng muốn bắt lấy ngươi. Như vậy, tiểu oa nhi, ngươi vội vàng rời đi, lại đi lịch lãm một chút thời gian nữa đi.

Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên cười một tiếng.

- Chúc Lão, ở vị diện cấp thấp này, Tiên Thiên rất khó giết chết Thánh giai, nhưng... A, ước chừng ngài còn không biết, tiểu tử ta ở mấy ngày trước, đã tàn sát một tên Thánh Giai lâu năm ở Vô Biên Hải Vực Tứ Giới, đó là Tần Cửu U. Được xưng là Vô Biên Hải Vực Tứ Giới đệ nhất ác nhân. Vì vậy, bất kể Gia Luật Hồng có cái kỳ ngộ gì, ta cũng có thể giết hắn thành mảnh vụn. Về phần nói, cả Ngạo Hàn Tông cho ta là địch, ta tự có biện pháp thoát khốn.

Lúc này trên đầu Phong Vân Vô Ngân, còn có một tấm linh phù, có thể trong nháy mắt truyền tống đến thế giới yêu thú.

Cục diện dù bất lợi, chỉ cần Gia Luật Hồng dám ứng chiến, Phong Vân Vô Ngân cùng lắm thì giết hắn rồi nói sau, sau đó truyền tống rời khỏi Ngạo Hàn Tông.

- Ân?

Chúc Lão sửng sốt.

- Lão đầu tử tin tức, đúng là phong bế rồi. Ngươi chém giết một tên Thánh Giai? Đúng rồi, ngươi ở Thần Long Đảo, chiếm được kỳ ngộ?

- Đúng vậy, Chúc Lão, ta cũng không dối gạt ngươi, ở Thần Long Đảo, ta tiếp dẫn sức mạnh 1О8 chân long nhập vào cơ thể, rồi sau đó một luồng ý chí Huyết Vô Thường còn trực tiếp đánh vào thức hải của ta, cùng ta nói chuyện. Hắn đem phương pháp tu luyện Sát Thần Quyền Pháp, luyện thành 12 tấm bia đá, đánh vào trong linh hồn ta. Cũng lưu lại một chiêu quyền pháp ở mi tâm ta, có thể bảo vệ ta một mạng.

Phong Vân Vô Ngân nói thẳng.

- Ta còn ở dưới đáy biển thế giới yêu thú, làm quen vài bằng hữu, huynh đệ, tùy thời có thể thông qua một đạo linh phù, truyền tống đến bên cạnh các huynh đệ. Chúc Lão, ngươi cần gì lo lắng cho ta? Ngày mai, Ngạo Hàn Tông triệu tập thiên hạ quần hùng, muốn đem rất nhiều việc trọng đại chiêu cáo thiên hạ, ta muốn đánh mất thể diện Ngạo Hàn Tông. Diệt Gia Luật Hồng, tàn sát Ngạo Hàn Tông chủ.

Bỗng nhiên, bên trong đôi mắt Chúc Lão, lóe ra một vẻ cổ quái.

- Tiểu oa nhi, ngươi ở Vô Biên Hải Vực lịch lãm mấy ngày, phương diện tâm tính đã có chút tăng lên. Hơn nữa, ngươi có kỳ ngộ, ngay cả Huyết Vô Thường chính là nhân vật thần thoại, cũng cùng ngươi có giao tiếp. Ngươi đã có thành tựu, không có ai có thể ngăn cản được ngươi. Ha ha ha ha, lúc trước, lão đầu tử còn lo lắng, toàn bộ cũng là nói nhảm rồi. Ngươi còn có cái gì đáng giá lo lắng sao? Ha ha ha, tiểu oa nhi, ngươi nhất định phải là một đại nhân vật. Bây giờ, lão đầu tử đã có thể khẳng định điểm này rồi, Lão đầu tử thậm chí có thể đoán được, sau trăm tuổi, ngươi ở vị diện này, chính là đại nhân vật đứng đầu, có quyền sanh sát trong tay.

Phong Vân Vô Ngân ánh mắt chợt lóe.

- Chúc Lão, ngươi đã coi trọng ta như thế, vậy ngươi còn có cái gì không tiện nói cho ta biết? Ngươi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Làm thế nào, mới có thể khôi phục như cũ? Chúc Lão, bây giờ ngươi hết thảy cũng có thể nói cho ta biết, cũng không cần có bất kỳ băn khoăn nào.

- Ân?

Chúc Lão đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, bên trong đôi mắt chuyển động liên hồi, các loại tự hỏi, cân nhắc, cuối cùng thở dài, nói.

- Tiểu oa nhi, ngươi thật muốn biết?

- Đúng vậy, Chúc Lão, nếu ngươi không nói cho ta sự thật, ta thủy chung trong lòng khó an. Ngày mai, đối chiến Gia Luật Hồng, thậm chí đối với kháng cả Ngạo Hàn Tông, cũng sẽ không được thoải mái. Chúc Lão, rốt cuộc có biện pháp nào hay không, để khôi phục như cũ? Thậm chí, khôi phục thực lực ngươi ở thời kỳ cao nhất. Ta ước chừng cũng biết, lần trước ở Vô Biên Hải Vực, ngươi thay ta đỡ được công kích của một đám Thánh Giai, cùng với Thanh Đế phân thân. Khi đó, tựa hồ cũng không phải là thực lực ngươi ở thời kỳ đỉnh phong.

Chúc Lão nheo mắt lại, hai tay vuốt vuốt huyệt Thái dương, rồi sau đó, chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn, phóng thích ra hơi thở cổ xưa, ánh mắt của hắn mờ ảo hư vô, tựa như đã sa vào một cái thế giới khác, hắn nhớ lại.

- Tiểu oa nhi, ngươi đoán không lầm, nếu ngươi đã thấy, cũng không phải là thời kỳ ta có thực lực đỉnh phong, thậm chí có thể nói, là ta ngã xuống vị diện này, thực lực của ta cũng trăm đã không còn một, ngàn không còn một rồi. Tại cái vị diện này, thân thể ta chỉ là một thân thể bị tàn phá. Ta tại cái vị diện này, vượt qua một đoạn dài, ta cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm, mấy vạn năm? Có lẽ, đã có mười vạn năm rồi. Ai, theo năm tháng trôi qua, năng lực của ta, càng ngày càng yếu ớt đi.

- Chúc Lão, ngài đến từ vị diện cao cấp sao?

Phong Vân Vô Ngân chợt nói.

- Vậy ngài vốn là cảnh giới phẩm cấp gì?

Chúc Lão cười nhạt một tiếng.

- Tiểu oa nhi, ngươi không hỏi thực lực phẩm cấp của ta, ta cũng nói cho ngươi biết, ở chỗ ta ở chính là cái vị diện cao cấp kia, lão đầu tử ta hô phong hoán vũ, oai phong một cõi, không gì không làm được, bất quá cuối cùng bị một đám đạo chích ám toán, vây công, bị lão đầu tử đánh chết, đánh tàn phế một mảng lớn rồi, nhưng cuối cùng, bất địch chúng, thân thể bị bọn nghiệt súc này đánh cho thành toái phế, lão đầu tử liều chết triển khai tuyệt thuật bí pháp, mới lưu lại một tia bổn nguyên năng lượng yếu ớt, ngã xuống đến vị diện của các ngươi. Thời điểm ban đầu, lão đầu tử tại cái vị diện này, xông xáo ở Vô Biên Hải Vực một đoạn thời gian, muốn tìm ra biện pháp cải tạo Kim Thân, vì vậy ở tại cái vị diện này, sát thương vô số nhân mạng, sáng lập uy danh hiển hách. Nhung theo năm tháng trôi qua, thể nội lão đầu tử ẩn chứa năng lượng, càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng lão đầu tử chỉ có thể cùng tổ sư Ngạo Hàn Tông, ký kết một phần khế ước, vĩnh viễn trấn thủ tại Ngạo Hàn Tông. Từ đó chí khí sa sút, cũng chính là ở Nham Thạch Thành ngồi ăn rồi chờ chết mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play