Thình lình, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy một trận rung động quái dị phát đến, kinh mạch thứ nhất đã được phá ra.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân mừng như điên, không ngừng cố gắng, tiếp tục trùng kích kinh mạch thứ hai.

Sau khi liên tiếp thất bại ba lần, rốt cuộc kinh mạch thứ hai ầm ầm bị phá

tan.

Kinh mạch thứ ba! Thất bại tám lần, trực tiếp phá tan!

Kinh mạch thứ tư! Thất bại 17 lần, trực tiếp phá tan!

- Tiếp tục phá tan thêm một kinh mạch nữa, ta liền có thể luyện Tật Phong Bộ tới cảnh giới có chút thành tựu.

Phong Vân Vô Ngân không có nửa điểm chần chờ, toàn tâm toàn ý trùng kích kinh mạch thứ 5.

Chi là lần này, cho dù liên tục trùng kích nhiều lần, kinh mạch thứ năm vẫn không thể thuận lợi phá tan.

Ngay khi Phong Vân Vô Ngân liên tục trùng kích 28 lần thất bại, đang trùng kích lần thứ 29, thình lình, mấy bóng người cầm binh khí từ dưới tàng cây xẹt qua.

Lúc trải qua phiến rừng cây này, mấy bóng người dừng lại một chút, liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó lại gấp gáp chạy về phía trước.

Không phải đám người Da Luật Trượng thì là gi?

May là Phong Vân Vô Ngân dùng Dưỡng Tâm Đan, chùyên chú tu luyện, tâm vô động, tuy rằng nhận được có người trải qua bên dưới tàng cây, nhưng vân chưa bị lộ khí tức ra ngoài, tâm tình vân tỉnh táo không chút dao động, dường như hòa họp thành một thể đối với thân cây này, lại dường như siêu thoát cái cây này, rất tự nhiên, phi thưởng huyền diệu.

Bởi vậy, hắn không thất thố khi thấy đám người Da Luật Trượng trải qua dưới tàng cây, đám người Da Luật Trượng, cũng không phát hiện ra Phong Vân Vô Ngân.

Đương nhiên, chìm đắm trong tu luyện, cùng không phải nói Phong Vân Vô Ngân sẽ không ý thức được nguy hiểm đã xém lông mày. Hắn không muốn làm một con mồi, mà muốn đi làm thợ sân, như vậy, điều kiện tiên quyết, chỉnh là luyện thành công Tật Phong Bộ, dùng tốc độ khiến đám người Da Luật Trượng bị đả kích xuất kỳ bất ý.

Phong Vân Vô Ngân chùyên chú tu luyện, đến khi phía chân trời trắng bệch, như trước vân không thê phá giải được kinh mạch thứ năm. Mặc dù dược hiệu của Dưỡng Tâm Đan duy trì liên tục cả ngày, nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng không muốn chờ lâu như vậy. Đêm tối biến mất, ban ngày phủ xuống, dưới trời nắng sáng sủa, tỉ lệ Phong Vân Vô Ngân bị đám người Da Luật Trượng phát hiện, gia tăng rất nhiều!

- Một viên dược không được, ta nuốt thêm một viên, chồng dược hiệu!

Phong Vân Vô Ngân làm ra quyết tâm, tiếp tục móc ra một viên Dưỡng

Tâm Đan, trực tiếp nuốt xuống phía dưới.

Trọng tài Ngạo Hàn Tông nói qua, phàm là đan dược, vô luận đan dược cấp cao hay cấp thấp, lần đầu tiên dùng, dược hiệu rõ rằng, dùng càng nhiều, hiệu quả càng thấp. Nếu lúc này Phong Vân Vô Ngân không dừng lại liên tục nuốt Dưỡng Tâm Đan, ngày sau lúc cần tu luyện suy xét vũ kỳ cao cấp, như lại dùng Dưỡng Tâm Đan, hiệu quả sẽ không còn tốt như vậy rồi.

Lúc này liên tục uống thuốc, có một loại xu hướng nuông chiều thành hư...

Thế nhưng, đứng trước sinh tử, Phong Vân Vô Ngân tuyệt đối không phải một người không quả quyết, hôm nay cùng không thể bảo vệ tính mạng, còn nói chi đến chùyện xảy ra ngày mai?

Viên Dưỡng Tâm Đan thứ hai chui vào trong bụng, sau một khắc, bộ đồ kinh mạch này, càng thêm trở nên rõ rằng sáng sủa trong đầu Phong Vân Vô Ngân.

Oanh!

Kinh mạch thứ năm, lên tiếng mà liệt!

Tật Phong Bộ... Có chút thành tựu!

Phong Vân Vô Ngân không ngừng cố gắng, dựa vào dược tính của hai viên Dưỡng Tâm Đan, liên tiếp lại phá giải 3 kinh mạch!

Cứ như vậy, Phong Vân Vô Ngân đã đả thông tám kinh mạch, chỉ kém hai kinh mạch nữa là có thể luyện Tật Phong Bộ tới trung kỳ!

Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này lại sinh ra bình cảnh, kinh mạch thứ chín, bất kể như thế nào cùng không thể phá ra!

Việc đã đến nước này, còn kém hai kinh mạch liền thanh công tới trung kỳ, Phong Vân Vô Ngân đơn giản nuốt thêm một viên Dưỡng Tâm Đan!

Oanh! Oanh!

Hiệu quả ba viên đan dược chồng chất, có thế khiến Phong Vân Vô Ngân phá giải được kinh mạch thứ 9 và thứ 10.

Tật Phong Bộ... Trung kỳ!

Kinh mạch thứ 11, lại không thể nào phá giải.

Phong Vân Vô Ngân từ trong trạng thái tu luyện tinh lại, bất tri bất giác, trăng đã lên cao, buổi tối lại phủ xuống trong mảnh rừng rậm.

- Ta tốn hao 3 viên Dưỡng Tâm Đan mới mạnh mè tu luyện Tật Phong Bộ tới trung kỳ, mà từ đó đến cảnh giới đại thành, còn phải phá giải 10 kinh mạch. Hiện nay, ta còn lại hai viên đan dược, mỗi khi dùng thêm một viên, dược hiệu sẽ thấp hơn một phần, như vậy, mặc dù ta sử dụng hai viên đan dược còn lại, cùng căn bản không thể phá giải 10 kinh mạch còn lại! Cảnh giới đại thành, tạm thời không thể mong ước. Đơn giản, liền lưu lại hai viên Dưỡng Tâm Đan, ngày sau còn có chỗ dùng đến.

Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng nhảy xuống đại thụ, chỉ cảm thấy quả nhiên thân thể mềm mại hơn trước kia một ít.

104 Thiên Địa Đan Điền, trải qua một phen hấp thu luyện hóa, đã khôi phục tới cảnh giới huyền khí tứ phẩm.

Phong Vân Vô Ngân khẽ động tâm niệm, 104 Thiên Địa Đan Điền, thu nhập vào thân thể, hắn sử dụng những huyền khí này, nhanh chóng vận hành một vòng trong 10 kinh mạch đã được đả thông, đột nhiên, hai chân Phong. Vân Vô Ngân nhẹ như không có gỉ, hắn ra sức chạy về phía trước một bước, bốn phía nổi lên tiếng gió, một bước này. dì nhiên bước ra 15 thước.

Tật Phong Bộ trung kỳ, tăng thêm gấp ba lần tốc độ!

- Hừ! Da Luật Trượng, các ngươi tìm ta cà ngày, hiện tại đến lượt ta tìm các ngươi rồi! Ta đảm bảo, các ngươi căn băn không có khả năng nghĩ đến, thân pháp ta lúc này, sẽ nhanh chóng như vậy!

Phong Vân Vô Ngân nâng kiếm trên tay, thi triển Tật Phong Bộ, mấy người lóe ra, đã xuyên qua khoảng năm mươi thước.

Thợ săn và con mồi đã yên lặng phát sinh biến hóa.

Đêm, ánh trăng sáng tỏ, phóng ra ánh bạc xuống đại địa, trên trời đầy sao, họp lại càng thêm vẻ huyền bí của trời đêm.

Bạch Mang Sơn.

Một thân ảnh vô thanh vô tức vui sướng xuyên toa trong từng rậm, như cá gặp nước, như chim trên trời. Hắn bước ra một bước đã lóe ra hơn mười thước, mấy lần lóe ra, lần chạy ra ngoài mấy chục thước, nhanh đến thần kỳ. Chỉnh là Phong Vân Vô Ngân đã tu luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới trung kỳ.

Đột nhiên, cước bộ gấp gáp của Phong Vân Vô Ngân đột ngột dừng lại, toàn bộ thân hình dần dần chậm hơn, 104 Thiên Địa Đan Điền hút ra ngoài thân thể, huyền khí quanh thân không còn sót lại chút gì, cứ như vậy, Tật Phong Bộ không có năng lượng huyền khí cung cấp, cùng không thể tiếp tục phát huy, tốc độ Phong Vân Vô Ngân đột nhiên chậm lại, hai chân vô thanh vô tức dán trên mật đất, làm một lượt trượt, thân thể mới biến mất tại một gốc cây cổ thụ.

Đây là một loại phương pháp giảm tốc độ từ nhanh về chậm mà Phong Vân Vô Ngân không ngừng nếm thử lục lọi nghiên cứu đi ra sau khi chạy vội mấy giờ trong rừng.

Trong cơ thể không hề lưu động huyền khí, có thể khiến toàn thân Phong Vân Vô Ngân bình thản vô cùng, nhẹ nhàng ẩn vào trong bóng tối.

Mười thước bên ngoài, có mấy đoàn lửa trại, âm thanh củi cháy mạnh cách cách.

Ánh lừa soi sáng rõ một mảnh đất trống kia.

Có mấy người, ngồi vây quanh bên lửa trại.

Không phải đám người Da Luật Trượng, là ai?

Bọn họ đang ờ bên cạnh lửa trại, nướng khoai lang.

Dưới ánh lửa, sắc mặt mọi người âm tình bất định, lúc sáng lúc tối.

Vẻ mặt Da Luật Trượng: lạnh lùng nghiêm nghị, trên mặt lộ vẻ sầu lo, Hạ Hồ Tử thì nuốt từng ngụm từng ngụm khoai lang đã nướng tốt, ăn một ngụm, thấp giọng chửi bới một câu “ mụ nội nó”, Da Luật Thiên Long rút cương đao, dùng khăn lụa lau chùi lười đao, động tác thong thả, có vẻ trong lòng đang suy nghĩ, Trần Phi ngẩng đầu nhìn trời đêm, Phong Vân Tuyết cúi đầu, trong miệng dường như cùng đang lẩm bẩm, không biết nàng lại tính toán cái gì…

Mấy người, đã không ngừng nghi truy đuổi tìm kiếm trong Bạch Mang Sơn một ngày đêm, ngay cả một bóng người cùng chưa từng tìm ra. Đêm nay qua đi, cách thời gian quy định của ba vị trọng tài chỉ còn có hai ngày. Hiện nay, Phong Vân Vô Ngân sống không thấy người, chết không thấy xác, năm gã tán tu bị thương cũng như đá chìm đáy bể, không thể tìm thấy.

Sầu muộn!

Tất cả mọi người đều vô cùng lo âu, rồi lại bó tay không cách.

Lúc này, Hạ Hồ Tử ném đi củ khoai lang đang cầm trên tay, nôn nóng đứng lên, lớn tiếng nói:

- Mẹ nó, còn lo lắng để làm chi? Tiếp tục tìm thôi!

- Đã tìm một ngày đêm, cùng không cần phải gấp nhất thời, Hạ huynh đệ, ta thấy mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, đêm nay nghi ngơi ờ chỗ này, sáng mai lại tiếp tục tìm kiếm.

Da Luật Trượng nói.

Khóe miệng Hạ Hồ Tử nhếch lên, vừa định phản đối lời đề nghị của Da Luật Trượng, Phong Vân Tuyết lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp tập trung Da Luật Trượng.

- Da Luật đại ca!

- Ừm?

Da Luật Trượng nghiêng đầu nhìn về phía Phong Vân Tuyết. Phong Vân Tuyết đang tuổi thanh xuân, da thịt như tuyết, thanh tú xinh đẹp, thật sự là một đại mỹ nhân xinh đẹp như hoa sen mới nở, trong lòng Da Luật Trượng, khó tránh khỏi có chút dã tâm với Phong Vân Tuyết.

Hắn nghĩ thầm, Phong Vân Tuyết, sau khi đánh chết năm gã tán tu kia, hai chúng ta đồng thời tiến nhập Ngạo Hàn Tông, chúng ta đều là một mạch của Khâu Hác Thành, tự nhiên đồng khí liên chi, hỗ trợ lẫn nhau, tu vi ta cao hơn, thiên tư tốt hơn, đến lúc đó. không sợ ngươi không chủ động chui đầu vào lòng ta. Nghĩ như thể, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn thoáng cái nới lõng, nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói:

- Tiểu tuyết, nàng có đề nghị gì?

- Da Luật Trượng đại ca, lần này dọc theo đường đi, ta đã khổ tâm suy tư, luôn luôn không thể rõ rằng...

Phong Vân Tuyết lắc đầu nói:

- Ngươi tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, ngươi nói gập phải năm gã tán tu bị thương, ngươi lại không có cả cơ hội phóng ra pháo hiệu, điểm này làm ta khó có thể tin, ngươi còn nói, ngươi giao chiến khổ sở cùng năm gã tán tu, cuối cùng may mắn chạy thoát, ta nhìn ngươi, thấy quần áo ngươi sạch sẽ, dung nhan ngăn nắp sạch sẽ, thực sự không giống như mới trải qua sinh tử khổ chiến....

- Da Luật Trượng, ta muốn hỏi một câu, tiểu đệ Vô Ngân nhà ta đến tột cùng sống hay chết?

Lời này từ đầu nói đến phía sau, đã rõ rằng mang ý chất vấn! Tay nàng cầm chuôi kiếm, ánh mắt đốt người.

- Ừm?

Ba người Da Luật Thiên Long, Hạ Hồ Tử, Trần Phi, đồng thời nhìn về phía Phong Vân Tuyết, trong mắt mơ hồ hiện lên sát khí.

Khóe mắt Da Luật Trượng co quắp một ít, sát khí trong mắt chợt lóe qua, hắn cười gượng nói:

- Tuyết tiểu thư, nàng đang nghi ngờ Da Luật Trượng ta?

Da Luật Thiên Long nháy mất ra dấu với Da Luật Trượng, bảo hắn ra tay tiêu diệt Phong Vân Tuyết.

Trong lòng Da Luật Trượng dẫy dụa vài giây, sau đó đột nhiên cười nói:

- Tuyết tiểu thư, bộ dáng khi giận của nàng, thật sự xinh đẹp!

Tay phải, đã nhẹ nhàng đặt lên chuôi đao cài bên hông.

Lúc này, bất ngờ...

Ba...

Hơn mười thước bên ngoài, một việc đá đột nhiên bắn nhanh tới, trực tiếp rơi xuống cách đám người Da Luật Trượng tầm ba thước.

- Ai? _

Hạ Hồ Tử nổi giận gầm lên một tiếng, huyền khí trong nháy mắt bao lấy hai chân, toàn thân như mũi nhọn bắn ra, bắt về phía phương hướng ném hòn đá.

- Hạ huynh đệ, trở về!

Da Luật Trượng cao giọng quát. Rất rõ rằng, vừa rồi thạch tử kia, chính là có người âm thầm ở bên cạnh nhìn trộm bọn họ. Hiện tại lấy hòn đã dẫn dắt, sợ rằng chính là dẫn xà xuất động! Thái độ làm người của Da Luật Trượng luôn luôn có mưu rồi mới hành động, tuyệt đối không xúc động qua loa giống như Hạ Hồ Tử.

- Ca, chúng ta mau chóng tiến lên đi, Hạ huynh đan thương thấp mà, khó lòng bảo đảm chu toàn!

Da Luật Thiên Long biến sắc.

- Chờ một chút... Sợ rằng có lừa dối!

Da Luật Trượng cầm cương đao trên tay, nhưng cùng không dám tùy ý xuất kích chi rống lớn một tiếng nói.

- Hạ huynh đê! Mau trở lại! Hạ huynh đệ!

Hơn nữa, viên đá vừa rồi, chính là Phong Vân Vô Ngân âm thầm ném mạnh, hắn vừa ném đá, lập tức thu nạp 104 Thiên Địa Đan Điền vào trong thân thể, sử dụng Tật Phong Bộ lùi ra sau hơn mười thước, lập tức vận huyền khí dùng Tật Phong Bộ, lấy tốc độ mỗi bước năm mét, vội vàng chạy mất! Trong lúc vội chạy, vân tụ công lại màng nhì, quả nhiên nghe được phía sau có người đuổi theo! Nghe tiếng bước chân, hỉnh như chỉ có một người!

Chi một lúc sau, tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng rõ rằng, Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu nhìn lại, đang thấy Hạ Hồ Tử đang vội vàng đuổi theo mình.

Bản thân tu vi huyền khí của Hạ Hồ Tử cao hơn Phong Vân Vô Ngân, tốt chất thân thể cùng đã trải qua Thối Thể Đan rèn luyện, hơn nữa, một cô công pháp thân pháp Hoàng Giai cấp thấp gia truyền của hắn, khiến cho hắn có thể đạt được tốc độ cao nhất khoảng tám thước một bước, so với tốc độ lúc này của Phong Vân Vô Ngân. Đã nhanh hơn không ít.

Đãng đãng đãng vài bước, mắt thấy đã sắp đuổi kịp Phong Vân Vô Ngân!

- Ha ha ha ha! Nguyên lai là tiểu cẩu này! Tiểu tử, ngươi thật phúc lớn mệnh đại, vài tên tán tu kia lại không thể giết chết ngươi, không lẽ ngươi đi liếm cái mông người ta sao? Ha ha ha! Ngươi trốn thì trốn, chúng ta không tìm ngươi còn chưa tính, không nghĩ tới, ngươi dì nhiên chủ động dân xác ra ngoài, ngươi bị lừa đá vào đầu à? Ha ha ha ha ha!

Hạ Hồ Tử vừa nhìn thấy người trước mặt chính là Phong Vân Vô Ngân, sát khí tràn ngập trong lòng, trong miệng cùng liên tục bắt đầu chửi rủa:

-Yêu yêu yêu, dĩ nhiên đã có huyền khi tứ phẩm, thực sự là tiến bộ thần tốc, bất quá, ngày hôm nay ta phải giết tên nịnh nọt a dua liếm mông người khác như ngươi thành trăm mảnh!

Hắn quan sát đến, quanh thân Phong Vân Vô Ngân tòa ra tu vi huyền khí Hậu Thiên tứ phẩm, mặc dù lúc hắn còn trẻ như Phong Vân Vô Ngân không thể đạt dược độ cao đó, Phong Vân Vô Ngân là một người đặc biệt, nhưng hắn vẫn không đặt ờ trong mắt. Dù sao, hắn có tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ, có thể kèm huyền khí vào trong công kích của kiếm phong, đao phong đả thương người. Hiệu quả xa xa cảnh giới Hậu Thiên tứ phẩm không thể sánh bàng.

Hạ Hồ Tử nói một lúc, tâm thân phân tâm, cước bộ tự nhiên chậm lại, Phong Vân Vô Ngân quay đầu lại cắn răng chạy tiếp, dường như không dám thờ mạnh một ngụm. Khoảng cách hai bên, từ từ kéo dài ra chừng 10 thước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play