Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường, hai lỗ tai Trịnh Hạo Thiên không ngừng lay động, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc.
Tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng dựa vào thính lực hơn người, hắn lại có thể bất tri bất giác biết được rất nhiều chuyện.
Lúc này chiếc xe ngựa đang hướng thẳng về phía Cừu phủ mà đi, mà trên mỗi một đoạn đường xe ngựa đi qua, đều sẽ có thêm mấy người cao thủ âm thầm theo dõi phía sau.
Những người này đều là cao thủ, cao thủ chân chính. Thực lực bọn họ ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới liệp sư, trong đó thậm chí còn có một người đã đạt tới cấp bậc cao giai liệp sư.
Sau khi Trịnh Hạo Thiên phát hiện ra những người này rõ ràng, trong lòng hắn cũng trở nên kinh hỉ.
Hắn đột nhiên phát hiện, thính lực của mình ù ù cạc cạc lại tăng lên một khoảng lớn.
Lúc này, hắn thậm chí còn có thể chỉ dựa vào lỗ tai cũng có thể đoán được tu vị của bọn họ, thông qua âm thanhh phát ra khi di động. Chuyện này ở trước kia tuyệt đối là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắn biết đây nhất định là kết quả sau khi bị sát ý của Lý Mậu Lâm áp bách, mới khiến cho tiềm lực của hắn lại càng phát huy cường đại hơn.
Bất quá, lúc này nhớ ra vị công tử kia không ngờ lại động sát ý đối với mình, Trịnh Hạo Thiên lại đau đầu không thôi.
Lý Mậu Lâm chẳng những tu vi võ nghệ bản thân sâu không lường được, đạt tới cảnh giới liệp vương mà gia thế của hắn cũng quả mức cường đại, cho dù bản thân hắn có trói gà không chặt thì cũng không phải là người như Trịnh Hạo Thiên có thể chống lại được.
"Trịnh huynh, làn này phải đa tạ ngươi rồi." Cừu Tư Vịnh ngồi ở trong xe một hồi lâu, cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Trịnh Hạo Thiên vội thu liễm tâm thần, nói: "Cừu công tử khách khí rồi."
Cừu Tư Vịnh mỉm cười nói: "Không phải là ta khách khí, mà là thật lòng nói lời cảm tạ."
Trịnh Hạo Thiên miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Hôm nay Lý công tử đã ở trong đấu thú trường, cho dù ta không ra tay đi nữa thì con hắc hùng kia cũng không thể tiếp tục hại người."
Cừu Tư Vịnh hừ lạnh nói: "Lý Mậu Lâm, người này ta không thích."
Trinh Hạo Thiên hơi ngẩn người ra một chút, không ngờ Cừu Tư Vịnh lại ở trước mặt hắn, đánh giá thẳng về Lý Mậu Lâm, đây quả thật là làm hắn cực kỳ bất ngờ.
Trên mặt Cừu Tư Vịnh đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói: "Người này hẳn là ngươi cũng không thích rồi."
Trịnh Hạo Thiên trong đầu chọt lóe lên vô số ý niệm, nhanh như chớp, không biết thiếu niên này đến tột cùng là đang nghĩ cái gì.
Cừu Tư Vịnh hạ thanh âm xuống thật thấp, nói: "Tuy ta không thích hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn quả thật là có vốn để kiêu ngạo. Có lẽ sau này hắn sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của ngươi, ngươi phải cẩn thận đó."
Trịnh Hạo Thiên thân thể khẽ run lên, hắn nhăn nhó nói: "Ngươi cũng đã nhìn ra?"
Lúc đầu hắn còn nghĩ, Lý Mậu Lâm sinh ra sát ý với hắn thì chỉ có một mình hắn biết được, nhưng thật không nghĩ tới, Cừu Tư Vịnh lại có thể cảm ứng được. Trong nhất thời, hắn đối với vị thiếu niên này lại phải thay đổi cách nhìn.
Cừu Tư Vịnh kinh ngạc nhìn hắn một cái, cất tiếng cười to nói: "Lý Mậu Lâm muốn theo đuổi gia tỷ, chuyện này cả Biền Tây thành đều biết cả, ngươi vậy mà lại không biết?"
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt ẩn ước có chút xám ngoét.
Lý Mậu Lâm theo đuổi Cừu đại tiểu thư thì liên quan tới ta cái rắm....
Hắn tự biết thân biết phận của mình, đặc biệt là hôm nay sau khi gặp được tác phong, điệu bộ của Cừu Tư Vịnh cùng Lý Mậu Lâm, trong lòng đối với đám đệ tử quyền quý này lại càng thêm mấy phần kiêng kỵ.
Chỉ cần có thể, hắn cũng không muốn có một chút quan hệ nào với bọn họ.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, một đạo thanh âm trầm ổn chợt vang lên: "Nhị công tử, lão gia cho mời."
Vẻ mặt Cừu Tư Vịnh lập tức trở nên nhăn nhó, bất quá cuối cùng hắn cũng không có dùng khi vi phạm ý phụ thân, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên xòe hai bàn tay, tỏ vẻ bất lực, rồi vén rèm nhảy xuống.
Trịnh Hạo Thiên hơi do dự một chút rồi cùng theo bước Cừu Tư Vịnh, đi xuống xe.
Trước xe ngựa, một vị lão nhần râu tóc bạc phơ đang mỉm cười nhìn bọn họ, đối với người này Trịnh Hạo Thiên cũng không hề xa lạ gì, đúng là Cừu Bác Thành mà hắn từng gặp mặt ở Ngọc Đại Quan một năm trước.
"Trịnh công tử, lão gia cũng mời ngài đi vào gặp mặt."
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, trong lòng hắn cũng muốn hỏi một câu, nếu không đi có được không? Nhưng khi ánh mắt chợt lướt về phía cửa Cừu phủ, đã thấy ở đó có ít nhất hơn mười vị liệp sư, hắn liền lập tức bỏ cái ý niệm không sáng suốt trong đầu đó đi.
Hắn đi theo Cừu Bác Thành cùng Cừu Tư Vịnh tiến vào sâu trong phủ. Trong lòng thầm tự an ủi, mình là cứu người, không phải là hại người, Cừu lão gia tử cho dù có vô lý thể nào đi nữa cũng không thể nào làm khó mình được.
Cừu phủ thật lớn, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Trịnh Hạo Thiên. Ngay cả so với cả võ quán, có thể chứa tới mấy trăm ngàn người, nơi này cũng không hề có chút thua kém, thậm chí còn lớn hơn cả một bậc.
Sau khi tiến vào cửa chính, không ngờ không phải đi bộ, mà lại một lần nữa được ngồi xe ngựa, đi trên con đường lát đá xanh một khắc đồng hồ mới tới được chính viện.
Trừ bỏ diện tích rộng lớn ra, cao thủ trong Cừu phủ đúng là như mây. Sơ giai liệp sư không cần phải nói, một mạch đi tới, trung giai liệp sư đều bị hắn "nghe" một đống.
Bởi vậy có thể thấy được, Lâm Bảo Hoa ở trong Cừu phủ cũng chỉ vẻn vẹn thuộc loại nhân vật tầm thường, cùng với mấy nhân vật đứng đầu tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm líu lưỡi không thôi, tứ đại thế lực Biền Tây thành quả nhiên danh bất hư truyền.
Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại, Cừu Bác Thành chậm rãi đi phía trước, dẫn bọn họ tới một trước một căn thính đường.
Cừu Tư Vịnh mặt mày ỉu xìu tiến vào trong đó, không khí ngột ngạt đó cũng ảnh hưởng đến Trịnh Hạo Thiên, hắn hơi do dự một chút, cũng cẩn thận mặt mày nghiêm chỉnh tiến vào, ngồi xuống một cái ghế trong đại sảnh.
Người hầu đi lên, dâng trà thơm điểm tâm, nhưng lúc này bọn họ làm sao có được nửa điểm hứng thú ăn uống.
Một lát sau, tiếng bước chân từ trong sảnh truyền tới, tiếp đó một người có bộ phạt vững càng chậm rãi bước vào.
Người này là một vị trung niên nam tử, khuôn mặt của hắn cùng với Cừu Tư Vịnh có năm sáu phần tương tự, trên người mặc một bộ đồ mộc mạc, phóng khoáng, áo choàng làm bằng vải bông màu đen cũng không có gì bắt mắt, nhưng trên người hắn vẫn toát ra một thứ khí độ ung dung hoa quý của mọi phủ gia.
Trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên đột nhiên lóe lên một tia tinh mang, hắn cúi đầu nhìn lại, hắn cúi đầu nhìn xuống, dưới chân vị nam tử này đang đi một đôi giầy kỳ dị. Đôi giầy này có màu đồng thau, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại có một thứ cảm giác kỳ dị, đôi giày này tuyệt không phải thứ đơn giản.
"Cha...."
Cừu Tư Vịnh vội vàng đứng lên, giống như là chuột thấy mèo, thấp giọng kêu lên. Lúc này hắn mới giống một tiểu hài tử chân chính, không còn có nửa phần dáng vẻ bệ vệ cùng kiêu ngạo.
Trịnh Hạo Thiên vội vàng cúi người thật thấp, nói: "Tham kiến Cừu... tiền bối."
Người nọ đánh giá Trịnh Hạo Thiên một chút rồi đột nhiên cười nói: "Lão phu Cừu Đường Cổ, hôm nay mời tiểu ca tới là vì thay mặt tiểu nhi nói lời cảm tạ."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngẩn người, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người không ngờ lại nói chuyện sảng khoái như vậy.
Đi thẳng vào vấn đề, không hề có nửa điểm lòng vòng quanh co.
"Cừu tiền bối không nên khách khí, tại hạ chẳng qua là làm chuyện trong khả năng thôi." Trịnh Hạo Thiên vội thu liễm tâm thần, khiêm tốn nói.
Cừu Đường Cô nghiêm nghị nói: "Đối với ngươi mà nói, có lẽ chỉ là công nhấc một cái tay không hơn không kém, nhưng đối với một nhà lão phu mà nói, đây tuyệt đối là ơn huệ bằng trời.."
Trịnh Hạo Thiên hơi lắp bắp, chẳng biết tại sao, hắn lại ẩn ước cảm thấy không khí nơi này có chút cổ quái.
Nhưng đó là hắn vẫn chưa nhìn thấy, sắc mặt Cừu Tư Vịnh lúc này đúng là cực kỳ cổ quái.
Hắn hiểu rất rõ cha mình, dựa theo suy đoán của hắn, sau khi Cừu Đường Cổ nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, nhiều nhất cũng chỉ ban cho hắn một ít tiền tài, hoặc là hoàn thành cho hắn một cái tâm nguyện, vân vân....
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cùng thái độ ôn hòa của phụ thân lúc này, tựa hồ đối với Trịnh Hạo Thiên cực kỳ coi trọng. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn lại bắt đầu liên tưởng...
Hay là, ngay cả phụ thân cũng biết chuyện của hắn cùng tỷ tỷ...
Bất quá, phụ thân lại có thể cho phép một tên vô danh tiểu tốt thân mật với tỷ tỷ sao? Cái này tựa hồ không thể nào a....
Bỏ mặc hắn miên man suy nghĩ một bên, Cừu Đường Cổ mỉm cười cùng Trịnh Hạo Thiên rảnh rỗi hàn huyên.
Với thân phận cùng địa vị của hắn, ở trong Biền Tây thành cho dù không phải là đệ nhất nhân thì tuyệt đối cũng là một trong những lão đại đứng đầu.
Cho nên khi hắn thoải mái nói chuyện với người khác, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng không tự chủ được mà sinh ra một tia cảm giác được sủng ái quá mà lo sợ.
Cừu Đường Cổ kiên thức uyên bác, tựa hồ bất kể là phương diện nào cũng hơi đề cập qua một chút.
Trịnh Hạo Thiên lúc mới đầu còn rụt rè, nhưng đến khi đàm luận về những thứ tinh xảo cùng động thực vật quý hiếm trong thiên hạ, hai mắt của hắn lại đột nhiên sáng ngời, có thể nói nhiều hơn mấy câu.
Đương nhiên sở dĩ hắn hiểu được mấy thứ này cũng là bảo điển gia truyền. Nếu như nội dung nói chuyện mà lệch ra khỏi mấy thứ này, hắn lại như biến thành một kẻ khù khờ, chẳng có gì để nói.
Một canh giờ sau, Cừu Bác Thành tiến vào, nói thầm vào tai Cừu Đường Cổ mấy câu.
Cừu Đường Cổ khẽ gật đầu, nói: "Trịnh tiểu huynh đệ, lão phu còn một số việc phải xử lý, để khuyên tử tiếp ngươi dùng bữa trong phủ đi."
Trịnh Hạo Thiên vội vàng đứng lên, cung kính nói:" Cừu tiền bối, vãn bối tới đây là vì hỏi thăm thân hữu, hiện giờ bọn họ đều đang chờ trong nhà gia sư, vãn bối phải đi rồi."
Cừu Đường Cổ trầm ngâm một chút, nói: "Cũng được."
Hắn giơ hai tay lên, vỗ ba cái, ngoài cửa lập tức đi vào một người, trong tay cầm một cái khay, bên trên đặt một cái phong thư bằng giấy mỏng manh.
"Trịnh Hạo Thiên tiểu huynh đệ, ngươi cứu đứa con trai độc nhất của lão phu, lão phu rất cảm kích, chút quà mọn này coi như chút lòng thành, xin hãy nhận lấy."
Trịnh Hạo Thiên liên tục xua tay từ chối, nhưng Cừu Đường Cổ lại than nhỏ một tiếng, nói: "Ngươi không chịu nhận lấy, chẳng lẽ là hiềm vì Cừu gia chúng ta hay sao?"
Trịnh Hạo Thiên không hiểu sao trong lòng lại thầm phát lạnh, hắn cũng không muốn chỉ vì vậy mà phát sinh hiểu lầm, đành phải cười khổ cầm phong thư kia lên.
Cừu Đường Cô khẽ phất phất tay, Cừu Bác Thành lập tức tự mình đưa hắn rời khỏi Cừu phủ, hơn nữa còn chuẩn bị xe ngựa, đưa hắn đến tận trước Tằng phủ.
Nhưng sau khi Trịnh Hạo Thiên rời đi, nụ cười làm người ta như được tắm gió xuân trên mặt Cừu Đường Cổ lập tức biến mất.
Hần trầm ngâm trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Tư Vịnh, con làm sao lại quen biết người này, thành thành thật thật nói rõ ràng ra cho ta...."