Trên mặt hồ xanh biếc, không gian đột nhiên nứt ra, hắc ảnh lóe lên, Trịnh Hạo Thiên đã từ trong bay vụt ra.
Lúc này, đã là ba ngày sau.
Trong ba ngày này, hắn đã tìm một nơi yên tĩnh, nghiên cứu cẩn thận hai kiện Thông Thiên sáo trang một lượt. Không chỉ có thể phối hợp với biến thân đại bàng, cho dù là sử dụng với những yêu hóa biến thân khác cũng có thể phát huy ưu thế tốc độ cực hạn.
Sau khi làm xong tất cả, hắn mới quay trở về daonh địa.
Giờ phút này, nhìn về phía trước, doanh địa nhân tộc do Cửu U chân nhân tọa trấn vẫn có vẻ yên bình trước. Dưới sự thủ hộ của vị đại lão nhân tộc này, cho dù là ở trong chiến trường nguy hiểm như thế, tòa doanh địa này vẫn vững vàng như Thái sơn, chưa bao giờ bị dị tộc tới khiêu khích gây sự.
Ngay trong một khắc khi Trịnh Hạo Thiên xé rách không gian xuất hiện bên ngoài doanh địa, một cỗ thần niệm cường đại như có như không chợt lướt qua. Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, hắn ẩn ước cảm giác thấy, ấn ký ngôi sao trên mu bàn tay mình đột nhiên động đậy, tiếp đó lại bình ổn lại như cũ.
Có lẽ là bởi vì cảm nhận được cỗ lực lượng này động đậy, cho nên đạo thần niệm kia liền nhanh chóng biến mất, cho hề chú ý tới vị cường giả đột nhiên xuất hiện này nữa.
Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển ánh mắt. Hắn lập tức hiểu ra, cỗ thần niệm này phát hiện ra tiêu ký của doanh địa, cho nên mới dễ dàng lui đi như thế.
Hướng về phía thần niệm truyền tới, hắn hơi ôm quyền thi lễ, Trịnh Hạo Thiên lúc này mới tiến vào doanh địa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tuy giữa hắn và Cửu U chân nhân có một số quan hệ bí mật không thể để người khác biết, nhưng từ bề ngoài mà nói, hắn vẫn phải bảo trì sự tôn kính, mới không khiến cho người ta liên tưởng linh tinh.
Sau khi tiến vào doanh địa, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy dám tu luyện giả bình thường đang bày biển hiệu.
Nếu như là ở trong Đại Linh giới, tất cả bọn họ ai nấy đều là cao nhân một phương cả. Nhưng ở trong doanh địa này, không thể nghi ngờ chính là tồn tại tầng áp chót.
Bọn họ giơ cao biển hiệu trong tay, khẩn cầu có một vị linh giả nào đó lười xử lý mấy việc lặt vặt, hoặc đột nhiên có lòng hảo tâm, bán một ít chiến lợi phẩm không dùng tới cho bọn họ.
Tuy mấy thứ đó chẳng đáng để linh giả đặt vào trong mắt, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó lại trân quý chẳng khác nào chí bảo.
Sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, đám tu luyện giả lập tức khom người cúi đầu, cung kính hành lễ.
Tuy thời gian Trịnh Hạo Thiên ở trong doanh địa này không dài, mới chỉ có mấy ngày mà thôi. Nhưng từ khi hắn đánh một trận với Hách Minh, thanh danh của hắn đã vang xa, gần như ai ai cũng biết rồi.
Linh giả một sao có thể chiến thắng nhị đệ tử chân truyền của chưởng giáo chân nhân Cổ Chân giáo , hơn nữa những chiến tích trên ngọc bia cũng đủ để khiến tất ả mọi người phải nhìn hắn với ánh mắt khác, lại càng không phải nói tới đám tu luyện giả tầm thường này.
Khẽ gật đầu với bọn họ một cái, Trịnh Hạo Thiên lững thững bước tới chi nhánh của Vạn Bảo Hiên.
Sau khi hắn rời đi, đám tu luyện giả này mới dám đứng thẳng người lại. Một người trong số đó thấp giọng nói: "Vị linh giả Trịnh Hạo Thiên này thật dễ gần, đối với chúng ta cũng khách khí như thế."
Một tên khác tràn đầy đồng cảm nói: "Đúng vậy, đám linh giả lui tới đều coi chúng ta như không khí. Người giống như Trịnh Hạo Thiên thật sự quá ít." Hắn hơi dừng lại một chút, đảo mắt nhìn xung quanh, lại nhỏ giọng nói tiếp: "Đặc biệt là đám linh giả tới từ Thương Khung đại lục. Tên nào tên nấy đều mũi cao quá mắt. Hắc hắc, còn cho rằng mình giỏi lắm, cuối cùng không phải bị linh giả Trịnh Hạo Thiên đánh cho mất hết mặt mũi sao."
"Nói bé thôi...." Một vị tu luyện giả già cả lạnh lùng nói: "Việc này các ngươi cũng dám nghị luận hả? Cẩn thận họa từ miệng mà ra. Nếu để liên lụy tới mọi người, để xem ngươi giải quyết thế naò."
Thân thể vị tu luyện giả kia khẽ run lên một cái, vội vàng gật gật đầu. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cho đến khi xác định không có ai chú ý tới mới yên tâm trở lại.
Linh giả của Thương Khung đại lục có thể không làm gì được Trịnh Hạo Thiên, nhưng nếu muốn đối phó với một tên tu luyện giả nho nhỏ như hắn, thì đúng là có hàng trăm ngàn biện pháp.
........
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi bước đi, như chậm nhưng lại mau, chỉ nhoáng lên một cái đã tiến vào trong đình viện của Vạn Bảo Hiên rồi. Thời gian hắn ở lại trong doanh địa không dài, nhưng lại rất quen thuộc với cảnh vật nơi này.
Vừa vào tới đình viện thì đã nghe thấy một tiếng cười hào sảng vang lên.
"Hiền đệ, ngươi vừa chạy đi đâu thế?"
Trịnh Hạo Thiên xoay người, cười nói: "Hổ đại ca, tiểu đệ ra ngoài dạo một vòng, các ngươi uống rượu xong rồi à?"
Hổ Bá Thiên cùng Đổng Tân bước nhanh tới, trên mặt bọn hắn đều không thể che dấu được vẻ hưng phấn.
Nháy nháy mắt, Hổ Bá Thiên thoáng hạ thấp giọng, nói: "Hiền đệ, thử qua rồi à, cảm giác thế nào?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người: "Là sao?"
Bàn tay Hổ Bá Thiên vừa lật, bên trong đã xuất hiện một đôi hổ trảo. Hắn cười ha ha, nói: "Ta với hai người Đổng huynh vừa ra ngoài thử nghiệm uy lực đôi hổ trảo này."
Hai mắt hắn tỏa sáng, nói: "Lực lượng của nó quả nhiên uy mãnh tuyệt luân, khiến ngu huynh vô cùng hài lòng."
Đổng Tân gật đầu nói: "Hổ huynh lần này chọn đúng món rồi. Đôi hổ trảo này phối hợp với hổ yêu biến thân của hắn, có thể khiến uy lực gia tăng gấp bội. Hắc hắc, có đôi hổ trảo nào trong tay, cho dù liệp sát giả có phái nhiều linh giả bốn sao hơn nữa tới thì Hổ huynh cũng không phải xoắn."
Khóe miệng Hổ Bá Thiên khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự tin, nói: "Hổ mỗ từ trước tới nay có cóng ai bao giờ."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, chỉ có hắn mới biết, Hổ Bá Thiên kỳ thật còn có một con bài tẩy ẩn giấu.
Yêu hóa Biến thân Bạch Hổ so với yêu hóa biến thân hổ yêu bình thường khác biệt rất lớn. hơn nữa trên người hắn còn có hai con thiên ma vương, cho dù gặp phải linh giả năm sao như Ngô Vân cũng có thể chống lại.
Đổng Tân tò mò nói: "Trịnh huynh, Vạn Bảo Hiên tiến cử cho ngươi thần binh gì vậy? Có dùng ổn không?"
Thần binh không phải càng cao cấp càng tốt, mà là càng thích hợp càng tốt.
Thân binh thích hợp với bản thân cho dù có kém hơn một bậc, nhưng thường thường lại có thể phát huy toàn bộ uy lực, so với một số thần binh cao cấp lại không thể phát huy phần lớn uy lực thì tốt hơn nhiều.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Thiết trưởng lão giới thiệu cho ta một kiện thần binh, hiệu quả rất tốt."
Đổng Tân cùng Hổ Bá Thiên nhìn nhau cười, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Nếu Trịnh Hạo Thiên không muốn nói thần binh đó là thứ gì, thì bọn họ đương nhiên cũng không thể mặt dày đi tra hỏi hắn được.
"Hiền đệ, hiện giờ ngươi có tính toán gì không?" Hai mắt Hổ Bá Thiên chợt ngưng trọng, đột nhiên dò hỏi.
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Ta muốn ở lại đây một thời gian ngắn, thuận tiện đợi một người."
Nói tới đây, trong ánh mắt hắn chợt lộ ra một tia nhu tình.
Tính toán theo thời gian, An An có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồ. Chỉ cần không có điều gì bất ngờ xảy ra, nàng hẳn đã thao không Thiên ma vương cảm ứng được phương vị của mình rồi tới doanh địa này gặp hắn.
"Chờ người?"
Hổ Bá Thiên cùng Đổng Tân quay sang nhìn nhau, sau một lát, Hổ Bá Thiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Hiền đệ, ngươi còn nhớ lời mình từng nó không?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, hỏi: "Nói gì?"
"Ngươi từng nói, trong vòng năm tháng nhất định tấn chức năm sao." Hổ Bá Thiên trầm giọng nói: "Lời nói này của ngươi đã truyền khắp doanh địa rồi."
Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, lúc này mới nhớ ra câu chém gió của mình lúc trước.
Hắn bật cười, nói: "Không sai, tiểu đệ từng nói như vậy. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
Hổ Bá Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Nếu như là linh giả bình thường, chỉ sợ chẳng có ai coi là thật."
"Nhưng ngươi lại khác...." Hắn khẽ thở dài: "Chiến tích của ngươi ghi trong ngọc bia thực sự quá mức kinh người. Hơn nữa còn đánh thắng cả Hách Minh của Cổ Chân giáo. Cho nên đám linh giả toàn bộ doanh địa dều đang chú ý tới ngươi."
Đổng Tân chậm rãi gật đầu, nói: "Trịnh huynh, nếu trong vòng năm tháng… Không, hiện giờ chỉ còn bốn tháng thôi." Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Nếu trong bốn tháng,ngươi không thể tấn chức tới năm sao, e rằng gây ra rất nhiều tin đồn. Mà ngay cả Vạn Kiếm tông quý phái, thậm chí là toàn bộ Phiêu Miễu đại lục cũng trở thành trò cười cho kẻ khác."
Trịnh Hạo Thiên trợn tròn hai mắt. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, mình có hoàn thành lời nói hay không làm sao lại có liên quan tới toàn bộ Phiêu Miễu đại lục.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Trịnh Hạo Thiên như cười như không nói: "Không nghĩ tới, thể diện của tiểu đệ lại quan hệ tới cả Phiêu Miễu đại lục. Hắc hắc, cái này thật không dám nhận."
Hổ Bá Thiên cười ha ha, nói: "Hiền đệ, ngươi không nên coi nhẹ bản thân. Một sao đã có thể đánh thắng và giết chết linh giả bốn sao, khi là tu luyện giả đã chiến thắng cả kim cương Hoàng. Phóng mắt khắp thiên hạ, có mấy người làm được?" Hắn đưa tay, vỗ vỗ lên bả vai Trịnh Hạo Thiên, nói: "Ngươi cứ phóng tay mà làm, nhất định có thể tấn chức năm sao trong bốn tháng."
Đổng Tân liên tục gật đầu. Bất quá, hắn chợt đổi đề tài: "Chỉ là thời gian hiện giờ không còn nhiều lắm. Mà càng quan trọng hơn là trong quá trình này, những người ngoài như chúng ta không thể trợ giúp cho ngươi. Toàn bộ đều phải dựa vào bản thân ngươi tìm kiếm cường giả dị tộc, đồng thời tự mình giết chết. Haiz, Đổng mỗ không phải nghi ngờ thực lực của Trịnh huynh, mà là đang lo lắng cho vận khí của ngươi đó."
Trịnh Hạo Thiên thoángnhíu mày. Chiến trường linh giả rộng lớn vô cùng, tuy linh giả dị tộc rất nhiều, nhưng một khi phân tán ra lại rất khó gặp.
Làn này hắn ra ngoài, có thể gpặ được ba vị linh giả dị tộc bốn sao cùng lúc, quả thực vận may rơi trúng đầu.
Mà muốn lại gặp chuyện tốt thế này, chỉ sợ là rất khó khăn.
Khẽ thở dài một tiếng, Trịnh Hạo Thiên lắc lắc đầu nói: "Được rồi, vì chút thể diện nho nhỏ này, dành phải cố gắng một chút vậy." Hắn bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm: "Bốn tháng, mười tên một sao, mười tên hai sao, mười tên ba sao, mười tên bốn sao. Hắc hắc, chỉ mong có thể gặp sớm một chút."
Hổ Bá Thiên cùng Đổng Tân nhịn không nổi trợn trắng mắt. Nếu như đám cường giả dị tộc kia thật sự dễ gặp như vậy, thì kim cương Hoàng, Hách Liên Diệc cũng không cần mất nhiều thời gian như thế mới tấn cấp năm sao.
Đột nhiên, một tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Mọi người quya dầu nhìn lại, chỉ thấy Thiệu Gia Nghĩa sắc mặt vui mừng chạy tới. Sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, hắn lại càng hưng phấn, cười lớn nói: "Trịnh huynh, thì ra người đang ở đây, thật sự là quá tốt rồi."
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Thiệu huynh có chuyện gì tìm tiểu đệ?"
Thiệu Gia Nghĩa cười ha hả, nói: "Trịnh huynh, ngươi đang muốn ra ngoài liệp sát cường giả dị tộc, nhanh chóng tấn cấp phải không?"
Đổng Tân túc giận nói: "Thiệu huynh, viêc này ai mà chẳng biết, có gì mà phải hỏi?"
Thiệu Gia Nghĩa giơ hay tai ra hiệu stop, nói: "Mọi người an tâm, đừng nóng, tiêu đệ vừa nhận được một tin tức, có lẽ có thể giúp Trịnh Hạo Thiên tấn cấp bốn sao trông thời gian ngắn đó."
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, Hổ Bá Thiên nhướng mày nói: "Thiệu huynh mời nói."
Thiệu Gia Nghĩa thần thần bí bí cười: "Không biết các vị có biết, ở gần Ám Dạ sâm lâm có một doanh địa yêu tộc?"