"Mộng Long...."
Gần như cùng một lúc, tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
Chân khí mênh mông bên trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên cũng bị kiềm hãm, vô tận kiếm quang sắp được phóng thích lập tức dừng lại ở trong khí xoáy.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên xuất hiện một ý niệm cực kỳ cổ quái, cái này cũng quá là trùng hợp đi.
Quang mang vạn trượng trước mặt chợt biến mất. Túy chân nhân vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn về phía trước. Đám hắc vụ nồng đậm kia dần dần tản mát, để lộ ra một trung niên nam tử mặc hắc bào.
Vị nam tử này có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn. Trên khuôn mặt thoáng phong sương đó tràn ngập một vẻ mị lực nam tính. Chỉ là, bộ dáng của hắn lúc này lại có chút chật vật, đặc biệt là áo bào trên người rách te tua, khiến da thịt trên người hắn lộ ra như ẩn như hiện.
Ở phía sau lưng nam tử, một bóng người đen thui phiêu đãng theo gió giống như không có thực thể vậy.
Từ trên người hắn tỏa ra khí tức cường đại, cho dù là Túy đạo nhân cũng theo không kịp.
"Mộng Yểm tông sư sao..."
Mộng Yểm trong não hải đột nhiên kêu lên một tiếng. Thân hình hắn chớp lên một cái đã từ trong người Trịnh Hạo Thiên chui ra, dùng một ánh mắt tò mò đồng thời cũng mang theo một tia khiêu kích nhìn về phía Mộng Yểm phía trước.
Nhưng khiến hắn cảm thấy cực kỳ thất bại chính là, đối phương rõ ràng không hề để hắn vào trong lòng.
"Mộng Long, xem đám bạn già của ngươi đánh chúng ta thành bộ dạng gì này." Mộng Yểm của Mộng Long chân nhân phẫn nộ kêu lên. Thân thể hắn rung lên không ngừng, chỉ vào mấy chỗ thủng te tua trên người Mộng Long chân nhân, rít lên: "Đây là Bắc Đẩu đánh, đây là Âm Mị đánh, đây là của tên Hoang Man kia. Đây là... Trời ạ tên thèm rượu mãn tính kia uống quá nhiều rồi. Nhất định là hắn đang muốn dồn ngươi vào chỗ chết."
Vẻ mặt đám người Túy chân nhân lập tức lộ ra một tia xấu hổ.
Mộng Long chân nhân than nhẹ một tiếng. Hắn phất phất tay một cái, tên Mộng Yểm đang lải nhải lập tức ngậm miệng lại. Tuy vẫn đang lẩm bẩm cái gì đó, nhưng cũng không có mở miệng nữa.
Mộng Yểm phía sau Trịnh Hạo Thiên trợn trừng mắt. Hắn sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng bùm một tiếng, chui tọt vào trong khí xoáy.
Trịnh Hạo Thiên lấy làm lạ, hỏi: "Ngươi làm sao vậy, không phải ngươi muốn tranh hơn thua với hắn sao?"
Mộng Yểm vô lực nói: "Quên đi, ta không muốn so đo với một thằng điên đâu."
Mộng Long chân nhân chắp tay, thi lễ với mọi người, cười nói: "Các vị, đã lâu không gặp rồi."
Hoang Man chân nhân cất tiếng cười lớn. Hắn tiến lên, ôm chầm lấy Mộng Long chân nhân, hoàn toàn coi Mộng Yểm đang nhe răng trợn mắt uy hiếp bên cạnh như không khí, nói: "Mộng Long, nếu ngươi không lộ mặt thì chúng ta sợ rằng cũng chẳng phát hiện ra được."
Mộng Long chân nhân khẽ gật đầu, ánh mắt lướt đi, dừng lại trên người Âm Mị chân nhân, nói: "Âm Mị, chúc mừng ngươi hàng phục tâm ma thành công."
Âm Mị chân nhân khẽ gật đầu đáp lễ, nói: "Mộng Long, năm xưa ngươi xúi mọi người phong ấn ta vào không gian hư vô, có phải là vì đã thấy được ngày hôm nay?"
Mộng Long chân nhân chậm rãi gật đầu một cái, nói: "Không sai, ta đã thấy trước được ngày hôm nay. Cho nên ta mới bảo mọi người đưa ngươi vào không gian hư vô, đồng thời tới đây chờ các ngươi."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thất kinh. Cửu U chân nhân từng nói qua, Mộng Yểm của Mộng Long chân nhân có năng lực nhìn thấu tương lai. Hiện giờ xem ra đúng là thật rồi.
Túy chân nhân trong lòng khẽ động, nói: "Mộng Long, ngươi đã tới đây bao lâu rồi?"
"Ta rời khỏi Phiêu Miểu đại lục bao nhiêu lâu thì tới đây bấy nhiêu lâu." Mộng Long chân nhân khẽ nói.
Sắc mặt Thất Xảo chân nhân khẽ biến, nói: "Nói như vậy, ngươi đã tìm được thông đạo tiến vào Đế Vương lăng rồi?"
Mộng Long khẽ gật đầu nói: "Tuy nơi này có rất nhiều thông đạo không gian, nhưng ta có Mộng Yểm tương trợ, cộng thêm chuyện này có liên quan tới Âm Mị, cho nên suy đoán ra cũng không phải là việc khó."
Miệng hắn nói thì vẻ phong đạm vân khinh, nhưng tất cả mọi người đều biết, muốn làm được điểm này tuyệt đối không dễ dàng.
Túy chân nhân trầm ngâm một lát, nói: "Âm Mị đã nói với ngươi chuyện tiến vào Đé Vương lăng năm xưa?"
"Đúng." Mộng Long thản nhiên nói: "Nàng hỏi ta, có cơ hội khai mở cơ quan cuối cùng kia hay không. Lão phu cho Mộng Yểm tra xét tương lai, nhưng kết quả..." Ánh mắt hắn dừng trên người Trịnh Hạo Thiên, chậm rãi, nói: "Tương lai không nằm trên người chúng ta, mà là trên người hắn."
Ánh mắt mấy người Túy chân nhân cùng chiếu tới, bên trong con ngươi đều toát lên một thần sắc phức tạp.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, hắn nhìn Mộng Long chân nhân một cái thật sâu, trong lòng dậy lên sóng lớn ngập trời.
Từ khi hắn bắt đầu bước vào tu luyện chi đạo tới nay, dọc đường tuy gặp phải rất nhiều gian nguy nhưng cuối cùng đều hóa nguy thành an, hơn nữa còn tấn chức tông sư.
Kể từ khi tấn chức tong sư, hắn cho rằng mình đã nhảy ra khỏi bàn cờ. Nhưng hiện giờ nghe Mộng Long chân nhân nói xong, hắn mới biết được, thì ra mình vẫn chỉ là một quân cờ mà thôi.
Chỉ khác ở chỗ, hắn đã từ một tên tiểu tốt biến thành tướng soái.
Bất quá, cái loại cảm giác phi thường khó chịu, giống như có người dùng một sợi dây vô hình điều khiển hắn, khiến hắn có một cảm giác bất lực vô cùng.
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư Trịnh Hạo Thiên, Mộng Long chân nhân chậm rãi nói: "Ngươi, muốn thoát khỏi vận mệnh sao?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. Hắn trầm ngâm một chút, rồi kiên định gật đầu, nói: "Không sai, vận mệnh phải nằm trong tay ta, chứ không phải do kẻ khác khống chế."
Mộng Long chân nhân bật cười, nói: "Ta cũng không hề khống chế vận mệnh của ngươi, chỉ là nhìn thấy một phần tương lai mà thôi." Hắn dừng lại một chút, nói: "Trên người của ngươi cũng có Mộng Yểm, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì sau mấy chục năm nữa,ngươi nhất định cũng làm được điều này."
"Hừ." Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta cũng không muốn bị người ta nhòm ngó vận mệnh đâu."
Mộng Long chân nhân cười lớn nói: "Trên thế giới, người có thể nhìn thấy vận mệnh tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không chỉ có một mình lão phu. Ta có thể nhìn được tương lai của ngươi, đó là bởi vì ngươi được chú định sẽ gặp ta."
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Nếu ta không muốn bị người khác tra xét vận mệnh thì phải làm thế nào?"
Mộng Long chân nhân dừng một ngón tay lên, nói: "Biện pháp đơn giản nhất chính là đợi Mộng Yểm của ngươi hoàn toàn trưởng thành, tự nhiên sẽ có năng lực chống lại kẻ khác tra xét."
Bởi vì Trịnh Hạo Thiên mà Mộng Yểm của hắn cũng tấn chức tới cảnh giới tông sư, nhưng cái cảnh giới này lại không phải do hắn tự thân cố gắng mà đạt được, cho nên tuy có lực lượng tông sư chân chính, nhưng nó lại không thể nắm giữ được một số năng lực trời sinh của Mộng Yểm nhất tộc.
Bất quá, chỉ cần hắn dốc lòng tu luyện, thì đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi lắc đầu, nói: "Biện pháp này quá chậm."
Mộng Long chân nhân dựng lên ngón tay thứ hai, nói: "Biện pháp thứ hai thì khó khăn hơn một chút." Ngón tay hắn chỉ về một cái thông đạo không gian, nói: "Ngươi tiến vào Đế Vương lăng, kích phát Vương lăng ngọc trụ, nắm giữ chiến trường trong tay." Trong thanh âm của hắn lộ ra một vẻ dụ hoặc không cách nào hình dung được: "Chỉ cần ngươi trở thành chủ nhân của toàn bộ chiến trường, thì ngươi chính là người cường đại nhất thế gian này. Khi đó, đương nhiên chẳng ai có thể nhìn thấu tương lai của ngươi nữa." Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Trịnh Hạo Thiên hít thật sâu một hơi, trong con người lóe lên một tia tinh mang, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Người... cường đại nhất thế gian!
Đây là danh hiệu động lòng người đến cỡ nào chứ.
Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cười, nói: "Mộng Long chân nhân, trong hình ảnh tương lai mà ngươi nhìn thấy, ta có thành công hay không?"
Mộng Long chân nhân chậm rãi lắc đầu, nói: "Ta không biết."
"Vì sao?"
"Vì cái kết quả này đã siêu việt lực lượng cực hạn của ta và Mộng Yểm." Mộng Long chân nhân chậm rãi nói: "Một khi xảy ra chuyện như vậy, thì ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu tương lai."
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào khối ngọc thạch trong tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Đối với biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên, Mộng Long chân nhân làm như không nhìn thấy. hắn tiếp tục nói: "Tương lai luôn biến đổi không ngừng, cũng có thể lựa chọn. Hiện giờ quyền lựa chọn đó đang nằm trong tay ngươi."
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn trong suốt, giống như đã hạ quyết tâm điều gì đó." Mộng Long chân nhân, ngươi ở đây lâu như vậy, không biết đã bố trí được gì rồi?"
"Ta bố trí ba đại trận trong Đế Vương lăng, đủ để giữ chân ba vị cấm địa chi vương." Mộng Long chân nhân trả lời không chút do dự.
"Ba đại trận, cộng thêm bảy người các ngươi chẳng phải vừa vặn ngăn cản mười vị cấm địa chi vương sao." Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói.
Mộng Long chân nhân mỉm cười, nói: "Mấy trăm năm thời gian lão phu dồn vào nơi này cũng coi như không uổng phí."
Trịnh Hạo Thiên cười lớn một tiếng, nói: "Được một khi đã vậy, nếu Trịnh mỗ không phóng tay đánh cược một lần thì chẳng phải sẽ hối hận suốt đời sao?"
Tuy Trịnh Hạo Thiên rất ghét bị kẻ khác đứng sau lưng giở trò, nhưng hắn lại càng biết cơ hội này cực kỳ hiếm có.
Toàn bộ bảy vị tông sư của Phiêu Miểu đại lục đã tề tựu, hơn nữa còn trải ra một con đường rộng lớn cho hắn. Nếu như hắn còn không do dự không tiến thì suốt cả đời này, e rằng chẳng có được cơ hội tốt như vậy nữa.
Muốn đạt được thành tựu siêu việt tông sư, muốn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.
Không mạo hiểm thì sao đạt được.
Thân hình Túy chân nhân nhoáng lên một cái đã đi tới bên cạnh hắn, trầm giọng nói: "Trịnh sư đệ, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu thật sự tiến vào Đế Vương lăng, cho dù ngươi có muốn thì cũng không thể quay lại nữa."
Vừa tiến vào Đế Vương lăng, lập tức sẽ kinh động tới thập đại cấm địa chi vương trong chiến trường. Khi đó, muốn toàn thân trở thành còn khó hơn lên trời.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Túy sư huynh yên tâm, nếu tiểu đệ bỏ lỡ cơ hội này, đây mới thực sự là hối hận cả đời."
Ngữ khí của hắn thành khẩn mà hữu lực. Đây là kết quả sau một hồi cân nhắc kỹ càng, mà không phải là quyết định lỗ mãng nhất thời xúc động.
Túy chân nhân nhìn hắn một cái thật sâu, vỗ mạnh lên vai Trịnh Hạo Thiên một cái, cười lớn: "Được, không hổ là tiểu sư đệ của ta, quả nhiên hhào khí thôn thiên." Tinh quang trong mắt hắn lóe lên sáng ngời, nói: "Nếu như ngươi thành công, thì Nhân tộc chúng ta chính là Long phượng nhất tộc thứ hai rồi. Ngươi yên tâm, cho dù ngu huynh có phải bỏ cái xác tàn này ở lại, cũng phải bảo vệ ngươi tiến vào trung tâm Vương lăng."
Âm Mị chân nhân im lặng nhìn mọi người, lúc này mới lộ ra một nụ cười mỹ lệ tuyệt luân: "Nếu đã quyết định rồi vậy thì ... đi thôi."
Thân hình nàng chợt lóe, tiến vào trong một thông đạo không igan, hướng về phía trung tâm Đế Vương lăng mà bay đi.....