"Hừ, Hinh Dư tỷ tỷ, ngươi đừng nản chí." Mạt Mạt đột nhiên nhảy tới trước mặt nàng, múa may nắm tay nhỏ nhắn nói: "Ngươi nhất định có thể tiến vào nơi đây."
"Không sai." Túy chân nhân cười ha ha nói: "Hạo Thiên có thể tiến vào nơi này hay không thì còn cần thời gian khảo nghiệm. Nhưng ngươi lại khác, chỉ cần Mạt Mạt gật đầu một cái, thì ngươi có thể tiến vào nơi đây bất cứ lúc nào, có tư cách đứng ngang hàng với lão phu."
Hai người Trịnh Hạo Thiên lập tức bừng tỉnh, chẳng trách Túy chân nhân lại nhất quyết muốn gặp Cừu Hinh Dư như vậy. Thì ra mục dích thật sự của hắn lại nằm trên người Mạt Mạt.
Trang Mạt Mạt giận dữ, quay đầu lại, nói: "Lão già này, ngươi cùng tên Phi Thiên bại hoại kia trấn áp chân thân của bổn cô nương, hiện tại lại đang định làm trò quỷ gì hả?"
Túy chân nhân liên tục xua tay. Khi đối diện với đám người Kim Thuấn Thiên, hắn vẫn luôn bảo trì bộ dáng cao cao tại thượng của trưởng giả. Nhưng khi không có đám người Kim Thuấn Thiên ở đây, bộ dáng của hắn lập tức biến đổi 180 độ.
"Mạt Mạt, ngươi không nên kích động, chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi Vạn Kiếm các này, tự do tự tại bay lượn khắp bầu trời này sao?"
Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư đưa mắt nhìn nhau một cái. Trong lòng hai người bọn hắn đều rùng mình một cái.
Vào lúc này, Túy chân nhân nhìn thế nào cũng chẳng giống một tiền bối cao nhân, mà ngược lại còn giống một tên quái thúc thúc đang dụ dỗ tiểu hài tử hơn.
Mạt Mạt nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một lát, nàng lắc đầu liên tục, nói: "Ta không tin. Ngươi cũng lão gia hỏa Phi Thiên kia khẳng định không có lương tâm tốt như vậy."
Sắc mặt Túy chân nhân chợt lộ ra một tia xấu hổ, nói: "Mạt Mạt, nếu muốn rời khỏi đây, chúng ta có thể giúp ngươi giải trừ phong ấn. Nhưng có một điều kiện, hy vọng ngươi có thể đáp ứng."
"Ngươi nói đi."
Mạt Mạt thoáng có chút kích động.
Túy chân nhân đưa tay chỉ về phía Cừu Hinh Dư, nghiêm mặt nói: "Ngươi thấy tư chất và tiềm lực của nàng thế nào? Liệu có thể làm bạn với ngươi không?
Mạt Mạt bừng tĩnh đại ngộ, nói: "Ngươi muốn ta nhận Hinh Dư tỷ làm chủ?"
Túy chân nhân nghiêm nghị nói: "Không sai. Nếu không phải như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ chủ động thả chân thân ngươi ra sao?"
Mạt Mạt chớp chớp mắt, nói: "Túy đạo nhân, tại sao ngươi lại làm như vậy? Đừng nói với ta là ngươi nổi lòng thương người đột xuất nha. Lão nương ta không tin ngươi có lòng tốt như vậy."
Ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.
Bộ dáng của Trang Mạt Mạt vẫn giống hệt một tiểu cô nương chưa lớn, vô luận nhìn thế nào cũng có một khí chất thiên chân vô tà. Cho nên khi hai chữ "lão nương " vừa bay ra miệng nàng, lại khiến cho người ta choáng váng gần chết.
Phảng phất như nhìn thấy thần sắc quái dị tới cực điểm trên mặt hai người Trịnh Hạo Thiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Mạt Mạt cũng lộ ra một tia đỏ ửng. Nàng gắt giọng: "Chớ có trách ta. Đây là do tên Túy đạo nhân này quá đáng ghét."
Cơ nhục trên mặt hai người Trịnh Hạo Thiên khẽ giật giật, nhưng cũng không dám bật cười ngay trước mặt Túy chân nhân.
Ho khan một tiếng. Da mặt Túy chân nhân đúng là dày như tường thành, không có một điểm biến hóa này. Hắn trầm giọng nói: "Mạt Mạt, ngươi kia không chết, nàng đã xuất hiện rồi."
"Người nào?" Trang Mạt Mạt khẽ ngây người, chớp chớp đôi mắt long lanh trong suốt nhìn Túy chân nhân, nhưng chỉ sau một lát, sắc mặt của nàng đã dần dần thay đổi, nói: "Ngươi nói nàng?"
"Đúng."
"Nàng làm sao lại chưa chết? Không phải các ngươi năm đó đã liên thủ giết chết nàng hay sao?" Trang Mạt Mạt run giọng nói.
Hai người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư nhìn nhau. Trong lòng bọn hắn cực kỳ kinh ngạc. Quen biết với Trang Mạt Mạt lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy tiểu cô nương không sợ trời không sợ đất này lộ ra vẻ sợ hãi.
Túy chân nhân cười khổ một tiếng, nói: "Năm đó chúng ta liên thủ, phong ấn nàng vào trong không gian hư không. Nhưng không nghĩ tới, nàng ta thật sự để lại hậu thủ, sử dụng bí pháp bỏ chạy tới một Tiểu Linh giới..."
"Không thể nào." Trang Mạt Mạt không chút do dự nói: "Tuy ta cảm ứng được khí tức nàng lưu lại nơi đó, nhưng lại không hề cảm ứng được sự tồn tại của nàng."
Túy chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu nàng muốn giấu diếm ngươi thì không phải việc khó."
Sắc mặt Trang Mạt Mạt khẽ biến: "Nếu nàng thật sự trở lại thì ta căn bản không phải là đối thủ của nàng. Vì sao nàng lại không trực tiếp hủy diệt hoặc thu phục ta chứ?"
Túy chân nhân trầm giọng nói: "Rất đơn giản. Bởi vì khi đó nàng ta còn chưa khôi phục được lực lượng. Vì không muốn ngoại giới chú ý tới, cho nên mới cố ý ẩn mình." Khóe miệng hắn thoáng nhếch lên, nói: "Kỳ thật nàng ta thả ngươi rời đi, cũng là một nước cờ rất cao."
Trang Mạt Mạt khẽ ngây người, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ta hiểu rồi. Nàng thả ta đi là muốn các ngươi cho rằng nàng đã tử vong rồi."
"Không sai." Túy chân nhân liên tục gật đầu, nói: "Chúng ta đều nghĩ rằng, nếu nàng còn sống trên thế gian thì khi nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ không nhịn được mà bắt ngươi lại. Nhưng ngươi lại có thể lặng lẽ bình an từ nơi đó trở về, chứng tỏ nàng ta nhất định đã diệt vong rồi. Chỉ là..." Trong thanh âm của hắn mang theo một cảm giác cay đắng: "Nàng ẩn nhẫn quá sâu, qua mặt tất cả mọi người chúng ta."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư cũng biến đổi. Sau khi nghe được đoạn đối thoại này, bọn họ cũng tràn đầy cảm xúc.
"Túy sư thúc, ngài nói, chẳng lẽ là lần phát sinh ma biến trong Hàn Lâm tiểu Linh giới chúng ta?" Trịnh Hạo Thiên đứng thẳng người lên, cung kính hỏi.
Túy chân nhân chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, công pháp Hinh Dư tu luyện chính là Cực Âm Nội Mị thuật. Ngươi nọ năm xưa uy hiếp thiên hạ cũng sử dụng kỳ công mật nghệ này, cho nên khi nhìn thấy Hinh Dư, mấy người lão phu đã hoài nghi rồi. Đến khi tu luyện giả phát sinh ma biến, phái các ngươi tới kỳ thật cũng là có ý thử." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên có chút khó coi, nói: "Túy sư thúc, ngài dùng chúng ta làm quân cờ dò đường?"
Túy chân nhân thản nhiên nhìn bọn hắn, nói: "Nếu như là hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không phái các ngươi. Nhưng lúc đó, các ngươi thậm chí đến cường giả linh thể cũng không phải. Cho dù có là nhân vật thiên tài hơn nữa thì cũng không thể so sánh, đánh đồng với người kia. Cho nên…" Hắn thoáng khom người, nói: "Xin các ngươi thứ lỗi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. hắn cười khổ một tiếng, nói: "Túy sư thúc, ngài ....."
Tuy trong lòng hắn khó tránh khỏi còn một chút uất ức. Nhưng sau khi nghe Túy chân nhân giải thích, khúc mắc trong lòng hắn cũng được giải khai hơn phân nửa rồi.
Chính như lời Túy chân nhân nói. Mức độ trọng yếu của một người đối với môn phái, kỳ thật vẫn được quyết định bởi tu vi của bản thân người đó.
Trịnh Hạo Thiên hiện giờ có thể nói là đại linh giả duy nhất có hy vọng tấn chức tông sư của Vạn Kiếm tông. Túy chân nhân đương nhiên phải đối đãi với hắn như chí bảo, làm sao có thể phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm được.
Năm xưa, đám người Trịnh Hạo Thiên còn chưa thành tựu linh thể, còn xa mới trọng yếu như bây giờ. Bị đem ra làm tốt thí trong tranh đấu cấp bậc tông sư chân nhân cũng chẳng có gì là lạ cả.
Trịnh Hạo Thiên hít thật sâu một hơi. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm.
Tông sư chân nhân, mình nhất định phải tấn thăng tới cảnh giới này.
Coi thế gian là bàn cờ thì mình cũng phải là tướng soái cường đại nhất, tuyệt đối không thể là quân tiểu tốt tùy tiện là có thể vứt đi.
Sắc mặt Trang Mạt Mạt biến đổi không ngừng, sau một hồi lâu đột nhiên kêu lên: "Được, Túy đạo nhân, ta đáp ứng ngươi." Nàng xoay người, nhìn về phía Cừu Hinh Dư, cười giòn tan, nói: "Tỷ tỷ, ngươi tin tưởng ta không?"
Cừu Hinh Dư trả lời không chút do dự: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi."
Hai nàng ở chung với nhau không phải ngày một ngày hai, hơn nữa còn từng cùng trải qua mấy lần sinh tử hiểm nguy, niềm tin và sự ăn ý hình thành nên tuyệt đối bền vững không gì so sánh nổi.
"Được, tỷ tỷ, ta muốn nhận ngươi làm chủ nhân, ngươi đáp ứng không?" Trang Mạt Mạt nói.
"Nhận chủ?" Trên mặt Cừu Hinh Dư lộ ra một vẻ chấn động khó có thể che giấu được.
Lúc này nàng đã biết được thân phận Trang Mạt Mạt rồi.
Khí linh, mà còn là pháp khí chi linh.
Đây chính là một tồn tại có thể sánh vai với cường giả cấp bậc tông sư chân nhân đó. Theo lý mà nói, nàng căn bản không thể nào nhận người khác làm chủ. Cho dù có muốn lựa chọn chủ nhân thì cũng phải lựa chọn cường giả tông sư chân nhân cường đại nhất, mà không phải là một linh giả năm sao nho nhỏ như Cừu Hinh Dư.
"Mạt Mạt, ta... thích hợp sao?" Cừu Hinh Dư thì thào nói.
Tuy chuyện này khiến người ta không thể nào tin nổi, nhưng nếu nói không hề động tâm chút nào thì đúng là lừa mình đối người rồi.
Trang Mạt Mạt khẽ thở dài một tiếng, nói: "Tỷ tỷ, kỳ thật với tu vi của ngươi hiện tại thì đương nhiên không thích hợp rồi. Nếu không phải tiểu muội không còn đường lựa chọn nào khác thì tuyệt đối sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân đâu." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: "Ít nhất là trước khi ngươi trở thành tông sư, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Túy chân nhân ho khan một tiếng, hắn quay lưng về phía Trang Mạt Mạt, vội vàng nháy nháy mắt ra hiệu với Cừu Hinh Dư, nói: "Hinh Dư, đây chính là cơ hội tốt. Ngươi còn do dự cái gì chứ? Có Trang Mạt Mạt trợ giúp ngươi, con đường tấn chức tông sư của ngươi sau này tuyệt đối cực kỳ bằng phẳng, chỉ cần không rơi rụng giữa đường, thì nhất định có thể tiến vào cảnh giới này."
Trong mắt Cừu Hinh Dư chợt lộ ra một tia kiên quyết, nói: "Được, Mạt Mạt, nếu ngươi đã để mắt tới ta, ta quyết sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu. Ngươi muốn ta làm thế nào?"
Trang Mạt Mạt cười hi hi, nắm lấy tay Cừu Hinh Dư, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi, đi gặp chân thân bản thể của ta." Nàng xoay đầu lại, hướng về phía Túy chân nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: "Túy đạo sĩ, không cho ngươi đi theo."
Túy chân nhân vội vàng nói: "Ngươi yên tâm, lão đạo sĩ không có sở thích rình coi trộm đâu. Chỉ cần các ngươi nhận chủ xong rồi thông báo một tiếng là được.
Trang Mạt Mạt hài lòng cười, nắm chặt tay Cừu Hinh Dư khẽ phát lực một cái, lập tức tiến vào trong một vùng hắc ám nồng đậm.
Trịnh Hạo Thiên há há miệng, trong lòng hắn mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng tin tưởng. Trang Mạt Mạt tuyệt đối sẽ không thương tổn tới Cừu Hinh Dư. Bởi vì cái cảm giác thân mật kia tuyệt đối không thể giả được.
Túy chân nhân thở phào một hơi, tựa hồ chút được một gánh nặng.
Hắn xoay người nhìn Trịnh Hạo Thiên nói: "Hạo Thiên, lần này lão phu đi Thiên ma giới lịch lãm, thuận tay giết chết một tên ma thần, đoạt được một ít bảo vật." Hắn dừng lại một chút, nói: "Ta cũng nhận được một số tin tức về ngươi. Hắc hắc, không ngờ Vạn Bảo Hiên lại coi trọng ngươi như thế, Vạn Kiếm tông chúng ta cũng không thể thua kém người khác được."
Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt ngưng trọng nói: "Túy sư thúc, đệ tử tuy hợp tác khăng khít với Vạn Bảo Hiên, nhưng vẫn là môn hạ đệ tử của Vạn Kiếm tông, điểm này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."
Thanh âm của hắn tựa như chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
Túy chân nhân hài lòng cười lớn một tiếng, nói: "Hay. Hạo Thiên, ta biết ngươi là người trọng tình trọng nghĩa. Bất quá, Vạn Kiếm tông chúng ta cũng không thể để người khác khinh thường được. Ngươi đoán đi, lão phu đoạt được thứ gì tốt trong bảo khố của tên ma thần đó?"