Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên ngưng trọng. Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, vì sao Ngô Vân phải dụ hắn tới nơi này.
Bởi vì phía dưới vùng đất hoang vu này đã được bố trí một trận pháp uy lực vô cùng. Phạm vi trận pháp này bao phủ có lẽ không quá lớn, nhưng uy lực lại không thể khinh thường.
Tuy Trịnh Hạo Thiên không nghiên cứu trận pháp quá nhiều, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra, đây là một ảo trận cực kỳ cường đại.
Những thứ đang hiện ra trước mắt, tám chín phần mười đều là hư ảo.
Nhưng chỗ đáng sợ nhất của ảo trận cũng không phải là những hình ảnh hư ảo này, mà là bên trong hư ảo cũng có lực lượng thực sự.
"Uỳnh.. uỳnh...... uỳnh."
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên xung quanh. Bạch quang mãnh liệt phảng phất như vô số phi kiếm tập kích. Nhìn uy thế, không ngờ cũng mấy phần giống như trăm ức kiếm hải.
Chỉ là, so với trăm ức kiếm hải đầy trời, đám bạch quang này lại hư hư thật thật, quỷ dị khó lường.
Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng. Hắn biết lần này mình gặp phải phiền toái không nhỏ rồi.
Thân hình thoáng rung lên, quanh người đã xuất hiện vô cùng vô tận kiếm quang. Đám kiếm quang này xuyên qua Kim Cương Hộ Thể thần công, đón đánh bạch quang tập kích.
Những tiếng vỡ vụn kỳ dị liên tiếp vang lên, đại đa số bạch quang trong nháy mắt tiếp xúc đã bị nghiền nát hoàn toàn.
Nhưng vẫn có một số bạch quang trút xuống, xuyên qua kẽ hở giữa đám kiếm quang. Tựa hồ chỉ cần có một chút kẽ hở như vậy thôi cũng không thể ngăn cản chúng xâm nhập.
Chỉ là, sau khi đám bạch quang này xuyên thấu qua kiếm hải, lại gặp phải Kim Cương Hộ Thể thần công càng cường đại hơn. Chúng giống như hòn đá va phải thiết bản, bị phản chấn nghiền nát thành bột phấn.
Nhưng khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy vô cùng đau đầu chính là, số lượng đám bạch quang này thật sự là vô kể, không ngừng từ trong thiên địa cuồn cuộn sinh ra. Vô luận có bị kiếm quang và hộ thể thần công tiêu hao bao nhiêu, thì phạm vi và mức độ bạch quang cũng suy yếu chút nào.
Hơn nữa, dưới sự vây công của vầng bạch quang này, Trịnh Hạo Thiên căn bản không dám để một tia bạch quang nào tới gần mình.
Đây là chỗ cường đại nhất của ảo trận, hư hư thực thực, thực thực hư hư, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hừ lạnh một tiếng, Trịnh Hạo Thiên đưa tay chém mạnh một chưởng vào hư không. Hắn không muốn ở lại quá lâu trong cái không gian mà mình chỉ có thể bị người ta đánh. Một khi đã vậy, không bằng xé rách không gian, viễn độn ra ngoài rồi hãy tính.
Bất quá, ngay sau đó, sắc mặt hắn lại càng lúc càng trở nên âm trầm.
Khong gian trước mặt hắn tựa hồ bị một lực lượng thần bí mà cường đại nào đó phong tỏa rồi. Tuy hắn đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không có hiệu qủa chút nào.
"Ha ha, Trịnh Hạo Thiên, nếu ta đã dụ ngươi vào trong trận pháp, chẳng lẽ còn để ngươi xé rách không gian bỏ chạy hay sao?" Thanh âm Ngô Vân ầm ầm vang lên: "Bên trong trận pháp này, không gian đã hoàn toàn bị phong tỏa, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát."
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên, trong lòng cười lạnh.
Có lẽ hắn không thể nhìn thấu lực lượng phong tỏa không gian ở nơi này, nhưng nếu có Huyết Quang kích linh thể ở đây, thì với năng lực không gian khủng bố của nó, nhất định có thể phá tan phong tỏa dễ dàng.
Phảng phất như nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Trịnh Hạo Thiên, Ngô Vân tiếp tục quát: "Trận chiến giữa ngươi và Hách Minh, Ngô mỗ đã tận mắt nhìn thấy. Tuy kiếm trận của ngươi rất lợi hại, nhưng đáng tiếc là ngươi lại không phải là một trận pháp sư, không thể phát huy hoàn toàn uy lực của đại trận kiếm hải. Mà chính bởi thế, cho nên Ngô mỗ mới dám dựa vào lực lượng trận pháp vây khốn ngươi..." Hắn khẽ cười, nói: "Môn hạ thiên tài của Vạn Kiếm tông, một siêu phẩm linh khí sư cường đại, không ngờ lại không tu luyện trận pháp chi đạo, thật sự là khiến Ngô mỗ không hiểu nổi."
Quả thật, ức vạn kiếm hải đại trận của Vạn Kiếm tông uy chấn thiên hạ, nhưng nếu muốn phát huy toàn bộ uy lực của trận pháp thì nhất định phải là trận pháp sư.
Mà từ khi Vạn Kiếm tông khai tông lập phái tới nay, những nhân vật đỉnh cấp có tạo nghệ siêu cường trên phương diện tu luyện Vạn Kiếm quyết, trên cơ bản đều là trận pháp sư.
Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Ngô Vân, muốn phá trận pháp của ngươi, căn bản không cần dùng tới kiếm hải đại trận."
Hắn vừa dứt lời, chân trái đã đột nhiên phát sáng.
Ngay sau đó, một thông thiên đại đạo thật lớn từ dưới chân hắn bắt đầu kéo dài ra.
Thông thiên đại đạo mang theo khí thế bá đạo không gì sánh nổi bắt đầu trùng kích, tung hoành tứ phía trong bạch sắc quang mang, mạnh mẽ mở ra một con đường.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên hòa tan vào trong Thông thiên đại đạo, quang mang trên người hắn tỏa ra khắp nơi, bốn phía kiếm quang bay lượn, mạnh mẽ không thể cản.
Nhưng chỉ sau một lát, Trịnh Hạo Thiên liền ngừng lại.
Thông thiên đại đạo của hắn nhìn như dễ dàng xuyên qua bạch quang của trận đồ, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu được, hắn thủy chung vẫn không thể chân chính xuyên qua được trận pháp quỷ dị này.
Ẩn dấu bên trong trận pháp này, có một lực lượng mê hoặc mãnh liệt. Thông thiên đại đạo nhìn có vẻ thẳng tắp nhưng trong bất tri bất giác đã bị ảnh hưởng, do đó trệch khỏi phương hướng mong muốn, cuối cùng không thể xuyên thấu, viễn độn ra khỏi trận pháp.
"Trịnh Hạo Thiên, ngươi không cần uổng phí tâm cơ nữa." Ngô Vân trào phùng nói: "Nếu trận pháp này không thể vây khốn Thông thiên sáo trang, ngươi cho rằng ta sẽ bố trí nó sao?"
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn bạch quang vô tận vô cùng bốn phía, trầm giọng nói: "Cho dù ngươi bố trí trận pháp thì sao, ta có lẽ không thoát được, nhưng ngươi có thể làm gì được ta."
Trận pháp này quả thật cường đại, nhưng dù sao cũng chỉ là một ảo trận, tác dụng mê hoặc có thừa nhưng tác dụng công kích lại không đủ. Ngô Vân dựa vào trận pháp này để vây khốn hắn thì còn có thể, nhưng nếu muốn giết chết hắn, thì tuyệt đối không có khả năng.
Ngô Vân cười lạnh, nói: "Trịnh Hạo Thiên, chẳng lẽ ngươi đã quên, trong trận pháp này, còn có Ngô mỗ sao?"
Hắn còn chưa dứt lời, bạch quang trước mắt Trịnh Hạo Thiên đã đột nhiên tách ra. Một lang nhân cao lớn, hai mắt chớp động quang mang xanh biếc đã xuất hiện một quỷ dị, đồng thời đánh tới một trảo.
Trong một khắc khi lang nhân xuất hiện, bạch quang vốn đang yên tĩnh như một hồ nước đột nhiên lại điên cuồng chuyển động, giống như một cái máy trộn bê tông vậy.
Bạch quang, lang nhân...
Vào giờ khắc này, cả hai đã phối hợp tới mức hoàn mỹ.
Nhưng, trên mặt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu. Hắn nghiêng đầu, cười hì hì nhìn lang nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
Vẻ mặt không có nửa điểm kinh ngạc, phảng phất như hắn đã sớm biết đối phương sắp xuất hiện ở nơi nào vậy.
Tiếp đó, hắn vung tay.
Lúc này, đôi tay Trịnh Hạo Thiên đã biến thành một cặp hùng chưởng hùng tráng, cứ như vậy nhàn nhã vỗ về phía lang trảo.
Đôi đồng tử của Ngô Vân trong nháy mắt đã co rụt thành một điểm. Hắn xuất kỳ bất ý tập kích, vốn muón đánh cho đối phương không kịp trở tay, nhưng trong một khắc khi nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của Trịnh Hạo Thiên, hắn đã biết, ý đồ của mình thất bại rồi.
Trịnh Hạo Thiên đã sớm chuẩn bị với đòn tập kích của hắn, mà càng đáng sợ hơn là, nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ trước khi mình chuẩn bị động thủ, hắn đã sớm biết phương hướng mình tập kích.
Điều này làm sao có thể...
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong lòng thì hắn đã cảm thấy, từ cổ tay dang truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Hắn hóa thân thành lang nhân. Tuy lực lượng cực lớn, dựa vào trận pháp cùng lang trảo, từ trước tới nay đã có không biết bao nhiêu cường giả bị hắn giết chết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng đôi lang trảo của hắn rõ ràng không thể so sánh với cặp hùng chưởng cường tráng kia.
Khi song phương đối đầu trực diện, không có một chút hoa mỹ, kỹ xảo nào, mạnh yếu lập tức phân rõ.
Thân hình Ngô Vân cấp tốc lui lại. Trên lang trảo của hắn đã chảy máu tươi đầm đìa, gần như đã bị cỗ lực lượng khổng lồ kia đánh nát.
Chỉ trong nháy mắt, hắn lại một lần lui vào trong bạch quang, dựa vào bạch quang yểm hộ, tận hết khả năng rời khỏi tên quái thí hình người Trịnh Hạo Thiên.
Nhưng phản ứng của Trịnh Hạo Thiên lại vượt xa khỏi dự liệu của hắn.
Thân hình của hắn chỉ hơi lay động một cái, trên đôi hùng chưởng ngay cả đến một vết xước cũng không có
Nếu chỉ đơn thuần nói về cường độ thân thể, cuồng bạo hùng vương đâu chỉ hơn cự lang một cấp.
Tiếp đó, hắn vừa sải bước ra, không ngờ xông thẳng vào trong bạch quang. Lúc này, quanh người hắn tỏa ra quang hoa vạn trượng, Hộ Thể thần công của kim cương nhất tộc được hắn thôi phát tới cực hạn, mà ở trên người hắn cũng đột nhiên hiện ra một bộ toàn thân khải cường đại.
DƯới sự yểm hộ của Hộ Thể thần công và toàn thân khải, cho dù bạch quang có công kích điên cuông, cũng không thể tạo thành thương tổn gì cho hắn.
Dù sao, đây chẳng qua chỉ là một ảo trận, mà không phải là đại trận công phòng chân chính.
"Uỳnh, uỳnh, uỳnh....."
Mấy tiếng gầm rú như lôi đình không ngừng vang lên trong trận pháp, Ngô Vân chạy trốn vạn phần chật vật. Trên người hắn đã có them mấy vết thương. Đó là thương tích do lực lượng cuồng bạo hùng vương gây ra.
Hắn kim hãi rống lên: "Không thể nào, làm sao ngươi có thể nhìn thấu ảo trận."
Vào giờ khắc này, cho dù là ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu được, Trịnh Hạo Thiên đã nhìn thấy hư thực của ảo trận. Ít nhất, hắn có thể tìm được chân thân Ngô Vân trong vầng bạch quang chói mắt, đánh lừa thị giác này.
Trịnh Hạo Thiên cười dài một tiếng, nói: "Chỉ là ảo trận, thì có thể làm gì được ta."
Miệng hắn tuy nói cuồng vọng, nhưng trong lòng lại thầm kêu hổ thẹn.
Nếu như Ngô Vân dùng trận pháp loại hình khác vây khốn hắn, thì quả thật có vài phần cơ hội. Nhưng nếu dùng tới ảo thuật sao..
Trong thiên hạ, kẻ nào có thể so sánh ảo thuật với Mộng Yểm đây?
Dưới sự chỉ điểm của Mộng Yểm, tuy hắn không nắm rõ ảo trận này như lòng bàn tay, nhưng nếu muốn thoát thân ra vẫn là việc dễ dàng.
Chỉ là Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa cảm thấy hài lòng. Nếu Ngô Vân muốn bẫy hắn, vậy hắn đương nhiên cũng phải ăn miếng trả miếng.
Một quyền nặng nề từ trên oanh kích xuống, đánh thẳng vào vai Ngô Vân. Hắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết bi thương, thân hình lảo đảo như muốn ngã.
Một linh giả năm sao, nếu dựa vào lực lượng chân chính để đối đầu với Trịnh Hạo Thiên, tuyệt đối sẽ không chật vật đến thế. Nhưng hắn bẫy Trịnh Hạo Thiên, cuối cùng lại bị Trịnh Hạo Thiên bẫy lại, cho nên mới bị đánh thê thảm như vậy.
Chỉ là, cường giả năm sao dù sao cũng không phải người thường, hắn rống lớn một tiếng, nói: "Trịnh Hạo Thiên, đây là ngươi bức ta. Ảo trận đại pháp...."
Đột nhiên, bạch quang bốn phía bắt đầu rung động kịch liệt. Chúng dần dần hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, diên cuồng hấp thụ lực lượng từ ngoại giới.
Khăó cả không trung đều tràn ngập một sát khí mãnh liệt tới cực điểm. Ngay cả bầu trời vạn dặm không mây cũng trở nên hắc ám, âm trầm....