Phảng phất như nhìn thấu do dự trong lòng Trịnh Hạo Thiên, Thông Thiên chân nhân mỉm cười, nói: "Nếu ngươi không dám mạo hiểm, tu luyện từng bước từng bước một thì sau mấy chục năm, hẳn là có thể an toàn tiến vào cảnh giới tông sư. Bất quá, nếu một khi như vậy thì thực lực của ngươi cũng chỉ là tông sư bình thường mà thôi. Thật sự chẳng có gì đáng để khoe khoang cả, cũng không thể được ta thừa nhận."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biến đổi mấy lượt, cuối cùng mới trịnh trọng gật đầu một cái.

Bản thân Thông Thiên chân nhân đã là một pháp khí chi linh cường đại, có thực lực chẳng thua gì một tông sư chân nhân bình thường. Nếu muốn khiến hắn thừa nhận, đồng thời cam tâm tình nguyện nhân chủ, đương nhiên không phải là cường giả đồng giai bình thường là có thể làm được.

Thông Thiên chân nhân tiếp tục nói: "Ở trong cơ thể ngươi có tàn phách phượng hoàng. Điều kiện của ngươi thích hợp như thế, nếu lại hấp thụ thần lực lượng thần đan để tấn chức tông sư thì thành tựu sau này tuyệt đối sẽ vượt xa sức tưởng tượng của ngươi. Cho dù đối diện với tông sư chân nhân cường đại nhất thì cũng chẳng hề thua kém bao nhiêu." Vẻ mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng, nghiêm nghị: "Cũng chỉ có cường giả cấp bậc đó mới có tư cách trở thành chủ nhân của ta."

Trịnh Hạo Thiên nhắm hai mắt lại. Trái tim hắn dần dần bình ổn trở lại.

Sau một hồi lâu, hắn mở bừng mắt, nghiêm nghị, nói: "Tiền bối, ta phải làm thế nào mới có thể hấp thu lực lượng của thần đan?"

Thông Thiên chân nhân chậm rãi gật đầu, nói: "Viên thần đan này mặc dù nhờ cơ duyên xảo hợp mà sinh ra linh trí ý thức, nhưng bản thể của nó lại có thiếu sót rất lớn."

"Thiếu hụt? Thần đan tông sư chân nhân còn có chỗ thiếu hụt?" Trịnh Hạo Thiên khó hiểu hỏi.

Thông Thiên chân nhân bật cười, nói: "Viên thần đan kia là do phượng hoàng nhất tộc luyện chế, dùng để trợ giúp đám tiểu bối trùng kích cảnh giới, cho nên đương nhiên cũng phải có hạn chế rồi. Ha ha, trải qua vô số năm tháng, thần đan vẫn ẩn nấp bên trong nham thạch nóng chảy của núi lửa, rèn luyện thân thể, hi vọng có thể khiến thân thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ chân chính. Không chỉ như vậy, hắn còn dựa vào trái tim của lão phu để thu thập chiến ý linh lực, đề cao tiềm năng của bản thân. Nếu không có ngươi đột nhiên xuất hiện thì cho hắn thêm vạn năm thời gian nữa, e rằng sẽ chân chính thoát khỏi thân phận thần đan, thành công tạo ra thân thể mới."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu: "Nó ẩn mình dưới lòng đất, vậy vãn bối phải làm như thế nào mới có thể gặp được nó? Mà có gặp được, chẳng may nó vỗ một chưởng đập chết vãn bối thì chẳng phải là chết oan rồi sao?"

Thông Thiên chân nhân khẽ lắc lắc đầu, nói: "Có lão phu ở đây, ngươi làm sao chết dễ dàng thế được."

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi đi tới ngọn núi lửa trong Bột hải, phóng thích ra Đại quang minh Thiên Luân phù triện biến dị. Bên trong phù triện có một tia khí tức phượng hoàng chi hỏa, nhất định có thể dụ thần đan chi linh mắc câu. Chỉ cần nó phát hiện ra tung tích của ngươi, bản thể thần đan nhất định sẽ thoát ly khỏi lòng đất. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi cầm chân thần đan chi linh. Mà ngươi nhìn thấy bản thể thần đan một cái thì lập tức sử dụng phượng hoàng chi hỏa thiêu đốt nó. Bản thể của nó tuy cường đại, chẳng hề thua kém ta chút nào, nhưng đối với phượng hoàng chi hỏa lại không có chút năng lực chống cự nào. Một khi bị thiêu đốt, nó sẽ phóng thích ra lực lượng. Ngươi thôn phệ cỗ lực lượng đó vào trong cơ thể. Chỉ cần có thể chịu đựng được sự thống khổ bị thiêu đốt kinh mạch là có thể mạnh mẽ đột phá cực hạn, thành tựu tông sư chi thể rồi."

Nói đến đây, trong mắt Thông Thiên chân nhân lại lóe lên một tia thần mang chói mắt: "Tông sư dùng phượng hoàng chi hỏa thối luyện mà tấn chức, có thực lực cường đại ra sao cũng là chuyện mà cả đời lão chủ nhân khao khát biết được. Nhưng chỉ đáng tiếc, hắn vẫn chưa tìm được đại linh giả có được phượng hoàng chi hỏa. Ha ha, ngươi có thể tập hợp tất cả Thông Thiên sáo trang đương nhiên là may mắn vô cùng, nhưng có khi cũng là nhờ lão chủ nhân âm thầm phù hộ đó."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh: "Đây chính là ý tứ của vị Thông Thiên chân nhân kia?"

Thông Thiên chân nhân hắn nói lúc này đương nhiên không phải là Thông Thiên khí linh trước mắt, mà là nhân vật trác tuyệt trong truyền thuyết đã luyện chế ra bộ pháp khí cường đại này.

Thông Thiên chân nhân chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên, nói: "Không sai. Lão chủ nhân luyện chế ra ta chính là vì sứ mệnh này. Chỉ cần có thể hoàn thành sứ mệnh này là có thể thừa kế tài phú của hắn, được ta thừa nhận, trở thành tân chủ nhân của ta."

Trịnh Hạo Thiên thoáng ngây người, không khỏi cười khổ trong lòng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nếu đã nói như vậy thì hắn vô luận thế nào cũng phải đi thử một phen rồi.

Gật đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên nói: "Được, Thông Thiên tiền bối, xin đợi ta ba ngày, sau đó chúng ta sẽ đi Bột hải."

Trong mắt Thông Thiên chân nhân lộ ra một tia hân hưởng và tán thưởng. Hắn quả nhiên không nhìn lầm người. Nếu như Trịnh Hạo Thiên còn muốn khước từ nữa thì sẽ đánh mất vĩnh viễn cơ hội nhận chủ rồi.

Hắn thậm chí còn lập tức phá không bỏ đi, không bao giờ gặp lại Trịnh Hạo Thiên nữa.

Khí linh của Thông Thiên sáo trang cao ngạo ra sao chứ? Làm sao lại cam chịu nhận một kẻ tầm thường làm chủ đây?

xxx

Ba ngày sau, Trịnh Hạo Thiên lại một lần nữa rời khỏi tông môn.

Lần này, khi hắn chào từ biệt Túy chân nhân, cho dù là Túy chân nhân cũng cảm thấy kinh ngạc tới cực độ.

Thời gian Trịnh Hạo Thiên tấn chức đại linh giả cũng không quá dài, cho dù tính cả ba năm khổ tu trong Tụ Linh tiểu ốc cũng chẳng được bao nhiêu thời gian cả.

Dưới tình huống như vậy, điều hắn cần phải làm nhất lúc này chính là tiến vào Vạn Kiếm các học tập công pháp mà tiên đại tiền bối sáng tạo ra. Từ đó tăng cường trụ cột cũng như xác minh sở học của mình.

Tiếp đến là trở lại Tụ Linh tiểu ốc cảm ngộ thiên địa linh lực, vận dụng những gì mình ngộ được vào thực tế...

Cũng chỉ có chậm rãi tôi luyện như thế mới có thể khiến thực lực của hắn vững vàng tăng lên. Nhất định sẽ có một ngày hắn đạt tới đại linh giả đinh phong và ra ngoài lịch lãm, nhưng điều đó tuyệt đối không phải là hiện tại.

Lúc này, hắn chỉ là một đại linh giả, tuy ở cấp bậc này có thể nói là tồn tại vô địch. Nhưng nếu đem ra so sánh với tông sư thì vẫn còn kém xa lắm.

Nếu trên đường lịch lãm chẳng may gặp phải một tên tông sư cừu địch, hoặc là tông sư dị tộc, thì bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giết chết Trịnh Hạo Thiên đâu.

Nếu hắn thật sự ngã xuống như vậy, đối với Vạn Kiếm tông mà nói, đây tuyệt đối là tổn thất khổng lồ không gì so sánh nổi.

Lần này, khi Trịnh Hạo Thiên nói muốn ra ngoài lịch lãm, cả chưởng giáo chân nhân và Vân Tự Nhiên đều phản đối kịch liệt. Toàn bộ nội đường trưởng lão không ngờ không có lấy một người đồng ý.

Nhưng cuối cùng vẫn là Túy chân nhân hạ quyết định, cho phép Trịnh Hạo Thiên rời khỏi môn phái tu hành.

Bởi vì hắn có một cảm giác, tên tiểu tử này trời sinh đã là nhân vật sáng tạo kỳ tích. Từ khi hắn bước vào tu luyện chỉ đạo tới nay, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn mười năm mà đã trưởng thành tới mức độ này rồi.

Ở trên người hắn, kỳ tích nối đuôi nhau lần lượt xuất hiện, quả thực là khiến cho người ta phải trợn mắt líu lưỡi, không thể nào tin tưởng nồi.

Một khi đã vậy thì không nên dùng quy tắc bình thường để đối đãi với hắn. Cứ mặc hắn tự do phát triển, có lẽ lại gây dựng lên một vùng thiên địa mới cũng nên.

Chưởng giáo chân nhân tuy đã xuôi xuôi với cách giải thích này, nhưng vừa nghĩ tới thân phận tông sư dự bị của Trịnh Hạo Thiên, trong lòng lại không thể nào đồng ý nổi.

Bất quá, nếu ngay cả Túy chân nhân cũng đã hạ quyết định thì cho dù bọn hắn có ngăn trở cũng vô dụng.

Vì thế, sau ba ngày, Trịnh Hạo Thiên lại lên đường tiến thẳng tới Bột hải. Mà điều duy nhất khiến hắn cảm thấy lo lắng chính là, Cừu Hinh Dư và Trang Mạt Mạt vẫn còn ở trong Vạn Kiếm các chưa ra.

Cừu Hinh Dư hiện giờ chỉ là một vị linh giả năm sao. Ở cấp bậc này đã muốn nhận chủ pháp khí, quả thực là cuồng vọng tới mức hãi nhân rồi. Cho dù có pháp khí chi linh là Trang Mạt Mạt toàn lực trợ giúp thi cũng không phải một sớm một chiều là có thể thành công.

Dựa theo lời Túy chân nhân nói, nếu hết thảy đều thuận lời thì trong vòng nửa năm tới một năm, Cừu Hinh Dư nhất định sẽ nhận chủ thành công.

Trịnh Hạo Thiên đương nhiên không thể nào ở đây chờ một năm được. Hắn cáo biệt mọi người, sau khi rời khỏi tông môn liền lập tức hóa thân thành đại bàng, kích phát lực lượng của Thông Thiên sáo trang, xuyên phá hư không, trong nháy mắt đã di chuyển một khoảng cách cực xa.

Nhưng hắn lại không biết, ngay sau khi hắn xuyên phá không gian bỏ đi không lâu, thân hình Túy chân nhân đã đột ngột hiện ra.

Lão đạo nhân cầm lấy chiếc hồ lô bên hông, nhấp một ngụm, thở dài: "Chẳng trách vẫn còn dám ra ngoài. Hắc hắc, tốc độ nhanh như vậy, ngay cả lão tử cũng đuổi chẳng kịp. Khắp thiên hạ này còn ai có thể đuổi kịp đây. Hắc hắc, cho dù có gặp phải tông sư cũng có thể chạy trối chết...."

Trịnh Hạo Thiên đương nhiên không biết, vì lo lắng cho an toàn của hắn mà Túy chân nhân lén vụng trộm đi theo hắn. Bất quá, cho dù hắn có biết thì trừ cảm kích ra, cũng phải tìm cách cắt đuôi thôi.

Lúc này, hắn và Thông Thiên chân nhân đã liên thủ lại, tuyệt đối không một ai có thể đuổi kịp.

Cho dù là Túy chân nhân cũng tuyệt đối không được.

Trên đường đi, Thông Thiên chân nhân cũng không hề nhàn rỗi. Hắn dựa vào một ít tri thức trong trí nhớ, tận hết khả năng truyền dạy cho Trịnh Hạo Thiên.

Thời gian kiện pháp khí này tồn tại cực kỳ lâu dài, thậm chí so với Phi Thiên thần kiếm còn lâu hơn nhiều.

Nhưng vận mệnh của hắn và Phi Thiên chân nhân lại khác hẳn nhau.

Trong đại đa số thời gian, hắn đều lâm vào trong thái ngủ say. Mãi cho đến khi Trịnh Hạo Thiên thu thập đủ bảy bộ kiện, mới có thể tái xuất thành công.

Bất quá, kiến thức của hắn lại không hề ít ỏi chút nào.

Năm xưa sau khi luyện chế ra hắn, Thông Thiên chân nhân đã phong ngập toàn bộ sở học một đời vào bên trong nó.

Vô luận là thực lực chiến đấu của hắn, hay là tri thức uyên bác của hắn đều không hề thua kém tông sư chân nhân thời đại này chút nào.

Đặc biệt là những truyền thuyết và lực lượng huyền diệu liên quan tới phượng hoàng, hắn càng có hiểu biết nhất định.

Điều này cũng có gì là lạ. Vô luận là vị tông sư nào, một khi đoạt được một viên thần đan như vậy, lập tức cảm thấy hứng thú đối với phượng hoàng cũng là chuyện đương nhiên rồi.

Ở cái thời đại của Thông Thiên chân nhân kia, tuy phượng hoàng đã biến mất sạch sẽ, nhưng bên trong những điển tịch vẫn còn ghi chép được một ít.

Sau khi nghe được những kiến thức thần kỳ đó, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng có hiểu biết mới đối với phượng hoàng, đối với tàn phách phượng hoàng và cây ngô đồng trong đan điền cũng có cảm giác có thể nắm giữ trong tay.

Tuy sự thay đổi không lớn, nhưng so với cảm giác bất lực lúc trước thì cũng cách biệt như trời với đất rồi.

Rốt cuộc bọn hắn cũng xuyên qua vô tận hải dương, tới Bột hải rộng lớn....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play