Một tấm kính thủy tinh lơ lửng ở trước mặt Đế Huyền. Xung quanh tấm kính có một mặt nước lăn tăn, rêu tảo lay động trong lòng nước, tản ra một cảm giác rất tươi mát. Hơn nữa còn có một luồng năng lượng vô danh không ngừng lưu chuyển ở trên mặt kính, vô cùng lộng lẫy.
Đế Huyền quay về phía mặt kính, liên mồm kêu vài tiếng "Sư tôn", thần thái lạnh lùng kiêu căng ngày trước không còn nữa, mà giờ này hắn trở nên vô cùng cung kính, trong đó còn kèm theo một phần lo sợ.
Sau một khắc, mặt kính ở bên trong nước bắt đầu rung động, từng vòng từng vòng sóng gợn bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, một đỉnh núi dần dần hiện lên trong kính.
Trời thăm thẳm, mây lững lờ, núi biêng biếc.
Thác nước, cầu nhỏ, suối reo.
Đế Huyền vội vàng nhảy xuống khỏi giường, hai đầu gối khụy xuống đất, ba quỳ chín lạy.
- Đế Huyền, vì sao ngươi lại sử dụng Kiếm Thần Môn mà vi sư tặng cho ngươi? Không phải vi sư đã nói với ngươi rồi sao, Kiếm Thần Môn này chính là tuyệt đỉnh bảo khí của Thần Kiếm tông chúng ta, luyện chế không dễ chút nào, giá trị ngàn vạn lượng vàng. Vi sư nói khi nào sống hết trước mắt mới được dùng tới Kiểm Thần Môn. Hôm nay ngươi đã thực sự gặp phải thời điểm sinh tử tồn vong, ngàn quân treo sợi tóc rồi sao?
Một tiếng nói già nua thâm thúy, ẩn chứa sự uy nghiêm không gì sánh được, quyền thế vô thượng, từ bên trong mặt kính truyền ra.
Chỉ thấy trong kính, trên đỉnh núi, có một lão giả mặc áo gai thô thản nhiên ngồi đó, làn da của hắn trơn láng ẩn chứa bảo quang, đôi mắt thâm trầm tựa như vực sâu biển rộng. Lấy hắn làm trung tâm, một cỗ lực hút đáng sợ hình thành nên một vòng xoáy kinh khủng, thu nạp hoàn toàn thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng về phía mình, ở quanh thân thể hắn hình thành nên những hoa văn trùng điệp dày đặc tựa như một hồ nước.
Trong hư không có vạn thanh bảo kiếm lơ lửng, câu kiếm, tam xích kiếm, thất xích kiếm, cự xỉ kiếm, tử ngọ uyên ương kiếm, long phượng kiếm, thư hừng kiểm...
Mỗi một thanh trường kiếm đều rung động lên theo sự dâng trào của thiên địa linh khí, phảng phất giống như linh vật có sinh mệnh.
Vạn Kiếm Tôn Giả!
Đại lục Huyền Tôn, đế quốc Thần Kiếm, đương đại tông chủ của tông môn cực mạnh, được xưng là tay sai của hoàng thất - Thần Kiếm tông.
Đằng sau Vạn Kiếm Tôn Giả, xếp thành một hàng là hơn mười trưởng lão, mấy chục đệ tử trẻ tuổi, tất cả đều có khí chất như kiếm, sát khí tận trời, hư không trên đỉnh đầu đều có hư ảnh hình kiếm bay lượn.
- Sư tôn!
Đế Huyền hướng về phía mặt kinh hành lễ xong mới mở miệng nói:
- Sư tôn, đồ nhi quay về đế quốc chiến Tần, tham gia đại hội tuyển rể do cự đầu Lý Vạn Tiên chủ trì, có gặp phải một chút phiền toái.
- Hả?
Trong mắt Vạn Kiếm Tôn Giả xẹt qua một vệt tinh mang:
- Đế Huyền, ngươi đã tu luyện các tuyệt kỹ của Hoàng Tuyền đảo đến xuất thần nhập hóa, lại đạt được truyền thừa Kiếm Thần Bát Sát của bản môn. Trong số đám người võ giả Hậu Thiên của đại lục Huyền Tôn cũng liệt vào hàng nổi trội, có thể vượt cấp khiêu chiến võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ. Tham gia vào một đại hội tuyển rể, chỉ là một đám ô hợp cũng có thể mang tới phiền phức cho ngươi sao?
- Sư tôn, ban đầu đám thiếu niên tham gia đại hội tuyển rể lần này Đế Huyền cũng không để ýào mắt, đạt được vị trí đứng đầu đại hội chắc như đinh đóng cột. Nhưng bỗng nhiên có một thiếu niên tán tu là Quách Khiếu Thiên dĩ nhiên lại bộc lộ tài năng, hắn trong lúc thi đấu đã luyện thành Tiên Thiên Cương Thể, trong người lại mang đủ loại ma công, rất khó đối phó. Sư tôn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trận chung kết đại hội tuyển rể lần này sẽ chính là cuộc đọ sức giữa Đế Huyền cùng với Quách Khiếu Thiên, ở trên võ đài phân cao thấp. Đế Huyền không nắm chắc được mười thành sẽ đánh bại Quách Khiếu Thiên, nhiều lắm cũng chỉ được năm sáu thành mà thôi. Sư tôn cũng biết rõ tính cách của Đế Huyền, tranh giành mọi thứ đều tính trước làm sau, trận chiến này không chỉ quyết định đến hạnh phúc chung thân của Đế Huyền, mà hơn nữa còn gắn liền với tôn nghiêm, kiêu ngạo cả. đời của Đế Huyền. Nếu như thua, Đế Huyền sẽ không vực dậy nổi.
Đế Huyền lúc này cũng nói thật, hắn là một người chỉ cần thua sẽ không đứng dậy nổi.
Trong mắt Vạn Kiếm Tôn Giả thoáng hiện lên một chút kinh ngạc:
- Tiên Thiên Cương Thể à, vậy thì Đế Huyền, ý của ngươi có phải muốn xin sư tôn một vài bí bảo để khắc địch chế thắng sao?
- Vâng!
Đế Huyền gật đầu nói:
- Sư tôn, Đế Huyền hôm nay, chỗ dựa lớn nhất trên người chỉnh là Hoàng Tuyền Bạo Liệt Hoàn do Hoàng Tuyền đảo đặc chế, tổng cộng có 4 viên, nhưng mà Đế Huyền vẫn còn sợ thiếu.
- Hoàng Tuyền Bạo Liệt Hoàn, sau khi phát nổ, có thể bộc phát ra lực lượng có uy lực tương đương với một đòn toàn lực của võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ, nếu vậy mà vẫn còn chưa đủ, xem ra Quách Khiếu Thiên kia quả thực đã khiển cho ngươi rất kiêng kỵ.
Vạn Kiểm Tôn Giả lên tiếng không nhanh không chậm:
- Đế Huyền, khi ngươi rời khỏi sư môn vẫn còn tràn đầy tự tin, vi sư muốn ban tặng ngươi một ít bí bảo ngươi cũng uyển chuyển từ chối, ngươi rất kiêu ngạo, nếu như có được thời gian thì ngươi sẽ rất mạnh.
- Đế Huyền biết sai rồi!
Đế Huyền vội vã dập đầu nói.
- Thôi được!
Vạn Kiểm Tôn Giả khẽ chép miệng:
- Đế Huyền ngươi là đệ tử thân truyền của vi sư, chỉ là con gái của một tán tu ngươi cũng không thể cưới về làm vợ, vậy thì uy danh của Thần Kiểm tông sẽ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đế Huyền, ta cho ngươi hai vật.
Nói xong, Vạn Kiếm Tôn Giả vung tay áo lên, hai viên đan dược một đen một trắng bay thẳng về phía mặt kính.
Mặt kính kia có ẩn chứa pháp lực vô biên, thậm chí còn có cả khả năng xuyên qua thời không.
Đế Huyền vươn tay đón lấy hai viên đan dược, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, dược lực hùng hậu tràn ngập khắp nơi trong căn phòng, lập tức khiến cho toàn bộ gian phòng như biến thành một lò lửa.
- Đan dược màu trắng là "Kiếm Thần chiết Thọ đan", sau khi dùng có thể mạnh mẽ đề thăng cảnh giới tu vi của bản thân lên Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, hiệu quả của thuốc duy trì 3 tiếng đồng hồ. Sau khi hiệu quả này tan đi, tu vi sẽ tụt về cảnh giới ban đầu, thọ mệnh sẽ hao tổn mất 20 năm. chẳng qua Đế Huyền ngươi cũng sắp tấn chức lên Tiên Thiên rồi, 20 năm thọ mệnh cũng không tính là gì.
Vạn Kiếm Tôn Giả trầm giọng nói
- Đan dược màu đen là "Tiên Thiên Tạo Hóa đan", sau khi sử dụng sẽ khiến ngươi lập tức hóa huyền thành cương, trực tiếp trở thành võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ. Nhưng nếu như dựa vào đan dược để thành tựu Tiên Thiên, thiên phú là sự lĩnh ngộ của bản thân sẽ bị ảnh hưởng, bất lợi cho việc tu luyện sau này.
Hai viên đan dược tuyệt phẩm!
- Đa tạ sư tôn ban đan dược!
Đế Huyền tay cầm đan dược, biểu tình trên mặt đã nhiều thêm vài phần chắc chắn, trịnh trọng cất đan dược vào bên trong nạp giới, một lần nữa hướng về phía mặt kính trịnh trọng hành lễ.
Lúc này Vạn Kiếm Tôn Giả đột ngột quay sang bên cạnh, lên tiếng nói với một thanh niên lạnh lùng mặc áo đen đứng ở đó:
- Doanh Thắng!
- Sư tôn!
Thanh niên áo đen lạnh lùng kia đáp lời, trong giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Sư đệ Đế Huyền ngươi gặp phải một chút phiền toái. Ngươi có thể đến bên sư đệ ngươi để trông nom. Đồng thời đó cũng là một cuộc rèn luyện sư môn giao cho ngươi. Doanh Thắng, ngươi thiên phú tuyệt hảo, đương thời hiếm thấy, khoảnh cách tới Tiên Thiên so với Đế Huyền còn gần hơn, vẻn vẹn chỉ còn thiếu một tia mình ngộ là có thể hóa huyền thành cương, một bước lên trời. Ta không để cho ngươi dùng bất kỳ đan dược bí bảo trùng kích Tiên Thiên cảnh, cũng không mang ngươi tới bất kỳ tu luyện trưöng trùng kích Tiên Thiên cảnh nào, thuần túy đều dựa vào bản thân ngươi tự mình lĩnh ngộ. Như vậy sẽ trợ giúp rất nhiều cho tu vi của ngươi sau này.
Vạn Kiếm Tôn Giả chậm rãi nói:
- Lần này đi tới đế quốc chiến Tần, ngươi cứ buông tay mà hành sự, thoải mái rèn luyện, thậm chí là chém giết sinh tử cũng được. Trên người ngươi có mang theo Kiểm Thần Môn, khi gặp sinh tử hung hiểm bất kỳ lúc nào cũng có thể quay trở về Thần Kiếm tông. Đi thôi!
- Vâng, thưa sư tôn!
đôi mắt của thiếu niên áo đen lạnh lùng khẽ lóe lên vẻ hưng phấn, bất chợt toàn thân hóa thành một luồng kiếm quang, dung nhập vào bên trong mặt kính.
Sau khi thiến niên áo đen này biến mất, mặt kính thủy tinh dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng tan biến trong hư vô.
- Tông chủ, kế hoạch của chúng ta lần này gặp phải trở ngại... Tên đệ tử Đế Huyền kia không đáng tín nhiệm!
Một lão giả áo gai lên tiếng nói với Vạn Kiếm Tôn Giả.
- Không sao. chỉ là một gã Tiên Thiên Cương Thể, ta ban tặng cho Đế Huyền hai viên đan dược cao cấp, hơn nữa trên người hắn lại còn có bí bảo của Hoàng Tuyền đảo, theo lý sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Huống hồ ta đã cho Doanh Thắng tới đó trợ giúp. Doanh Thắng chính là bất thế thiên tài của Thần Kiếm tông chúng ta, ở dưới Tiên Thiên, không kẻ nào địch nổi. Có thể dễ dàng vượt cấp chém giết võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ, mười phần yêu nghiệt. Lý Vạn Tiên kia thân là cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong, so với ta thì cũng ngang cơ, cho dù phát hiện ra Doanh Thắng cũng sẽ tự trọng thân phận, không xuất thủ đối với Doanh Thắng.
Vạn Kiếm Tôn Giả lên tiếng khẳng định
Lão giả áo gai kia gật đầu nói:
- Tông chủ cao mình. Tông chủ, lần này chúng ta lợi dụng thân phận của Đế Huyền, để cho hán đi chiếm vị trí quán quân đại hội tuyển rể, tranh đoạt con gái của cự đầu Lý Vạn Tiên giới tán tu đế quốc chiến Tần, trở thành con rể của Lý Vạn Tiên. Đến lúc đó Thần Kiếm tông chúng ta cùng với thế lực tán tu đế quốc chiến Tần, nội trng ngoại hợp, cùng nhau mưu đoạt cơ nghiệp ngàn đời của đế quốc chiên Tần.
Lão giả áo gai thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Thần Kiếm tông chúng ta thiên tài xuất hiện lớp lớp, thế lực mạnh mẽ khiến cho tài nguyên tu luyện ngày một thiếu thốn, thực sự cần phải đi cướp đoạt lấy một ít cơ nghiệp. Đế quốc chiến Tần lâu nay suy yếu, năm đại tông môn của chứng cũng chẳng ra gì, đối với chúng ta mà nói, bọn chứng chính là một miếng thịt mỡ bày ra trước mặt.
- Thành bài tất cả đều nằm trên người Đế Huyền. Nếu như hán thuận lợi trở thành con rể Lý Vạn Tiên, vậy đại sự sẽ thành công.
Trong mắt Vạn Kiếm Tôn Giả bỗng nhiên bùng phát lãnh mang:
- Lúc trước, sở dĩ ta đặc biệt thu nhận Đế Huyền, đơn giản là muốn an bài một nước cờ ngầm. Bằng không lấy thân phận của Đế Huyền, làm gì có tài có đức mà gia nhập Thần Kiểm tông ta!
- Tông chủ suy tính sâu xa!
Trong phòng Đế Huyền.
Thiếu niên áo đen lạnh lùng Doanh Thắng đang đứng ngạo nghễ ở đó, nhất thời bên trong phòng kiếm khí tràn ngập, sát khí đằng đằng.
Đế Huyền ngày trước mắt cao hơn trán, giờ đã biến thành một con mèo con ngoan ngoãn, cúi đầu khom lưng nói:
- Đại hoàng tử, ngài... vậy mà ngài lại tới tận đây để trợ giúp Đế Huyền. Đế Huyền cảm động rơi nước mắt.
Trong mắt Doanh Thắng kiếm mang chớp động:
- Đế Huyền sư đệ, nơi này cũng không phải là Thần Kiếm đế quốc, ngươi không phải dừng tới lễ quân thần. Lần này sư tôn để ta tới đây, một mặt là trợ giúp ngươi, nhất cử đoạt lấy vị trí đầu của đại hội tuyển rể. về phương diện khác, chính là muốn ta được ma luyện một phen, rèn giũa tâm chí. Đối thủ cạnh tranh của ngươi là một tán tu có Tiên Thiên Cương Thể? Tốt lắm, cả đời ta giết người không đếm xuể, võ giả Tiên Thiên cũng đã giết qua không ít, nhưng vẫn còn chưa được giết một tên Tiên Thiên Cương Thể nào bao giờ. Ngày mai ngươi dẫn ta tới đó, một kiếm chém chết tên tán tu kia, vậy là vạn sự đều xong.
Đế Huyền vội vàng nói:
- Đại hoàng tử, Đế Huyền nguyện ý tự mình xuất thủ chém chết tên tiểu tử họ Quách kia. Còn nếu như Đại hoàng tử nhịn không được muốn ra tay, mong rằng không nên đả thương tới tính mệnh tiểu tử họ Quách kia, chỉ làm nhục một phen rồi thôi!
Hai mắt Doanh Thắng híp lại, lãnh mang lóe lên, liếc mắt nhìn về phía Đế Huyền hờ hững không nói lời nào, phảng phất như xem thường không cần thiết phải bàn bạc với Đế Huyền về việc này.
Bị Doanh Thắng nhìn bằng ánh mắt khinh thường như vậy, nhưng Đế Huyền ở trước mặt hắn căn bản cũng không đánh quá phận mở miệng tranh chấp.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Đám thiếu niên cùng với những tùy tùng của mình đều trực tiếp rời khỏi thành, đi ra bên ngoài để săn bắn mãnh thú, thu thập nguyên liệu nấu ăn, nấu nướng mỹ thực để hoàn thành khảo nghiệm của Thao Thiết bà bà.
Chỉ có một mình Phong Vân Vô Ngân chậm rãi lẻ loi đi về phía ngoài thành.
Bất thình lình, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên có một cảm giác kỳ dị như mũi nhọn châm vào lưng! Phảng phất như có một thanh lợi kiếm dí sát vào lưng hắn.
Phong Vân Vô Ngân vô ý thức nghiêng đầu nhìn sang, thứ hắn thấy đầu tiên chính là một cặp mắt.
Đây là một cặp mắt băng lãnh thấu xương, lóe ra hàng vạn hàng nghìn tia kiểm ý!
Ánh mắt này thuộc về một thanh niên toàn thân bao bọc trong một chiếc áo choàng màu đen. Hắn đứng ở bên cạnh Đế Huyền. Hắn liếc mất nhìn Phong Vân Vô Ngân một thoáng rồi lập tức dời ánh mất đi chỗ khác.
- Hả? Kẻ này là ai?
Phong Vân Vô Ngân vô cùng khó hiểu:
- Là người của Đế Huyền? Nhưng mấy ngày trước vẫn chưa từng nhìn thấy hắn. Hơn nữa, khí tức của hắn so với Đế Huyền còn đáng sợ hơn nhiều!
Ngay khi mạch suy nghĩ của Phong Vân Vô Ngân vẫn còn chưa dứt, tiếng nói thô to của Thao Thiết bà bà kia đã vang vọng khắp toàn thành:
- Thi đấu bắt đầu! Cút ra khỏi thành cho lão thái bà! Thu thập nguyên liệu nấu ăn! Ba ngày! Các ngươi chỉ có thời gian ba ngày! Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thời gian ba ngày! Mau mau cút ra khỏi thành đi!
- Thôi, chẳng cần quản tới hắn, ra khỏi thành săn giết mãnh thú mới là việc chính.
Phong Vân Vô Ngân vất những ý nghĩ dang dở kia ra khỏi đầu, nhanh chân bước ra khỏi thành. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, 2 chiếc giao long tí ẩn núp trong đan điền Phong Vân Vô Ngân đã khôi phục lại được thần dũng. Năng lượng thân thể hắn cũng đã dồn đến trạng thái đỉnh phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT